Tư Đồ Viêm nhìn Tần Hữu Minh hỏi: " Anh có biết Tần Hiểu Linh cô ấy sẽ làm sao không?"
Tần Hữu Minh lắc lắc đầu: " Này tôi cũng không rõ , thậm chí tôi không ngờ cô ta cư nhiên dám đánh lén người của tôi ςướק Lâm Khả Tâm đi."
Thành phố lớn như vậy nếu Tần Hiểu Linh muốn giấu một người cơ hồ sẽ khó tìm ra cho dù có thể tìm thì không biết lúc tìm ra Lâm Khả Tâm đã bị Tần Hiểu Linh làm gì rồi. . . . . .Vậy phải làm sao?
૮ɦếƭ tiệt , Tư Đồ Viêm không khỏi hối hận , đều do anh tức giận Lâm Khả Tâm mà trở nên u muội , sớm biết Tần Hiểu Linh điên cuồng trước anh sẽ không trêu chọc Tần Hiểu Linh .
Bỗng nhiên. . . . . .
"Đinh linh linh , đinh linh linh. . . . . ." Tiếng di động của Tư Đồ Viêm vang lên , anh nhìn màn hình , là một dãy số lạ.
Tư Đồ Viêm không định nghe nhưng nghĩ có thể là Tần Hiểu Linh gọi tới nên anh vội vàng nhấn hạ , chính là đối diện truyền tới âm thanh không phải của Tần Hiểu Linh.
"Alo , là Tư Đồ Viêm sao? Tôi là Cố Thiếu Kiệt" Vừa nghe là Cố Thiếu Kiệt , Tư Đồ Viêm nhất thời hụt hẫng , ngữ khí của anh cũng vì vậy mà trở nên không kiên nhẫn :" Nếu gọi cho tôi không có gì quuan trọng thì tôi cúp đây."
Tư Đồ Viêm nói xong định cúp nhưng nghe bên kia là Cố Thiếu Kiệt lo lắng ngăn cản: " Từ từ , tôi gọi là vì chuyện của Khả Tâm."
"Khả Tâm? Cô ấy tìm anh sao?"
Tư Đồ Viêm kích động hỏi, cũng vì vậy mà lông mày giãn ra một chút , nhưng Cố Thiếu Kiệt trả lời lại làm anh thất vọng " Cô ấy không tìm tôi nhưng. . . . . ." Cố Thiếu Kiệt ấp úng không dám dừng lại liền tiếp tục nói :" Tôi vừa rồi định đến
Công ty của Tần Hữu Minh , lúc ở dưới lầu tôi thấy một người vạm vỡ đè nặng Khả Tâm , bên cạnh còn có một người ôm đứa nhỏ cùng lên xe , vì vậy tôi theo sau họ , đi theo bọn họ tới một cái kho hàng."
"Kho hàng đó ở đâu?!" Trong mắt Tư Đồ Viêm một lần nữa lại loé ra hy vọng.
"Ở ngoại thành B2 XX , có một đống kho hàng , kể lại tôi cũng không biết miêu tả làm sao , bất quá ra vẻ giống như là kho hàng của Tần Thị"
Nghe Cố Thiếu Kiệt nói vậy , Tần Hữu Minh một bên vội vàng nói: " Tôi biết kho hàng nào tôi mang anh đi."
Tư Đồ Viêm gật gật đầu: "được , Cố Thiếu Kiệt giúp tôi theo dõi , tôi bây giờ sẽ tới ngay."
"Anh yên tâm , nơi này có tôi cam đoan mẹ con của Khả Tâm sẽ an toàn."
Nghe Cố Thiếu Kiệt hứa hẹn , Tư Đồ Viêm ít nhiều thả lỏng tâm , anh liền theo Tần Hữu Minh lái xe đến địa phương mà Cố Thiếu Kiệt nói.
Bởi vì quá sốt ruột nguyên bản đáng ra phải chạy hơn nửa tiếng thì hơn 10 phút Tư Đồ Viêm liền chạy đến , sau khi xuống xe , Tư Đồ Viêm vội vàng liên hệ với Cố Thiếu Kiệt , với sự xuất hiện của Tần Hữu Minh , Cố Thiếu Kiệt không khỏi kinh ngạc nhưng nếu là Tư Đồ Viêm đã dắt tới phỏng chừng trong lòng của Tư Đồ Viêm đã có suy nghĩ nên anh cũng không nhiều lời .
Cố Thiếu Kiệt mang 2 người tới một bụi cỏ , chỉ chỉ vào cửa nói " Hiện tại kho hàng có hai người vệ sĩ , bên trong cửa còn có một người vạm vỡ , chúng ta mà trực tiếp vọt vào thì sẽ nguy hiểm , phải thương lượng đã rồi hãy hành động".
Đúng vì lo lắng 3 người vệ sĩ này nên Cố Thiếu Kiệt mới không vào cứu Lâm Khả Tâm , dù sao anh cũng không cường tráng , đánh nhau không phải anh không am hiểu , nếu liền xông vào phỏng chừng không thể cứu Lâm Khả Tâm mà chính anh còn bị đánh xỉu , đến lúc đó ai cứ Khả Tâm và đứa bé? Nên chẳng sợ , anh vẫn không thể không cầu cứu Tư Đồ Viêm .
Nhưng Tư Đồ Viêm bất chấp tất cả: " Thương lượng thương lượng? Chính là Khả Tâm làm sao có nhiều thời gian chờ chúng ta thương lượng? Không được tôi phải vào cứu cô ấy". Tư Đồ Viêm nói xong định sẽ chạy ra nhưng bị Cố Thiếu Kiệt và Tần Hữu Minh ngăn cản lại.
" Tư Đồ Viêm , nên bình tĩnh chút , cái vẻ gặp chuyện không chút hoang mang của anh chạy đâu rồi? Tôi tìm anh tới là trợ giúp không phải kêu anh đến quấy rối , nếu như một người có thể giải quyết việc này , anh nghĩ rằng tôi sẽ tìm anh đến sao? Anh phải biết rằng bây giờ mà tuỳ tiện hành động là chỉ có hại Khả Tâm thôi."
"đúng vậy , lấy chỉ số thông minh của 3 chúng ta , thương lượng còn không mau? Anh không cần gấp gáp vậy." Tần Hữu Minh một bên khuyên nhũ
Nghe hai người nói vậy , Tư Đồ Viêm cũng bình tĩnh một ít: " Vậy được rồi ,
chúng ta nên làm thế nào?"
"Không bằng chúng ta như vậy. . . . . ." "Chính là nói như vậy có cái vấn đề. . . . . ."
"Kia như vậy ૮ɦếƭ sao. . . . . .૮ɦếƭ thì sẽ không có vấn đề. . . . . ." "Được , chủ ý này không tồi"
Quả nhiên dựa vào chỉ số thông minh của 3 người rất nhanh một kế hoạch được bàn xong
"Kia , kế tiếp nên hành động", Nói xong , Cố Thiếu Kiệt tuốt đám cỏ trước mặt , mà Tần Hữu Minh cùng Tư Đồ Viêm đi đằng sau dùng âm thanh không lớn nói: " Tư Đồ Viêm , tôi hiểu Tần Hiểu Linh có chút quá đáng nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái nuôi của tôi hơn nữa những gì cô ấy làm cũng vì anh nên coi như tôi cầu anh , đi vào không cần làm tổn thương cô ấy, làm ơn."
Suy nghĩ một chút , Tư Đồ Viêm thản nhiên trả lời " Ừ , tôi sẽ cố hết sức"
Vì ba người không hiểu bên trong là tình huống gì , lo lắng đến kẻ vệ sĩ vạm vỡ sẽ làm người bị thương , nếu ba người xông vào sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn , nên ba người quyếtn định xử lý kẻ vạm vỡ .
Về phần ngoài bởi vì là kho hàng của Tần Thị nên người đứng ngoài cửa phỏng chừng là người của Tần Thị , sẽ để Tần Hữu Minh can thiệp " Khụ khụ. . . . . ."
Tần Hữu Minh thanh thanh giọng , xuất hiện trước hai người ngoài cửa , hai người vừa thấy liền bật người đứng thẳng: " Xin Chào Chủ Tịch"
Tuy rằng hai người ngoài cửa này giải quyết tốt lắm nhưng Tần Hữu Minh hiểu rõ người bên trong sẽ không dễ dàng như vậy .
"Các người ở đây làm gì? Bên trong có gì sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Tần Hữu Minh , hai người bảo vệ không lập tức trả lời mà nhìn thoáng qua nhau , làm như lo lắng có nên nói ra không .
"Nói." Tần Hữu Minh bày ra dáng vẻ uy nghiêm , vì vậy hai người bảo vệ đầu tiên là cả kinh , sau đó bật người ngoan ngoãn hồi đáp: " Thưa Chủ Tịch , là Hiểu Linh Tiểu Thư kêu chúng tôi đứng đây canh gác , vừa rồi Hiểu Linh Tiểu Thư cùng một người nam nhân vạm vỡ ôm đứa nhỏ thêm một người phụ nữ vào đây."
"Cái người đàn ông kia , các người quen biết sao? Anh có mang súng hay là gì không?"
Hai người bảo vệ nghĩ nghĩ , sau đó lắc lắc đầu: " Chúng tôi chưa bao giờ gặp qua người đó , về phần có mang súng hay không chúng tôi cũng không để ý. . . . . ."
Tần Hữu Minh suy nghĩ một chút , sau đó phất phất tay: " Tốt lắm các ngươi có
thể đi rồi nhưng để quần áo lại đây"
"A? Để , để quần áo lại? Vậy nói chính là chúng tôi sẽ mặc cái gì. . . . . .?" Nghe được yêu cầu của Tần Hữu Minh , hai người bảo vệ thi nhau hỏi.
Tần Hữu Minh nhíu con ngươi lại: " Không nên nói nhiều điều vô nghĩa còn mau không cởi? Nếu không cởi tôi liền đá văng hai người."
"được , được , chủ tịch ngài đừng nóng giận , chúng tôi cởi , cởi." Nói xong , hai người vội vàng cởi bỏ áo khoác , tè quần chạy đi .
Nhìn quần áo , Tần Hữu Minh tự hỏi , dù sao người vạm vỡ có thể vì Tần Hiểu Linh mà ςướק đi Lâm Khả Tâm trên tay anh , điều này có nghĩa gã ta rất nghe lời Tần Hiểu Linh , cho dù chính anh là chủ tịch phỏng chừng đối phương cũng sẽ không quan tâm , nên bọn họ có thể dùng biện pháp buông tay đọ sức.
. . . . . .. . . . . .
Bên trong cánh cửa
"Cameras đã cài tốt rồi , kế tiếp nên đối phó con quỷ nhỏ này đi?" Người vạm vỡ đối với Tần Hiểu Linh nói , liền xoa xoa tay dùng ánh mắt háo sắc nhìn Lâm Khả Tâm .
Lâm Khả Tâm thấy vậy lui về sau , nhưng vì tay chân chói chặt nên cô cũng không
thể dịch chuyển xa được liền bị nam nhân túm về .
"Từ từ." Tần Hiểu Linh gọi nam nhân lại , mà này làm cho anh mất hứng , hừ một tiếng
"Kia một tiếng vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Bất mãn gì sao? anh bất quá chỉ tới giúp tôi cường bạo cô ấy , đừng nói cho tôi biết anh cũng coi trọng con tiểu tiện nhân này." Tần Hiểu Linh không vui nén giận nói.
Nghe Tần Hiểu Linh nói vậy , tên đàn ông vội vàng tiến lên hùa theo: " Như thế nào có thể? Đây chính là tôi giúp cô bắt cóc , cũng là cô tìm tôi cường bạo cô ta , sau đó thu lại , tôi đều nghe lời cô , không nói 2 lời còn không phải giúp cô sao?"
"Không nói hai lời?" Tần Hiểu Linh khinh thường " Hừ " một tiếng " Nếu tôi không phát sinh quan hệ cùng anh , anh sẽ giúp tôi sao? Hơn nữa nói không chừng anh chính là vì có thể lên giường với phụ nữ khác nên mới giúp tôi."
Người đàn ông vỗ vỗ vai của Tần Hiểu Linh "Cô nhìn cô xem , ghen cái gì? Tin tưởng tôi , trái tim tôi chỉ có một mình cô , nếu cô không vui tôi sẽ không ᴆụng nữ nhân kia." Tuy rằng người đàn ông muốn ᴆụng Lâm Khả Tâm đến ૮ɦếƭ nhưng hắn vẫn giả vờ nhưng không sao , lấy lui để tiến , cái này Tần Hiểu Linh tin là thật , đáp ứng xuống: " Được tôi tin tưởng anh , bất quá gỡ miếng băng keo dán miệng nó ra , tôi muốn con tiện nhân này thống khổ kêu thảm , cầu tôi buông tha
, ha hả."
Chỉ là nghĩ đến màn kia , Tần Hiểu Linh liền kích động , sau đó , người đàn ông tiến lên tháo miếng băng dán miệng của Lâm Khả Tâm ra , rồi bắt đầu xé quần áo của cô.
"Không , đừng làm vậy , cầu các người buông tha tôi." Tần Hiểu Linh vung tay lên: " Chờ một chút."
Người đàn ông dừng động tác , khó hiểu nhìn Tần Hiểu Linh , cô ta tiến lên ngồi xổm trước mặt Lâm Khả Tâm " Buông tha cho cô? Mắc cười , vất vả lắm mới có cơ hội này như thế nào mà không trả thù? Nói cho tôi biết bây giờ cô sợ hãi lắm đúng không? Bất lực lắm đúng không? Có phải hay không đang hy vọng Tư Đồ Ca tới cứu cô? tôi nói cho cô nghe , Tư Đồ Ca sẽ không tới cứu cô , hơn nữa tôi sẽ đem đoạn hình ghi hôm nay cho anh ấy xem , chờ khi anh ấy nhìn cô bị người đàn ông khác đặt dưới thân , thì anh ấy sẽ không yêu cô nữa."
Lúc này Lâm Khả Tâm mới hiểu được nguyên lai Tần Hiểu Linh làm vậy là vì Tư Đồ Viêm.
Lâm Khả Tâm hô to: " Tần Hiểu Linh , cô điên rồi , cho dù cô làm vậy , Tư Đồ
Viêm cũng không thích cô."
Nge nói thế , sắc mặt Tần Hiểu Linh trở nên biến sắc , hung hăng tát cho Lâm Khả Tâm một cái: " Cho dù anh ấy không thích tôi thì tôi cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có được Tư Đồ Ca."
Trạng thái của Tần Hiểu Linh làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy sợ hãi , tuyệt vọng
, cô biết bây giờ Tần Hiểu Linh đã rất điên cuồng , nên chính mình nói gì cũng không có lợi .
Tần Hiểu Linh nhìn gã đàn ông, mang theo oán giận nói: " Làm cho tôi."
Dừng một chút , Tần Hiểu Linh cắn răng , hung hăng bổ sung: " Tàn bạo nhiều lên , làm cho cô ta càng kêu thảm càng tốt."
Được mệnh lệnh của Tần Hiểu Linh , gã đàn ông nuốt nước miếng ,bàn tay thô ráp liền hướng đến thân thể của Lâm Khả Tâm , Lâm Khả Tâm không khỏi run rẩy , nước mắt tuôn ra, làm cho Tần Hiểu Linh thêm đắc ý .
Vừa vặn lúc đó . "Đông"
Ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ , sau đó chính là tiếng la hét của đàn ông . "Đau quá , anh là ai?"
"Khả Tâm , Khả Tâm !! Anh tới cứu em" "Từ từ , anh không thể vào"
"Vô nghĩa , tránh ra."
"Không tốt có người xâm lấn."
. . . . . .. . . . . .
Kế tiếp , bên ngoài cửa truyền đến âm thanh hô quát , âm thanh kêu đau , cùng với đòn nghiêm trọng vào cánh cửa . . . . . .nghe thôi thì biết bên ngoài lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Bên trong , vì khẩn trương Tần Hiểu Linh và gã đàn ông đã dừng lại động tác cùng nhìn ra cửa.
Một lát sau , âm thanh bên ngoài không còn , không khí càng thêm khẩn trương . "Mau ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì." Tần Hiểu Linh sai gã đàn ông ra ngoài. Nghe vậy , gã đàn ông buông lỏng Lâm Khả Tâm , cảnh giác hướng ra ngoài cửa.
Ra cửa , gã đàn ông thấy hai người bảo vệ giữ Cố Thiếu Kiệt , mà quần áo của anh lại không chỉnh tề như ý đồ phản kháng .
"Sao lại thế này?"
"Báo cáo," Một trong 2 người bảo vệ nói :" Vừa rồi người đàn ông này muốn xông vào kho hàng , trải qua một phen đánh nhau , đã bị chúng tôi ngăn cản."
"Buông , tôi muốn vào cứu Khả Tâm." Cố Thiếu Kiệt giãy dụa , kia bộ dáng không phục làm cho gã đàn ông hưng trí .
Gã đàn ông bước đến trước mặt Cố Thiếu Kiệt , nhìn kĩ anh.
"A , tiểu tử như mày cũng muốn xông vào a? Được , dũng khí không tồi , nhưng
đầu óc. . . . . .thì có khuyết điểm."
Nói xong , hắn liếc nhìn hai người bảo vệ một cái .
"Các người làm không tồi , tôi mang người đàn ông này vào trong , hai người tiếp tục ở đây canh gác , mặc kệ gió thổi lay cỏ đều phải báo cho tôi biết có nghe không?"
"Nghe được." Bọn bảo vệ lưu loát nói.
Gã đàn ông hài lòng gật gật đầu , sau đó đè Cố Thiếu Kiệt vào trong.
"Tốt lắm , ngoan ngoãn theo tao vào , đừng dở thủ đoạn gì bằng không tao sẽ không cam đoan sẽ làm gì đâu."
Ngay tại khắc gã đàn ông xoay người , phía sau hai người bảo vệ liếc nhìn nhau một cái , đồng thời tiến lên , động tác lưu loát chặn tay nam nhân lại.
"Các người , các người làm cái gì? Phản saao? Mau buông ra , cẩn thận tao nói cho Tần Hiểu Linh , các người sẽ bị đuổi đi".
Nghe nói thế , Cố Thiếu Kiệt nở nụ cười với \' 2 người bảo vệ\' . " Tần Hữu Minh , anh ta nói anh là cá mực a?"
"Bảo an" bên trái nâng đầu , khinh thường nhếch miệng " Nếu vậy để xem , tôi muốn biết ai dám để cho chủ tịch cuốn gói ra đi?" Lời nói của Tần Hữu Minh làm cho nam nhân cả kinh
"Đổng. . . . . .Chủ Tịch, ngươi không phải bảo an sao?"
"Ai nói mặc quần áo bảo an thì sẽ là bảo an? Nếu nói vậy , mày không phải là mặc quần áo cầm thú?" Tần Hữu Minh hèn mọn trả lời
Lúc này , người " bảo an" bên tay phải đã không còn kiên nhẫn. "Đừng nói điều vô nghĩa với anh , vào kế hoạch kế tiếp" .
Không có sai , đó là Tư Đồ Viêm , thần tình lo lắng , nếu không sợ đến sự an nguy của Lâm Khả Tâm anh đã sớm vọt vào.
Chỉ thấy Cố Thiếu Kiệt hé ra trong túi ấn ra một câu: " Không cần ý đồ giỡn thủ đoạn gì , bằng không tôi sẽ không cam đoan làm ra cái gì đến."
Cố Thiếu Kiệt đem toàn bộ nội dung của gã đàn ông trả lại cho hắn , gã đàn ông trước mặt , lớn tiếng đọc nội dung.
"Hiểu Linh Bảo Bối , ra đây một chút"
Bên trong truyền đến âm thanh của Tần Hiểu Linh " Đi ra ngoài? Ra ngoài làm cái gì?"
Gã đàn ông tiếp tục đọc nội dung trên tờ giấy: " Yên tâm , người tấn công đã bị tôi chế phục , anh ta nói muốn gặp cô."
"Anh ta là ai vậy? Tôi làm chi để gặp anh ta?" Tần Hiểu Linh cũng không hành
động mà mang theo cảnh giác hỏi .
"Anh ta nói là Tư Đồ Viêm , bất quá nếu cô không ra tôi liền xử hắn , miễn cho tin tức của chúng ta bị phát ra ngoài."
Quả nhiên vừa nói những lời này Tần Hiểu Linh liền rơi vào bẫy . "đừng , ngàn vạn lần đừng ᴆụng anh ấy , tôi sẽ ra."
Nghe được Tần Hiểu Linh trả lời , Tư Đồ Viêm thật nhanh cầm dao , đánh gã đàn ông xỉu trên mặt đất , sau đó ba người nhìn nhau vừa lòng cười .
Ba người vốn không hợp nhau , nhưng tại thời khắc chung một trận đánh thì phối hợp rất ăn ý , đây là tình cảm căn bản lúc trước bọn họ không bao giờ nghĩ đến.