Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản - Chương 46

Tác giả: Xà Thôn Kình

"Phải nói bắt đầu từ đâu đây. . . . . ." Tư Đồ Viêm nắm tay Lâm Khả Tâm , thái độ khác lạ trở nên rất ôn nhu , kia ngữ khí giống như âu yếm tiểu nữ nhân trước khi ngủ .
"Đúng rồi , lúc trước mỗi lần em hỏi về người nhà của anh , anh đều tức giận , có lẽ em vẫn muốn biết người nhà của anh thế nào đúng không?" Tư Đồ Viêm nhìn xuống , bắt đầu nghĩ đến những chuyện anh không muốn nhớ lại
"Mẹ của anh giống những người mẹ khác , là một người phụ nữ xinh đẹp , nhưng ba anh không giống những người ba khác"
"Từ lúc anh nhận biết , người đàn ông đó không bao giờ về nhà nhiều , cho dù có về thì không đối xử lạnh lùng với mẹ anh cũng hạ cẳng tay hạ cẳng chân với mẹ anh , nên anh hy vọng ông ta đừng về nữa, nhưng khi ông ta không về thì mẹ anh lại lén khóc , anh nghĩ người đàn ông kia chẳng những gây tổn thương cho mẹ mà tại sao bà vẫn yêu ông ta?"
"Anh hỏi mẹ , tại sao nhớ ba lại không gọi ông ta trở về? Mà mẹ anh chỉ nói tâm ông ta không còn ở đây nữa , trở về cũng vô dụng thôi , vì thế anh lại hỏi mẹ , tâm của ba đi nơi nào? Mẹ anh chỉ khóc không trả lời , sau đó anh nghe người hầu
trong nhà nói ba bên ngoài có người phụ nữ khác , còn có đứa con , nghe nói ba thích người đàn bà đó rất nhiều , đối với mẹ con họ thật tốt , nên ruốt cuộc anh cũng biết tâm của ba anh đi nơi nào."
"Sau khi ba anh ở ngoài ăn chơi đàng điếm một thời gian thì ông ta qua đời , mẹ anh vì tâm tình uất ức , hơn nữa sức khoẻ không tốt , không lâu sau cũng mất đi."
"Tuy rằng anh không muốn thừa nhận ông ấy là ba ruột nhưng những gì ông ta gây ra không thể làm anh không ảnh hưởng , như tính cách máu lạnh vô tình , như anh không hề tin tưởng hôn nhân , như anh. . . . . không biết thế nào là yêu một người."
"Anh hận người đàn ông kia , hận ông ta vô tình như thế , hận ông ta gây cho anh một thời thơ ấu u ám , hận ông ta gây thương tổn cho mẹ anh , anh thậm chí hận chính mình vì sao là con của ông ta? Nên sau khi mẹ anh ૮ɦếƭ , vì chôn sâu giấu kĩ đoạn kí ức này , mà cũng vì trả thù ông ta anh sửa họ mình theo mẹ là họ Tư Đồ.."
"Anh vốn nghĩ chuyện này cứ vậy mà qua đi , thẳng cho đến khi anh gặp em"
"Cùng lúc phát sinh quan hệ với em , anh kêu Đại Vĩ đi tra tư liệu của em , nhìn thấy mẹ em là vợ thứ 2 của ba Hách Sa Sa , mà em lại thổ lộ cùng vị hôn thê của Hách Sa Sa , anh nghĩ em ςướק đi Cố Thiếu Kiệt , vì thế anh không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Hách Sa Sa khóc lóc , khuôn mặt kia biến thành khuôn mặt đau khổ của mẹ anh. . . . . ."
"Trong nháy mắt , anh quyết định ngăn cản chuyện đó phát sinh , nên anh tính ra kế hoạch ác độc này , dùng sức mạnh bách em ký vào khế ước"
"hiện tại ngẫm lại , có lẽ anh làm vậy không chỉ là muốn bảo vệ Hách Sa Sa , mà còn muốn trút giận sự oán hận của mình với người đàn bà tiểu tam năm đó lên người em ?"
"Anh vốn nghĩ em là người tham tài lại thấp hèn nên bắt đầu kế hoạch cùng em ở một năm , rồi một ngày anh sẽ ghê tởm , nhưng sau khi ở cùng em anh mới biết anh trách làm em , em là người ôn nhu , thiện lương , cố chấp , ngọt ngào , một tay làm đồ ăn ngon , sẽ vì phim truyền hình mà khóc xướt mướt , đáng yêu nhất là chẳng sợ anh hiểu lầm em , bắt nạt em , em vẫn sẽ tự mình kiếm tiền mua quà tặng cho anh , yên lặng trả giá nhiều đến vậy. . . . . ."
Nghĩ đến mỗi một tối cùng Lâm Khả Tâm, ánh mắt của Tư Đồ Viêm loé lên niềm vui.
"Cho nên không biết từ lúc nào , anh đã có thói quen ở cùng em , bắt đầu chờ mong em làm bếp , bắt đầu tham luyến mỗi ngày mặc kệ nhiều việc , luôn luôn có cảm giác một người đang chờ chính mình về. . . . . . Thậm chí anh nghĩ rằng em có phải lễ vật trời ban tặng cho anh hay không?"
Đúng vậy , Khả Tâm có thật nhiều cái tốt đẹp , vì sao trước kia chính mình không phát hiện ra? Hay là , chính anh không muốn thừa nhận thôi? Mà hiện tại , Tư Đồ Viêm không muốn tiếp tục lừa bản thân nữa
"Có lẽ , chính là tại đây chút bất tri bất giác , anh bắt đầu thích em , cho nên anh sẽ không vui nếu em không thừa nhận quan hệ của tụi mình , sẽ đè nén lợi hại khi thấy em nói chuyện cùng Cố Thiếu Kiệt , bởi vì không quen nhìn Tần Hiểu Linh khi dễ mà đứng ra che chở cho em."
"Nhớ rõ lúc em tự chính miệng nói ra em yêu anh , tuy rằng anh đã sớm biết nhưng anh cũng thật rất vui sướng và kích động , bất quá cũng có sợ hãi và chán ghét."
Thở dài , ngữ khí của Tư Đồ Viêm trở nên trầm trọng " Đúng , anh không muốn thừa nhận anh yêu em . Anh đã từng thề , anh tuyệt đối sẽ không hoa tâm giống người đàn ông kia , anh nghĩ cả đời anh chỉ yêu một mình Hách Sa Sa , nhưng khi anh phát hiện anh có tình cảm với em , điều đầu tiên anh nghĩ sao anh có thể dễ dàng thay đổi vậy , anh và người đàn ông kia khác gì nhau?"
"Anh vì hận người đàn ông kia , chỉ cần tưởng tượng đến ông ta , tâm lý anh thật sâu chán ghét , nên vì quá sợ hãi anh sẽ giống ông ta nên anh phủ nhận chuyện anh yêu em. "
"Anh nói với chính mình tuyệt đối không được yêu em , để làm cho chính mình tin điều đó anh bắt đầu kế hoạch trả thù."
"Vì vậy anh mang em đến tiệc đính hôn của Hách Sa Sa và Cố Thiếu Kiệt , khi anh thấy em giúp Cố Thiếu Kiệt nói dối , phối hợp ăn ý , anh tức giận không thôi nhưng chỉ có thể yên lặng chịu đựng."
"sau khi anh bức bách Cố Thiếu Kiệt uống rượu , một là vì báo thù hai là đàn ông muốn đánh gại kẻ thù , muốn làm trò trước mặt em chứng minh mình hơn anh ta , ba là anh phát hiện anh có tình cảm với em nên anh dùng phương pháp này cảnh cáo Cố Thiếu Kiệt , làm cho anh ta ly xa em một chút."
"Đương nhiên chuyện Hách Sa Sa và Cố Thiếu Kiệt đính hôn có làm cho anh mất mác một chút nhưng so với anh nghĩ thì không quá đau khổ , ngược lại lúc em giúp Cố Thiếu Kiệt còn khiến anh không thoải mái hơn."
"Anh sở dĩ anh uống rượu , là bởi vì lúc trước Hách Sa Sa hỏi anh có yêu em không , anh thiếu chút nữa theo bản năng trả lời "có" rồi , tuy rằng anh không nói nhưng điều này làm cho anh nhận rõ tâm tư của mình thì ra anh quả thật yêu em."
"Khi đó anh bị thù hận làm u mê , vô luận thế nào cũng không thừa nhận tâm tư của mình , vì thế anh mang phụ nữ về nhà cho em hầu hạ , anh ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ em phải xem tất cả cảnh đó. . . . . .Anh lừa dối mình là chỉ cần tổn thương em thì có thể chứng minh một chút anh cũng không yêu em ... Nhưng mỗi lần tổn thương em , trong lòng anh còn khó chịu hơn gấp bội."
"Sau khi em mang thai , vì sợ em chạy trốn anh liền phải giam lỏng em , anh nói
với em lưu trữ em cũng vì đứa nhỏ , dù sao từ thời thơ ấu trong lòng anh nghĩ nếu anh có con anh nhất định phải đối xử với nó thật tốt , làm cho nó có một gia đình hạnh phúc , tuyệt đối không thể để bi kịch của anh xảy ra cho con mình , nhưng lúc chỉ có thể chọn 1 trong hai là em hoặc con thì anh ý thức được , anh triệt để hoàn toàn lựa chọn em."
"Cho đến giờ phút này , anh mới dám đối diện với trái tim của mình , mà này cũng làm cho anh chính mình đã bỏ lỡ nhiều thứ tốt đẹp , theo một khắc bắt đầu
, anh coi như đây là cơ hội mới , cuộc sống mới , nhưng anh hiểu trước đây anh làm quá nhiều chuyện ác độc có lẽ em sẽ không tha thứ cho anh , nên vì giữ em mà anh dùng đứa nhỏ áp chế em , nhưng không nghĩ đây lại làm cho em muốn rời anh đi."
"Khi anh biết em chạy trốn , anh bỗng có cảm giác , cả đời này không còn gặp em nữa , anh cảm thấy lần đầu tiên mình bất lực như vậy liền giống như cả thế giới sụp đổ xuống , không còn chút ánh sáng nào."
"Nên sau khi anh nhận được điện thoại của Tần Hữu Minh , anh không nghĩ liền nhanh chóng chọn cứu em , cho dù trả giá tất cả công ty của anh , chỉ cần em không bị gì là được , nhưng anh lại bị Tần Hữu Minh giỡn trò , bắt anh xác nhận tình cảm với em , anh ta muốn Gi*t ૮ɦếƭ em làm cho anh thống khổ cả đời , lòng anh như lửa đốt , thấy người nằm trên mặt đất , anh nghĩ đó là em. . . . . . Bất quá hoàn hảo , kia không phải em , bằng không có lẽ anh cũng sẽ đi cùng em rồi."
"Sau đó Tần Hữu Minh tiến vào dùng súng chỉa vào đầu anh , đối diện với họng súng điều đầu tiên anh không lo cho mình mà chính là lo cho em thế nào , mà khi anh nghe Tần Hữu Minh nói em có thể đào tẩu , tuy vẫn bị chỉa súng vào đầu nhưng anh vẫn cười vì đơn giản là em sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Mặc dù chính mình không tới nhưng nói vậy lúc đó anh sẽ không phải là anh của bình thường , bằng không Tần Hữu Minh sẽ không hỏi anh Tư Đồ Viêm lãnh huyết vô tình chạy đi đâu?"
"Anh nghĩ , Tư Đồ Viêm lạnh như băng từ lúc gặp Lâm Khả Tâm liền bị sự ấm áp của cô ấy hoà tan chảy rồi."
"Đáng tiếc là khối băng này đóng băng lâu quá , không phải nhất thời có thể làm tan chảy nên khi anh cứu em ở kho hàng ra anh vốn định hung hăng ôm em , nói rằng em không xảy ra chuyện gì là tốt rồi nhưng anh cũng không biết đem những lời buồn nôn xấu hổ đó nói thế nào."
"Nếu sớm biết có một ngày em sẽ không nghe được anh nói gì nữa , chẳng sợ buồn nôn hay không anh sẽ nói tất cả , cho đến khi em nghe chán thì thôi"
Nói đến đây , giọg nói của Tư Đồ Viêm trở nên nghẹn ngào " Thực xin lỗi Khả Tâm , anh làm những chuyện tồi tệ với em như vậy , anh nghĩ em rất hận anh đi? Thật ra không chỉ em ngay cả anh cũng hận bản thân mình."
"Anh hận chính mình khẩu thị tâm phi , anh hận chính mình không nắm chắc cơ
hội đối xử tốt với em , anh hận chính mình làm cho em nhiều đau khổ , anh hận chính mình để em lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm , anh hận chính mình cũng như hận người đàn ông kia."
"Anh phát hiện ra , tuy rằng anh một mực bài xích chính mình cùng người đàn ông kia không giống nhau , nhưng trên thực thế cũng chẳng có gì khác nhau , đều làm cho những người mình yêu thương khổ sở , anh hận ông ta rồi cũng phạm sai lầm giống ông ta."
Nói xong , Tư Đồ Viêm cầm không được rớt nước mắt , anh tựa đầu vào tay Lâm Khả Tâm , nước mắt tinh mịn chảy từ tay cô chảy xuống , không biết sự hối hận này có chảy đến trong lòng Lâm Khả Tâm hay không
Khả Tâm , Van cầu em , tỉnh lại đi. . . . . .
Một bàn tay mềm để lên hai má của Tư Đồ Viêm.
"Khả Tâm" Tư Đồ Viêm kích động ngẩng đầu , nhưng ngoài ý muốn là một người anh không thể tưởng —— Hách Sa Sa.
"Tư Đồ Ca Ca , sao anh lại khóc?" Hách Sa Sa đứng một bên dùng bàn tay nhỏ bé non mềm giúp Tư Đồ Viêm lau nước mắt.
Thấy rõ người trước mặt , Tư Đồ Viêm có chút thất vọng: " Sa Sa? Sao em lại ở đây?"
Hách Sa Sa ngồi xuống bên cạnh anh: " Em nghe nói Khả Tâm Tỷ xảy ra chuyện nên tới đây thăm , Tâm Tỷ sao rồi? Chị ấy tỉnh chưa? Bác sĩ nói gì?"
Tư Đồ Viêm thở dài , cau mày nhìn về phía Lâm Khả Tâm. "Còn chưa tỉnh , bác sĩ cũng nói không biết khi nào sẽ tỉnh. "
"Còn nói , Khả Tâm Tỷ có thể cả đời cũng. . . . . ." Hách Sa Sa thử nhìn về phía Tư Đồ Viêm , còn anh trầm mặc gật đầu , trên mặt là biểu tình đau đớn không thôi.
"Ừ"
"Kia , Tư Đồ Ca tính toán làm sao? Vẫn đợi cả đời , cho dù Khả Tâm Tỷ có tỉnh lại hay không sao?"
Đối với câu hỏi của Hách Sa Sa , Tư Đồ Viêm khẳng định: " Sẽ không , cô ấy sẽ tỉnh lại , nếu cô ấy không bao giờ . . . . . .tỉnh lại nữa , anh vẫn sẽ đợi cô ấy cả đời."
Nghe Tư Đồ Viêm nói vậy , Hách Sa Sa không khỏi có chút động dung.
"Tư Đồ Ca , nếu Khả Tâm Tỷ nghe được nhất định sẽ rất cảm động , nhưng là. . . .
. ." Hách Sa Sa khựng lại một chút, rồi mới nói tiếp:" Nhưng mà Tư Đồ Ca , anh
tài giỏi như thế lại còn trẻ , chỉ cần anh muốn nhất định sẽ có rất nhiều người nguyện ý cùng chỗ với anh , nếu Khả Tâm Tỷ có cảm giác chị ấy cũng không đành lòng để cho anh vì chị ấy mà tiêu hao thời gian , nên anh nhanh bỏ mọi đau khổ bắt đầu cuộc sống mới , tìm một tình cảm mới."
Lời nói của Hách Sa Sa làm cho Tư Đồ Viêm cau mày chặt hơn , không thể không nói tuy rằng Hách Sa Sa nói đúng nhưng anh cảm thấy thật lạ giống như Hách Sa Sa đang ám chỉ cái gì đó.
Còn không đợi Tư Đồ Viêm nghi ngờ lời nói của mình , Hách Sa Sa bỗng nhiên nhào tới Tư Đồ Viêm , mà anh trong lòng căn thẳng , rút tay về .
"Sa Sa , em làm gì vậy?"
Thấy Tư Đồ Viêm rút tay , Hách Sa Sa không thu liễm , ngược lại tựa vào người anh: " Tư Đồ Ca Ca , em thích anh. . . . . ."
Hách Sa Sa vừa nói , vừa cọ cọ lổ tai của Tư Đồ Viêm .
Tư Đồ Viêm nghe vậy cứng còng thân hình " Sa Sa , em không cần nói giỡ:n ,này một chút cũng không vui"
Sa Sa không vui đô đô cái miệng: " Em không có giỡn , từ lần đầu tiên gặp anh em
đã bị mị lực của anh mê hoặc. . . . . ."
"Được rồi cho dù là thật , nhưng chính là em không phải đã đính hôn cùng Cố
Thiếu Kiệt sao?" Tư Đồ Viêm hơi nghiêng thân muốn tránh khỏi Hách Sa Sa , nhưng Hách Sa Sa vẫn là cọ lên .
"Đúng em đã muốn cùng Thiếu Kiệt Ca Ca đính hôn nhưng em phát hiện em càng lúc càng thích anh nên em quyết định vì anh em không đính hôn nữa . . . . . ." Dừng một chút , Hách Sa Sa ngọt ngào làm nũng " Cho nên , Tư đồ Ca Ca có nguyện ý vì em mà buông tha Khả Tâm Tỷ không?"
" Buông tha" Hai chữ này Tư Đồ Viêm nghe thật chói tay , khiến cho lòng anh sinh ra một cỗ chán ghét Hách Sa Sa .
Hách Sa Sa làm vậy khác gì loại Tiểu Tam mà anh chán ghét? Uổng công anh còn tưởng cô ta là thiên sứ? Thì ra chỉ là giả dối thôi !
Nghĩ vậy , Tư Đồ Viêm đẩy Hách Sa Sa ra: " Anh nói rồi , vĩnh viễn anh sẽ không buông tay Khả Tâm , nếu em nháo đủ rồi thì mời ra phòng bệnh , anh không muốn đánh phụ nữ."
Nắm chặt tay , Hách Sa Sa phẫn nộ đứng dậy , chất vấn nói " Vì cái gì , vì cái gì các người ai cũng chọn Lâm Khả Tâm? Các người đều là đàn ông có mắt không tròng , tôi hận các người."
"Đúng , là tôi có mắt không tròng."
Tư Đồ Viêm mang theo chút giễu cợt nói , nếu lúc trước anh không sai lầm coi
Hách Sa Sa là thiên sứ thì làm sao có thể bỏ lỡ thiên sứ chuân chính đáng giá của bản thân?
Trừng mắt nhìn Tư Đồ Viêm , Hách Sa Sa quay đầu ra khỏi phòng , mà anh ngồi xuống , ôm Lâm Khả Tâm đang ngủ .
Trong mộng , Tư Đồ Viêm thấy cô tỉnh , mỉm cười đứng trước mặt anh , anh kích động không thôi , anh định tiến lên ôm cô vào lòng nhưng lại chụp lấy một khoảng không.
"Viêm , em đã ૮ɦếƭ rồi , hiện tại linh hồn em trở về xem anh , anh hết thảy đều tốt có lẽ em nên đi rồi"
"Khả Tâm , em không cần đi , không có em anh thế nào có thể sống tốt? Đừng rời xa anh"
Nhưng dường như Lâm Khả Tâm không nghe thỉnh cầu của anh , càng lúc càng xa , làm thế nào anh cũng không đuổi theo kịp .
Rốt cuộc , Tư Đồ Viêm không chịu nổi đả kích, không kiềm nổi hét lên: " Khả Tâm , đừng đi , nếu có đi hãy dắt anh theo đi , Khả Tâm đừng để anh lại một mình. . . . . ."
"Viêm. . . . . ." Âm thanh ôn nhu của Lâm Khả Tâm xuất hiện bên tai Tư Đồ Viêm , bàn tay ấm áp lau đi giọt nước mắt của anh , xúc cảm như chân thật.
Tư Đồ Viêm kinh ngạc ngẩng đầu , nhìn cô khẽ nhíu mày đau long: " Khả Tâm , em tới dẫn anh đi sao?"
Lâm Khả Tâm dùng sức mở miệng nói: " đứa ngốc , em không có ૮ɦếƭ thì dẫn anh
đi đâu? Cục cưng đâu?"
"Cục cưng ở trong phòng chăm sóc. . . . . ." Theo bản năng trả lời câu hỏi của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm nhất thời đứng lên: " Từ từ , em không ૮ɦếƭ?" anh không thể tin dụi dụi con mắt mình.
Nhìn mọi thứ xung quanh , Tư Đồ Viêm phản ứng đây là bệnh viện , vừa rồi chỉ là giấc mộng: " Khả Tâm , em không ૮ɦếƭ thật tốt quá." Tư Đồ Viêm gắt gao ôm lấy Lâm Khả Tâm , như sợ cô sẽ mãi mãi biến mất .
"Thực ồn ào a , huống chi những lời này anh đã nói rồi. . . . . ." Lâm Khả Tâm oán giận hô.
"Anh nói rồi? Anh nói khi nào?"
Tư Đồ Viêm nghi hoặc suy nghĩ , sau đó bỗng nhiên hiểu ra cái gì: " Lâm Khả Tâm , chẳng lẽ em đã sớm tỉnh?"
Lâm Khả Tâm chột dạ , bĩu môi " Anh nói một đống như vậy , em không muốn tỉnh cũng bị anh đánh thức . . . . . ."
"Vậy em vẫn giả vờ hôn mê đến giờ? Em không phải định làm cho anh sốt ruột
૮ɦếƭ a?"
Nghĩ đến những lời nói của chính mình đều bị Lâm Khả Tâm nghe được , Tư Đồ Viêm mang theo chút ngượng ngùng , trên thực thế , vì muốn làm cho anh áy náy nên Lâm Khả Tâm định giả vờ hôn mê , chờ thêm vài ngày nữa sẽ tỉnh , nhưnng cô luyến tiếc khi thấy anh vì cô mà khóc , mới tỉnh lại ngay.
Nhưng cô không thể đem những lời này nói cho anh biết ...
Lâm Khả Tâm thè lưỡi: " Không trách em , thật ra em cũng muốn tỉnh nhưng thấy anh nói vui vẻ vậy em không muốn cắt ngang anh thôi."
Huống chi cô thật sự thích những lời nói khi cô hôn mê mà anh nói ra , kia những lời thổ lộ làm cho cô kích động xém khóc ra , nên mới giả vờ nhịn nghe một chút , ai biết tỉnh lại có nghe được nữa không?
Tư Đồ Viêm bỗng nhớ tới cái gì: " Nếu vậy , kia Hách Sa Sa vưa rồi. . . . . ."
"Ừ , cái đó em cũng nghe rồi." Nói xong câu này , Lâm Khả Tâm và Tư Đồ Viêm trầm mặc xấu hổ trong một lát.
Thật ra lúc anh khóc cô đã định tỉnh lại nhưng vừa vặn Hách Sa Sa cũng vào nên liền giả vờ hôn mê tiếp , cô vốn tưởng đối với Hách Sa Sa anh yêu thương nhung nhớ anh sẽ vui vẻ chấp nhận mới đúng , nào ngờ sự thật làm cô ngoài ý muốn một phen .
Xem ra những gì Tư Đồ Viêm nói đều ra thật , anh thật lòng yêu cô , nghĩ vậy , hơn nữa hiểu biết thời ấu thơ bi thảm của Tư Đồ Viêm , cùng với mâu thuẫn của mình , Lâm Khả Tâm không định trách anh nữa .
Cô thương anh , anh cũng yêu cô , còn cái gì tốt đẹp hơn?
Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn là có điểm lo lắng
"Viêm , chờ sức khoẻ của em bình phục , em muốn về nhà một chuyến. . . . .
."Không đợi Tư Đồ Viêm trả lời , Lâm Khả Tâm bật người bổ sung: " Anh yên tâm , lần này em sẽ không trốn nữa."
Đối với sự cam đoan của cô , Tư Đồ Viêm nhịn không được bật cười: " Đứa ngốc , từ hôm nay trở đi em hoàn toàn tự do không chỉ thế em muốn gì anh cũng sẽ thoả mản yêu cầu của em."
"vậy anh và em cùng về thăm mẹ nha , mang theo cục cưng nữa?" Lâm Khả Tâm thử ướm lời.
Sau khi biết thân thế Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm lo lắng anh sẽ để ý thân phận của mẹ cô , nhưng anh lại sảng khoái đáp: " Ừ , gặp mẹ."
Nếu trước kia , anh sẽ cười nhạt với đề nghị của cô nhưng bây giờ anh lại thay
đổi.
Tất cả phát ra từ nội tâm , Tư Đồ Viêm cũng muốn biết rốt cuộc nữ nhân nào tài
cán đã dưỡng dục được Lâm Khả Tâm tốt như vậy?
Vì vậy hai người thương lượng thật tốt , vốn kế hoạch của Lâm Khả Tâm chờ sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt sẽ trở lại Hách Gia , dù sao đã xảy ra nhiều chuyện cô cũng biết nên nói rõ với mẹ Lâm , huống chi cô không biết Hách Gia lấy thái độ gì đối xử với cô.
Lúc trước , Lâm Khả Tâm cảm thấy có Hách Sa Sa còn yên tâm nhưng sau khi phát sinh nhiều chuyện , liền ngay cả Hách Sa Sa cũng làm cô khẩn trương .:
Nhưng còn không đợi cô chuẩn bị tâm lý tốt , Cố Thiếu Kiệt đã mang đến tin dữ " Khả Tâm , bệnh tim của mẹ em tái phát , hiện tại đang ở bệnh viện làm phẩu thuật."
"Cái gì?!"
Nghe tin tức đó , Lâm Khả Tâm cảm giác chính mình đều mộng: " Mẹ em phẩu thuật ở đâu? Cố Ca Ca mau dẫn em đi , nhanh lên."
Ngay lập tức , Cố Thiếu Kiệt mang Lâm Khả Tâm đến phòng mổ , nhìn thấy Cố Thiếu Kiệt và Lâm Khả Tâm xuất hiện , hơn nữa còn mặc quần áo bệnh viện , vợ chồng Hách Gia không khỏi khó hiểu , mà Hách Sa Sa lạnh lùng nhìn Lâm Khả Tâm.
"Hách Thúc Thúc , mẹ cháu sao rồi?" Lâm Khả Tâm lo lắng tiến lên hỏi Hách
Thiểu Hoa
Hách Thiểu Hoa thở dài: " Ai , chúng ta vừa đem mẹ cháu vào trong , phỏng chừng 1 hay 2 tiếng nữa mới xong , bất quá cháu phải chuẩn bị tâm lý tốt , bệnh tim mẹ cháu luôn tái phát , chuyển biến cũng không tốt lắm , lần trước phát bệnh bác sĩ nói tình trạng không khả quan , phỏng chừng sẽ dữ nhiều lành ít."
"Mẹ , như thế nào. . . . . ."
Lâm Khả Tâm không thể tin vào những gì mình nghe , cô che miệng ,ánh mắt đã ửng hồng , cứ vậy mọi người chờ ngoài phòng cấp cứu , mà Tư Đồ Viêm nghe được tin này cũng nhanh chạy đến , thuận tiện mang theo đứa nhỏ .
Qua một lúc sau , bác sĩ bên trong đi ra , lắc lắc đầu " Thực xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức , nhưng tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng , thừa dịp bệnh nhân còn chút ý thức , các người muốn nói gì thì nhanh lên."
Bác sĩ còn chưa nói xong , Lâm Khả Tâm liền chạy vào " Mẹ Mẹ. . . . . ."
Lâm Khả Tâm nhào đến bên cạnh mẹ Lâm , nước mắt tuông ra giống trời mưa "Khả Tâm , con đã trở lại?"
"Mẹ , con về rồi , thực xin lỗi , con gái về trễ , thực xin lỗi. . . . . ."
Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẹ Lâm , áy náy cùng khổ sở nổi lên trong
lòng Lâm Khả Tâm
Mẹ :Lâm nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Khả Tâm " Khả Tâm , có thể gặp con một lần cuối cùng , thật sự là tốt quá." Mẹ Lâm nói xong , nghẹn ngào
"Thực xin lỗi , mẹ phải đi rồi , để con lại một mình . . . . . .mẹ rất lo lắng . . . . .
.huống chi mẹ còn chưa nhìn thấy con kết hôn , còn chưa được ẩm cháu ngoại , mẹ muốn gặp người đang ở cùng con thế nào?"
"Mẹ , mẹ yên tâm con sẽ cho mẹ gặp" Nói xong , Lâm Khả Tâm vội vàng quay đầu mà không biết Tư Đồ Viêm lúc nào đứng sau cô , còn có ôm cục cưng trong lòng
Lâm Khả Tâm xoa xoa nước mắt , hướng tới Tư Đồ Viêm vẫy vẫy: " Viêm , anh lại
đây , mẹ muốn gặp anh."
Nghe vậy , Tư Đồ Viêm tiến lên cầm tay Lâm Khả Tâm
Lâm Khả Tâm nói với mẹ Lâm: " Mẹ , đây là Tư Đồ Viêm , chúng con đã kết hôn rồi , đây là con của bọn con , là cháu ngoại của mẹ. . . . . ."
"cháu ngoại của ta. . . . . ." Lâm Xảo Như vươn tay , nhè nhè vuốt vuốt đầu đứa nhỏ , lúc khi trải qua cánh tay , đứa nhỏ bám bám ngón tay của Lâm Xảo Như , phát ra nụ cười ngọt ngào.
Lâm Khả Tâm có lỗi nói " Thực xin lỗi , con không có nói cho mẹ chuyện kết hôn và chuyện sinh đứa nhỏ , mẹ không trách con sao?"
Lâm Xảo Như không trả lời câu hỏi của Lâm Khả Tâm mà nhìn về phía Tư Đồ Viêm " Nói cho ta biết , con yêu Khả Tâm sao? Con sẽ làm Khả Tâm hạnh phúc cả đời sao?"
Tư Đồ Viêm nhìn xuống , thập phần thật lòng trả lời " Con yêu cô ấy , rất yêu cô
ấy , con có thể hy sinh mạng sống của mình cũng sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc"
"Vậy tốt rồi. . . . . ." Lâm Xảo Như lộ ra nụ cười vui mừng "Khả Tâm , con đã tìm được người đàn ông tốt , mẹ có thể an tâm ra đi" Nói xong câu này , mẹ Lâm nhắm chặt hai mắt , tay rơi xuống trong tay cục cưng , thời khắc đó đứa bé khóc rống lên , mà Lâm Khả Tâm cũng ôm chặt Tư Đồ Viêm khóc theo
Sau đó , Tư Đồ Viêm tổ chức lễ tang cho mẹ Lâm , Hách Gia cùng Cố Thiếu Kiệt đến , chính là Hách Sa Sa và Cố Thiếu Kiệt không còn ngọt ngào như trước , người ngoài cũng hiểu được hai người có chút lạ lạ
Kết thúc lễ tang , Hách Sa Sa tìm Lâm Khả Tâm , tỏ vẻ muốn nói mấy câu , mà Lâm Khả Tâm liền đồng ý .
"Nói thật , từ nay về sau cô và gia đình tôi không còn quan hệ , nghĩ vậy thật cao hứng."
Hách Sa Sa đi thẳng vào vấn đề nói
"Sa Sa. . . . . ." Lâm Khả Tâm mở miệng nhưng không biết nói gì , suy nghĩ nửa
ngày cô mới nói: " Sa Sa , chị vẫn cho rằng em là em gái ruột , chị cũng nghĩ em thật lòng xem chị là tỷ tỷ , không phải sao?"
"Tỷ tỷ? Ha Ha , đừng giả bộ , cô và tôi căn bản không có huyết thống , cô bất quá chỉ là con sâu mọt cùng mẹ cô tới chiếm dụng nhà tôi , quỷ hút máu."
Hách Sa Sa thật chán ghét nói ra tuy rằng Lâm Khả Tâm sớm biết được nhưng trong lòng vẫn lạnh không thôi.
Cố nén suy nghĩ , Lâm Khả Tâm hỏi: " Vậy còn quá khứ thì sao? Chúng ta cùng nhau và ba chơi trò chơi cũng là giả sao? Chẳng lẽ thậm chí em cũng không coi chị là bạn?"
"Về điểm ấy thật ra tôi đã sớm muốn nói rõ cho chị biết" Hách Sa Sa bĩu môi " Cô nghĩ rằng lúc trước tôi tiếp cận cô là vì cái gì? Thật ra bất quá chỉ vì Thiếu Kiệt Ca Ca thôi , tôi thấy quan hệ của 2 người tốt , mà tôi rất thích anh ấy nên muốn cùng anh ấy vui đùa tôi mới đến gần cô , hay nói cách khác cô bị tôi lợi dụng"
"Nguyên lai là như vậy." Lâm Khả Tâm tự giễu cười , da mặt cứng lại không thôi.
Nếu cởi mở , Hách Sa Sa cũng không để ý , trực tiếp chỉ vào mặt Lâm Khả Tâm: " Tôi ghét nhất cùng cô xài đồ giống nhau , ngay cả váy tôi thích nhất cô cũng có , không phải vì làm cho Thiếu Kiệt Ca Ca thích cô cô mới mặc váy giống tôi , chém ૮ɦếƭ đàn ông của tôi sao?Không chỉ là cô mà ngay mẹ cô cũng vậy , ngày đó không tốt , cố tình trong tiệc đính hôn của tôi bệnh tim tái phát , ςướק đi ba ba , nên tôi
chán ghét mẹ con hai người." Hách Sa Sa càng nói càng nghiến răng nghiến lợi , kia bộ dáng xem thật xa lạ.
"Cho nên cô phải ςướק Viêm từ tay tôi? Cũng là thật sự yêu anh ấy?"
Nhắc tới chuyện này , Hách Sa Sa nở nụ cười khinh thường: " Ha Hả , tôi thế nào thích anh ta? Tôi luôn thích chỉ có một mình Thiếu Kiệt Ca Ca , về phần tôi câu dẫn Tư Đồ Viêm chỉ là muốn để cô nếm một chút cảm giác người đàn ông của mình bị người khác ςướק đi thôi , ai ngờ anh ta chung tình với cô như vậy . . . . .
.A , cô thật có thủ đoạn lừa đàn ông , để cho một đám chung tình với cô.”
Hách Sa Sa nói xong , hấc cầm lên , cao ngạo nhìn Lâm Khả Tâm " Lâm Khả Tâm
, tôi thừa nhận , cô thật kế thừa ưu thế của mẹ cô , thực biết cách đoạt đàn ông , bằng không Thiếu Kiệt Ca Ca sẽ không vì cô mà trì hoãn hôn lễ của chúng tôi , còn vì cứu cô mà nói dối tôi. . . . . .Nhưng tôi tin rằng , Thiếu Kiệt Ca Ca chỉ là một lúc mê hồn , người anh ấy yêu nhất vẫn là tôi."
"Nếu như cô không tin thì sau khi tiệc đính hôn , cô không phải nói Thiếu Kiệt Ca Ca không nói cho cô biết sao? Cô sai lầm rồi , thật ra anh ấy làm vậy là vì sợ cô sau khi biết chúng tôi đính hôn sẽ không đến , nhưng muốn làm cho tôi vui vẻ mới lừa cô , hay nói cách khác , anh ấy vì tôi hi sinh cô , ở trong lòng anh ấy cô chỉ là vị trí thứ 2 thôi , vĩnh viễn sẽ không vượt qua được tôi."
Đối với người gây sự như Hách Sa Sa , Lâm Khả Tâm chỉ yên lặng chịu dừng , cho đến khi. . . . . .
" Hách Sa Sa , cô đủ rồi" Tư Đồ Viêm bỗng xuất hiện nắm tay Lâm Khả Tâm như là cho cô thêm lòng tin và sức mạnh: " Khả Tâm , cô ấy đã gả cho tôi , đã trở thành vợ của Tư Đồ Viêm , từ nay về sau cô ấy và Hách Gia các người không còn quan hệ gì nữa , chúng tôi cũng sẽ không tham gia vào chuyện cô và Cố Thiếu Kiệt nữa , cô cũng không có quyền gì khi dễ cô ấy , nếu để tôi thấy cô một lần nữa khi dễ cô ấy tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô." Nói xong , Tư Đồ Viêm không them dòm lấy cô ta một mắt , mà lôi kéo Lâm Khả Tâm rời đi.
Đi một lúc , Lâm Khả Tâm bỗng mở miệng nói: " Viêm , cám ơn anh. . . . . ." Cô tựa đầu lên vai anh , dùng giọng điệu biểu tình sự cảm động từ trong lòng .
Mà Tư Đồ Viêm cũng ôn nhu đáp lại " đứa ngốc , em là người phụ nữ của Tư Đồ Viêm , anh không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm em nói chi là tổn thương em , nếu làm vậy là đối nghịch với Tư Đồ Viêm anh , từ nay về sau điều em cần làm là hạnh phúc cùng anh mỗi ngày."
Dừng một chút , Tư Đồ Viêm bổ sung: " Thậm chí nếu ở cùng anh không làm em hạnh phúc , anh sẽ để em rời đi , chỉ cần em vui là được rồi." Âm thanh của anh mang theo sự bi thương , làm cho Lâm Khả Tâm không khỏi nhớ tới những giọt nước mắt của anh trên tay cô .
Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu :"Viêm , em sẽ không rời xa anh , yêu anh là chuyện hạnh phúc nhất của em."
"Có được tình yêu của em , anh cũng thực hạnh phúc." Tư Đồ Viêm ôn nhu đáp lại
Anh yêu cô , cô cũng yêu anh , chẳng lẽ không phải chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới rồi sao? Hãy để cho bọn họ mãi mãi hạnh phúc như vậy .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc