Lê Sóc ngây ngẩn cả người.
Anh nghĩ rằng mình say rượu vừa tỉnh nên sinh ra ảo giác, nhưng ánh mắt tràn đầy ẩn tình của Triệu Cẩm Tân kia, đang xuyên thẳng qua võng mạc anh, đánh thẳng lên đại não đang nóng lên của anh, khiến anh không thể lảng tránh.
Triệu Cẩm Tân ôn nhu vuốt ve mặt anh, trong mắt chứa đầy chuyên tâm và thành khẩn: "Lê Sóc, tôi thích anh, tôi muốn cùng anh yêu đương."
Lê Sóc cơ hồ như muốn rơi vào bên trong đôi mắt mê hoặc của Triệu Cẩm Tân, anh cảm thấy trái tim có chút đau đớn, nhưng ngoài nỗi đau ra, bên trong trái tim hỗn loạn của anh bây giờ còn có chút run rẩy làm anh tê dại.
Triệu Cẩm Tân... là đang bày tỏ? Đang bày tỏ với mình? Thực sự bày tỏ... chính thức...?
Triệu Cẩm Tân cười cười: "Anh nói vài câu đi, anh như vậy làm tôi thật khẩn trương."
Lê Sóc nhìn không ra Triệu Cẩm Tân có khẩn trương hay không, nhưng anh thì tự nhiên cũng ngượng ngùng khẩn trương. Trong đời mình, anh đã được người khác tỏ tình qua nhiều lần, nhưng sao lần này lại bởi vì ý tưởng tỏ tình không có gì mới mẻ này mà làm cho mình thực khẩn trương?
Lê Sóc nuốt nuốt nước bọt, giọng nói lại có đôi chút phát run: "Cậu sao lại đột nhiên..."
"Đột nhiên? Đột nhiên chỗ nào?" Biểu tình Triệu Cẩm Tân trở nên có chút trách móc, "Tôi đã vô số lần nói tôi thích anh, từ lúc bắt đầu gặp nói đến bây giờ, nhưng anh đều làm như không có việc gì."
Lê Sóc á khẩu không trả lời được.
Triệu Cẩm Tân nói không sai, nhưng là... là do anh đều làm như không có việc gì sao? Chẳng lẽ trước giờ Triệu Cẩm Tân cũng không phải là đang làm như không có việc gì à?
Triệu Cẩm Tân ghé vào bên người Lê Sóc, dùng đầu ngón tay điểm điểm bờ môi anh, nhẹ giọng nói: "Tôi trước giờ vẫn thích anh như vậy, đối xử tốt với anh như vậy, còn anh thì sao? Anh lúc thì Lý Trình Tú, lúc thì Hàn Phi Diệp, ngày hôm qua còn không biết cùng ai đi uống rượu. Tôi biết, chuyện này không thể cưỡng cầu, anh không thèm để tâm đến tôi, tôi cũng hết cách, nhưng tôi thực sự rất khổ sở..."
Lê Sóc bị nỗi đau ẩn ẩn trong mắt Triệu Cẩm Tân làm cho cảm động.
Anh bắt đầu phản tỉnh lại chính mình.
Thật là như vậy sao? Thật là như lời Triệu Cẩm Tân nói vậy sao? Có phải giữa hai người có quá nhiều hiểu lầm không? Thế cho nên, anh thì cho rằng người không để tâm là Triệu Cẩm Tân, Triệu Cẩm Tân lại cho rằng người không để tâm là anh. Kỳ thực... kỳ thực giữa bọn họ... đều có tình cảm với nhau?
Lê Sóc lắc lắc đầu, anh đã thông minh hơn ba mươi năm, lần đầu tiên có cảm giác dung lượng não không đủ dùng, nhất thời phân không rõ lời nói của Triệu Cẩm Tân đến tột cùng là chân tình hay giả ý.
Nếu lời nói của Triệu Cẩm Tân đều là sự thật, thì trước giờ chẳng phải anh thật quá đáng sao?
Nhưng mà, người lảng tránh khi anh đưa ra đề nghị "lập lại tín nhiệm", người đã nói câu "chưa bao giờ giao du qua cùng ai", người đã cự tuyệt khi anh đề nghị ở chung... chẳng phải chính là Triệu Cẩm Tân sao?
Lê Sóc cảm thấy mình bị rối tung lên rồi.
Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng hôn hôn môi Lê Sóc, ôn nhu nói: "Tôi biết, giữa hai chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, nhưng anh là người đầu tiên khiến tôi động tâm, tôi khó tránh khỏi không biết phải làm sao. Thế nhưng những chuyện quá khứ không quan trọng nữa, tôi chỉ muốn biết, Lê thúc thúc, anh có thích tôi không?"
Lê Sóc đẩy Triệu Cẩm Tân ra, ngồi dậy, trong đầu nhất thời loạn thành một nùi, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh của ngày thường.
Anh không biết nên hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, anh không dám vui mừng, bởi vì trong lòng ẩn ẩn bất an, lại không dám nghi ngờ, sợ làm tổn thương tấm lòng Triệu Cẩm Tân. Anh thật sự cần hoàn toàn bình tĩnh chỉnh lại một lần những suy nghĩ trong đầu mới có thể tìm ra manh mối.
Nhưng Triệu Cẩm Tân cũng không cho anh cơ hội như vậy, hắn ôm eo anh làm nũng nói: "Anh nói chuyện đi, anh có thích tôi không?"
Lê Sóc không dám nhìn thẳng ánh mắt chờ mong của Triệu Cẩm Tân, anh chần chờ nói: "Cẩm Tân, tôi phải nghĩ lại."
"Anh có thích tôi hay không còn phải nghĩ sao?" Triệu Cẩm Tân niết cằm anh, bắt buộc anh nhìn hắn, "Tôi biết anh cũng thích tôi, sao anh lại không dám thừa nhận?"
"Tôi không phải không dám thừa nhận."
"Vậy anh bây giờ đang làm gì? Nếu anh thực sự không thích tôi, vậy anh nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói đi." Triệu Cẩm Tân dứt khoát ngồi khóa trên đùi anh, nhất quyết không buông tha.
Lê Sóc nhẹ nhàng cắn cắn môi, anh chưa bao giờ thấy mình nhút nhát thế này, đến thừa nhận rằng mình thích một người cũng không dám, nhất là, đối lập với Triệu Cẩm Tân thẳng thắn thành khẩn, anh lại càng cảm thấy mình không phải đàn ông. Anh hít sâu một hơi: "Cẩm Tân, tôi thích cậu, thế nhưng..."
Triệu Cẩm Tân dùng lực ngăn chặn môi anh, đẩy anh ngã trên thảm hoa hồng.
Lê Sóc còn chưa kịp bình tĩnh tự hỏi một chút quan hệ giữa hai người, đã bị nụ hôn kỹ thuật cao siêu của Triệu Cẩm Tân làm cho choáng váng mềm nhũn, mãi đến khi anh sắp không thở nỗi, hắn mới buông anh ra.
Triệu Cẩm Tân đã khống chế không nổi muốn giở trò, Lê Sóc bắt lấy tay hắn: "Cậu đợi đã..."
"Tôi mặc kệ, anh thích tôi, thì anh chính là người của tôi." Triệu Cẩm Tân vui cười nói, "Tôi biết là anh cũng thích tôi mà."
"Cẩm Tân, cậu cũng nói giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, cho nên tôi cho rằng chúng ta nên nói chuyện một lần nữa cho rõ ràng."
"Nói cái gì?" Triệu Cẩm Tân nhăn mi lại, "Bảo bối, anh hôm nay sao anh lại dài dòng quá vậy."
Lê Sóc không chịu được khi bị nói là "dài dòng", nhưng anh lại thật sự theo không kịp tiết tấu của Triệu Cẩm Tân, anh đang cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Triệu Cẩm Tân lại hôn một cái lên cánh môi đã bị hôn đến sưng đỏ của anh: "Đừng nghĩ nữa. Tóm lại, anh nói cái gì cũng đúng hết, ai kêu tôi thích anh chứ! "
Triệu Cẩm Tân càng thản nhiên thành khẩn, Lê Sóc lại càng hoài nghi chính mình hẹp hòi. Suy cho cùng trước giờ hai người chưa từng thẳng thắn thảo luận qua vấn đề tình cảm ở trước mặt nhau, nên có hiểu lầm cũng không thể tránh được. Giữa người với người không phải đều như thế sao, cũng có lúc sẽ không thể hiểu nhau, không có khả năng trăm phần trăm đều biết được người khác đang nghĩ gì.
Tính cách của Lê Sóc là tự điều chỉnh bản thân trước khi để xảy ra vấn đề, nhưng chiêu này của Triệu Cẩm Tân làm cho anh trở tay không kịp, anh nhất thời thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Triệu Cẩm Tân liền mềm mềm hôn anh, cọ cọ anh: "Lê thúc thúc, anh nói thêm một lần nữa là anh thích tôi đi, tôi muốn nghe."
"Tôi..."
"Anh nói đi nha, anh đã thừa nhận rồi, tại sao không dám nói, tôi rất muốn nghe." Triệu Cẩm Tân cười nói, "Trước giờ anh cũng chưa nói qua, có đôi khi nghĩ đến khả năng anh căn bản không thích tôi, tôi liền đặc biệt khó chịu."
Lê Sóc nhất thời cảm thấy có chút áy náy, anh trịnh trọng nói: "Cẩm Tân, tôi là thật sự thích cậu, chỉ là bây giờ tôi có chút loạn."
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Có những lời này của anh là đủ rồi. Bây giờ anh là người của Triệu Cẩm Tân tôi, về sau không cho tùy tùy tiện tiện ở bên ngoài uống say, anh có biết rất nguy hiểm hay không, tôi chính là không nỡ nổi giận với anh, không thì thật nên nghiêm túc trừng phạt anh."
"Tôi là một đại nam nhân có thể có gì nguy hiểm." Lê Sóc nhớ tới mình một mình mượn rượu tiêu sầu, cũng thấy có chút mất mặt, "Hơn nữa tôi cũng không định uống nhiều, có thể là cảm mạo còn chưa khỏi, đặc biệt dễ đau đầu."
"Có cái gì nguy hiểm?" Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt, hơi dùng lực nhéo nhéo hai má Lê Sóc, "Anh có biết bản thân mình nhìn qua có bao nhiêu là ngon miệng hay không."
Lê Sóc quẫn bách nói: "Cái gì mà ngon miệng hay không." Anh lại đẩy Triệu Cẩm Tân ra, từ trên thảm lông dê bò lên, dùng sức vỗ vỗ đầu óc hỗn loạn, hít sâu một hơi dài, cảm giác chính mình rốt cuộc bình tĩnh một ít, anh nhẹ giọng nói: "Cẩm Tân, tôi thích cậu, nhưng đối với hành vi trước kia của cậu tôi thật không thể hiểu, chuyện này tôi nhất định phải hỏi rõ ràng."
Triệu Cẩm Tân cũng đứng lên, ung dung nói: "Anh hỏi đi."
Lê Sóc không chút nháy mắt nhìn hắn: " Lúc trước tôi muốn cùng cậu ở chung, vì sao cậu từ chối?"
"Tôi khẩn trương mà! " Triệu Cẩm Tân mạnh miệng, "Trước giờ tôi chưa từng ở chung với ai, anh đột nhiên đề nghị, tôi có chút lờ mờ."
Lê Sóc nghĩ nghĩ, chính mình lúc ấy quả thật quá kích động, hoàn toàn không có bất cứ bước đệm nào, đột nhiên lại yêu cầu ở chung, cũng thật đường đột, phản ứng của Triệu Cẩm Tân cũng coi như hợp lý.
Triệu Cẩm Tân kéo tay Lê Sóc, chớp chớp mắt: "Ở chung hay không ở chung quan trọng sao? Tôi cảm thấy giữa hai người nên có một chút cự ly sẽ tốt hơn, cả ngày ở cùng một chỗ, ᴆụng chạm và mâu thuẫn sẽ càng nhiều, rất ảnh hưởng tình cảm."
Lê Sóc khẽ cười, anh cũng không định nói cho Triệu Cẩm Tân biết lúc đó anh đưa ra ý kiến ở chung thật ra là đang thử hắn, nếu hắn thực sự có tâm đối với anh, sẽ không dùng lý do miễn cưỡng buồn cười đó để từ chối anh. Và đó cũng là nguyên nhân khiến anh từ lúc ấy đến giờ không có cách nào tin tưởng Triệu Cẩm Tân nữa. Anh nói: "Cậu nói không sai."
Triệu Cẩm Tân cũng cười: "Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc, anh không thể đuổi tôi đi nữa, tôi muốn ở lại với anh."
Lê Sóc chậm rãi dựng thẳng lưng, khôi phục lý tính ngày thường, anh sờ sờ mặt Triệu Cẩm Tân: "Cẩm Tân, mỗi câu tôi sắp nói đây cậu phải nghe cho kỹ, mỗi một câu đều là lời thật lòng."
Triệu Cẩm Tân nao nao, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn mà ôn nhuận của Lê Sóc khiến hắn cảm thấy một trận chột dạ, nhưng hắn vẫn gật gật đầu.
Lê Sóc nhẹ giọng nói: "Cẩm Tân, cậu là một người khó đoán, lại hay thay đổi, tôi từng nói cậu đã cứu ba tôi vì thế ân oán trong quá khứ tôi đều xóa bỏ. Nhưng tôi đối với cậu đã mất đi tín nhiệm thì không thể lập tức khôi phục lại, nhất là sau khi phát hiện ra nhiều chuyện, rất nhiều hành vi của cậu đều khiến tôi cực kỳ phản cảm. Không sai, tôi thích cậu, thế nhưng trong đời người có rất nhiều thứ khác ngoài tình yêu, tôi không thể như cậu chỉ biết làm theo ý mình. Cho dù là khi tôi ở tuổi của cậu tôi cũng không làm như vậy."
Triệu Cẩm Tân lẳng lặng nghe, không nói gì.
Lê Sóc nói tiếp: "Tôi thích cậu, tôi cũng không muốn bỏ qua cơ hội được ở bên cạnh cậu, nhưng trong lòng tôi đối với cậu cũng có rất nhiều nghi ngờ, cho nên hiện tại tôi..."
"Chúng ta một lần nữa tạo lập tín nhiệm đi." Triệu Cẩm Tân lập tức nói.
Lần này đến phiên Lê Sóc giật mình.
Triệu Cẩm Tân nắm lấy tay anh, đặt lên thắt lưng hắn: "Tôi hiểu nỗi băn khoăn của anh, cho nên chúng ta bắt đầu lại từ đầu, tôi không muốn làm bạn bè của anh, tôi muốn làm người đàn ông của anh."
Lê Sóc thâm thâm nhìn hắn, có âm thanh lập đi lập lại trong lòng anh: đây không phải là điều mình muốn sao, vì sao còn do dự, vì sao còn lề mề, vì sao mình trở nên nhút nhát như vậy.
Lê Sóc không rõ có phải là càng thích thì sẽ càng lo được lo mất hay không. Anh trước giờ không dám tưởng tượng chính mình sẽ vì chuyện tình cảm mà trở nên không quả quyết, nghĩ ngợi lung tung như thế này. Nhưng bây giờ, mỗi một suy nghĩ rối rắm đều mang đến lo lắng trong lòng anh.
Triệu Cẩm Tân ôm anh vào lòng: "Không cho anh cự tuyệt, nếu anh muốn cự tuyệt tôi vẫn sẽ quấn lấy anh. Lê thúc thúc, tôi biết anh thích ở bên cạnh tôi, thích cùng tôi ℓàм тìин, anh chỉ là giận tôi, về sau tôi không chọc giận anh nữa, chúng ta vui vẻ bên nhau giống như trước đây vậy. Anh còn nhớ không, lúc đó chúng ta đã rất hợp nhau, rất vui vẻ."
Lê Sóc giật mình.
Trước khi anh biết Triệu Cẩm Tân tiếp cận anh là có mục đích, thì khoảng thời gian lúc trước hai người ở bên nhau đúng là rất hạnh phúc, nhưng đáng tiếc đều là giả.
Vậy nếu nó có thể biến thành sự thật thì sao? Ai mà không hi vọng hạnh phúc ngọt ngào như vậy là thật chứ.
Lê Sóc khe khẽ thở dài, rõ ràng lúc này nên vui vẻ, nhưng tâm tình của anh không hiểu sao lại thấy nặng nề, nhưng anh vẫn quả quyết nói: "Cẩm Tân, tôi... chấp nhận lời cậu nói. Chúng ta một lần nữa tạo lập tín nhiệm." Nghĩ cũng thật buồn cười, bọn họ đi một vòng lớn như vậy, nháo ra nhiều chuyện loạn thất bát tao, cuối cùng lại quay về thời điểm như lúc ban đầu. Nếu lúc ấy tại bệnh viện, Triệu Cẩm Tân thực lòng hồi đáp tình cảm của anh, thì đã tránh được bao nhiều là tổn thương, cũng không đến mức liên lụy người khác.
Lê Sóc cảm thấy có chút mệt mỏi, bởi vì anh vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa nghĩ thông.
Anh thích con số, chính là thích sự logic và chính xác của những con số, có một nói một, có hai nói hai, chỉ cần dùng phương pháp thích hợp là nhất định có thể đem đầu vào, quá trình và kết quả tính toán được rõ ràng minh bạch, sự lý tính chính xác đó vừa vặn phù hợp với tính cách anh luôn hướng tới.
Nhưng là trên thế giới này, cảm tình lại là thứ khó để làm rõ nhất, khó để tính toán nhất, cho nên dù anh đã cố gắng ngăn mình quá mức trầm luân trong tình cảm, thì anh vẫn cứ đâm đầu vào hố.
Anh vừa chán ghét bản thân mình mê mang trong tình cảm, lại vừa không thể khống chế mà cứ hãm sâu trong đó, dưới chân anh tựa như có một mảng đầm lầy, càng giãy giụa thì càng lún sâu, mà sự thật là anh không thể, cũng không muốn dứt ra.
Anh là người lý tính, vậy mà lại có người có thể biến anh trở nên mê mang như vậy...
Anh nên vui hay là nên buồn đây?
Triệu Cẩm Tân lại dường như không sầu không lo nhiều như vậy, hắn ôm lấy Lê Sóc, cao hứng xoay vài vòng, cười to nói: "Lê thúc thúc là người của tôi rồi! "
Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân vui sướng không chút che giấu, cũng đè nén băn khoăn trong lòng. Có lẽ là lời thổ lộ đến rất bất ngờ, khiến anh khó có thể tiêu hóa, nên mới sinh ra nhiều ý nghĩ bực bội như vậy. Triệu Cẩm Tân muốn nghiêm chỉnh yêu đương, không phải đây chính là khát vọng của anh trước giờ sao. Biểu hiện của anh hôm nay như vậy khó trách Triệu Cẩm Tân cười anh dài dòng lề mề.
Nếu đã là hai bên cùng có tình cảm, thì nên cố gắng giữ chắc người này bên cạnh mình, đây mới là đàn ông chân chính.
Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân, trong Ⱡồ₦g иgự¢ dâng lên một cảm giác tràn đầy Dụς ∀ọηg chinh phục.