Lê Sóc gọi điện thoại cho một người bạn làm trong ngành tư pháp giúp anh điều tra việc này, sau đó tâm trạng không yên mà trở về nhà.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, gần đây nhất người mà anh đắc tội chỉ có mỗi Thiệu Quần. Nếu không với tính cách và nguyên tắc làm người của mình, anh căn bản nghĩ không ra có thể trở mặt với ai đến mức này.
Thiệu Quần chính là bạn trai trước kia của Lý Trình Tú, nhưng anh thật sự không muốn dùng từ "bạn trai" để hình dung người này, hắn chỉ là tên khốn ỷ vào có chút quyền thế mà hoàn toàn không biết tôn trọng người khác là gì. Anh sao có thể đem Lý Trình Tú nhường cho một người như vậy.
Anh trở lại phòng, ngồi ở trước bàn, ngơ ngẩn nhìn notebook trước mặt, trong lòng nặng nề không thôi. Trong bóng tối anh ngồi tự hỏi thật lâu, sau đó mới chậm rãi mở notebook ra, tìm tư liệu về Công ty bất động sản Bôn Huy.
Bất động sản Bôn Huy là công ty đầu tiên anh hợp tác khi sự nghiệp vừa khởi bước. Ông chủ là người phương Bắc, tính cách hào sảng, giống một lão đại, đối với anh luôn có lòng dìu dắt, quan hệ cá nhân khá thân thiết.
Nhưng người này có một khuyết điểm, đó là dã tâm quá lớn, luôn muốn nhanh chóng khuếch trương công ty, kết quả hạng mục mọc lên như nấm, tạo nên lỗ hổng tài chính cực lớn. Anh vẫn còn nhớ rõ vào một đêm khuya của nhiều năm về trước, ông ấy tìm đến anh, đưa ra một phần sổ sách với những con số đã được xử lý thật đẹp, có thể kiếm được một khoản vay từ ngân hàng, chỉ cần hạng mục lại được triển khai, hắn sẽ lập tức đem khoản vay hoàn trả lại, ai cũng không biết, hắn còn hứa hẹn cho anh cổ phần.
Anh không hề suy nghĩ mà lập tức cự tuyệt. Anh chưa từng vì tiền mà làm chuyện gì trái lương tâm, càng không muốn ᴆụng vào đường dây cao thế đó.
Vì thế ông chủ dần dần bất hoà với anh.
Nhưng do hợp đồng của họ chưa hết hạn, công tác kiểm toán cuối năm của công ty vẫn do anh phụ trách. Lúc ấy trương mục sổ sách của Bôn Huy tốt hơn so với anh biết rất nhiều, hơn nữa nhìn qua không có sơ sót nào, anh đương nhiên hoài nghi, không có bất cứ sổ sách giả nào mà có thể làm như thật không có dấu vết, kiểm toán chỉ cần có lòng tìm hiểu, nhất định có thể tra được lỗ hổng. Khi ấy anh không có nói cho bất kỳ cấp dưới nào khác, mà tự mình bỏ ra mấy đêm thức trắng, từ trong biển số liệu phức tạp tìm ra chứng cứ làm giả sổ sách, sau đó, anh đi chất vấn hắn.
Anh đến giờ vẫn không quên được tình cảnh lúc ấy, người đàn ông tuổi tác tương đương ba mẹ anh đã khóc lóc cầu xin anh, nhiều lần hứa hẹn cam đoan với anh. Cũng từng làm bạn bè một khoảng thời gian dài, do đó anh mềm lòng, anh ôm tâm lý may mắn, trông cậy vào việc sau khi hạng mục thu được lợi nhuận, thực sự có thể thần không biết quỷ không hay mà hoàn lại khoản vay. Vì thế anh coi như không biết gì, dựa vào sổ sách giả kia mà báo cáo kiểm toán.
Dựa vào báo cáo kiểm toán ấy, Bôn Huy vay được một tỷ hai từ ngân hàng. (Nhân dân tệ)
Sự việc sau đó đã bại lộ, ông chủ không có đề cập đến anh nửa câu, hơn nữa cũng không có chứng cứ gì bất lợi với anh, cho nên anh chỉ cung cấp vài lời khai, tổn thất một chút danh dự, nộp phạt một số tiền, là đã không còn liên quan gì đến vụ án này. Trừ ông chủ và anh ra, không ai biết mờ ám trong chuyện này.
Nhưng lòng anh đã bắt đầu từ chuyện này mà cảm thấy không còn sạch sẽ.
Đó là sai lầm lớn nhất trong đời anh từng phạm phải, cũng là quyết định hối hận nhất trong đời anh. Anh vô số lần hối hận tại sao lúc đó mình không cố gắng khuyên can, mắt thấy bạn bè bí quá hoá liều, anh lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
Từ sau đó, anh đổi tên công ty, bàn bạc với hai cộng sự, thành lập một công ty mới.
Chuyện này đã trở thành một cảnh báo vĩnh viễn treo trên đầu anh, cũng là một vết sẹo trong lòng anh, nhưng vết sẹo này lại một lần nữa bị Thiệu Quần тһô Ьạᴏ vạch trần.
Anh không quá tin tưởng trong tay Thiệu Quần có thể có chứng cứ gì chỉ chứng anh, chuyện này cho dù là từ miệng của ông chủ đó lộ ra ngoài thì cũng là nói không đối chứng. Thế nhưng chỉ cần có năng lực, có thể từ chuyện này mà gây ra một hồi sóng gió, cũng đủ để quậy cho anh không được yên ổn rồi.
Thiệu Quần làm như vậy, là vì Lý Trình Tú sao...
Lê Sóc nhìn đống tài liệu khổng lồ kia, nhớ lại chính mình nhiều năm về trước thức trắng mấy đêm để tìm ra kẽ hở, anh khi đó vừa muốn tìm ra chứng cứ nhưng lại vừa sợ tìm được chứng cứ, cái loại tâm tình mâu thuẫn đó luôn khiến anh ăn ngủ bất an. Hai mắt anh dần dần mất đi tiêu cự, suy nghĩ trong đầu rối loạn lung tung, dường như muốn phá tan cái Ⱡồ₦g giam ý thức mà nổ ra ngoài.
Quả nhiên, bất cứ sự việc gì rơi khỏi quỹ đạo nhất định sẽ nhận lại phiền phức tương ứng. Anh làm một chuyện trái với lương tâm, đổi lấy nhiều năm áy náy. Anh làm một chuyện trái với nguyên tắc, đổi lấy sự trả thù ác ý. Tiền tài cùng danh lợi không lay động được anh, duy nhất chỉ có tình cảm là hết lần này đến lần khác kéo anh xuống nước. Anh hi vọng nhất là trong cuộc đời có thể đạt được cảnh giới mà trước không thương tổn người khác, sau mới lo cho bản thân mình, cho nên anh cố gắng dùng lý trí để đối đãi với mỗi một sự việc, mỗi một người, mà sự thật càng thêm chứng minh cho suy nghĩ đó của anh, chỉ khi có đầy đủ lý trí mới có thể tận khả năng tránh được mạo hiểm, lợi người lợi mình.
Anh không hối hận mỗi một việc anh làm vì Lý Trình Tú, dù cho không xuất phát từ lòng yêu thích, thì giúp đỡ bạn bè cũng là nghĩa bất dung từ, anh không làm tốt, nhưng anh cũng không có làm sai.
Chỉ là, anh nhất định phải khống chế tốt bản thân mình, không để bị tình cảm ảnh hưởng.
Lê Sóc cả đêm không ngủ, đợi trong nước đến giờ làm việc, anh gọi điện thoại cho bạn bè tìm hiểu tình huống. Không khác lắm so với lời Hạng Ninh nói, hiện Cục đã lập án, cũng phái người đến công ty điều tra, nhưng còn chưa ban hành lệnh điều tra, luật sư không giao ra tư liệu của hạng mục đó, nên cả hai bên đang giằng co.
Mà hoàn cảnh bây giờ, chỉ cần anh về nước, lập tức sẽ bị bắt đi điều tra, có thể tra ra cái gì không thì không biết, nhưng nếu anh không về nước, loại vụ án kinh tế nhỏ này không đến nỗi phải cử người sang Mỹ để bắt anh về, cho nên anh tạm thời vẫn an toàn.
Dưới loại tình huống này, đương nhiên không thể trở về. Anh không biết Thiệu Quần đã bày ra bao nhiêu cái bẫy đợi anh dẫm vào, nếu Thiệu Quần đủ mạnh, đến có thể dùng giảm hình phạt để thuyết phục ông chủ kia mở miệng vu cáo anh, như vậy thật sự là phiền phức.
Lê Sóc kêu luật sư tiếp tục theo đuổi vụ này, đồng thời tìm thám tử tư đi điều tra pháp nhân của bất động sản Bôn Huy —— cũng chính là cháu của ông chủ đó.
Sau đó, anh gọi điện thoại nói chuyện cùng Hạng Ninh, Hạng Ninh không biết đã than thở bao nhiêu lần: "Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết sao lại đến nông nỗi này không? Bỏ đi, tôi cũng không ngốc, lần trước cái người tìm đến công ty đánh nhau với cậu, là Thiệu Quần đi?"
Lê Sóc cười khổ một tiếng: "Phải, hơn phân nửa là hắn làm."
"Lão đệ thân yêu, tôi quen biết cậu nhiều năm như vậy, cậu sao lại vì tình cảm mà dẫn đến một thân phiền phức thế này?"
"Hạng ca, đây cũng không phải chỉ là vấn đề tình cảm, Thiệu Quần ỷ thế Hi*p người, Trình Tú chung quy cũng từng làm việc tại công ty chúng ta, là một người thật thà, cần cù lại lương thiện, tôi có thể coi như không nhìn thấy sao?"
"Cậu... Ai... Vậy bây giờ phải làm sao, cậu cứ vậy mà ở Mỹ mãi à?"
Lê Sóc hạ giọng, dùng giọng nói chất phác lại đầy từ tính mà trấn an nói: "Binh đến tướng chặn, nước dâng đất đắp, phàm là người làm điều ác nhất định sẽ phải trả giá."
Thiệu Quần, ta đợi đến ngày nhìn thấy ngươi phải trả giá.
Treo điện thoại, Lê Sóc tự khuyên giải chính mình thật lâu, trong lòng trước sau vẫn có chút mất bình tĩnh, anh nghĩ nghĩ, lấy di động ra gọi điện cho Lý Trình Tú.
Đầu dây bên kia cố ý hạ thấp giọng nói: "Alo, Lê đại ca."
"Trình Tú, còn đang làm việc sao?" Lê Sóc nhắm mắt lại, tưởng tượng ra thần thái, động tác của Lý Trình Tú bây giờ, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, nhưng anh cười không nổi.
"Ừ, anh chờ một chút."
Một lát sau, bên trong điện thoại đã yên ắng rất nhiều. Lý Trình Tú nghiêm túc nói: "Lê đại ca, lúc nào em phải nói chuyện với mẹ anh? Em đã chuẩn bị rồi."
Lê Sóc cười nhẹ: "Em chuẩn bị cái gì?"
Lý Trình Tú ngượng ngùng nói: "Luyện tập nói chuyện một chút."
Lê Sóc nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, anh dịu dàng nói: "Múi giờ không giống nhau, không vội."
"Ừm, được." Lý Trình Tú do dự hỏi, "Lê đại ca, anh giống như không có tinh thần, anh vừa ngủ dậy sao?"
"Không phải, anh..." Lê Sóc nhắm mắt lại, nhéo nhéo mi tâm, trên gương mặt tuấn lãng góc cạnh kia hiện rõ mệt mỏi, lời anh muốn nói, lại có chút sợ sệt khi phải nói ra, bởi anh cảm thấy Lý Trình Tú hơn phân nửa sẽ cự tuyệt.
"Lê đại ca, anh làm sao vậy?"
Lê Sóc than nhẹ một tiếng: "Trình Tú, xin lỗi... bên anh phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, anh tạm thời không trở về được."
"Anh, là cha mẹ anh..."
"Không, họ rất khỏe, là công ty anh xảy ra vấn đề."
Lý Trình Tú hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"
Lê Sóc ừ một tiếng: "Chuyện này rất phức tạp, anh bị hãm hại. Hiện tại anh chỉ cần về nước lập tức sẽ bị bắt đi điều tra. Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn nông sâu thế nào anh chưa biết được, cho nên anh không thể mạo hiểm về nước, em có thể hiểu không?"
Lý Trình Tú nhỏ giọng hỏi: ".... Rất nghiêm trọng... sao?"
Lê Sóc trầm giọng nói: "Anh vốn không định nói cho em biết sợ em lo lắng, nhưng suy nghĩ đến an toàn của em, nên vẫn phải nói để em có chuẩn bị."
"A?"
"Chuyện lần này, tám chín phần là do Thiệu Quần làm."
Đầu bên kia điện thoại hít một ngụm khí lạnh.
Cách cả một Thái Bình Dương, Lê Sóc dường như cũng có thể cảm thấy được Lý Trình Tú run rẩy khi nghe đến cái tên này, điều này làm anh đau lòng không thôi. Anh phiền muộn nói: "Chuyện bây giờ anh phải gánh vác là một vụ án đã kết án rất nhiều năm trước, trong đó đã không đề cập đến bất cứ lợi ích gì của bên thứ ba. Người hãm hại anh chẳng những không có được lợi ích mà ngược lại còn tự tìm phiền phức cho mình, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là có người cho hắn lợi ích khiến hắn làm như vậy, mà như vậy là trực tiếp nhắm vào anh, hơn phân nửa là ân oán cá nhân." Anh dừng một chút, "Nói đến ân oán cá nhân, trước mắt anh nghĩ ngay đến Thiệu Quần."
Giọng nói của Lý Trình Tú đã nức nở: "Lê đại ca, thật là hắn sao?"
Lê Sóc trầm ngâm nói: "Tám chín phần."
"Vậy anh, không thể trở về?"
"Trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không về được, anh không thể mạo hiểm về nước. Nếu anh ở lại Mỹ, tình huống xấu nhất là sau này anh vĩnh viễn không thể nhập cảnh, thế nhưng nếu anh trở về... Không biết sẽ phát sinh cái gì."
Lý Trình Tú hô hấp đều đang phát run.
Lê Sóc khàn giọng nói: "Trình Tú, bây giờ anh rất lo lắng cho em, nếu như quả thật là Thiệu Quần làm, bước đầu tiên hắn ngăn cản anh về nước, bước thứ hai liền sẽ đi tìm em, anh đã kêu trợ lý tìm căn hộ khác cho em ở, em cũng nên chuẩn bị tâm lý."
Lý Trình Tú nhỏ giọng nói: "Lê đại ca, xin lỗi..."
"Trình Tú, em không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của em. Từ hôm qua đến giờ, anh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cha mẹ anh tuổi tác đã cao, nghĩ đến chuyện lần này... Có lẽ đây là vận mệnh chỉ điểm cho anh, có lẽ anh nên ở lại Mỹ phát triển một khoảng thời gian. Hiện tại anh có một câu hỏi muốn hỏi em, đáp án của câu hỏi này, mới là thứ anh muốn nghe."
"Chuyện gì?"
"Em có đồng ý đến Mỹ không?"
Đầu kia điện thoại lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Lê Sóc lấy tay che kín ánh mắt, hỏi ra những lời này, cũng cần rất nhiều dũng khí, trong lòng anh rất rõ ràng, tình cảm giữa hai người không đủ sâu, Lý Trình Tú đối với anh phần lớn là cảm kích, "Anh biết đây là một quyết định rất lớn, sẽ đảo lộn cuộc sống vốn có của em, rời đi hoàn cảnh sinh hoạt quen thuộc, chuyện này đối với bất cứ ai mà nói cũng đều rất khó khăn. Thế nhưng chỉ cần em đồng ý, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết. Ngôn ngữ, hoàn cảnh, bạn bè, công việc, toàn bộ đều có thể khắc phục, nơi này có anh, chỉ cần em đồng ý đến."
"Em... Em không biết."
"Anh sẽ kêu trợ lý giúp em làm visa, trong khoảng thời gian này em có thể cẩn thận suy nghĩ, cho dù là trước khi lên máy bay, em cũng có thể đổi ý, thế nhưng anh thật sự hi vọng, có một ngày có thể đứng ở nước Mỹ ôm em."
———————
Vì không để cha mẹ nhìn ra điểm khác thường, Lê Sóc tắm rửa một cái, cẩn thận cạo râu, để trạng thái của mình tốt tốt một chút.
Ngày xưa khi anh mới về nước, nếm đủ gian khổ để gây dựng sự nghiệp cũng chưa từng muốn mượn một phân tiền từ gia đình, nay cha mẹ anh đã đến tuổi vui hưởng tuổi già, anh càng không thể để họ bận tâm vì mình.
Sửa soạn tốt chính mình, anh xuống lầu ăn cơm.
Lê tiên sinh vừa nhìn thấy anh liền hỏi một câu: "Hôm qua con đi thăm Cẩm Tân nó thế nào rồi?"
"Rất tốt, qua vài ngày chắc sẽ giảm sưng." Lê Sóc đột nhiên nhớ tới còn chưa đặt cơm cho Triệu Cẩm Tân.
"Ừ, vậy là tốt rồi, hi vọng đừng có di chứng gì."
Lê Sóc gọi điện thoại cho nhà hàng gần nhà Triệu Cẩm Tân nhất, gọi họ đưa một phần cơm trưa đến nhà Triệu Cẩm Tân, cũng dặn họ để lại một tờ tin nhắn, viết: uống thuốc đúng giờ.
Lúc ăn cơm, Lê phu nhân hỏi con trai lúc nào về nước.
"Ừm, không vội." Lê Sóc cười cười, "Gần đây công việc của công ty ít, con về chuyến này ở bên cạnh hai người nhiều chút."
"Vậy tốt quá." Lê phu nhân vui vẻ nói, "Chú Triệu con mua một biệt thự nghỉ dưỡng ở Thousand Islands, ông ấy mời gia đình chúng ta đến chơi, lần này đúng lúc con trở về, chúng ta cùng nhau đi nghỉ phép đi."
Lê Sóc tươi cười cứng lại: "Cùng nhau? Hai nhà cùng nhau?"
"Đúng vậy, Cẩm Tân bình thường không thích về nhà, bây giờ tay nó bị thương, nếu cùng đi nghỉ phép cũng tiện chăm sóc nó."
"Ách..." Anh không chỉ hoàn toàn không có tâm trạng đi nghỉ mát, còn càng không muốn cùng Cẩm Tân sống chung một nhà.
"Mẹ con đã mua đến bốn cái váy." Lê tiên sinh nhìn Lê Sóc chớp mắt vài cái.
"... Vậy sao." Lê Sóc miễn cưỡng cười cười, "Vậy con phải chuẩn bị tốt máy ảnh, để chụp được dáng vẻ xinh đẹp nhất của mẹ." Anh thật sự không tìm ra lý do cự tuyệt.
Lê phu nhân cười nói: "Đúng rồi, không phải con nói muốn để mẹ trò chuyện với bạn trai con sao."
"Hay là thôi đi, em ấy đặc biệt thẹn thùng, lần sau có lẽ con sẽ dẫn em ấy về Mỹ, đến lúc đó hai người từ từ trò chuyện." Trong mắt Lê Sóc ánh lên vẻ cô đơn.
"Cũng tốt, đây, con trai, nếm thử hải sâm này."
Vừa ăn mấy miếng cơm, di động vang lên hai tiếng, Lê Sóc sợ bỏ qua điện thoại hoặc tin nhắn quan trọng, nhưng cầm lên lại thấy là Triệu Cẩm Tân nhắn tin đến: "Anh vậy mà lại dùng đồ ăn nhà hàng để ứng phó tôi." Còn nhắn thêm một icon mặt khóc.
Lê Sóc nhanh chóng gửi lại một tin: "Uống thuốc chưa?"
"Không muốn ăn cơm, không muốn uống thuốc, trừ phi anh đến đây giúp tôi."
"Hôm nay tôi có chuyện không qua được."
"Anh không qua cũng được, gửi cho tôi một tấm ảnh khoả thân của anh đi."
Lê Sóc cầm điện thoại úp xuống bàn, không thèm để ý đến hắn.
Di động lại liên tiếp vang lên âm thanh báo tin nhắn.
Cha mẹ Lê Sóc đều khó hiểu nhìn anh.
Lê Sóc lúng túng nói: "Trợ lý con đang gửi tài liệu." Anh vội vàng ăn mấy miếng cơm, lấy di động liền trở về phòng.
Mở ra di động thì thấy Triệu Cẩm Tân gửi đến mấy cái tin nhắn.
"Chỉ chụp ௱ôЛƓ là được."
"Được rồi, иgự¢."
"Eo hoặc là đùi, không thể thỏa hiệp nữa."
"Tay thôi cũng được."
"Lê thúc thúc, tôi rất thích tay anh, anh chụp một tấm gửi cho tôi đi, tôi cam đoan cả ngày hôm nay sẽ ngoan ngoãn, được không."
Lê Sóc dở khóc dở cười, anh chưa bao giờ gặp qua người không biết xấu hổ lại hay làm nũng như vậy. Anh mở camera ra, chụp bàn tay của mình sau đó gửi qua tin nhắn: "Cậu nói được thì phải làm được, cả ngày hôm nay phải ngoan ngoãn."
Triệu Cẩm Tân gửi lại một icon mặt cười, nhắn thêm một câu: "Cả ngày hôm nay tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi nghĩ bàn tay này đang nắm bảo bối của tôi."
Trên mặt Lê Sóc một trận xấu hổ, chụp một ảnh mình đang so ngón giữa gửi qua cho hắn.
Triệu Cẩm Tân quả thực là hồ ly tinh.
Trong chốc lát, di động lại vang, khoé mắt Lê Sóc nhìn thấy là tin nhắn của Triệu Cẩm Tân gửi, anh do dự nhiều lần, vẫn là ngăn không được hiếu kỳ, mở ra.
"Tôi biết trong nước anh đang gặp phải phiền phức, tôi nguyện ý giúp anh."
Lê Sóc cứng lại rồi, ngón tay nhanh chóng ấn ấn phím: "Đừng điều tra chuyện của tôi nữa!!"
"Ai kêu tôi thích anh nha."
Thích...
Thích đến cùng là có bao nhiêu phân lượng đây?
Thiệu Quần thích Lý Trình Tú sao? Hẳn là thích, nhưng hắn đem đến cho Lý Trình Tú toàn là tổn thương.
Lý Trình Tú thích mình sao? Hẳn là cũng thích, chỉ là trong đó không biết có bao nhiêu phần là cảm kích và ỷ lại.
Triệu Cẩm Tân thì sao? Loại người như Triệu Cẩm Tân, tần suất sử dụng câu "yêu thích" này ước chừng là treo trên cửa miệng, trừ dễ nghe ra, không có bất cứ tác dụng nào khác.
Lê Sóc cười khổ một tiếng, nhắn lại cho hắn một tin nhắn nghiêm khắc: "Đừng xen vào chuyện của người khác."