Ba! Đường Tiểu Oánh mở công tắc đèn, trong nháy mắt phòng khách đèn đuốc sáng trưng.
“Tổng tài, mời vào.”
Du lịch ba ngày hai đêm đã chấm dứt, nàng không đi xe về Đài Bắc cùng mọi người mà là ngồi xe của ‘new boyfriend’.
Tuy gọi người yêu là “Tổng tài” có điểm kỳ quái, nhưng nàng gọi đã quen nên nhất thời không đổi được, Tôn Hạo Trạch cũng không sửa được nàng. Tạm thời vẫn là để như cũ đi, thuận theo tự nhiên a.
Một giờ sau khi trở lại Đài Bắc, hai người ăn xong bữa tối hắn mới đưa nàng về nhà. Vốn nàng còn đang suy nghĩ có nên mời hắn vào nhà ngồi một chút hay không, không nghĩ tới hắn chủ động xách hành lí lên lầu giúp nàng, cũng liền thuận lý thành chương vào luôn.
“Xem ra Hương Dục mấy ngày nay không ở nhà.” Đồ đạc trong phòng chưa bị di động quá, điều khiển tivi vẫn đặt ở một góc bàn trà so với lúc nàng đi vẫn giữ nguyên vị trí.
“Đừng quá lo lắng, cô ấy không phải đã nhắn tin cho em sao?”
“Ân, tổng tài. Anh ngồi đi, để em lấy đồ uống, trà được không?”
“Được.” Tôn Hạo Trạch ngồi xuống sô pha. Hắn nhìn căn nhà trọ một lượt, mặc dù có hơi cũ nhưng thoạt nhìn sạch sẽ sáng sủa.
Một lát sau, Đường Tiểu Oánh bê hai chén trà từ phòng bếp đi ra: “Tổng tài, mời uống.”
“Cám ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Tôn Hạo Trạch thấy nàng chuẩn bị ngồi xuống liền vỗ vỗ chỗ bên cạnh : “Lại đây ngồi bên này.”
“…..” Nàng đứng dậy đi vào bên cạnh hắn ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ bởi vì nàng chính là đang thẹn thùng a.
Nhớ lại thứ sáu tuần trước nàng liền cảm thấy tâm tình của mình giống như làn suối ấm áp. Còn nghĩ rằng tổng tài chán ghét mình, nào biết hắn thế nhưng lại hôn nàng. Một lần, hai lần, ba lần…… Không đếm được buổi tối đó hắn hôn nàng bao nhiêu lần, hôn nàng đến đầu óc choáng váng.
Tuy bị hôn choáng váng, đầu óc nặng nề nhưng nàng nghe được hắn nói rất rõ ràng — chúng ta kết giao đi.
Chỉ là những từ đơn giản nhưng hữu lực đã làm cho tâm tình của nàng từ đáy cốc một đường bay lên, bay lên, bay… thẳng lên trời xanh mây trắng, mà những khúc mắc trước kia cũng không cần hỏi lại vì vấn đề đấy đã không còn quan trọng nữa.
Nhớ rõ đêm đó hắn thật khuya mới đưa nàng về phòng, Duẫn Hàm tỉ nhìn thấy nàng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta nghĩ đêm nay em ngủ ở phòng tổng tài.”
Lời nói của Duẫn Hàm tỉ làm cho nàng đương trường đỏ mặt, làm sao có thể phát triển nhanh như vậy…… Lại bắt đầu miên man suy nghĩ rồi… nàng thật nhanh tìm đề tài khác a.
“Em với Hương Dục là bạn học cùng đại học, cô ấy bộ dạng rất được nga. Thời điểm vừa mới vào đại học, các bạn nữ khác đều nói Hương Dục tâm tính cao ngạo, không dễ ở chung, nhưng mà em lại không thấy vậy. Về sau hai người đã trở thành bạn tốt.”
Tôn Hạo Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, chân thành kia, trong mắt hắn nàng có lẽ ở chung không tệ. Hắn nhịn không được giơ tay vuốt đầu nàng.
Mấy ngày nay hắn đặc biệt thích làm như vậy, cũng không biết có phải do cô đơn đã lâu hay không, hiện tại bên cạnh có thêm một người làm cho hắn nhịn không được muốn chạm vào nàng, vuốt ve nàng, như hiện tại chính là xoa đầu mà thôi, mặt của nàng liền đỏ.
Hắn nhịn không được nghĩ nếu hai người tiến thêm một bước nữa thì…?
Đột nhiên một dòng khí khô nóng từ hạ phúc truyền đến, đó là một loại khát vọng, một loại nhu cầu.
Trách không được có người nói nam nhân dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Hắn chỉ là nghĩ mà thôi, Dụς ∀ọηg giam cầm trong cơ thể liền rục rịch.
Không phải là hắn lại muốn hôn nàng chứ?
Mấy ngày nay chỉ cần hai người ở cùng một chỗ hắn luôn thích sờ đầu nàng như vậy, sau đó hôn nàng, tuy rằng nàng không chán ghét bất quá lại thẹn thùng, hơn nữa hắn hôn phi thường nhiệt tình a.
Cho tới bây giờ hai người đã xác định rõ tình cảm nhưng nàng vẫn thấy thật không thể tin.
Ngay khi nghĩ hắn định hôn nàng thì hắn lại đột nhiên đứng lên, Đường Tiểu Oánh sửng sốt cũng đứng dậy đi theo.
“Được rồi thời gian không còn sớm, anh đi trước, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nhìn Tôn Hạo Trạch bước ra khỏi cửa, hắn thật sự phải đi về?? Vậy hắn…… không hôn nàng?
Hắn đi tới cửa quay đầu lại, đem biểu tình hoang mang thu vào tầm mắt. Hắn đoán nàng nhất định là đang tự hỏi hắn vì sao không có hôn nàng.
Nhưng hắn hiện tại không thể hôn, nếu không Dụς ∀ọηg sẽ hết sức căng thẳng, vạn nhất không kìm chế được sẽ không tốt, hắn sợ làm nàng sợ hãi.
Hắn cúi người hôn trụ hai má nàng,“Gặp lại sau.”
“Ân, tổng tài.” Đường Tiểu Oánh cười ngọt ngào.
Tôn Hạo Trạch trở lại trong xe, nhìn lên lầu ba không khỏi bật cười.
Hắn cũng đã ba mươi mốt tuổi lại làm như là tiểu tử hơn mười tuổi mới học yêu. Xem ra nam nhi ‘ngây thơ’ nên thay đổi rồi.
Giữa trưa Tề Diệc Vĩ bước vào công ty, thấy Đường Tiểu Oánh đang đứng chờ thang máy. Hắn khuôn mặt mang ý cười tiến lại gần: “Đây không phải bạn gái của Tôn tổng tài sao sao?”
“Tề tổng.” Đường Tiểu Oánh mỉm cười.
Hắn nhìn nàng cầm gói su shi to trên tay.“Bên ngoài trời nắng như vậy cô còn chạy đi mua su shi, không bất tiện sao?” Thời tiết nóng, mọi người đều kêu đồ ăn nhanh đem tới.
“Tôi tiện đường mà.” Thật ra là nàng quên số điện thoại của cửa hàng.“Đây là cho tổng tài, anh ấy mười giờ mới đến chỗ khách hàng, khả năng sẽ về công ty trễ một chút, chắc sẽ không mua gì về ăn nên tôi mua su shi a.”
“Thích thật, tôi cũng muốn có bạn gái.” Tề Diệc Vĩ thật hâm mộ bạn tốt có một tri kỷ như vậy. Hắn nhìn Đường Tiểu Oánh là cô gái điển hình đơn thuần ôn nhu, hắn hiện tại đại khái biết nguyên nhân vì sao Tôn Hạo Trạch động tâm.
Không có bề ngoài xinh đẹp nhưng lại nhẹ nhàng. Cùng một chỗ với cô gái như vậy, bao nhiêu căng thẳng cũng tiêu biến hết.
Vì sao trước kia hắn không có phát hiện mặt đáng yêu của Đường Tiểu Oánh?
Tên Hạo Trạch kia thật sự là may mắn, xem ra về sau hắn nên bớt đi quán bar, ở đó lâu sẽ không có được nữ nhân tốt a. Bất quá tối hôm qua ở quán bar quen đại mỹ nữ tên cái gì mà Jenny nói đêm nay muốn mời hắn uống rượu…… Được rồi, qua đêm nay rồi tính sau, ngày mai không đi là được. (TN: anh cứ như vậy còn lâu mới bỏ đc :]] )
Lúc này đèn thang máy sáng, hai người cùng bước vào.
“Tiểu Oánh, Hạo Trạch có nói qua chuyện của cậu ấy với cô không?”
Nàng lắc đầu,“Chuyện gì vậy?”
Tuy rằng bọn họ kết giao đã nhiều ngày, nhưng hắn rất ít nói về chuyện bản thân, nàng cũng không hỏi, chẳng lẽ có chuyện gì đặc biệt sao?
Xem ra Hạo Trạch còn chưa nói cho cô ấy thân phận của mình, cũng đúng, bọn họ mới cùng một chỗ chưa được bao lâu, bất quá thời gian cũng không còn bao nhiêu.
“Không có gì.” Nếu Hạo Trạch chưa nói, hắn cũng không muốn đa sự. “Bất quá có chuyện tôi rất ngạc nhiên, cô cùng Hạo Trạch bắt đầu yêu nhau là khi nào? Vì sao mọi người cũng không biết.” Loại sự tình này hỏi tên kia đáp án khẳng định là ánh mắt xem thường.
Trách không được hôm sáng du lịch đó y gọi điện thoại cho hắn biết Đường Tiểu Oánh không đuổi kịp y liền phản ứng mạnh như vậy, thậm chí còn đặc biệt lái xe đưa nàng đến khách sạn. Hắn đoán tên kia đã để ý nàng từ trước rồi.
Bất quá Hạo Trạch cũng thật giữ bí mật, hoàn toàn nhìn không ra hắn thích Đường Tiểu Oánh. Mọi ngày đi làm thấy bọn họ vẫn bình thường, rốt cuộc là thời điểm nào bắt đầu a?
Đối mặt với vấn đề của Tề tổng, Đường Tiểu Oánh không biết nên trả lời như thế nào.“Cái này tôi không biết nên nói như thế nào, tôi chỉ biết khi gặp rắc rối quay đầu lại sẽ gặp anh ấy.” Nhớ tới Tôn Hạo Trạch đối nàng ôn nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến ngọt ngào lại thẹn thùng.
Nghe được lời của nàng làm cho Tề Diệc Vĩ khá kinh ngạc, nhớ tới muội muội hắn từng nói qua không biết Đường Tiểu Oánh dùng phương pháp gì để câu dẫn Hạo Trạch. Hiện tại nghe được lại thành Hạo Trạch câu dẫn em gái ngây thơ nhà người ta? Tên kia cũng có ngày làm loại sự tình này a.
Nhìn Đường Tiểu Oánh đang cười vui vẻ, hắn cảm than: “Tiểu bạch thỏ đáng thương, cứ như vậy sập bẫy lúc nào không biết.”
Bất quá hắn cũng thay bạn tốt cảm thấy cao hứng.“Sau sự việc từ sáu năm trước, tôi chưa thấy Hạo Trạch để ý quá tới người phụ nữ nào, xem ra cậu ấy thật sự thích cô.”
Đường Tiểu Oánh thấy hắn nhắc tới sự việc này nọ cảm thấy tò mò.“Tề tổng, anh vừa mới nói sự kiện sáu năm trước là chuyện gì?”
“Tôi lại nhiều lời rồi, việc kia không nên nghe từ tôi. Cô là bạn gái hắn, tôi nghĩ Hạo Trạch sẽ có dịp nói với cô.” Tề Diệc Vĩ mỉm cười nói.
Tuy rằng hắn thấy cao hứng vì rốt cục y cũng có tình cảm mới, bất quá có chuyện làm cho hắn lo lắng.
Gần đây Tư Viện có gọi điện thoại nói nàng sẽ về Đài Loan, không biết có phải thật hay không? Nếu nàng biết Hạo Trạch có bạn gái, sẽ chúc phúc hay là phản đối đây?
Nếu nàng phản đối, Hạo Trạch hẳn là bị khó xử đi!
__________________________
“Tiểu Lý. Khách hàng này muốn đặt váy thiết kế, đã liên lạc trước sao?”
“Liên lạc trước, nhưng là trợ lý của cô ấy nói cô ta đã đi nước Mỹ, làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ, cho dù là đi Châu Phi cũng phải tìm ra cô ta!” Tôn Hạo Trạch quát.
“Vâng!”
“Còn nữa Đường Tiểu Oánh, văn bản này có vài chỗ sai em không phát hiện sao?”
Hắn vung tay quăng xấp giấy lên bàn.
Nàng khẩn trương nhặt lại :“Thực xin lỗi tổng tài, em lập tức sửa lại.”
“Anh không hy vọng lần sau lại có sai lầm kiểu này.”
“Vâng, em đã biết.”
Một giờ sau, Tôn Hạo Trạch cùng nhóm đồng nghiệp đi gặp khách hàng, La Duẫn Hàm dựa vào ghế ghé vào bên cạnh Đường Tiểu Oánh nói.
“Tiểu Oánh, em với tổng tài cãi nhau?”
“Không có a.” Gần đây hắn công tác bề bộn nhiều việc, bọn họ ngay cả thời gian ăn tối đều không có nên làm gì có thời gian cãi nhau, bất quá hôm nay là thứ sáu, bọn họ đã hẹn nhau ăn tối.
“Không có ? vậy sao tổng tài mới nãy đối với em hung vậy, bây giờ em đã là bạn gái y, như vậy không phải là hơi quá đáng sao.”
“Bởi vì em làm sai, anh ấy đương nhiên tức giận. Tỷ cũng biết ảnh luôn luôn công tư rõ rang mà.” Tuy rằng vừa rồi nàng cũng hoảng sợ nhưng mà ai bảo nàng phạm sai lầm, vậy nên nàng cũng sẽ không để bụng, chỉ là cảm thấy hắn công tác quá mệt mỏi mà thôi.
“Cho dù là công tư rõ rang nhưng dù sao em cũng là bạn gái y, chẳng lẽ là em không cho y ‘ăn no’ sao?”
“Hửm?” Đường Tiểu Oánh sửng sốt.
“Hửm cái gì, không hiểu ý ta sao?” La Duẫn Hàm lại càng tới gần nàng.“ ý tỷ là ví dụ hắn muốn hai lần, em lại chỉ cho hắn làm một lần, như vậy hắn sẽ bất mãn, tính tình cũng sẽ trở nên khó chịu. Hiểu không?”
Nàng nghe hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.
“Em đừng xem A Tuấn nhà ta bộ dạng thành thật mà bị lừa. Nói cho em biết, nam nhân khi ở trên giường sẽ biến thành dã thú, không đem em tra tấn phát khi*p sẽ không được thỏa mãn.”
Duẫn Hàm tỷ nói thật rõ rang a! Đường Tiểu Oánh cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn. Nàng không biết nên cùng Duẫn Hàm tỷ nói như thế nào nữa bởi vì nàng cùng tổng tài còn chưa phát triển đến trình độ này.
Nàng vẫn một mực cúi đầu, nhìn chén trà chằm chằm: “Duẫn Hàm tỷ, cái kia…… Em đi pha trà.” Nàng rất nhanh rời khỏi vị trí giống như lẩn trốn.
Đến khi đi vào phòng pha trà, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng rửa chén đun nước sôi nghĩ lại lời nói của La Duẫn Hàm mới nãy, chẳng lẽ Tôn Hạo Trạch gần đây tính tình có vẻ không tốt, không phải bởi vì công tác quá mệt mỏi mà là Dụς ∀ọηg không được thỏa mãn? Nhưng là trước nay tính tình hắn không phải như vậy…… Hắn muốn làm ‘việc kia’ sao? Kỳ thật nếu hắn muốn, nàng cũng sẽ không cự tuyệt…… Trời ạ, nàng rốt cuộc đang nghĩ linh tinh cái gì, xem ra nàng bị ảnh hưởng lời nói của Duẫn Hàm tỷ rồi.
Chương này có H nha các bợn trẻ *cười gian*
__________________________
Vào lúc tan tầm nhóm người Tôn Hạo Trạch mới trở lại, ai nấy đều một thân ướt sũng.
“Không có biện pháp, thời điểm hoa vừa đưa đến đột nhiên trời mưa to, mọi người đành phải nhanh chút chuyển hoa cho nên bị ướt.” Tiểu Lý giải thích với mọi người trong phòng, cảm giác nhơm nhớp thật ngượng ngùng liền nhanh chóng hoàn thành việc rồi về trước.
Đường Tiểu Oánh đem văn bản đã sửa xong vào phòng Tôn Hạo Trạch, cũng thuận tiện cầm khăn lông cho hắn, bất quá khăn không lớn.
“Tổng tài,em nghĩ bữa tối nay hay là đổi ngày đi.”
“Vì sao muốn đổi ngày, em có việc?”
“Em không có, là vì anh toàn thân đều ướt, em nghĩ anh nên đi về trước tắm rửa thay quần áo.” Nàng quan tâm nói.
“Như thế này đi, mình về nhà anh trước thay quần áo rồi cùng ăn bữa tối.”
“Hảo.”
************
Đường Tiểu Oánh đứng trong phòng khách nhà Tôn Hạo Trạch ngó đông ngó tây, còn chủ nhà hiện đang tắm rửa.
Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà hắn, tuy rằng hắn muốn nàng ngồi chờ một chút nhưng là nàng thật sự ngồi không được. Nàng không nghĩ tới hắn lại ở nơi cao cấp như vậy, đây chính là chung cư cao cấp như người ta thường nói bởi vì phòng khách nhà hắn so với nhà trọ nàng đang ở hiện tại còn to hơn.
Nàng đến trước tủ kính chưng bày tò mò nhìn đồ đạc bên trong, là một đống hình nộm rực rỡ muôn màu, đủ loại kiểu dáng (TN: trong bản cv nó ghi là ‘công tử’, ta sửa lại là hình nộm nha U__U định sửa thành ‘乃úp bê’ mà nghe hơi kỳ).
“Nguyên lai tổng tài thích hình nộm nha.” Nàng lại biết thêm về hắn một chút rồi.
Phương Chính Duy cũng thích sưu tập cái này, tiền lương cơ hồ toàn bộ để mua hình nộm (TN: chúng ta hãy tự kỷ ám thị đó là đồ vật này nọ như kiểu robot trái cây a :]] ), khi đó nàng mới biết được nguyên lai cái này cũng không có gì hay lắm. Mấy ngàn tệ một cái rất bình thường, thậm chí hơn mười vạn cũng có, sau đó nàng thấy một cái Phương Chính Duy lúc trước rất muốn mua lại mua không được bởi vì chào giá là một tháng tiền lương của hắn.
Nhưng là Tôn Hạo Trạch lại khác. Hình nhân bên trong được xếp chỉnh tề mười hai hàng, lần lượt từ trên xuống dưới, so với một năm tiền lương của nàng còn nhiều hơn, mà ngăn tủ này độc nhất chỉ gồm mỗi bộ hình nhân này thôi.
Tổng tài rất nhiều tiền?
Trong một khắc này nàng cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ chênh lệch rất lớn……“Nếu thích thì cứ lấy ra xem.”
Tôn Hạo Trạch vừa nói vừa đến gần nàng, trên người đã thay quần áo sạch sẽ.
“Không cần lấy ra, xem như vậy là được rồi.” Vạn nhất làm hỏng thì một tháng tiền lương của nàng cũng đền không nổi.
“Thích cái nào? Tặng cho em đó.”
Đường Tiểu Oánh nhìn đám hình nhân kia nói“Nếu em nói em thích một bộ?” Nàng chỉ vào một hàng trong tủ.
“Làm chi bày ra loại vẻ mặt này, sợ anh không cho em sao?” Tôn Hạo Trạch xoa đầu nàng,“Toàn bộ trong ngăn tủ đều đưa em cũng không thành vấn đề.”
Toàn bộ ngăn tủ? Kể cả cái bằng vàng? Hẳn là có thể mua được một gian nhà trọ a, hắn đối nàng thật đúng là hào phóng.
“Để anh đi kiếm thùng, chắc là quanh phòng thôi.”
Nghe hắn nói muốn đi tìm thùng, nàng lập tức ngăn cản.“Tổng tài, không cần đi tìm, mới nãy em nói giỡn thôi, thật ra em không muốn…”
“Nói giỡn?” Hắn nâng mặt nàng,“Làm sao vậy, em có vẻ là lạ.”
“Không có a, em có lạ sao?” Nàng dùng nụ cười ngọt ngào che dấu xấu hổ lúc này sau đó xoay người đến sô pha, cầm lấy túi xách.“Không phải muốn đi ăn bữa tối sao? Đi thôi.”
Không nghe thấy đáp lại, nàng vừa quay đầu liền ᴆụng phải thân hình cao lớn của Tôn Hạo Trạch phía sau,“Tổng tài?”
“Em đúng là có vẻ lạ.” Hắn giơ tay vuốt mặt nàng.“Là vì anh bắt em chờ lâu, côn trùng tác quái trong bụng nên cáu kỉnh sao?”
“Trùng tác quái trong bụng? Phốc.” Nàng nhịn không được bật cười, không nghĩ tới hắn lại nói đáng yêu như vậy.
“Hiện tại cười rộ lên liền tự nhiên hơn.” Hắn hôn hai má nàng.
Hắn mới rồi là vì nàng mà cố ý nói đùa như vậy? Nhìn hắn làm Đường Tiểu Oánh nội tâm cảm động nói không nên lời. Nam nhân này thật sự đối nàng thực ôn nhu, nàng cảm thấy hảo hạnh phúc.
Nàng ôn nhu nở nụ cười,“Cám ơn anh, em thật sự không có gì.” Chênh lệch lớn thì đã sao, hai người thật lòng yêu nhau là được rồi.
Tôn Hạo Trạch cúi đầu, hôn lên đôi môi ngọt ngào đến mê người.
Nhẹ nhàng hôn trụ, tinh tế lại triền miên. Trải qua nụ hôn lưu luyến này, hai người đều có thể cảm nhận được tình yêu khắc sâu của đối phương. Nụ hôn khơi dậy lửa cháy làm cho muốn ngừng mà không được, càng khát khao có được nhiều hơn.
Nụ hôn nồng nhiệt làm bầu không khí tràn ngập mật ngọt nhu tình, khiến Dụς ∀ọηg nguyên thủy tự động đứng lên.
Chấm dứt, hai người hô hấp dồn dập không thôi. Tôn Hạo Trạch không cho nàng thời gian thở gấp lập tức một lần nữa hôn tiếp.
Nhưng bất đồng với ôn nhu khi nãy, nụ hôn lúc này có chút gấp gáp, có chút nóng bỏng, còn có khát vọng mãnh liệt xuyên xuyên qua lớp quần áo truyền đến thân thể nàng.
“Ưm……” Đường Tiểu Oánh hôn đến mức hoàn toàn bị đoạt đi hô hấp, đầu dần mờ mịt, mà hắn vừa tắm xong đặc biệt cảm nhận được hơi thở nam nhân hòa với mùi nước hoa làm nàng say mê, hô hấp ngắt nhịp, tâm cũng từ đấy rối loạn, chỉ có thể theo bản năng gắt gao ôm lấy hắn.
Một lần nữa tách ra, lần này hơi thở hai người càng hỗn loạn hơn, trong cơ thể khát vọng mãnh liệt nóng rực. Tôn Hạo Trạch biết bây giờ chính mình cực độ muốn nàng.
Miễn cưỡng áp chế Dụς ∀ọηg, thanh âm có phần căng thẳng.“Tiểu Oánh, anh muốn em.”
Nhìn chằm chằm dung nhan phiếm hồng làm tâm bất ổn. Hắn chưa từng khẩn trương như vậy, thậm chí lo lắng vạn nhất nàng lắc đầu, hắn còn có biện pháp nhẫn sao?
Đường Tiểu Oánh nhẹ nhàng cúi mặt thẹn thùng, nhưng đáp án của nàng khẳng định là…
Giây tiếp theo, hắn ôm nàng, hôn nồng nhiệt tiến vào phòng ngủ.
“Ưm…… Tổng tài……”
Tôn Hạo Trạch nâng mặt nàng nhẹ nhàng hôn, lời nói mang theo ý cười.“Về sau còn gọi anh là tổng tài?”
Về sau? Đường Tiểu Oánh mở mắt, đầu nàng từ lúc ở phòng khách vào đây đều trống rỗng. Nhìn thân thể hai người dính sát vào nhau nhất thời nàng lại đỏ mặt, nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Hắn tuyệt đối là cố ý.
“Đừng khẩn trương, anh sẽ nhẹ nhàng.” Hắn lại hôn môi nàng.
“Tổng tài……” Hắn hôn hảo ôn nhu, ngữ khí cũng vậy.
Khuôn mặt có chút bật cười.“Nơi này không phải văn phòng.” Hắn lại hôn hai má nàng.
Khuôn mặt đỏ hơn, Đường Tiểu Oánh thẹn thùng sửa miệng,“…… Hạo Trạch.”
Sau khi nàng kêu tên hắn, hắn cho nàng một cái hôn khen thưởng, làm nàng mới nếm thử tình dục……
Một lúc sau Đường Tiểu Oánh từ phòng tắm đi ra, thấy nam nhân kia nằm trên giường nhìn mình chằm chằm làm lòng nàng chấn động, khẩn trương không thôi.
Tôn Hạo Trạch không biết nàng muốn đứng ngốc trước cửa bao lâu, bất quá như thế hắn lại được hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp nàng mặc áo sơ mi một phen. Bây giờ hắn mới biết nguyên lai nữ giới mặc áo sơmi của nam nhân là đáng yêu gợi cảm như vậy. (TN: ta cũng thích vầy nhưng chưa đc thử bg =)) )
Tuy nàng không cao nhưng lại có một đôi chân tuyết trắng thẳng tắp. Cách áo sơmi, hắn nhìn thấy rõ ràng nụ hoa vì không mặc nội y mà thoáng ẩn hiện, phiến tình vô cùng.
Hắn vẫy tay: “Lại đây.”
Nàng thấy Dụς ∀ọηg rõ ràng trên mặt hắn nhưng lại ngoan ngoãn đi qua đi giống như bị cái gì mê hoặc. Đặt tay vào long bàn tay to, nàng chợt bị kéo lên giường ngồi trên đùi hắn, hai người bắt đầu hôn nồng nhiệt.
Thực ra nàng thực thích hắn hôn, dù là ôn nhu hay là cuồng dã giống như bây giờ đều làm cho nàng tim đập nhanh hơn. Nàng hôn đáp lại cho hắn biết nàng có bao nhiêu thích hắn.
Ôm lấy chiếc eo thon, hắn muốn nàng, hành động càng cuồng dã hơn. Đường Tiểu Oánh ôm lấy vai hắn, đón nhận những mạnh liệt ςướק đoạt từ hắn. (TN: *toát mồ hôi* làm cái đoạn nầy khó a ;…;)
Đường Tiểu Oánh trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói của La Duẫn Hàm – ‘nam nhân trên giường sẽ biến thành dã thú, không đem ngươi tra tấn ૮ɦếƭ khi*p sẽ không thỏa mãn.’ Hiện tại nàng đã hoàn toàn hiểu được lời này.
Đến khi nam nhân của nàng rốt cục cũng thỏa mãn, nàng cả người yếu đuối vô lực nằm sấp trong long hắn thở gấp không thôi.
Tôn Hạo Trạch иgự¢ phập phồng, bàn tay to ôm nàng, đặt nàng nằm xuống, thủy chung chưa rời khỏi cơ thể nàng. Nhìn nàng đôi mắt phiếm lệ vụ sương, hắn không thể di dời tầm mắt. Hắn rất biểu tình ý loạn tình mê của nàng lúc này, làm hắn dâng lên một cỗ cảm xúc vô cùng thỏa mãn.
Cả một đêm nam nữ trên giường giao triền không chút tách rời, mùi kích tình tràn ngập không gian, nhiệt độ không giảm cho đến tận sáng hôm sau……
__________________
Thù Nhi: tèn ten ) quảng cáo lừa tình a. Đoạn này chả H lắm ( hay có thể nói là chả H tí nào)
*xách dép chạy* các sắc nữ đừng đánh ta :”>