Đợi suốt một ngày một đêm cũng không có tin tức gì của Lý Trình Tú, Lê Sóc bắt đầu nghi ngờ Lý Trình Tú không phải tự mình bỏ đi, mà là bị Thiệu Quần bắt cóc, suy cho cùng Thiệu Quần cũng không phải chưa từng làm qua chuyện như vậy.
Anh nhốt mình trong phòng, sau khi tự vấn thật lâu, mới bảo trợ lý tra số điện thoại của Thiệu Quần, sau khi đã chuẩn bị tâm lý, anh ấn cuộc gọi.
Khi đầu dây bên kia tiếp điện thoại, hai người đều im lặng một hồi, đại khái là nhìn thấy mã vùng điện thoại cũng đoán được người gọi đến là ai. Lê Sóc cố gắng kiềm nén nỗi chán ghét trong lòng: "Tôi là Lê Sóc."
Trong điện thoại truyền đến một tiếng hít sâu, sau đó, lập tức truyền đến một giọng nói trẻ tuổi ngang ngược như gào thét chất vấn: "Lý Trình Tú đang ở đâu?!!!"
Trong nháy mắt tim Lê Sóc lạnh thấu, Thiệu Quần không giống như là giả vờ, anh nhất thời không nhịn được, lạnh giọng nói: "Vậy mà mày còn dám hỏi tao? Tao đang muốn hỏi mày đây!"
Tiếp theo, một màn đối đáp tràn ngập mùi thuốc súng mà Lê Sóc lường trước lại không xuất hiện, giọng nói kia đột nhiên trở nên vô lực: "Không thấy anh ấy...."
"Thiệu Quần tên súc sinh này! Bây giờ, mẹ nó, mày rất vui đi!!" Lê Sóc là người có tu dưỡng vô cùng tốt, anh ít khi nào nói ra những lời hạ lưu, cũng chưa từng căm ghét ghê tởm người nào như Thiệu Quần, căm ghét đến nỗi anh vừa nghĩ đến cái tên này đã giận đến phát run, dường như tất cả những chuyện có liên quan đến người này đều là xấu xa và quá quắt.
Thiệu Quần hiển nhiên cũng không có sức lực đấu khẩu với Lê Sóc, chỉ khàn khàn nói: "Anh ấy có thể đi chỗ nào..."
"Làm sao tao biết, em ấy nói đi tìm một người họ hàng để nương tựa, nhưng trước giờ chưa bao giờ nghe em ấy nhắc tới họ hàng thân thích gì."
Thiệu Quần nức nở nói: "Anh ấy không có họ hàng..."
Lê Sóc tức giận nói: "Thiệu Quần, trên người Trình Tú không có bao nhiêu tiền, tình trạng cơ thể cũng rất yếu, lại không có người thân, nếu em ấy xảy ra chuyện gì, tao tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!"
Thiệu Quần không nói chuyện.
Lê Sóc cảm thấy nói với hắn nhiều thêm một câu cũng khó chịu: "Dọn dẹp cái mớ hỗn độn mà mày bày ra đi, đừng tưởng làm vậy là có thể nhốt được Lê Sóc tao ở mãi bên này, tao về nước chỉ là chuyện sớm muộn, để tao trở về tìm em ấy!"
Điện thoại bị ngắt ngang.
Lê Sóc cầm điện thoại giận dữ ném xuống đất.
Anh dùng hai tay ra sức cào vào tóc, dường như muốn dùng nỗi đau da thịt để kiềm chế bớt cảm xúc đang muốn bùng nổ.
Thật sự kỳ quái, từ nhỏ đến lớn, xung quanh anh có rất nhiều người nhưng cuối cùng phát hiện không có ai chân chính thuộc về anh. Chuyện này cũng không đáng gì, bởi anh làm người chỉ mong không thẹn với lòng, nhưng cũng tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ tiểu nhân.
Nghỉ phép kết thúc, Lê Sóc thu dọn hành lý của mình, chuẩn bị về New York.
Anh xách đồ đạc đi ra cửa, thấy quản gia đang tranh xách valy với Triệu Cẩm Tân.
"Thiếu gia cậu để cho tôi xách đi, tay của cậu còn chưa khỏi."
"Tay trái của con không sao." Triệu Cẩm Tân cười không buông tay.
"Thiếu gia..."
"Để tôi xách đi." Lê Sóc thuận tay tiếp lấy valy Triệu Cẩm Tân. Để cho lão quản gia xách valy khệ nệ xuống cầu thang, anh còn lo ông gặp chuyện không may thì khổ.
Triệu Cẩm Tân hôn gió Lê Sóc: "Đau lòng tôi như vậy sao." Ánh mắt liếc xéo của hắn quả thật phong tình vạn chủng.
Lê Sóc giật mình, liếc mắt nhìn quản gia, quả nhiên vẻ mặt quản gia có chút ngại ngùng.
Triệu Cẩm Tân khom người hôn một cái lên gò má lão quản gia: "Tứ thúc, mấy ngày nay vất vả cho chú rồi, đừng nói cho ba mẹ con nghe nha."
"Ai." Quản gia liên tục gật đầu, "Đi đường cẩn thận."
Đi xuống lầu, Lê Sóc hạ giọng hỏi: "Cậu vừa làm gì?"
"Buổi sáng lúc tôi từ phòng anh đi ra, vừa đúng lúc gặp Tứ thúc." Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai, "Yên tâm đi, chú ấy không dám nói huyên thuyên."
Lê Sóc nhẹ nhàng thở ra. Giống như Triệu Cẩm Tân đã nói, trước mắt quan hệ của hai người cũng chỉ là một hồi chơi đùa ngươi tình ta nguyện —— thậm chí còn chưa thật sự làm cái gì, Triệu Cẩm Tân thích anh, anh hoàn toàn tin tưởng, nhưng thích cũng phân ra làm nhiều loại, anh cũng không muốn vì chuyện này mà phải mạo hiểm vác cái gánh nặng bị phụ huynh hai nhà phát hiện.
Vẻ mặt của anh bị Triệu Cẩm Tân thu hết vào đáy mắt.
Lên máy bay, các phụ huynh vẫn còn bàn bạc trò chuyện về chuyến nghỉ phép lần này, dĩ nhiên cả hai nhà đều cảm thấy chưa đã.
Lê Sóc cùng Triệu Cẩm Tân vẫn ngồi ở hàng ghế cuối như trước, Triệu Cẩm Tân thường len lén kéo kéo ngón út của Lê Sóc, sau vài lần, Lê Sóc nhịn không được hắn quấn người như vậy, dứt khoát bắt lấy tay hắn nhét xuống dưới đùi mình, quả nhiên khiến hắn ngoan ngoãn đàng hoàng một chút.
Lê Sóc có chút cảm khái, nhớ tới vài ngày trước, bọn họ cũng ngồi trên chiếc máy bay này, cũng ngồi ở chỗ này, anh còn có chút phòng bị đối với Triệu Cẩm Tân, mà nay quan hệ giữa hai người lại mờ ám không rõ ràng. Triệu Cẩm Tân quả thật có thủ đoạn là một chuyện, mà biến cố của việc Lý Trình Tú mất tích mới là nguyên nhân chủ yếu. Lê Sóc cảm thấy dở khóc dở cười với số mệnh của chính mình, cái loại cảm xúc định sẵn sẽ thất bại này đã thường xuyên xuất hiện từ khi anh bắt đầu đưa Lý Trình Tú đến bên cạnh mình, chỉ là, Lý Trình Tú thật sự rất phù hợp với kỳ vọng của anh về một nửa của đời mình, do đó mới khiến anh làm nhiều chuyện không sáng suốt. Sự tình cho đến bây giờ, có lẽ không thể hoàn toàn trách Thiệu Quần, mà anh cũng là đồng loã.
Bởi vì nguyên nhân này, anh mới thấy bản thân mình đối với Lý Trình Tú, trừ yêu thích ra, còn có trách nhiệm.
Trở lại New York, bọn họ cũng phải bận rộn bắt đầu công việc.
Lê Sóc giúp Triệu Cẩm Tân và tổng giám đốc tài chính sắp được phái về nước phân tích tình hình địa phương nơi chi nhánh công ty sắp được thành lập, cùng những biện pháp có thể nâng cao hiệu quả của hệ thống kiểm toán tài chính. Những việc này đương nhiên không đến phiên Lê Sóc phải bận tâm, nhưng với quan hệ của ba anh cùng Triệu Vinh Thiên, công việc bận rộn này anh cũng nghĩa bất dung từ*.
(*义不容辞: nghĩa bất dung từ - không thể chối từ, không thể thoái thác)
Chi nhánh công ty ở Bắc Kinh hiện tại đã có vài nhân viên, còn lại vẫn đang thông báo tuyển dụng, lúc hai người gặp nhau trên máy bay chính là vì Triệu Cẩm Tân về nước khảo sát.
Lê Sóc tuy rằng lúc nào cũng chú ý tin tức trong nước, nhưng vẫn cố gắng khiến mình chú tâm vào công việc trong tay, nếu không anh sẽ không nhịn được mà suy nghĩ miên man. Nếu đổi lại là người khác mất tích anh cũng không lo lắng như vậy, nhưng Lý Trình Tú tích cách yếu đuối lại thật thà, có chút không thích giao tiếp với người lạ, bây giờ anh không dám cầu mong gì xa vời, chỉ mong Lý Trình Tú được bình an.
Hôm nay, ba người trong văn phòng Triệu Cẩm Tân thảo luận cả một buổi chiều về việc dùng phần mềm tài chính nào. Tổng giám đốc tài chính Hàn tổng hi vọng dùng phần mềm đồng bộ với tổng công ty, có thể kết nối mạng nội bộ, nhưng Lê Sóc đề nghị họ nếu đã đặt chi nhánh công ty ở trong nước, thì nên dùng phần mềm chuyên dụng nhất trong nước, bất luận là đối với nhân viên làm việc ở trong nước hay là nhân viên kiểm toán đều thuận tiện hơn, hiệu suất cao, Triệu Cẩm Tân tạm thời không tỏ thái độ gì.
Thảo luận đến cuối cùng, kỳ thật ưu khuyết đều có, mắt thấy mặt trời cũng sắp lặn, ba người đều có chút mệt mỏi.
Triệu Cẩm Tân nói: "Chuyện này để tôi từ từ suy nghĩ lại, hôm nay đến đây thôi."
"Đi, Triệu tổng, Lê tổng, tôi mời hai anh một bữa cơm?"
Triệu Cẩm Tân liếc mắt nhìn Lê Sóc, cười nói: "Hai chúng tôi muốn ở lại nói chuyện, lần sau tôi mời anh."
Hàn tổng gật gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước."
Hàn tổng thu dọn tài liệu xong thì đi.
Lê Sóc ngửa người tựa lên lưng ghế, nâng cánh tay lên, duỗi người căng eo một chút, cổ anh ngửa ra sau lộ ra hầu kết, đường cong bên sườn mặt tuyệt đẹp lại tràn đầy nam tính.
Triệu Cẩm Tân đứng lên, khép cửa lại.
Lê Sóc dừng động tác, chậm rãi hạ hai khuỷu tay xuống, yên lặng nhìn hắn.
Triệu Cẩm Tân nhếch môi cười cười, đi tới, mặt đối mặt khóa ngồi trên đùi Lê Sóc: "Mệt sao?"
"A, nặng quá nha." Đời này Lê Sóc còn chưa bị người nặng hơn mình ngồi lên đùi, "Cũng tạm, cậu mệt không?"
"Mệt thì không mệt, nhưng thấy nhàm chán nha, rõ ràng là anh nói có lý hơn, nhưng Hàn tổng kia đang lo lắng chính là nếu đổi phần mềm tài chính sẽ gia tăng khó khăn trong việc nhân sự tổng công ty khảo hạch KPI của hắn. Năm đầu tiên được phái ra nước ngoài mà, còn bị giao phó trọng trách, chắc chắn áp lực rất lớn, cũng có thể hiểu được."
(*KPI: Key Performance Indicator, chỉ số đánh giá hiệu quả công việc)
Lê Sóc nhíu mày: "Không sai a, cậu nhìn ra."
Triệu Cẩm Tân ôm lấy cổ anh, dùng trán cụng cụng lên trán Lê Sóc: "Lê thúc thúc, anh xem thường người ta nha, nhìn tôi giống tên ngốc sao?"
"Chỉ là cậu còn rất trẻ, khó tránh khỏi thiếu kinh nghiệm."
"Anh nói kinh nghiệm ở phương diện nào?" Triệu Cẩm Tân dùng miệng hôn lên mũi Lê Sóc, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái, rồi lại lướt xuống, ʍúŧ nhẹ lấy cánh môi mềm mại của Lê Sóc.
Nhiệt độ giữa đôi môi làm người ta tâm ý dao động bất định*.
(*nguyên văn là 心猿意马: tâm viên ý mã. Viên là con vượn, ví tâm như vượn tức là lăng xăng, dao động không yên. Mã là ngựa, ngựa phi ngựa chạy ít khi đứng yên. Túm lại, câu thành ngữ này để chỉ tâm thần bất định, dao động, không yên.)
Tay Lê Sóc vỗ vỗ lên lưng Triệu Cẩm Tân: "Đi ăn cơm không?"
"Muốn ăn anh." Đầu lưỡi Triệu Cẩm Tân liếm qua viền môi Lê Sóc, sau đó vói vào trong miệng đang hé mở của anh, câu quấn lấy đầu lưỡi nóng ướt kia.
Lê Sóc vô thức ôm lấy eo Triệu Cẩm Tân, đáp lại nụ hôn nóng bỏng này, kỹ thuật hôn của hai người đều đáng nể, cả hai đều ra sức trêu chọc đối phương, khiến một nụ hơn đơn giản biến thành vô cùng sắc tình, môi răng quấn lấy nhau phát ra tiếng hôn ẩm ướt khiến người mặt đỏ tai hồng.
Hai người thở hồng hộc tách ra, khóe miệng đều là mềm ướt một mảnh, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm.
Lê Sóc cảm giác dưới quần tây có chút căng thẳng, anh nhẹ giọng nói: "Ngoan, đứng lên đi, tôi đưa cậu đi ăn đồ ngon."
"Thật ra tôi cũng rất muốn làm ở văn phòng." Triệu Cẩm Tân dán vào bên tai Lê Sóc nói, "Không chỉ văn phòng, còn có rất nhiều nơi kích thích khác, anh có muốn biết không?"
Hầu kết Lê Sóc hơi chuyển động, anh trấn định tâm trí, hai tay bắt lấy eo Triệu Cẩm Tân nâng hắn ngồi dậy: "Được rồi, cậu không đói bụng nhưng tôi đói, muốn ăn cái gì?"
Triệu Cẩm Tân bĩu môi: "Được rồi, nghe lời anh."
"Ừm... Muốn ăn lẩu không? Có một quán lẩu lâu năm, cả nhà tôi thường đến đó ăn, hương vị cực kỳ tuyệt."
"Được đó."
Lê Sóc thu dọn vài tài liệu của mình, sau đó mở cửa cho Triệu Cẩm Tân, chờ hắn đi trước.
Triệu Cẩm Tân đi tới cửa, khuất sau cánh cửa nhanh chóng hôn Lê Sóc một cái, sau đó mang theo tươi cười mà ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài văn phòng tất cả đều là nhân viên, tim Lê Sóc đập thình thịch, nhưng lại cảm nhận được một chút kích thích khác lạ.
Hai người lái xe đi đến khu Trung Quốc ở Brooklyn, nơi này vẫn náo nhiệt như xưa.
Lê Sóc tìm vị trí đỗ xe, Triệu Cẩm Tân nhìn chung quanh: "Tôi rất ít tới chỗ này, thật náo nhiệt nha, cái gì cũng có bán."
"Đúng vậy. Cậu sinh ra và lớn lên ở Mỹ, còn tôi mười tuổi mới đến Mỹ, nền tảng văn hoá và tình cảm đều không giống nhau, trước kia khi ra ngoài dùng bữa hơn phân nửa là sẽ chọn nhà hàng ở khu này.
Triệu Cẩm Tân nở nụ cười: "Ba năm trung học tôi đều học ở Bắc Kinh, không khác biệt lắm so với anh đâu."
"Vậy sao, tại sao lúc đó lại về nước học?"
"Ba tôi chê chữ viết tôi xấu quá, sợ tôi quên tổ tiên."
Lê Sóc cười ha ha nói: "Chú thực sự là người nhìn xa."
"Sau này về nước, anh phải thường xuyên đưa tôi đi tìm đồ ăn ngon, tìm chỗ chơi vui vui."
"Đương nhiên." Lê Sóc mở cửa xuống xe, "Tôi đã hứa với ba mẹ cậu, sẽ chăm sóc cậu thật tốt."
Triệu Cẩm Tân xoay người sang bên cạnh anh, một tay chống lên cửa xe, vây Lê Sóc ở giữa thân xe và thân hình cao lớn của mình, lại cười nói: "Trừ nguyên nhân vì ba mẹ tôi thì sao?"
Lê Sóc chớp mắt: "Vậy ba mẹ tôi?"
Triệu Cẩm Tân nhéo nhéo cằm Lê Sóc, dùng giọng điệu bá đạo lại không mất phần làm nũng đặc trưng của hắn mà nói: "Nói mấy câu dễ nghe dỗ dỗ tôi, nếu không tôi hôn anh ngay tại chỗ này."
Lê Sóc nhìn nhìn bốn phía, hai người đàn ông lại dùng tư thế mờ ám mà đứng thế này cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người, anh thực sự không muốn bị người khác chú ý, đành phải dùng giọng điệu hơi cưng chiều nói: "Tôi không yên tâm về cậu, tôi muốn chăm sóc cậu."
Triệu Cẩm Tân nở nụ cười tươi rói, nhanh chóng hôn Lê Sóc một cái.
"Cậu..." Lê Sóc nhăn mi lại, vờ cả giận nói, "Sao đã nói lại không giữ lời, tuổi trẻ các cậu bây giờ đều không có phép tắc như vậy sao?"
Triệu Cẩm Tân cười hì hì nói: "Vừa rồi không khí tốt như vậy nếu không hôn anh mới gọi là không có phép tắc." Trong nụ cười của hắn lại có vài phần trẻ con.
Trái tim Lê Sóc khẽ run. Anh chưa bao giờ gặp qua người nào giống như Triệu Cẩm Tân, không lúc nào là không bất ngờ trêu chọc người, mỗi lúc ở bên cạnh hắn anh đều luôn suy đoán giây tiếp theo hắn sẽ nghĩ ra trò gì để trêu người, để khiến người tim đập thình thịch, khiến người lòng như mở hội, tâm thần xao động.
Loại người giống như Triệu Cẩm Tân, thật sự rất thích hợp để yêu đương, hắn có đủ điều kiện tốt nhất để làm một tình nhân, còn bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra những hành động lãng mạn, ngọt ngào, kinh hỉ và kích thích, với tuổi của hắn, không nên có đủ loại kỹ năng đòi mạng này, cho nên chỉ có thể giải thích hắn chính là một cao thủ tán tỉnh trời sinh, mỗi một hơi thở đều cực kỳ gợi tình.
"Chính là quán này phải không Lê thúc thúc?" Triệu Cẩm Tân cực kỳ tự nhiên mà kéo tay áo anh, giống như một đứa trẻ, khiến người ta bất giác buông xuống mọi phòng bị.
"Ừ, cậu có muốn để lại áo khoác trong xe không? Không lát nữa ăn xong trên áo toàn là mùi lẩu."
"Không cần." Triệu Cẩm Tân đầy mặt chờ mong nói, "Đây là lần đầu tiên anh mời tôi ăn cơm, lần đầu tiên hẹn hò với tôi ở New York, lần đầu tiên cùng nhau đến khu Trung Quốc, lần đầu tiên ăn lẩu, một ngày quan trọng như vậy, tôi còn muốn niêm phong quần áo có hương vị này, vĩnh viễn lưu lại làm kỷ niệm."
Trong lòng Lê Sóc dâng lên một cảm xúc ngọt ngào khó tả, khoé miệng nhịn không được giương lên, "Tuỳ cậu."
Hai người sóng vai đi vào quán lẩu.
Ông chủ quen biết Lê Sóc, vừa thấy anh đến, liền xếp chỗ ngồi cạnh cửa sổ cho anh, quán lẩu này buôn bán rất khá, trong quán toàn là khách, chỉ nghe mùi hương ớt cay cay đã khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Menu chính là một tờ giấy có ô lựa chọn, khách tự mình đánh dấu vào món ăn muốn gọi, trong nước cũng có rất nhiều quán lẩu thế này. Bàn hai người không lớn, bọn họ cúi đầu xem thực đơn, cự ly rất gần, đầu Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng cụng cụng vài cái lên đầu Lê Sóc, sau đó cười hắc hắc.
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Cậu có trẻ con quá không?"
"Anh không thấy tôi đặc biệt đáng yêu sao?" Triệu Cẩm Tân chớp chớp hai hàng lông mi, làm ra vẻ mặt buồn cười.
Lê Sóc bật cười một tiếng, lấy 乃út gõ gõ đầu hắn vài cái.
Triệu Cẩm Tân... thực sự rất đáng yêu, vừa gợi cảm lại vừa đáng yêu, đúng thật là yêu tinh.
Lúc này, hành lang bên cạnh bàn có người bước qua, cùng với một tiếng gọi kinh ngạc: "Ủa? Cẩm Tân?"
Hai người cùng lúc ngẩng đầu, hai người đàn ông đang đứng giữa hành lang, đều là Hoa kiều, tuổi cũng sắp xỉ Triệu Cẩm Tân.
"Trùng hợp vậy." Triệu Cẩm Tân đứng lên, bắt tay cười cùng họ.
Lê Sóc cũng lịch sự đứng lên, gật đầu chào hỏi.
"Oa." Một trong hai Hoa kiều nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lê Sóc, ánh mắt suồng sã.
Lê Sóc vẫn khéo léo tươi cười, dù cho ánh mắt của hai người này rất vô lễ, khiến anh không thoải mái, nhưng anh sẽ không vì chút việc này mà đánh mất tu dưỡng của mình.
"Đừng đoán mò." Triệu Cẩm Tân nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Là ông anh nhà người bạn ba tôi."
"Đừng giả vờ, vừa nãy chúng tôi nhìn thấy hai người cụng đầu qua lại." Người nọ cười trộm, "Không phải cậu vẫn luôn đam mê loại hình đại thúc sao."
Triệu Cẩm Tân nheo mắt lại: "Ồ, cậu làm sao mà biết vậy?" Trên mặt hắn vẫn cười, giọng điệu lại lạnh xuống, ánh mắt cũng trở nên âm trầm.
Trong lòng Lê Sóc kinh ngạc. Anh chưa bao giờ thấy qua gương mặt này của Triệu Cẩm Tân, có cảm giác không khí đột nhiên lạnh đi, thực sự có chút doạ người.
Người nọ môi run run, sắc mặt khẽ biến, nói không ra lời.
Người còn lại nhanh chóng hoà giải: "Ai Cẩm Tân, không phải cậu nói cuối tháng mới trở về sao, chúng tôi tìm cậu, cậu nói cậu có chuyện quan trọng không về được, không có lòng chút nào nha."
"Trong nhà có việc nên tôi trở về." Triệu Cẩm Tân ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Hành lang hẹp như vậy, đừng chắn lối người khác, hôm khác chúng ta trò chuyện sau đi."
"Được, được."
Sau khi hai người đi, Triệu Cẩm Tân giải thích nói: "Là bạn học trước kia, không thân lắm, anh đừng để ý."
Lê Sóc khoát tay, ý bảo "không có việc gì", anh hỏi: "Cậu vốn là cuối tháng mới trở về sao?"
Triệu Cẩm Tân cười nói: "Đúng vậy, cho nên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau có phải duyên phận trời ban hay không."
"Là duyên phận." Lê Sóc cúi đầu, bắt đầu chăm chú chọn món ăn.
Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, đôi mắt chớp động.
Lê Sóc đưa menu cho nhân viên phục vụ, sau đó như không có việc gì mà nói: "Cho nên, cậu trước giờ đã thích người lớn tuổi?"
Triệu Cẩm Tân nở nụ cười: "Tôi là thích người đàn ông trưởng thành, ai cũng có loại hình mình thích mà."
"Ừ." Lê Sóc ôn hòa cười nói, "Xem ra cậu đã đối phó với rất nhiều người đàn ông "trưởng thành" rồi, dù sao cũng có kinh nghiệm." Trước kia anh cho rằng Triệu Cẩm Tân là đang lấy lòng anh, lại không ngờ rằng Triệu Cẩm Tân là thật sự thích người lớn tuổi, như thế có thể giải thích vì sao Triệu Cẩm Tân lại dám tán tỉnh anh. Người thiếu kinh nghiệm và định lực thường chỉ biết làm theo ý anh, còn Triệu Cẩm Tân lại luôn có tỷ lệ nắm quyền chủ động cao.
Hoá ra trước đó đã có không ít đối tượng để luyện qua.
Lê Sóc không thể nói rõ cảm xúc trong lòng bây giờ là gì, chẳng qua anh cảm thấy, nếu như... nếu như Triệu Cẩm Tân làm nũng đều là vì có mục đích lên giường kia, thì thật khiến người bất đắc dĩ, suy cho cùng anh thực sự đã trúng chiêu này của hắn, có bao nhiêu người lớn mà chịu nỗi con nít làm nũng đâu. Nhưng anh lại cảm thấy hắn làm nũng cũng không có gì không tốt, thậm chí anh còn rất hưởng thụ.
Anh cũng không rõ, cái cảm giác khó chịu trong lòng mình phải giải thích như thế nào.