Chương 210: Lá thư
Rất nhanh, Tần Mân và người phía sau nàng liền biết bọn họ nghĩ thật đơn giản.
Trang Thư Tình là cô nhi, những đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện luôn có tâm lý tự ti, hận không thể lau đi quá khứ của mình, có thể cả đời này tốt nhất là không dính dáng gì đến cô nhi viện.
Nhưng Trang Thư Tình không phải người như vậy, hơn nữa viện trưởng của cô nhi viện Trưởng Thành, Đinh phu nhân từ trước đến nay luôn được mọi người kính trọng, nhiều năm như vậy, nhân mạch tích lũy không ít, có thể nói là vô cùng rộng rãi, huống chi nhũng đứa nhỏ từ cô nhi viện trưởng thành đi ra hầu hết đều là người có địa vị trong xã hội, giờ phút này bọ họ không hề keo kiệt một chút mực nước.
Đinh Đặng gần đây thân thể không tốt, vừa nhận được tin của Trang Tình, đầu óc nàng liền tối đen, nếu không phải còn một hơi chống đỡ, chắc chắn đã sớm ngất xỉu.
“Viện trưởng…” Trần Mẫn giúp viện trưởng đưa tin, thấy người sắp ngã xuống lập tức tiến lên đỡ, nhận lấy điện thoại hỏi tình huống.
Đợi khi biết rõ là chuyện gì phát sinh, Trần Mẫn hoảng hốt cúp điện thoại, chị Tình mất rồi, làm sao có thể? Hôm qua nàng còn gặp chị ấy, tuy rằng có chút gầy, nhưng người vẫn rất tốt mà!
“Gọi điện thoại, Tiểu Mẫn, gọi điện thoại cho mọi người.”
“Vâng, vâng.” Tần Mẫn vội vàng trả lời, dùng điện thoại của viện trưởng gọi cho từng người quen.
Trong tiếng nói chuyện của Tần Mẫn, viện trưởng nhắm mắt lại, nghĩ tới trong khoảng thời gian này Trang Tình có chút khác thường.
Người gầy như vậy, cho dù vẫn cố tươi cười nhưng trong mắt không thể che giấu u sầu, thời điểm không có người nàng sẽ ngẩn người, còn có, nàng rất ít khi về cô nhi viện ngủ lại, nhưng ngày hôm qua trở về, còn mang theo hành lý, còn ngủ chung với nàng một buổi tối.
Nàng cảm thấy, nha đầu kia ngủ không yên.
Đúng rồi, lúc nha đầu kia đi cũng không chào nàng một tiếng, sau khi ăn cơm chiều cũng không thấy nàng đâu cả, hỏi ra mới biết nàng đã đi, lúc trước Trang Tình sẽ không như vậy, nhưng lúc nàng đi, không hể nào không chào nàng một tiếng.
Đinh Đặng mở mắt ra nhìn về chỗ quà ngày hôm qua nàng đưa tới, vẫn còn, cố gắng chống đỡ cơ thể để lấy chúng, nhưng lại phát hiện bản thân không có chút sức nào.
“Tiểu Mẫn, con giúp ta cầm cái túi kia lại đây.”
Tiểu Mẫn vừa gọi điện thoại, vừa mang cái túi đưa cho nàng.
Gói to nhưng không nặng.
Đinh Đặng kéo khóa xuống, bên trong không ít đồ
Bên dưới có một cái áo khoác vải nỉ, trên đặt một phần văn kiện rất dày, một tấm chi phiếu, cùng với một lá thư.
Loại cảm giác xấu nay… Đinh Đặng che lấy trái tim, trấn an bản thân một chút, mới run run rút lá thư ra.
“Viện trưởng, ngài xem lá thư này hẳn là cũng biết được tin tức của con. Ngài hẳn là sẽ rất buồn, con thật xin lỗi. Ngài hãy tin con, rời đi nơi này, người con luyến tiếc nhất chính là ngài, Nhưng mà, con không thể không rời đi, bởi vì ở thế giới kia, con có được tất cả, người thân, người yêu, bạn bè. Và còn, con có thể tiếp tục với nghề y, nếu ở đây con mất đi tất cả, thì ở một thế giới khác con lại có được tất cả, ngài hay vui mừng thay cho con. Trước đó không lâu, con mơ một giấy mơ, có đầu có đuôi, một giấc mơ vô cùng đẹp, ở đay chỉ là một buổi tối, nhưng trong mơ lại là hai năm, giống như ngài nói vậy, đây chính là cơ duyên của con, ở trong giấc mơ, con có được rất nhiều thứ. Trước khi con rời đi, con có một thứ cho ngài, con đã tính toán tương lai cho cô nhi viện. Trong gói lớn kia là quỹ con tự lập ra, dùng phương thuốc cổ truyền trong giấc mơ để hợp tác với Lưu Bác, chiếm được 15% cổ phần công ty, cho dù về sau công ty có như thế nào thì 15% này cũng không bị pha loãng, quỹ bây giờ chỉ là cái vỏ rỗng, nhưng về sau, lãi suất hàng năm của công ty sẽ trực tiếp được đưa về cô nhi viện, có quỹ này, ngài cũng không cần phải lo lắng cho tương lai của cô nhi viện.
Nếu có đứa nhỏ nào muốn buôn bán, chỉ cần có kế hoạch tỉ mỉ, có thể trích vốn từ quỹ cho bọn nhỏ, nếu muốn một vị trí công tác an ổn, cũng có thể vào công ty của Lưu Bác, con đã nói trước với hắn, hắn sẽ hỗ trợ, nhưng mà, mong viện trưởng báo với mọi người, cơ hội con có thể cho, cũng mong mọi người biết quý trọng, phải bằng chính thực lực của mình mà cố gắng.
Viện trưởng, hợp đồng còn có những phần khác cần ngài kí tên, sau khi kí xong thì bản thân giữ lại một phần, một phần khác giao cho luật sư, hắn gọi Trinh Ninh, sau này sẽ là luật sư của quỹ hội, tất cả con giao hết lại cho ngài, về sau muốn sử lý như thế nào đều tùy ngài quyết định, nhưng con hy vọng sẽ không có thay đổi quá lớn, con chắc chắn đây là tình huống tốt nhất con có thể làm cho mọi người.
Chi phiếu này là tiền con tích góp nhiều năm qua, không nhiều, ngài cầm lấy mà dùng, mật mã là ngày con vào cô nhi viện, ngài nhất định còn nhớ, còn có cái áo choàng này là tháng trước con đi dạo khu mua sắm, trong lúc vô ý nhìn thấy, chất lượng không sai, sắp đến mùa đông, chắc chắn sẽ hợp với ngài, hi vọng ngài sẽ cảm thấy ấm áp, giống như khi có con ở bên cạnh.
138xxxxxxxx, đây là số điện thoại của Lưu Bác, nếu có gì khó khăn thì ngài đi tìm hắn, hắn sẽ giúp đỡ, giống như tình huống hiện tại lúc này.
Viện trưởng, con yêu ngài, nhưng con rất xin lỗi, con muốn trở lại bên người mà con yêu, ngài nhất định muốn biết anh ấy là người như thế nào có phải không? Hắn a, vóc người rất cao, rất anh tuấn, vô cùng liêu ngạo, tính khí cũng không tốt, nhưng một người như vậy lại sủng con trong lòng bàn tay, ngày kiều vạn sủng, chỉ chung tình với một mình con, con biết hắn vẫn đang chờ con trở về, cho nên, con phải đi, viện trưởng, ngài phải bảo trọng, Trang Tình bất hiếu.”
Đinh đăng lấy mắt kính xuống, lau nước mắt vài lần mới đọc xong phong thư này, khóc không thể kiềm chế.
Trần Mẫn đứng ở bên người Đinh Đặng, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy hơn phân nửa nội dung, kinh ngạc đến quên mất phải gọi điện thoại, nhìn hấy phần giấy còn lộ ra bên ngoài phong thư, vội kéo tay áo viện trưởng chỉ cho nàng xem.
Đinh đặng vội lau nước mắt, bện trong còn hai tờ giấy nhỏ.
Một tờ viết, “Con cố ý chọn bệnh viện kia, ai bảo lúc trước bọ họ khiến con chịu tiếng oan, nhưng mà sau đó phải làm như thế nào chắc viện trưởng khẳng định biết.”
Một tờ khác còn có một chuỗi điện thoại, mặt sau viết, “Đây là một số điện thoại rất đặc biệt, nếu không phải trường hợp khẩn thì ngài không cần gọi, ngài yên tâm, con đều chuẩn bị rất tốt, những chuyện khác Lưu Bác sẽ cho người mang thuốc đến cho ngài, ngài nhớ uống đúng hạn, đó là phương pháp dưỡng thân, không có phản ứng phụ nào, có lợi với thân thể của ngài, ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, Trang Tình yêu ngài.”
Đặng Định gắt gao cắm hai tờ giấy trong lòng bàn tay, lặp lại nhiều lần để nhớ kĩ số điện thoại kia, vừa rồi nàng tận lực tránh đi tầm mắt của Tần Mẫn, bằng sự cẩn thận của Trang Tình, nếu không phải số điện thoại này đặc thù, nha đầu kia cũng sẽ không viết vào một tờ giấy khác.
“Viện trưởng, con đến.” Tần Mẫn lấy bật lửa.
Đặng Định đem hai tờ giấy nhỏ đốt đi, đem bụi giấy bỏ vào chén trà, đổ một ly nước trà đầy, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, chén trà sạch sẽ, không lưu lại nửa điểm dấu vết.