Lê Sóc nhận được điện thoại của Hạng Ninh, giục anh mau chóng về nước, đây đã không phải là lần đầu tiên Hạng Ninh giục anh, anh đoán chắc phía đối tác đã gây áp lực cho Hạng Ninh, khoảng thời gian anh không thể về nước mọi việc ở công ty đều để Hạng Ninh gánh vác, anh cảm thấy vừa áy náy, lại sốt ruột. Vì thế anh gọi điện thoại cho luật sư, hỏi ông ta hợp đồng tiến triển thế nào, nhận được câu trả lời thuyết phục là còn vài trình tự tất yếu phải thông qua tại công ty, không thể mau được.
Lê Sóc ẩn ẩn cảm giác là Triệu Cẩm Tân đang gây rối, rõ ràng trước đó còn nói rất nhanh là có thể xong, sớm nhất cuối tuần nhất là có thể ký, bây giờ lại không biết muốn kéo dài tới khi nào.
Lê Sóc chỉ có thể tận lực trấn an Hạng Ninh, sau đó thúc giục luật sư, nhưng anh biết rõ, vai trò của luật sư trong chuyện này không phải là mấu chốt, anh cũng không thể vì chuyện nhỏ này mà kinh động Triệu Vinh Thiên, nên chỉ có thể tìm Triệu Cẩm Tân. Do dự khoảng nửa ngày, anh vẫn không muốn gọi điện thoại cho Triệu Cẩm Tân, quyết định lại đợi thêm hai ngày.
Triệu Cẩm Tân mấy ngày này cũng không nhàn rỗi, thường thường gửi tin nhắn trêu chọc Lê Sóc, Lê Sóc một mực không để ý đến.
Mỗi ngày anh chỉ ở nhà đọc sách, tập thể hình, nấu ăn, phẩm trà, tu thân dưỡng tính,một là vì sắp phải về nước, anh muốn ở bên cạnh bồi cha mẹ, hai là anh cần tĩnh tâm, cố gắng quên đi ký ức mãnh liệt mà Triệu Cẩm Tân lưu lại trên thân thể anh. Bằng không anh sẽ nhịn không được nghĩ tới những chuyện vụn vặt, nghĩ tới những chuyện không có ý nghĩa, ví như nếu Triệu Cẩm Tân không phải em họ Thiệu Quần, như vậy thì cho dù hắn có đào hoa thì anh cũng chấp nhận được.
Nhưng chuyện đời không có giá như, anh yêu cầu chính mình triệt để quên đi sạch sẽ những chuyện của Triệu Cẩm Tân.
Chiều hôm nay, Triệu Cẩm Tân lại gọi điện thoại đến, bị Lê Sóc cúp máy, tin nhắn lập tức được hắn gửi qua: "Lê thúc thúc, nếu anh không nhận điện thoại, tôi lập tức đến nhà tìm anh."
Lê Sóc hướng di động của mình dựng ngón giữa, bắt máy, điềm đạm nói: "Cậu có chuyện gì sao? Mặc kệ có chuyện gì cũng được, đừng tới nhà tôi, cha mẹ tôi sẽ hiểu lầm."
"Họ cũng không hiểu lầm a, chúng ta quả thật..."
"Chúng ta hiện tại cái gì cũng không phải." Giọng nói Lê Sóc có chút lạnh lùng, "Hợp đồng tiến triển thế nào, tại sao mấy ngày nay đều không có tin tức?"
"Tài vụ bên kia đưa ra dị nghị, chúng tôi còn đang thảo luận, tôi sẽ hối thúc họ." Triệu Cẩm Tân khẽ cười nói, "Sốt ruột sao, sốt ruột như thế tại sao không gọi điện thoại cho tôi."
"Nếu cậu để tâm chuyện này, cho dù tôi không hối thúc cậu cũng sẽ làm nhanh, cậu là đang cố ý muốn kéo dài, tôi có hỏi cậu cũng không có tác dụng gì."
"Đương nhiên là có tác dụng." Triệu Cẩm Tân làm nũng nói, "Chỉ cần Lê thúc thúc nói một câu dễ nghe, hiệu suất công việc của tôi có thể tăng thêm vài lần."
Lê Sóc "Ừ" một tiếng, "Vậy xin nhờ Triệu tổng để tâm nhiều một chút."
Triệu Cẩm Tân ý thức được Lê Sóc muốn cúp điện thoại, vội vàng nói: "Tôi muốn gặp anh."
"Trừ ký hợp đồng ra, tôi không có lý do gì gặp cậu."
"Vậy tôi đành phải tới nhà anh, ăn nhờ một bữa cơm nhất định chú và dì sẽ rất hoan ngênh đi."
"... Triệu Cẩm Tân, tôi nói cậu không đủ hiểu sao?"
Triệu Cẩm Tân ôn nhu nói: "Đủ hiểu, nhưng tôi cũng đã nói rất rõ, tôi thích anh, cho nên không thể chỉ vì anh giận mà buông tha cho anh đâu. Anh muốn tôi phải làm như thế nào anh mới tha thứ cho tôi?"
"Cám ơn tình cảm của cậu." Lê Sóc mặt không chút thay đổi nói, "Nếu cậu thật sự hi vọng tôi tha thứ cho cậu, cậu kêu Thiệu Quần tự mình đến đây cúi đầu xin lỗi tôi đi, bù lại danh dự đã tổn thất của tôi."
Triệu Cẩm Tân nhất thời nghẹn lời.
Lê Sóc nhẹ nhàng cười: "Làm không được phải không, làm không được là đúng rồi. Các người là người một nhà cùng chung mối thù, tôi chỉ là người ngoài, đừng vì tôi bị thương tổn mà làm mất hòa khí anh em. Hôm nay thời tiết tốt, ra ngoài đi dạo để thay đổi tâm tình đi, tạm biệt."
Treo điện thoại, Lê Sóc hít một hơi thật sâu mới chậm rãi thở ra, khiến Ⱡồ₦g иgự¢ bị cưỡng chế đề ép nãy giờ mới thả lỏng một chút.
Mỗi lần Triệu Cẩm Tân làm nũng giả vờ đáng thương, anh đều nhịn không được có chút mềm lòng, anh luôn người dễ mềm lòng, hoặc không nên gọi là mềm lòng, bởi vì khoan dung đối xử với mọi người là nguyên tắc làm người bậc nhất của anh. Nhưng mỗi một lần, anh đều ý thức được rõ ràng, Triệu Cẩm Tân rất có khả năng đang lừa anh, suy cho cùng hai người từ bắt đầu đến bây giờ đều xây dựng quan hệ dựa trên lời nói dối, hơn nữa lại là lời nói dối ác ý xuất phát từ kẻ địch của anh.
Anh có thể khoan dung sai sót do vô tâm, khoan dung người có lòng hối cải, nhưng không cách nào khoan dung tên lừa đảo hay biện hộ này, đặc biệt là lừa gạt tình cảm của anh, khiến anh đau lòng.
Khi Triệu Cẩm Tân xuất hiện tại nhà Lê Sóc trước bữa cơm chiều, Lê Sóc biết mình đã xem nhẹ da mặt của tiểu tử này.
Cha mẹ Lê Sóc vừa kinh ngạc vừa hoang mang, ánh mắt thực phức tạp nhìn Lê Sóc, Lê Sóc nhớ thời điểm học trung học bị một người bạn cuồng nhiệt theo đuổi, đã theo đến tận nhà, kết hợp với ý cười rõ nét trên mặt Triệu Cẩm Tân lúc này, nhất thời anh có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này, đành phải kiên trì hoà giải: "À, Cẩm Tân đến đây thương lượng hợp đồng với con, tài vụ bên kia hình như có dị nghị."
Lê tiên sinh nhíu mày: "Tài vụ có dị nghị như thế nào sao không cùng ba thương lượng?"
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Gần đây không phải bác trai đang bận hạng mục lớn khác sao, chuyện này giao cho chúng con xử lý là được, cũng không phải là chuyện gì lớn."
Lê tiên sinh "ừ" một tiếng: "Cũng đúng. Cẩm Tân, con ở lại ăn bữa cơm đi, cơm nước xong lại bàn đi."
"Cám ơn bác trai." Triệu Cẩm Tân đưa hộp quà trong tay cho Lê phu nhân, "Bác gái, con mua cho bác bánh ngọt bơ, lượng mỡ đặc biệt thấp, hương vị cũng rất ngon, nếu bác thích con sẽ cho người mang đến thêm."
Lê phu nhân cười đến không khép miệng: "Cẩm Tân thật cẩn thận nha, cám ơn con, đến đây ngồi, bác vừa mới pha bình trà lài."
Triệu Cẩm Tân một chút cũng không băn khoăn liền ngồi xuống, còn cẩn thận ngắm nghía bộ tách trà, trò chuyện cùng Lê phu nhân đặc biệt hợp ý.
Lê Sóc cảm thấy anh ở bên cạnh một chút cũng không chen miệng được, liền đi hỏi ba anh hạng mục gần nhất đang theo tiến triển như thế nào.
Đó là hạng mục cấp chiến lược của tập đoàn Ân Nam, đối với tương lai vài năm tới khai thác thị trường Châu Á có giá trị quyết định, do đó việc hợp tác của Ân Nam đối với công ty anh thực sự là vụ việc nhỏ, quả thật không cần thiết kinh động ba anh hoặc là Triệu Vinh Thiên.
Trò chuyện một hồi đã đến giờ cơm chiều, Triệu Cẩm Tân là dễ kết thân, từ lúc bước vào cửa nhà anh đến giờ đều không nghĩ mình là người ngoài, chuyện trò vui vẻ với ba mẹ anh, và cả quản gia, bảo mẫu, tài xế, khiến Lê Sóc không có cách nào đuổi về.
Cơm nước xong, Lê Sóc nói: "Chúng ta qua thư phòng nói chuyện đi." Anh thật sợ Triệu Cẩm Tân ở cùng ba mẹ anh thêm sẽ nói ra hoặc làm việc gì khác người.
Triệu Cẩm Tân lắc lư tập tài liệu: "Đi thôi."
Lê Sóc dắt hắn đi vào thư phòng lầu hai, cửa thư phòng vừa đóng, Triệu Cẩm Tân lộ nguyên hình, liền muốn nhào đến, Lê Sóc sớm có chuẩn bị, nhanh chóng né tránh hắn, giận dữ nói: "Triệu Cẩm Tân, cậu thật quá đáng."
Triệu Cẩm Tân ủy khuất chỉ còn thiếu điều vẫy đuôi: "Tôi nhớ anh, đã vài ngày không được gặp anh..."
"Cậu đến cùng có biết xấu hổ không!" Lê Sóc không thể nhịn được nữa, thấp giọng giận dữ hét.
Triệu Cẩm Tân giật mình, mắt không chớp nhìn Lê Sóc.
Lê Sóc mắng xong, tự giác thấy nói nặng quá, nhưng lại có cảm giác nói chưa đủ kiên quyết, anh nắm tay thành quyền, trầm giọng nói: "Cậu hãy nghe cho kỹ, anh họ của cậu Thiệu Quần là người tôi căm ghét nhất, mà cậu ngoài miệng nói thích tôi sau lưng lại thông đồng với hắn hãm hại tôi, đùa giỡn tôi, thế còn dám làm bộ như chưa có gì xảy ra mà xuất hiện trước mặt tôi sao? Cậu đừng để một chút thiện cảm cuối cùng của tôi đối với cậu mất sạch đi."
Sắc mặt Triệu Cẩm Tân trở nên có chút âm trầm, hai tay của hắn ở sau lưng nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt, mới nhẹ giọng nói: "Tôi không có biện pháp thay đổi chuyện đã xảy ra, nhưng tôi sẽ tận lực bồi thường anh. Hơn nữa, tôi không tin anh có thể lập tức quên tôi."
" Tôi sớm muộn gì sẽ quên được cậu." Lê Sóc cười lạnh, "Đừng quá coi trọng mình."
"Ít nhất bây giờ chưa quên." Triệu Cẩm Tân từng bước hướng tới Lê Sóc, "Ít nhất bây giờ anh còn nhớ tới tôi, còn nhớ rõ tôi thao anh như thế nào, nhớ rõ anh đã cầu xin tôi như thế nào, nhớ rõ anh bị tôi thao bắn ra như thế nào."
Lê Sóc bị ánh mắt tràn ngập áp bức của Triệu Cẩm Tân làm cho theo bản năng thối lui vài bước. Lại lần nữa, anh đã không rõ đây là lần thứ bao nhiêu con người này khiến anh cảm thấy xa lạ, khiến anh cảm nhận được Triệu Cẩm Tân mà anh từng biết và Triệu Cẩm Tân thực sự này khác nhau rất xa.
Triệu Cẩm Tân ôm lấy eo Lê Sóc, bên dưới lưu loát đẩy chân Lê Sóc, thân thể anh không trụ nổi ngã ra, bị Triệu Cẩm Tân trực tiếp đặt trên bàn phía sau.
Lê Sóc không thể nhịn được nữa, nắm tay hướng trên mặt Triệu Cẩm Tân đập qua, Triệu Cẩm Tân mắt cũng chưa nâng, bắt được cổ tay Lê Sóc, chậm rãi, hữu lực đè xuống bàn.
Lê Sóc nheo mắt hỏi: "Triệu Cẩm Tân, cậu muốn làm gì."
Triệu Cẩm Tân cười mờ ám, dùng ánh mắt ngắm nghía môi Lê Sóc: "Từ đầu đến giờ tôi đều nói tôi nhớ anh, ai bảo Lê thúc thúc trêu người như vậy, anh phải chịu trách nhiệm."
"Dựa vào cái gì bắt tôi tình nguyện một mình chịu trách nhiệm."
"Nói thật đi, làm với tôi rất thích đi." Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng ngậm môi Lê Sóc, mềm nhũn hôn hôn.
Lê Sóc cảm thấy Triệu Cẩm Tân như vầy thực khiến người không rét mà run, hơn nữa sức lực thật lớn, nghĩ đến trước đây vài lần cãi nhau ầm ĩ, là Triệu Cẩm Tân đều nương tay với anh?
"Nói đi, rất thích đúng không." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Lê thúc thúc lúc trước kia làm 1, nhất định sẽ không cao trào như vậy, chỉ có ở trước mặt tôi anh mới có thể sống thật với chính mình, anh thật sự bỏ được tôi sao? Có ai có thể khiến anh bắn vài lần đâu."
Lê Sóc cắn răng nói: "Ở cùng với cậu chỉ có ℓàм тìин thích mà thôi, cậu là tên dối trá lừa đảo." Chỉ sợ Triệu Cẩm Tân giàu tính xâm lược này mới là Triệu Cẩm Tân thực sự, nhưng là, người mà anh đã từng thích, người thanh niên hấp dẫn đáng yêu kia, chỉ là ngụy tạo, là giả vờ thôi sao? Điều anh không muốn tin nhất chính là điều này.
"Vậy chúng ta chỉ ℓàм тìин thôi được không?" Giọng điệu Triệu Cẩm Tân lại mang theo chút làm nũng, nhưng hành động hắn làm ra, lại là dùng lực đẩy đùi Lê Sóc lên, thú tính bộc lộ không sót chút gì, "Nếu chúng ta đều thích, cớ sao lại không làm. Tôi bồi thường gấp đôi tiền tổn thất của công ty anh, anh đừng giận tôi nữa, được không, tôi thực sự... thực sự rất nhớ anh."
Triệu Cẩm Tân hôn lên môi Lê Sóc, ôn nhu mà triền miên hôn.
Trong lòng Lê Sóc nổi lên một trận đau đớn khó chịu, anh không cách nào hình dung được lúc này anh có bao nhiêu thất vọng cùng phẫn nộ, hắn cùng Lê Sóc anh nói đến tiền bạc? Trong mắt Triệu Cẩm Tân, bất mãn của anh chính là vì tổn thất tiền sao?!
Anh đẩy đầu Triệu Cẩm Tân ra, nghiến răng nghiến lợi: "Cút ra khỏi nhà tôi đi."
Trong con ngươi Triệu Cẩm Tân chợt lóe ý lạnh, hắn đè mạnh cổ tay Lê Sóc, vẻ mặt phức tạp.
Lê Sóc lạnh lùng nói: "Coi như từ trước đến nay tôi chưa hề quen cậu."
Triệu Cẩm Tân cắn môi, chậm rãi gục đầu xuống, càng gục càng thấp, cuối cùng, vùi trong hõm vai Lê Sóc, nói nhỏ: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ."
Lê Sóc giật mình, trái tim anh càng hoảng, anh quyết tâm đẩy Triệu Cẩm Tân ra, đứng lên: "Cậu trở về đi."
Triệu Cẩm Tân đứng thẳng bất động trong chốc lát, lấy tập tài liệu xoay người đi.
Lê Sóc mệt mỏi ngồi xuống ghế dựa. Đâu mới là Triệu Cẩm Tân thực sự? Đâu mới là cậu ta...
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Cẩm Tân không có gây rối Lê Sóc, Lê Sóc cảm thấy trong lòng vắng vẻ, anh tự giễu mình vài câu. Triệu Cẩm Tân cũng đã nên buông tay, mà anh cũng phải mau về nước, anh thực sự đứng ngồi không yên.
Thứ sáu hôm đó, Lê Sóc nhận được điện thoại của luật sư nói hôm nay có thể ký hợp đồng, anh mừng rỡ, nói mình lập tức đến liền, vừa lúc ba anh cũng phải đi công ty, anh cùng đi nhờ xe.
Lúc đi đến Đại lộ số 7 Ave, gặp phải kẹt xe. Nơi này kẹt xe là bình thường, chú Quang tắt máy xe, nhìn nhìn đồng hồ, "Không biết kẹt bao lâu đây."
Lê Sóc cười nói: "Chú Quang, nếu chạy xe ở Bắc Kinh thì kẹt kiểu này cũng không tính là gì."
"Ai, vậy cậu mỗi ngày đi làm mất bao lâu a."
"Không kẹt xe thì hai mươi phút, nếu kẹt xe thì không nói chính xác được."
Hai người đang tán gẫu, di động Lê Sóc vang lên, anh vừa thấy là Triệu Cẩm Tân gọi tới, xét thấy hôm nay ký hợp đồng, hơn phân nửa là việc công, cho nên anh tiếp điện thoại: "Alo?"
"Lê đại ca, mọi người đi đến đâu rồi?" Giọng Triệu Cẩm Tân quả nhiên nghe rất đứng đắn.
"Đến Đại lộ số 7 Ave, sẽ nhanh đến thôi."
"Được, chúng tôi đợi..."
Lời Triệu Cẩm Tân còn chưa dứt, bên tai Lê Sóc đột nhiên vang lên một tiếng nổ!