Lê Sóc về nhà, cùng mẹ làm bánh, trồng hoa và chuẩn bị bữa tối.
Trong nhà có hai người giúp việc, một người làm vườn và một tài xế, nhưng Lê phu nhân ngày thường thích nhất là nướng chút bánh ngọt bánh quy, chăm sóc hoa cỏ, là một người có thú vui nhàn nhã.
Bận rộn đến buổi tối, Lê tiên sinh trở về ăn cơm, vừa vào phòng liền nói: "Tiểu Sóc, con làm tay Cẩm Tân kẹp bị thương hả?"
Lê Sóc xấu hổ nói: "Vâng, bị cửa xe kẹp trúng."
"Con cũng thật bất cẩn, may mà không có gì nghiêm trọng. Chiều hôm nay lão Triệu kêu Cẩm Tân mang tài liệu lên, nhìn tay nó xanh xanh tím tím, làm lão Triệu đau lòng hết sức."
Lê phu nhân lo lắng nói: "Con có đưa nó đi bệnh viện không?"
"Đi rồi." Lê Sóc cảm thấy có chút mất mặt, trong cảm nhận của ba mẹ anh vẫn luôn không để họ phải bận tâm, thậm chí còn là người con có thể dựa vào, nhưng lần này trở về, bởi vì Triệu Cẩm Tân mà anh liên tiếp gặp phải tình huống lúng túng.
Lê phu nhân trách: "Sao buổi chiều con lại không ở với nó, con làm tay người ta kẹp bị thương, cũng không sắp xếp ổn thoả cho người ta mà lại đi về nhà?"
Lê tiên sinh cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, buổi chiều còn để nó tự mình lái xe đến công ty, lái bằng một tay, Manhattan nhiều xe như vậy, rất nguy hiểm. Tiểu Sóc, có phải con có thành kiến gì với Cẩm Tân không?"
"Không có." Lê Sóc bất đắc dĩ nói, "Con đến nhà làm cơm cho cậu ấy xong sau đó mới về nhà."
"Cẩm Tân ở một mình rất bất tiện, con không nên vì có thành kiến gì đó với nó mà không chịu trách nhiệm chứ."
"Ba." Lê Sóc dở khóc dở cười, "Con đã lớn rồi."
Đang nói, di động Lê Sóc vang lên, trong lòng anh có loại dự cảm không lành, quả nhiên, là Triệu Cẩm Tân gọi tới.
Lê phu nhân ở bên cạnh nhìn một cái: "A, là Cẩm Tân gọi tới."
Lê Sóc kiên trì tiếp điện thoại: "Alo, Cẩm Tân." Bởi vì sợ Triệu Cẩm Tân làm nũng, anh cố gắng đem điện thoại dán sát lỗ tai, sợ phát ra động tĩnh gì đó doạ đến ba mẹ anh.
"Lê thúc thúc, tôi đói quá, tay tôi đau quá." Giọng nói uể oải của Triệu Cẩm Tân rót vào màng tai anh.
"Ừ, được rồi, tôi đang chuẩn bị đưa cơm tối qua cho cậu đây."
Triệu Cẩm Tân nở nụ cười: "Há, chú và dì đang ở bên cạnh sao?"
"Ừm, đúng."
Bên trong điện thoại lại truyền đến một trận cười, "Được, vậy anh mau tới đây đi." Hắn nhẹ nhàng à một hơi, "Cả buổi chiều tôi đều nhớ anh."
Tắt điện thoại, dưới ánh mắt tán thành của ba mẹ, Lê Sóc đành tuân lệnh nói; "Con đi đưa cơm tối cho cậu ấy."
Lê Sóc mang theo bốn hộp thức ăn do mẹ anh chuẩn bị —— bao gồm bữa tối, canh, bánh ngọt cùng trái cây tươi —— đi đến nhà Triệu Cẩm Tân.
Cửa vừa mở ra, Triệu Cẩm Tân không xương không cốt mà dựa vào bên cửa, đến ngón tay cũng không thèm động, nhìn qua như đang "õng ẹo tạo dáng".
Lê Sóc thấy hơi buồn cười, nói: "Đói bụng chưa, mau ăn cơm đi."
"Anh đút tôi?"
"Tôi đút cậu."
Lê Sóc đi vào phòng bếp cầm bát đĩa ra, dọn đồ ăn lên.
"Tôi không có cố ý tố cáo nha, là ba tôi kêu tôi đến công ty, ai biết được chú cũng đang ở đó."
"Không có gì, cậu chỉ nói sự thật, không tính là tố cáo."
Ánh mắt Triệu Cẩm Tân suồng sã đánh giá thân hình Lê Sóc, bởi vì động tác khom người khiến đôi chân dài banh thẳng, dưới vạt áo còn lộ ra vòng eo săn chắc, làm người khác suy nghĩ vẩn vơ.
Lê Sóc xoay người: "Ăn đi."
Triệu Cẩm Tân ngồi xuống, cũng không nhìn đồ ăn, chỉ nhìn ánh mắt Lê Sóc: "Hôm nay về nhà anh có nói chuyện với Lý Trình Tú không?"
"Tâm sự, thì sao?"
"Tâm sự chuyện gì?"
"Cậu biết để làm gì?"
"Biết người biết ta mà."
"Lý Trình Tú không phải kẻ địch của cậu..."
"Ừ, anh ta đương nhiên không phải." Triệu Cẩm Tân cười cười, nghĩ rằng, anh ta là chị dâu tôi.
"Sau này cậu nhắc tới những chuyện có liên quan đến em ấy, tôi sẽ không trả lời cậu." Lê Sóc gắp một miếng trứng rán lên, "Há miệng."
Triệu Cẩm Tân cắn một miếng, cười tủm tỉm nhìn Lê Sóc: "Ăn ngon."
"Cám ơn, là mẹ tôi làm." Lê Sóc không thèm nhìn hắn, vừa đút cơm cho hắn vừa tự mình ăn cơm.
Triệu Cẩm Tân ăn mấy miếng, liền có chút đáng thương mà nói: "Thực ít có người ở chung với tôi mà thiếu kiên nhẫn như anh, tôi có chút đau lòng."
Lê Sóc há miệng thở dốc, anh bực mình nhưng vẫn không có thói quen mở miệng đả thương người, tuy rằng từ nhỏ anh đã theo ba mẹ đến Mỹ, nhưng vẫn được giáo dục theo tư tưởng Nho gia, làm người hay đối nhân xử thế đều tận lực giúp người làm điều tốt, bao dung rộng lượng. Triệu Cẩm Tân tuy cứ hết lần này đến lần khác quấy rối anh, nhưng chung quy cũng không thực sự đắc tội anh, anh đành nói: "Tôi không phải là thiếu kiên nhẫn, nếu như chúng ta có thể nói những chuyện bình thường, giống như trên máy bay hôm đó, thì tôi sẽ rất vui lòng mà trò chuyện với cậu."
"Nhưng là, tôi vừa nhìn thấy anh thì đã cảm thấy không khí chung quanh đều không bình thường." Triệu Cẩm Tân chớp mắt, "Anh có mê muội một người như vậy bao giờ chưa?"
Lê Sóc ngẩn người, lại thật sự suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ ra đáp án là —— không có. Anh không hiểu nổi loại tình cảm quá mức kịch liệt, hi sinh cả bản thân, anh luôn cảm thấy con người hoặc là làm chủ cảm xúc của mình, hoặc là làm nô lệ. Làm chủ được cảm xúc sẽ giống như anh, mãi mãi thành thục, mãi mãi tránh được phiền phức, còn nếu làm nô lệ.... thì không cần nêu ví dụ nữa, cả thế giới có đầy.
"Không có." Triệu Cẩm Tân nhíu mày, "Anh trước giờ chưa từng mê muội người nào."
"Cũng phải xem hai chữ "mê muội" này định nghĩa thế nào. Chúng ta quen biết nhau không quá vài ngày, gặp mặt chỉ khoảng ba bốn lần, nếu vậy cậu đã có thể "mê muội" tôi, thì như vậy chứng minh mê muội này chỉ là một loại Dụς ∀ọηg thiếu suy nghĩ, không có phân lượng, bản chất không khác gì "thèm ăn" cho lắm." Lê Sóc múc một thìa canh, nhét vào miệng Triệu Cẩm Tân.
"Thật không nhìn ra, anh lại là người không thú vị như vậy." Triệu Cẩm Tân liếm liếm khóe miệng dính canh, " "Mê muội" là một loại kích tình, khiến người ta nghiện như thuốc phiện vậy."
"Chúng ta đều biết thuốc phiện có hại."
"Cho nên từ trước đến giờ anh đều chưa từng "mê muội" Lý Trình Tú."
Lê Sóc nhướn mi mắt: "Cậu lòng vòng, rốt cuộc là muốn chứng minh cái gì?"
Triệu Cẩm Tân chớp chớp ánh mắt vô tội: "Tôi muốn chứng minh anh ở bên cạnh anh ta không có thú vị gì, anh thử với tôi xem, bảo bối."
"Cậu còn muốn ăn cơm hay không?"
"Kỳ thật tôi ăn hamburger rồi, tôi chỉ là muốn gặp anh thôi."
Lê Sóc buông thìa xuống, ôm иgự¢ tựa lưng vào ghế ngồi, yên lặng để mình bình tĩnh lại, anh sợ anh không khống chế được lại nói điều gì hoặc làm điều gì đó không tốt.
Triệu Cẩm Tân ngồi đối diện hôn gió, hắn cười như mặt trời toả nắng, không chút sợ hãi.
Lê Sóc đứng lên, chuẩn bị rời đi, lại liếc mắt nhìn thấy thuốc để trên bàn trà vẫn chưa ᴆụng qua, anh chỉ vào thuốc hỏi: "Cậu chưa uống?"
"A, quên rồi."
Lê Sóc do dự một chút, bước qua, chia thuốc thành từng phần, còn dùng khăn giấy gói lại.
Triệu Cẩm Tân vẫn không nhúc nhích nhìn Lê Sóc chia thuốc, đường nét anh lãng trên gương mặt anh bởi vì chuyên chú mà hiện ra vài nét nhu hoà, Triệu Cẩm Tân hơi nhíu nhíu mi. Chia thuốc xong, Lê Sóc cầm di động Triệu Cẩm Tân, vừa loay hoay vừa nói: "Tôi cài đồng hồ nhắc giờ cho cậu, mỗi ngày 9 giờ, 15 giờ, 21 giờ sẽ nhắc cậu uống thuốc, mỗi một bao nhỏ này là một lần thuốc, tay không nên ᴆụng vào nước, ngủ đừng đè trúng, một ngày ba bữa tôi sẽ giúp cậu đặt sẵn thức ăn đưa đến nhà, ngày mai tôi sẽ đến giúp cậu chườm nóng."
"Vậy tôi tắm rửa thế nào?"
"Tôi mặc kệ cậu tắm như thế nào, dù sao tôi cũng sẽ không giúp cậu tắm." Lê Sóc ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Nếu cậu một bàn tay có thể thay quần áo, có thể lái xe, có thể ăn hamburger, tắm rửa hẳn là cũng không thành vấn đề, nếu thật sự không được, thì cậu trở về nhà đi."
Triệu Cẩm Tân khẽ cười nói: "Thật nhẫn tâm nha, đợi đến một ngày anh yêu phải tôi, có hối hận không?"
"Thực sự có ngày đó rồi nói sau." Lê Sóc tiêu sái vỗ vỗ tay, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, di động của anh vang lên. Anh cầm lên thì thấy là đối tác của công ty mình gọi tới. Bây giờ trong nước đã sắp nửa đêm, lúc này gọi điện thoại đến hơn phân nửa là có việc gì gấp.
Lê Sóc nhanh chóng tiếp điện thoại: "Alo, Hạng ca."
"Lê Sóc, cậu còn ở Mỹ sao?" Giọng nói Hạng Ninh rất mệt mỏi, rất nghiêm túc, vừa nghe liền biết đã có chuyện gì.
Lê Sóc cũng lo lắng hỏi: "Đúng vậy, làm sao?"
"Bên này đã xảy ra chuyện."
Trong đầu Lê Sóc nghĩ lướt qua hạng mục gần nhất đã làm, cũng không nghĩ ra có sơ sót gì, anh trầm giọng nói: "Anh bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra."
Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, khóe miệng hơi hơi giương lên.
"Cậu còn nhớ rõ vụ án của Công ty bất động sản Bôn Huy năm sáu năm trước không?"
"Nhớ rõ, làm sao." Lê Sóc trong nhất thời dâng lên một loại dự cảm bất an.
"Pháp nhân của Bôn Huy mất tích nhiều năm đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn vu cáo anh."
Lê Sóc trợn mắt: "Quả thực hoang đường, lúc trước là bọn họ lấy sổ sách giả lừa chúng ta, bọn họ lừa ngân hàng X cho vay hơn mấy tỷ, có một xu nào rơi vào túi chúng ta sao?" Lê Sóc ý thức được âm lượng của mình quá lớn, anh liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, xoay lưng qua, hạ giọng nói, "Hắn vu cáo tôi? Hắn dựa vào cái gì?"
Hạng Ninh vội la lên: "Ai mà biết chuyện gì xảy ra. Vụ án năm đó phán cũng đã phán rồi, nên bắt cũng đã bắt rồi, trong vụ đó cậu chỉ làm kiểm toán, hơn nữa là kiểm toán trên sổ sách giả mà hắn cố ý nguỵ tạo, hiềm nghi của công ty cũng đã sớm xoá sạch, đã qua nhiều năm như vậy, tên pháp nhân kia sao lại đột nhiên nhảy ra chứ!"
Lê Sóc cầm lấy áo khoác: "Anh đợi chút, tôi đi ra ngoài nói chuyện với anh." Anh nhìn Triệu Cẩm Tân, tận lực bình tĩnh nói, "Thật ngại quá, tôi có chút việc đi trước."
Triệu Cẩm Tân gật gật đầu, nhìn thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của Lê Sóc.
Lê Sóc ra khỏi nhà Triệu Cẩm Tân, giọng nói trở nên nghiêm khắc: "Mục đích của hắn là gì?"
"Không rõ, tôi đã nhờ bạn bè điều tra. Tôi có cảm giác chuyện này không thể xem thường, bởi vì tên đó nhảy ra vu cáo cậu, dường như là không có bất cứ lợi ích gì. Tuy rằng hắn không trực tiếp tham gia điều hành công ty, đối với vụ lừa vay vốn đó cũng không biết gì, không cần chịu trách nhiệm hình sự, nhưng trước giờ vẫn luôn muốn trốn tránh trách nhiệm bồi thường dân sự, do hắn căn bản không có tiền nên mới trốn tránh nhiều năm như vậy. Mà ngân hàng X là ngân hàng nhà nước, nên đã khoanh nợ rồi, sẽ không ai đuổi theo cá nhân hắn để đòi nợ, kỳ thực hắn chỉ cần trốn kỹ một chỗ, sẽ không ai làm gì được hắn, tôi thật sự không hiểu, đến cùng là hắn muốn làm gì, hắn thậm chí còn không quen biết cậu."
"Đúng vậy, hắn làm như vậy có thể được cái gì?" Lê Sóc cảm giác từng cơn đau đầu, sao cũng không nghĩ ra được người kia có mục đích gì, tại sao lại hãm hại anh như vậy?
"Cậu với người kia thực sự không có ân oán cá nhân sao?"
"Không có, tôi hoàn toàn không biết..." Lê Sóc đột nhiên giật mình.
Mỗi người khi làm một việc, đều nhất định có mục đích, vì tiền tài, địa vị, Dụς ∀ọηg, tình cảm, vì bản thân mình... Trong chuyện này, nếu trên phương diện công không tìm được nguyên nhân, như vậy về tư thì....
Hạng Ninh cũng nghĩ tới: "Lê Sóc, đây rất có khả năng là ân oán cá nhân, tên pháp nhân kia hiện tại đang thiếu thốn khó khăn, chỉ cần hứa cho hắn chút lợi ích, không chừng cái gì hắn cũng chịu làm, cậu gần đây có đắc tội với người nào không?"
"Tôi..." Lê Sóc cắn chặt răng, anh quả thật nghĩ tới một người, mà này ân oán này là vì Lý Trình Tú mà ra.
Hạng Ninh nặng nề thở dài: "Lão đệ, lần này phiền toái có chút lớn, cậu đến cùng là đắc tội với người nào."
Lê Sóc bất giác lảng tránh cái tên kia, "Hắn có chứng cứ sao? Không có chứng cứ chính là vu khống."
"Nghe nói là có, nhưng không biết là chứng cứ gì, có khả năng là chứng cứ giả, cũng có khả năng là những năm cậu hợp tác với Bôn Huy thực sự đã để lại thứ gì đó bất lợi cho cậu. Tóm lại bây giờ đã lập án, nếu cậu về nước sẽ lập tức bị bắt đi điều tra."
Lê Sóc cả giận nói: "Chỉ với lời nói một phía của hắn mà đã có thể lập án?!"
"Lão đệ, cậu đến cùng là đắc tội với người ghê gớm nào? Chuyện này từ đầu tới cuối đều có một bàn tay đang đẩy đi, nếu không sao vừa mới vài ngày đã biến thành nghiêm trọng như vậy, mạng lưới quan hệ của tôi căn bản không lọt vào được, tra không ra những việc hữu dụng."
Lê Sóc nắm chặt quyền đầu: "Hạng ca, anh tiếp tục giúp tôi quan sát, tôi tìm người điều tra kỹ sau đó sẽ nói với anh."
"Cậu... Ài, được rồi."
Tắt điện thoại, Lê Sóc dùng sức đấm một cái vào tường, anh hít sâu mấy hơi để làm đầu óc bình tĩnh trở lại.
... Thiệu Quần, là ngươi làm sao.