Ác Ma Xấu Xa - Chương 01

Tác giả: Mễ Nhạc

“Mẹ, sao lại gọi cho con ?”
Buổi chiều, Đường Tiểu Oánh cùng đồng sự mua đồ uống đang đi vào công ty thì vừa lúc mẫu thân nàng gọi điện thoại đến, nàng tạm thời đem đồ uống đặt tới trước, cùng mẫu thân nói chuyện điện thoại.
“Tiểu Oánh, lần trước con nói cuối tuần này sẽ về nhà, đúng không?” Đường mẫu hỏi.
“Vâng.” Cha mẹ Đường Tiểu Oánh ở Nghi Lan, trấn La Đông, phụ thân mở gian ngũ kim(TN: buôn vàng chăng??), nàng một người đến Đài Bắc học đại học. Năm trước vừa tốt nghiệp liền ở lại công tác.“Mẹ, có phải phát sinh chuyện gì hay không?” Bình thường mẫu thân buổi tối liên lạc với nàng, rất ít gọi lúc nàng đang đi làm.
“Không có việc gì, con không cần vội.” Đường mẫu cười nói:“Chính là tiểu a di vừa mới đến nhà chúng ta mua này nọ, nói muốn giới thiệu bạn trai cho con, con của hàng xóm nàng công tác trong khu hồ khoa học viên, điều kiện không tệ.”
Vừa nghe đến vấn đề giới thiệu bạn trai, Đường Tiểu Oánh tâm thình lình thu hạ, theo bản năng không muốn cùng đối phương gặp mặt.“Mẹ, không cần, con chưa muốn có bạn trai, mẹ thay con cám ơn hảo ý của tiểu a di.”
“Ngươi… đứa nhỏ này, làm chi cự tuyệt? Cũng không phải muốn ngươi lập tức cùng đối phương kết hôn, chỉ là gặp mặt làm bằng hữu, hơn nữa các ngươi đều công tác ở Đài Bắc, quen biết nhau cũng tốt, có thể chiếu cố lẫn nhau.”
“Mẹ, con hiện tại công việc bề bộn, không có rảnh giao lưu bạn trai.”
“Con cũng không phải đại lão bản, có thể có nhiều việc?” Đường mẫu biết đây chỉ là nữ nhi thoái thác.
“Mẹ -”
“Ta mặc kệ, dù sao ta đã đáp ứng tiểu a di.”
“Mẹ, loại sự tình này mẹ phải hỏi trước con, làm sao có thể tùy tiện đáp ứng……” Không biết là hôm nay ngày quá nóng, hay là mẫu thân trong lời nói uy lực rất mãnh, làm cho nàng cảm thấy đầu có chút choáng váng.
“Tóm lại, cuối tuần này con phải nhớ trở về sớm một chút.”
“Mẹ……” Điện thoại bên kia đã cúp.
Ai! Đường Tiểu Oánh nhìn di động, khẽ thở dài, không biết làm sao bây giờ, lo lắng không biết tìm cớ gì để không về nhà. Nàng cúi đầu, long mày khẽ nhíu, vẻ mặt hiện lên khổ sở cô đơn.“Ta hiện tại thật sự một chút cũng không muốn kết giao bạn trai……”
Bất quá cũng không thể để mẫu thân nàng đáp ứng tiểu a di loại sự tình này, bởi vì các nàng cái gì cũng không biết, bao gồm chính mình từng có bạn trai, nhưng không lâu đã chia tay……
“Quên đi, không nghĩ chuyện trước kia.” Nàng lại thở dài, điều chỉnh cảm xúc một chút, nhắc chính mình không được phép nghĩ chuyện trước kia. Ngẩng mặt lên, nụ cuoif yếu ớt mà ngọt ngào một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cầm lấy đồ uống sắp nguội bên cạnh , bảo trì mỉm cười đi vào công ty đại lâu lý, hy vọng mọi người không nghĩ nàng mua đồ uống nóng.(TN: đoạn này làm ko tốt lắm, hic) Nàng hoàn toàn không phát hiện phía sau có đôi mắt đen vẫn nhìn nàng.(TN: bravo ^^ nam 9 đã xuất hiện)
Tôn Hạo Trạch thân hình cao lớn dựa tường lặng lẽ, hắn cũng không phải là cố ý nghe lén điện thoại của trợ lý mới này. Hắn đứng ở chỗ này từ trước, là nàng không có phát hiện thôi. Bất quá nàng không phát hiện cũng thực tự nhiên, bởi vì nàng luôn thiếu đề phòng. Nhớ tới những lời nàng vừa nói trong điện thoại, vẻ mặt và bộ dáng khổ sở, thật đúng là hiếm thấy, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tiểu Oánh đến vừa mới đây thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia luôn tươi cười. Hắn đưa tay quăng đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác, chậm rãi đi vào công ty.
“Tiểu Oánh, giúp ta đem đơn đặt hàng này truyền khẩn cấp cho Hán Thương.”
“Hảo.” Đường Tiểu Oánh chạy đến bên tiền bối A Tuấn nhận lấy đơn đặt hàng, vừa mới đi lại bị gọi lại.
“Tiểu Oánh, đem bản thiết kế trên bàn kia đưa cho ta.”
“Được, Duẫn Hàm tỉ.” Đường Tiểu Oánh lập tức lại chạy đến chỗ ngồi La Duẫn Hàm, cầm lấy bản thiết kế chuẩn bị đưa, thanh âm kêu nàng lại lần nữa vang lên.
“Tiểu Oánh, thuận tiện giúp ta đem bản kế hoạch này photo làm hai.”
“Hảo, không thành vấn đề.”
Đường Tiểu Oánh chạy tới chỗ Tiểu Lý bên kia, lấy bản kế hoạch, quay người lại,“Phanh” nàng đâm phải một khuôn иgự¢ rắn chắc, nhất thời ngã ngồi đến xuống đất, đồ đạc trên tay rơi tứ phía. Nàng giương mắt lên, là khuôn mặt lạnh bang của tổng tài, kinh hoảng không thôi.
“Thực xin lỗi, tổng tài, ta không phát hiện ngươi đứng ở đằng sau, thật sự không cố ý.” Nàng vừa giải thích lại rất nhanh nhặt lên giấy tờ, ngọt ngào cười.
Bị cấp dưới lén xưng là “Dã thú”, Tôn Hạo Trạch giờ phút này sắc mặt cứng ngắc nghiêm nghị, đôi mày rậm nhướn lên. Hơn nữa trên đầu mái tóc ngắn hỗn độn, làm cho nguyên bản cũng rất cường thế, có chút dã tính, ngũ quan mười phần nam tính, càng có mang vẻ phóng túng, bất quá nhìn ra được biểu tình khó coi của dã thú. Quả nhiên, lập tức nghe được một trận rống.
“Các ngươi có phải phế vật bất thành?? Ta ở bên ngoài nghe nguoif này Tiểu Oánh, người kia Tiểu Oánh, công tác của ai người đấy làm!”
Nhìn thấy tổng tài nổi điên, Đường Tiểu Oánh vội vàng nói:“Không phải tổng tài, đây vốn chính là công tác của ta.”
Dã thú phát hỏa, nhưng cấp dưới làm việc nhiều năm đi theo bên người hắn, sớm đã rèn được thành thói quen, người người bình thản. Cảm thấy sợ hãi chắc chỉ có người công tác chưa đến hai tháng- Đường Tiểu Oánh.
“Lão đại, đừng nóng giận, bởi vì Tiểu Oánh muốn đi photo, ta mới nhân tiện nhờ nàng một chút thôi.” Tiểu Lý cười giải thích.
“Máy in ngay cạnh máy copy, cũng không mất chút thời gian.” A Tuấn đi theo nói, hắn cùng Tiểu Lý theo bên người lão đại làm việc lâu nhất, cũng phải sáu năm.
“Mấy nguoif nói chuyện vô nghĩa!” Tôn Hạo Trạch ngược lại trừng mắt Đường Tiểu Oánh,“Ta muốn ngươi sửa sang lại văn kiện? Ta không phải nói đưa cho ta trước tan tầm sao”
“Văn kiện ta đã sửa sang lại.” Nàng chạy về phía trước, rất nhanh lại chạy lại, trên tay là vài tờ giấy.
Tuy rằng mọi người đều nói tổng tài bộ dạng vừa khốc lại suất, nhưng là do nàng trời sanh tính nhát gan, bởi vậy mỗi khi nhìn thấy tổng tài kia quá mức cương nghị, khuôn mặt không giận mà uy, tâm luôn sinh ra e ngại.
Tôn Hạo Trạch thô lỗ nhận lấy trang giấy, trừng mắt xem kỹ, xác thực làm tốt, nhưng lại không nói câu nào.
“Lão đại, đừng nhìn Tiểu Oánh vóc người nhỏ, nàng làm việc phi thường hữu hiệu nga.” A Tuấn cười nói.
“Đúng vậy, hơn nữa mỗi ngày đều thực chăm chỉ làm việc.” Bình thường nhờ Tiểu Oánh giúp nhiều việc, Tiểu Lý cũng gia nhập hàng ngũ ca ngợi.
“Tiểu Oánh có thể nói hiện tại là tấm gương.” Có người bổ khuyết thêm một câu nói ngọt.
Không cần mọi người nói ra, Tôn Hạo Trạch cũng nhìn được nàng có chăm chỉ hay không, bởi vì ngay cả không phải công tác của nàng, người này cũng làm hết sức. Nói thực ra, Đường Tiểu Oánh làm cho hắn cảm thấy khá kinh ngạc. Thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng trẻo tinh tế nhìn qua bộ dáng thực yếu đuối vô dụng. Lúc trước hắn còn tức giận bộ phận nhân sự thay hắn tìm một trợ lý chân yếu tay mềm, lại là người mới tốt nghiệp chưa đến một năm.
Đúng là nhìn người không nhìn tướng mạo, hiện tại nàng không chỉ là trợ lý của hắn,mà còn là trợ lý của mỗi người trong công ty, làm cho hắn không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Chính là cả một ngày đều xem nàng chạy tới chạy lui, rất bận rộn, bị người gọi đến gọi đi, nàng đều không phiền sao?
Nhớ tới Tiểu Lý bọn họ muốn nàng làm chuyện gì, trên mặt cư nhiên còn lộ vẻ cười ngây ngô, thật không biết trong óc của nàng suy nghĩ cái gì, thay người khác làm việc có cao hứng như vậy sao? Ngốc!
Đường Tiểu Oánh nhớ tới đồ uống trên bàn.“Tổng tài, ta đã mua cà phê đen theo ý ngài, để trên bàn.” Tổng tài hắn thích uống cà phê đen ở chỗ rẽ. Bởi vì đi ra ngoài giúp hắn mua cà phê, nàng cũng thuận tiện giúp đồng nghiệp khác mua đồ uống.
Tôn Hạo Trạch nhìn nàng đứng trước mặt hắn, vẻ mặt ngơ ngác chờ hắn giao công tác, nhịn không được nhớ chuyện bên ngoài công ty. Hắn vừa tức giận đứng lên, không đầu không đuôi quát:“Làm chi vẻ mặt ủy khuất, không thích thì không biết cự tuyệt sao!” (TN: người mới mà như thế chắc bị bọn nó đì ૮ɦếƭ ý)
“Nhưng là ta không cảm thấy ủy khuất, hơn nữa đây là công tác của ta……” Đường Tiểu Oánh nghĩ chỉ là việc photo in ấn, nhưng nàng lại không thấy ủy khuất. Nghe được nàng nói như vậy, hắn biểu tình càng thêm khó coi, nàng đành cúi đầu, không nói nữa. Tôn Hạo Trạch lười không nói nữa, trực tiếp đi trở về văn phòng mình, mà nàng mạc danh kỳ diệu(kì lạ, kinh ngạc) bị rống còn sửng sờ tại chỗ.
“Tiểu Oánh, ngươi tiếp tục làm chuyện của mình, không cần đem lời nói của lão đại để ở trong lòng, không có việc gì.” Nhìn nàng có điểm bị dọa ngây người, A Tuấn giống đại ca ca an ủi nàng.
“Bất quá các ngươi để ý không, lão đại dạo này có điểm kỳ quái, tính tình giống như càng táo bạo, hơn nữa đối với chúng ta đặc biệt dữ?” Tiểu Lý hỏi.
“Ta cũng thấy vậy, chẳng lẽ là bị tích lâu ngày?” Có người nói chê cười.
“Ngươi cũng nghĩ vậy sao?” Tiểu Lý cười ,“Bất quá giống như bị tích nhiều quá, bởi vì không thấy bên người lão đại có nữ nhân, ha ha a.” (TN: đoạn này dịch ngu ngu =.=)
Cùng nhau nói cười, nguyên bản trọng văn phòng không khí thoáng ngưng nhất thời bị tiếng cười phá vỡ.
“Tiểu Lý Tử, vậy ngươi muốn hay không làm đại anh hùng hóa thân cứu khổ cứu nạn, đem trà Tiểu Cúc đưa lão đại trừ hỏa.” Tiểu Lý diện mạo thanh tú, thường bị mọi người cười gọi là tiểu Lý Tử.(TN: giống tên của thái giám a 0.0)
Tiểu Lý lơ đễnh, tiếp tục nói:“Ôi, mặt hàng giống ta thực bình thường, lão đại là người đặc biệt, ta xem hắn hẳn là sẽ thích người có vẻ ‘man’ một chút,” Hắn vỗ vai A Tuấn,“A tuấn, ngươi nên hy sinh cái tôi đi.”
“Tiểu Lý thối, ngươi đừng dụ dỗ A Tuấn của ta, cẩn thận ta lột da của ngươi.” La Duẫn Hàm ra vẻ tức giận nói.
“Thật là hung dữ, A Tuấn, ngươi xác định ngươi thật sự muốn cưới loại bạn gái dã man này về nhà? không cảm thấy khủng bố sao?” Tiểu Lý ai oán nói đùa. A Tuấn cùng Duẫn Hàm tình cảm văn phòng nhiều năm. Chỉ thấy A Tuấn cười vui vẻ, “Sẽ không a, bảo bối của ta thực đáng yêu nha, chỉ cần nàng gật đầu, ta lập tức đem nàng lấy về nhà.”
“Ngươi ghê tởm, ngươi hại ta cơm trưa đều nhanh nhổ ra.”
“Tốt nhất phun ૮ɦếƭ tiểu Lý Tử.” La Duẫn Hàm mắng người xong, tặng A Tuấn nụ cười sang lạn.
Đường Tiểu Oánh cũng theo mọi người nở nụ cười, nhìn ra mọi người ở đây cảm tình tốt lắm. Nàng cảm thấy thực may mắn có thể làm ở trong này,.
“Bất quá từ giờ mọi người phải bận một chút, ngày mai là bắt đầu đại án tử haituần lễ, chắc sẽ nhiều việc.” A Tuấn lấy thân phận đại ca dặn dò.
“Ừ.”
Buổi tối hơn mười, Đường Tiểu Oánh có chút mệt mỏi trở lại nhà trọ cùng bạn tốt đại học Hà Hương Dục thuê, vừa đi đến phòng khách, nàng lập tức hướng sô pha than thở. Thấy Hà Hương Dục vừa lúc trong phòng đi ra, nàng vẫy tay.
“Hi, Hương Dục, mình đã trở về.”
“Tiểu Oánh, cậu như thế nào gần đây bộ dáng mỗi ngày thoạt nhìn đều mệt ૮ɦếƭ đi?”
“Đúng vậy.”
“Công tác mới có vất vả hay không? Cậu muốn tìm việc khác không?” Hà Hương Dục lo lắng hỏi.“Đều là Phương Chính Duy, bằng không cậu cũng không rời đi công ty ban đầu.”
Nàng gặp vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Oánh, lập tức giải thích,“Tiểu Oánh, thật có lỗi, mình không nên nhắc lại Phương Chính Duy, nhưng là mình tức quá.”
Phương Chính Duy là đồng nghiệp công ty trước của Tiểu Oánh, cũng là bạn trai trước của nàng, bộ dạng tuấn tú lịch sự.
Từ khi Tiểu Oánh vào công ty đó, Phương Chính Duy đối với nàng chiếu cố, hai người cũng thuận lý thành chương trở thành người yêu, sau khi bọn họ quen nhau được nửa năm, Phương Chính Duy bị điều đi với nữ nhi chủ tịch cùng ngành, đoạn tình bắt đầu thay đổi từ đây. Tên kia cư nhiên theo đuổi con gái chủ tịch, cuối cùng công nhiên cùng đối phương cùng ra cùng vào. (TN: thằng đểu, ta ghét nhất loại đàn ông nầy)
Sauk hi Tiểu Oánh cùng Phương Chính Duy chia tay, liền đưa ra đơn xin từ chức, thật không rõ nàng suy nghĩ cái gì, người bắt cá hai tay cũng không phải nàng, nàng sao phải rời cương vị công tác? Tuy rằng Tiểu Oánh rất nhanh tìm được công việc trợ lý bây giờ, nhưng là nhắc tới Phương Chính Duy, vẫn là làm người phi thường tức giận.
Đối mặt với bạn tốt vì nàng bênh vực, Đường Tiểu Oánh chính là cười cười,“Không quan hệ, kỳ thật tạm rời cương vị công tác cũng tốt, bởi vì mình thực thích công việc hiện tại này, cho nên ta sẽ không tìm việc khác.” Nhớ tới công tác của mình hiện tại, trên mặt nàng mệt mỏi xóa một nửa.
“Cậu thật sự thích công tác hiện tại? Nhưng là mình xem bộ dáng cậu giống như mệt ૮ɦếƭ đi .”
“Đó là bởi vì này hai tuần lễ này mọi người đều bề bộn nhiều việc, hai ngày này còn phải đến hội trường hỗ trợ, cho nên mới có vẻ mệt, bất quá ngày mai sẽ hoàn thành, sau là có thể hảo hảo nghỉ ngơi, hơn nữa tổng giám đốc bọn mình nói tuần lễ sau mời mọi người đi tắm ôn tuyền, thật chờ mong.” Nghe nói là khách sạn ôn tuyền phi thường cao cấp xa hoa.
“Cậu thoạt nhìn hình như là thật sự thích công tác hiện tại.”
Nàng cười ngọt ngào gật đầu,“Ân, không chỉ vậy, đồng nghiệp mọi người cảm tình tốt lắm. Nhìn hội trường hôn lễ bố trí tốt đẹp, cảm thấy thật cảm động, tổng tài thật sự rất lợi hại.”
Nói đến tổng tài, hắn ở triển lãm áo cưới quốc tế danh khí nhưng vang dội! Hắn từng thiết kế hôn lễ cho hoàng thất Saudi Arabia, liên tục cử hành ba ngày ba đêm, nghe nói đó là một hôn lễ xa hoa hoàn mỹ nhất, hắn thật sự rất lợi hại, tài hoa dào dạt.
“Xem cậu nói tổng tài lợi hại như vậy, còn vẻ mặt sùng bái, mình còn tưởng cậu chán ghét hắn a.” Nàng đi làm ngày đầu tiên đã nói tổng tài bọn họ thực hung.
Nghe vậy, Đường Tiểu Oánh cảm thấy không tự nhiên lắm.“mình là có điểm sợ hắn, nhưng không chán ghét hắn.” Nàng đoán sở dĩ mình luôn hoàn thành công tác được giao rất nhanh, hơn nữa không dám phạm sai lầm, có một phần nguyên nhân là sợ hắn tức giận.
“Đúng rồi, sao mình chỉ nghe chuyện của tổng tài các cậu, công ty không còn nam đồng nghiệp khác sao?”
“Đương nhiên là có, cậu hỏi cái này làm gì?”
“Còn hỏi nữa, đương nhiên là hy vọng cậu có tình cảm mới, mọi người thường nói muốn quên đau khổ thì lập tức tìm tình yêu mới, không phải sao?” Hà Hương Dục sợ bạn tốt ‘một khi bị rắn cắn, mười năm sợ thảo thằng’, lần trước nàng không phải gọi điện thoại tới tiểu a di của nàng, cự tuyệt gặp mặt sao?
Đường Tiểu Oánh cười khổ,“Hương Dục, cậu không cần lo lắng, kỳ thật mình đã quên chuyện trước kia rồi.” Đảm nhiệm chức vụ trợ lý, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, đầu óc căn bản không có thời gian dư thừa để nghĩ chuyện khác
“Nhưng cậu……” Lúc này di động của Hà Hương Dục vang lên, chỉ thấy nàng cao hứng nghe máy:“Anh đến rồi a…… Được, em lập tức đi xuống.”
Đường Tiểu Oánh sửng sốt.“Hương Dục, đã trễ thế này, cậu còn muốn đi ra ngoài a?”
“Ừ, buổi tối không trở lại, cậu cẩn thận một chút.” Hà Hương Dục vừa thu thập đồ vừa dặn dò.
Nhìn nàng cầm hộp phấn, bắt đầu hoá trang, Đường Tiểu Oánh có chút lo lắng nói:“Hương Dục, mình cho tới bây giờ chưa thấy qua bạn trai cậu, hay kêu anh ta lên đây ngồi một chút?” Hương Dục cùng bạn trai hiện tại kết giao cũng gẩn nửa năm, nàng chưa từng gặp qua đối phương. Mỗi lần hắn tới đón Hương Dục, đều là gọi điện thoại kêu nàng xuống lầu.
Hương Dục tóc ngắn,dáng người cao cao, sáng sủa hoạt bát, rất khó tưởng tượng tính tình khác biệt giữa hai người cư nhiên có thể trở thành bạn tốt. Ngay cả chính nàng cũng hiểu được điều này khó xảy ra, nhưng là các nàng tán gẫu cũng thực hợp. Đây là lý do vì sao sau khi các nàng tốt nghiệp đại học còn có thể cùng chung nhau thuê phòng.
“Cậu yên tâm, anh ấy không phải người xấu(TN: đúng là yêu vào người tình hóa Tây Thi, yêu là mù quáng, chỉ có con gái chúng mình là chịu thiệt thôi . ), có cơ hội mình sẽ giới thiệu anh ấy với cậu.” Hà Hương Dục chuốt lông mi, tô son môi, cười ngọt ngào, nàng cũng biết Tiểu Oánh là lo lắng cho nàng.
“Nhưng là……”
Hà Hương Dục hai phút thể hiện kỹ thuật hóa trang cao siêu.“Tốt lắm, mình đi đây, gặp lại sau.”
Nàng cũng chỉ đem suy nghĩ giữ trong đầu, ngày sau sẽ tìm cơ hội nói.“Ân, cậu cũng cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Đường Tiểu Oánh đi đến khung cửa sổ, thấy trước cửa là chiếc xe thể thao màu đỏ, nàng biết đó là xe của bạn trai Hương Dục . Sau đó Hương Dục tiến vào xe , xe lập tức gào rú phóng đi.
Hai bạn trai trước của Hương Dục nàng đều gặp qua, duy nhất bạn trai bây giờ, nàng chẳng những không chưa gặp đối phương, thậm chí nàng hỏi tên, Hương Dục cũng không chịu lộ ra, cảm giác thật thần bí nha
Lần trước Hương Dục còn nói nàng tùy lúc sẽ kết hôn, dọa nàng nhảy dựng, các nàng năm trước vừa mới tốt nghiệp đại học, như vậy có sớm quá không? Bất quá Hương Dục thích đối phương là được.
Chẳng lẽ Hương Dục định kết hôn chớp nhoáng?
“Hoàng thư ký, là tôi, tìm tất cả tư liệu về dự án khách sạn Garth dựng lên án.” Ngồi trong văn phòng, Tôn Hạo Trạch gọi điện thoại quốc tế.
“Vâng, đại thiếu gia.”
“Còn nữa, hoạt động của nhân viên toàn bộ tạm dừng, chờ tôi trở về xử lý sau.”
“Vâng.”
“Có việc tôi sẽ liên lạc sau.”
Tôn Hạo Trạch cúp điện thoại, lại lần nữa tập trung công tác. Gần đây hắn thật sự bề bộn nhiều việc, trừ bỏ công việc ở Đài Loan, còn có công ty bên Mỹ, bất quá công việc bên Đài Loan đã sắp xong, về sau cơ hội về Đài Loan không nhiều lắm.
‘Cộc..Cộc..’
Nghe được tiếng đập cửa, hắn nhìn cửa văn phòng mở rộng, lập tức lại cúi đầu tiếp tục bận rộn, hắn lạnh lùng khiến cho người đứng ở cửa bất mãn.
“Uy, Tôn tổng tài, làm chi không để ý tới ta, ngươi như vậy làm tổn thương tâm hồn nam nhi trong sang của ta a.” (TN: kinh =.=) Thân là tổng giám đốc công ty, Tề Diệc Vĩ vừa nói vừa bước vào văn phòng.
Sáu năm trước, hai người bọn họ cùng nhau hùn vốn thành lập công ty cố vấn áo cưới quốc tế Điển Á, một người quản lý công ty, một người phụ trách thiết kế, vài năm trở lại đã chiếm một mảnh giang sơn áo cưới ở Đài Loan.
Tuy nhiên với cá tính Tôn Hạo Trạch tùy hứng ăn mặc, áo sơ mi, quần bò đi làm, đối lập với Tề Diệc Vĩ luôn một thân tây trang, tuấn dật nhã nhặn, phong độ.
“Ngây thơ ? Không phải đang ám muội ở quán bar sao, sao lại đến công ty?”
“Ta lại đây lấy vài thứ. Ngươi nha, làm như ta hoa tâm lắm, ta nói cho ngươi, ngẫu nhiên đi quán bar, uống ít rượu là cuộc sống bình thường cua nam nhân a.”
“Tốc độ thay bạn gái nhanh đến mức làm cho người ta không một lần nhớ rõ diện mạo mạo bạn gái hiện tại như thế nào, cái này gọi là bình thường?”
“Nói như vậy hơi quá đáng a.” Tề Diệc Vĩ vừa mắng lập tức nở nụ cười .“Thật là, làm chi động tí là mắng chửi người, rõ ràng ta cũng rất bình thường, là người nào đó không bình thường……” Thấy bạn tốt cúi đầu làm việc, bộ dáng không muốn lãng phí thời gian cùng hắn nói chuyện, hắn thế này mới thu hồi khuôn mặt tươi cười.
“Nghe nó tuần sau là đi ôn tuyền chi lữ, ngươi không đi có phải hay không?” Cao thư ký hôm nay thống kê nhân số, ngoài việc muốn thỉnh tiểu ba sĩ ngoại (TN: thứ lỗi ta ko hiểu chỗ này lắm nên để nguyên nha), còn muốn vì mọi người mua bảo hiểm.
“Ta luôn luôn không đi, cũng không phải chỉ có lần này.” Tề Diệc Vĩ thường chiêu đãi nhân viên đi du lịch. Theo như hắn nói, công việc đương nhiên phải làm, nhưng là phải nghỉ ngơi thích hợp, hưởng thụ nhân sinh.“Hơn nữa, có người biết rõ ta sắp trở về Mĩ, còn liều mình tiếp một đống đơn đặt hàng, ta đi sao được.”
“Chính là biết ngươi phải đi, cho nên mới liều mình tiếp thôi.” Tề Diệc Vĩ nói thầm. Không có biện pháp, mọi người đều thích Hạo Trạch thiết kế, con gà vàng như hắn sắp chạy mất, đương nhiên hy vọng tranh thủ cơ hội.
“Ta xem ngươi lần này nên đi cùng đoàn, coi như làm là tiệc đưa tiễn.” theo cá tính Hạo Trạch,đảm bảo không cho ai biết hắn phải về nước Mỹ, nếu không mọi người chắc khóc thành một đoàn đưa tiễn, khẳng định sẽ bị hắn làm thịt.
Tôn Hạo Trạch dừng chút,“Vẫn là không cần.”
“Hạo Trạch, ngươi thật xác định tháng sau sẽ hồi nước Mỹ?”
“Đây là kỳ hạn đã sớm định ra, không phải sao?”
“Không phải, ta nghĩ hay là ngươi làm xong hôn lễ cho nữ nhi của văn lai phú hào rồi hãy trở về?”
Con gái của văn lai phú hào hai tháng sau sẽ xuất giá, tìm tới Tôn Hạo Trạch thay nàng thiết kế hôn lễ. Địa điểm là nhà gái, diện tích chiếm ngàn bình trang viên, hôn lễ bố trí dự toán xa hoa không tưởng, hắn được trả thù lao một trăm vạn Mĩ kim(USD ý), bất quá sinh ý này đã bị hắn cự tuyệt.
Ô ~~ một trăm vạn Mĩ kim nha, càng động lòng người càng đau long mà. Tiền tài cứ như vậy đẩy ra bên ngoài, hắn rốt cuộc có biết hay không số tiền ấy đặt lên bàn có thể chất cao a, bất quá, người này hẳn là không biết, bởi vì với hắn mà nói, đây chỉ là đồng xu thôi.
“Không được!” Tôn Hạo Trạch kiên quyết trả lời.
“Không lo lắng?”
“Không lo lắng.”
Ai, đành thất thoát một trăm vạn Mĩ kim a! Nhưng người nào đó vẫn là không nghĩ buông tha, bởi vì hắn nghĩ đau lòng đến ૮ɦếƭ.“Hạo Trạch, đối với ngươi mà nói, một trăm vạn Mĩ kim tuy rằng chỉ bằng đồng xu, nhưng đối Điển Á mà nói lại là món tiền rất lớn, cho nên ngươi nên nghĩ một chút .”
Tôn Hạo Trạch cười lạnh,“Như ngươi nói, đấy hẳn chỉ bằng đồng xu?”
Hắn không phải hay nói giỡn, một trăm vạn Mĩ kim đối với hắn chỉ đến thế, Diệc Vĩ nói không sai. (TN: ước gì mình có lão công như vầy…~,~)
Người này đi theo thời đại mà bắt đầu đầu tư, về phần hạng mục thôi, như lời hắn nói, chỉ cần có thể kiếm tiền hắn đều có hứng thú. Bởi vậy tuy nghề chính là kinh doanh công ty áo cưới, nhưng nghề phụ hắn đầu tư làm lớn hơn nữa. Phàm là sản xuất ô tô, ngành hàng không, còn có khách sạn, công ty bách hóa, rực rỡ muôn màu, hơn nữa mỗi hạng đầu tư đều kiếm ra tiền.
Nói thực ra, tài sản của bạn tốt có bao nhiêu, hắn không rõ ràng lắm, bất quá sáu năm trước hắn thoải mái xuất ra hai triệu để thành lập Điển Á. Chỉ biết bản thân hắn khẳng định có không ít, một trăm vạn Mĩ kim với hắn mà nói, tuyệt đối chẳng là gì.
Tuy rằng bị nói móc, nhưng Tề Diệc Vĩ vẫn tiếp tục giả ngu.“Với ta mà nói, đồng xu cũng là tiền, vĩnh viễn đều là đồng tiền lớn.”
Tôn Hạo Trạch trừng mắt liếc hắn một cái,“ Quên đi, ta nghĩ ngươi nên sửa thành họ Tiền.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, nếu không phải sợ bị lão ba cùng Tề gia liệt tổ liệt tông mắng bất hiếu, ta đã sớm thành họ ‘Tiền’ đâu, ha ha ha.” Tề Diệc Vĩ sang sảng cười.
Tôn Hạo Trạch thật sự là bị bạn tốt đả bại. Hai người nói chuyện không để ý ngày sắp tàn, Tề Diệc Vĩ không khỏi có chút sầu não.“Ngươi về nước Mỹ, ta nhất định sẽ rất nhớ ngươi.”
“Ta thấy ngươi là khổ sở vì ta không thể lại thay ngươi kiếm cái gọi là đồng tiền lớn đi.”
“Chán ghét, ngươi làm chi nói toẹt a.” Hắn rất nhanh thu lại cảm xúc, nói giỡn thay thế sầu não.
Hắn so với bất luận kẻ nào đều biết rõ bạn tốt như thế nào sống qua sáu năm nay. Chỉ có thể nói, hết thảy đều là tạo hóa trêu người, Hạo Trạch nên trở vị trí của về hắn, sống một cuộc sống mới.
“Ta nghĩ Tôn bá phụ cùng Tôn bá mẫu bọn họ chắc hẳn rất cao hứng vì rốt cục ngươi phải đi về, đương nhiên, còn có vị hôn thê của ngươi, ta nhớ hình như gọi là Mẫn Mẫn a.”
“Mẫn Mẫn? Vị hôn thê?” Tôn Hạo Trạch dừng lại.
“Không thể nào, ngươi đã quên chính mình có vị hôn thê?”
Tôn Hạo Trạch cười mỉa, hắn thật là đã quên, bởi vì từ đầu tới đuôi hắn đều không có tham dự sự kiện kia.“Ta nghĩ ta trở về việc đầu tiên muốn xử lý chính là chuyện vị hôn thê này.”
Cư nhiên muốn đem vị hôn thê trở thành sự kiện xử lý, xem ra hắn thật đúng là không thích vị hôn thê kia. Cũng đúng, đột nhiên lòi ra cái vị hôn thê, đổi lại là mình cũng sẽ đem đối phương trở thành “Sự việc” cần xử lý, bất quá lý do đầu tiên là nàng bộ dạng thật sự không được tốt lắm. (TN: nói như anh thì em vĩnh viễn ko có ai yêu rồi T^T oa hu hu) Xem ra miếu nhỏ không lưu được đại phật.
Hiếm khi thấy Tề Diệc Vĩ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí cũng khác: “Hạo Trạch, hy vọng sau khi ngươi trở về nước Mỹ, có thể có cuộc sống tốt đẹp, đương nhiên phải biết hưởng thụ nhân sinh, biết không?”
Cảm động chỉ có một lúc, Tôn Hạo Trạch chậc thanh,“Câu sau miễn đi”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc