Nghe Tư Đồ Viêm nói vậy , Hách Sa Sa quay đầu về phía Cố Thiếu Kiệt : " Thiếu Kiệt Ca Ca , anh ấy tại sao kêu em hỏi anh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ anh biết Khả Tâm Tỷ đi đâu sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Hách Sa Sa , Cố Thiếu Kiệt vẫn không muốn lừa cô nhưng cũng không thể bán đứng Lâm Khả Tâm , nếu Tư Đồ Viêm tìm được Lâm Khả Tâm không phải sự an toàn của Khả Tâm và đứa nhỏ sẽ không được bảo đảm sao.
" Tư Đồ Viêm , anh đừng nói lung tung , Khả Tâm căn bản không ở đây , Khả Tâm là một người sống , như thế nào bị anh làm mất?"
Nghe Cố Thiếu Kiệt nói vậy , Tư Đồ Viêm rõ ràng một bộ dạng không tin: " A , Cố Thiếu Kiệt anh tưởng tôi sẽ tin anh sao? Tôi đánh mất Lâm Khả Tâm? Rõ ràng là
anh mang cô ấy đi bằng khôg ngoại trừ anh ra cô ấy còn có thể xin ai giúp đỡ?"
Nói xong , Tư Đồ Viêm hướng trong phòng hô lên: " Lâm Khả Tâm , tôi biết em ở đây , em tốt nhất thông minh một chút chủ động ra ngoài nhận sai , bằng không để tôi tìm được em thì em xong đời."
Cố Thiếu Kiệt lấy thái độ cường ngạnh hiếm thấy từ chối nói: " Thực xinlỗi , Tư Đồ Tiên Sinh , tôi thật không hiểu anh đang nói gì , nếu anh muốn tìm Khả Tâm có thể đi đến nơi khác , nhà chúng tôi không chào đón anh đến đây làm ầm ĩ , người đâu tiễn khách."
Lời nói của Cố Thiếu Kiệt chọc giận Tư Đồ Viêm , anh không để ý bọn người hầu ngăn trở , anh trực tiếp vọt vào từng phòng tìm kiếm .
Không có , không có , vẫn là không có. . . . . .
Mở cửa rất nhiều phòng nhưng không có ai , Tư Đồ Viêm trau mày , thẳng cho
đến phòng cuối cùng vẫn là không thấy Lâm Khả Tâm đâu.
Tư Đồ Viêm quay người lại nhìn Cố Thiếu Kiệt đứng cách đó không xa , biểu hiện của Cố Thiếu Kiệt vẫn bình tĩnh như trước nhưng điều đó càng làm cho Tư Đồ Viêm trở nên phẫn nộ , anh nổi trận lôi định nắm cổ áo của Cố Thiếu Kiệt quát: " Nói , anh mang Lâm Khả Tâm giấu đi nơi nào? Nếu anh không nói hôm nay tôi sẽ đốt nát nơi này."
Cố Thiếu Kiệt biết Tư Đồ Viêm đã nói sẽ làm nhưng anh vẫn đạm mạc hồi đáp: " Cho dù anh có đốt nơi này tôi vẫn không biết."
"Đáng giận". Tư Đồ Viêm giơ nắm đắm lên định nện cho Cố Thiếu Kiệt một cái , nhưng vừa vặn di động của Tư Đồ Viêm liền vang.
Tư Đồ Viêm không nhìn di động dùng tay ấn hạ nghe " Alo , Đại Vĩ , thế nào tìm
được Lâm Khả Tâm rồi sao?"
Nghe được câu hỏi của Tư Đồ Viêm , bên kia truyền đến âm thanh :" Xin chào Tư Đồ Tổng Tài , ngài đoán tôi là ai?"
"Từ từ , không phải Đại Vĩ. . . . . .Tần Hữu Minh?"
Ngữ khí của Tư Đồ Viêm lộ ra vẻ kinh ngạc , liền ngay cả Cố Thiếu Kiệt đang đứng cạnh bên cũng trở nên khẩn trương .
"Tôi thật có hứng khi có thể nghe giọng của anh." Cách điện thoại nhưng Tư Đồ Viêm có thể cảm giác Tần Hữu Minh nở nụ cười gian trá: " Nhưng giọng nói của anh nghe ra không được tốt lắm nhỉ?"
Tư Đồ Viêm biết Tần Hữu Minh gọi cho mình khẳng định có chuyện không tốt , hơn nữa hay là sau chuyện Lâm Khả Tâm mất tích có quan hệ với Tần Hữu Minh?!
Nghĩ vậy , Tư Đồ Viêm ngừng thở , cẩn thận nghe âm thanh đối diện , nhưng bên
kia không có gì , thật lâu sau , giọng nói của Tần Hữu Minh trở nên gian ác "Anh cho là anh không mở miệng thì đến nơi sao? Đừng quên đứa nhỏ trong tay tôi , ngoan ngoan làm theo những gì tôi nói , bằng không tôi khó giữ được chuyện sẽ làm gì với đứa bé"
Quả nhiên , giây tiếp theo , Tư Đồ Viêm chợt nghe một giọng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn "Tư Đồ Viêm , cứu em . . . . . .van anh."
Trong lòng Tư Đồ Viêm trầm xuống , này không phải giọng nói của Lâm Khả Tâm thì còn ai nữa? Nhất là giọng khóc nức nở của cô lại làm cho anh thêm khẩn trương .
"Làm tốt lắm." Bên điện thoại kia lại đổi thành giọng của Tần Hữu Minh: " Tư Đồ Tổng Tài , vừa rồi ngài nghe rõ rồi chứ? Phu nhân của ngài đang gọi ngài đến cứu kìa.."
"Tần Hữu Minh , rốt cuộc mày muốn gì?" Tư Đồ Viêm gắt gao cắn răng , âm thanh trầm thấp theo hàm răng mà thoát ra
"Ha Hả , nghĩ xem tôi muốn gì?" Tần Hữu Minh nở nụ cười , sau đó dùng âm thanh giả dối nói " Tôi muốn cũng không có gì nhiều chỉ là cổ phần tất cả trong tay anh"
Tư Đồ Viêm sớm biết Tần Hữu Minh sẽ vì 30% cổ phần kia mà cắn anh , nhưng vì nghĩ thực lực của Tần Hữu Minh không theo kịp mình nên anh cũng không
quá lo , hiện tại ngẫm lại đều do anh chủ quang , cư hiên để Tần Hữu Minh lấy đứa nhỏ ra uy Hi*p chính mình , không nghĩ điều anh làm sẽ liên luỵ đến cục cưng và Lâm Khả Tâm .
Tuy rằng lúc trước vì 30% cổ phần của Tần thị mà Tư Đồ Viêm không hao ít tiền tài cùng tinh lực , nhưng lúc này anh liền không chút suy nghĩ là đồng ý :" Được
,chỉ cần đáp ứng không làm tổn thương đến 2 mẹ con họ thì tôi sẽ đem 30% kia giao cho anh."
"Từ từ , tổng Tài , anh ra vẻ không muốn rõ ràng một chút a." Dừng một chút , Tần Hữu Minh bổ sung từng chữ :" Tôi không chỉ muốn riêng gì 30% của TầnThị mà phải là tất cả cổ phần của Tư Đồ Xí Nghiệp luôn , tất cả đều phải cho tôi miễn phí."
Đối với đề nghị này , Tư Đồ Viêm không khỏi trầm mặc , phải biết rằng năm đó vì thành lập Tư Đồ Xí Nghiệp mà Tư Đồ Viêm đã đổ toàn bộ tâm huyết , mà người khác khó có thể tưởng tượng cực khổ anh phải chịu mới có thể làm cho một tiểu công ty trở thành danh tiếng như bây giờ , đối với anh , Tư Đồ xí Nghiệp giống như con ruột , chịu tải hoàn toàn sự kiêu ngạo của anh , hiện giờ kêu anh đem Tư Đồ Xí Nghiệp giao cho người ta , anh khó mà quyết định được .
Thấy Tư Đồ Viêm chừng chờ , Tần Hữu Minh cũng không thúc giục mà chậm
chạp bổ sung nói :" Không quan hệ , tôi biết chuyện để giao tất cả cổ phần của Tư Đồ Xí Nghiệp cho tôi là chuyện không dễ dàng , tôi cũng không vội có đáp án của anh , bất quá muốn tốt thì trước 6g chiều nay , phải mang hiệp nghị chuyển cổ phần đến văn phòng cho tôi , anh cũng biết tôi không phải người thích đứa nhỏ , nên Tư Đồ Tổng Tài tốt nhất nên ra quyết định nha , cúi chào~"
"Chờ một. . . . . ." Tư Đồ Viêm còn chưa nói xong thì điện thoại bên kia truyền
đến tiếng " Tút tút. . . . . ." âm thanh.
"Tần Hữu Minh nói gì?" Tuy rằng Cố Thiếu Kiệt nghe không rõ nhưng nghe ngữ khí của Tư Đồ Viêm và Tần Hữu Minh thì cũng biết không phải là chuyện gì tốt
"Tần Hữu Minh đã bắt cóc Khả Tâm cùng đứa nhỏ." Tư Đồ Viêm ngữ khí vô lực hồi đáp , này đây là lần đầu tiên mà Cố Thiếu Kiệt thấy bộ dáng chán nản của Tư Đồ Viêm
Nghe được Khả Tâm bị bắt cóc , Cố Thiếu Kiệt cũng trở nên khẩn trương , mà lúc khẩn trương ai cũng sẽ nói sai , Cố Thiếu Kiệt cũng không ngoại lệ: " Anh nói Hữu Minh bắt cóc Khả Tâm cùng đứa nhỏ? Không có khả năng , anh ấy thế nào làm vậy? Rõ ràng Khả Tâm và đứa nhỏ là anh ấy giúp tôi cứu ra. . . . . ."
"Tốt , Cố Thiếu Kiệt , tôi biết chỉ có anh là làm chuyện tốt đó."
Tuy rằng Tư Đồ Viêm không phát tiết nhưng mà lổ hỗng của Cố Thiếu Kiệt vừa lúc cho anh cơ hội , trong lúc đó Tư Đồ Viêm nắm tay hung hăng đánh lên mặt
của Cố Thiếu Kiệt , Cố Thiếu Kiệt liền lui về sau té xuống đất , thoạt nhìn rất chật vật .
"Nếu không nghĩ cứu Khả Tâm và đứa nhỏ quan trọng hơn , tôi liền đánh ૮ɦếƭ anh , tôi nói cho anh biết Cố Thiếu Kiệt , nếu như Đứa nhỏ và Khả Tâm xảy ra chuyện gì , tôi sẽ để anh đền mạng."
Nói xong những lời này , Tư Đồ Viêm không quay đầu chạy ra khỏi đó , mà Cố Thiếu Kiệtngồi trên mặt đất xoa xoa cái miệng dính máu , anh không trách Tư Đồ Viêm ra tay rất mạnh , nếu có thể anh cũng muốn tự hung hăng cho mình một quyền.
Anh thế nào lại dễ bị lừa đến vậy? Lúc trước , Tần Hữu Minh chủ động đến tìm anh nói phải giúp vội , anh đáng ra nên nghi Tần Hữu Minh có mục đích mới đúng , hiện tại ngẫm lại đều do anh nhận thức không rõ , cái này không thể giúp Khả Tâm mà còn lại hại thảm cô. . . . . .
Không được anh phải mau chân đến xem có thể giúp Tư Đồ Viêm cứu Lâm Khả Tâm ra hay không ...
Nghĩ đến đây , Cố Thiếu Kiệt đứng lên xoay người chuẩn bị xuống lầu lại thấy Hách Sa Sa đứng ở cầu thang dùng biểu tình khó tin nhìn anh .
"Các người nói chuyện em đã nghe được hết , thì ra là anh đem Khả Tâm Tỷ đi . .
. . . .Thiếu Kiệt Ca Ca , vì cái gì anh gạt em? Vì vái gì. . . . . .?"
"Sa Sa , hiện tại anh có việc gấp không thể giải thích với em , chờ anh trở về nói sau." Cố Thiếu Kiệt nói xong định sẽ chạy đi nhưng bị Hách Sa Sa ngăn cản lại " Việc gấp? Cái việc gấp mà anh nói là muốn đi tìm Khả tâm Tỷ đúng không?"
"Phải". Cố Thiếu Kiệt không tính toán sẽ lừa Hách Sa Sa nữa. Cái này làm cho Hách Sa Sa không vui: " Em không cho anh đi."
"Sa Sa đừng nháo nữa , đều là liên quan đến mạng người như thế nào em còn thể hiện tính con nít?" Cố Thiếu Kiệt không bình tĩnh nhíu mày.
Nghe Anh phê phán mình , Hách Sa Sa hốc mắt liền đỏ.
"Thiếu Kiệt Ca Ca , anh đã thay đổi rồi , anh đã quên trước kia anh từng nói anh thích nhất khi em trẻ con vậy sao? Anh đã nói anh sẽ nuông chiều em , không để em phát giận , anh sẽ không để bụng gì cả."
Cố Thiếu Kiệt nghe vậy bất đắc dĩ xoa xoa huyệ thái dương , anh cảm giác đầu thật đau: " Sa Sa , là anh không tốt , anh không để em phát giận , nhưng Khả Tâm bị bắt cóc rồi , chuyện lớn vậy anh có thể nào mà không quan tâm? Ngoan , em về nhà trước đi , chờ anh về anh sẽ tìm em."
"Không cần." Hách Sa Sa quyệt miệng , đứng tại chỗ nói: " Chuyện tình của Khả Tâm Tỷ không phải có Tư Đồ Ca giải quyết rồi sao? Anh là hôn phu của em không phải của chị ấy , anh để tâm chuyện này làm gì?"
Cố Thiếu Kiệt thật không ngờ Hách Sa Sa cư nhiên không biết nói đạo lý đến trình độ này .
"Khả Tâm từ nhỏ cùng chúng ta lớn lên , là người thân của chúng ta , anh có thể nào mà không quan tâm."
"Chị ta không phải người thân của em , em chưa từng xem chị ta là Tỷ Tỷ , mà anh cùng chị ta càng không có quan hệ huyết thống gì."
Lời nói của Hách Sa Sa đầu tiên là làm cho Cố Thiếu Kiệt sửng sốt , sau đó anh khôg thể tin nhìn Hách Sa Sa , như là đang nhìn một người xa lạ: " Sa Sa , em sao có thể nói vậy? Nếu đây là lời thật lòng của em , vậy em thật làm cho anh rất thất vọng."
"Đúng , là em không hiểu chuyện , là em làm anh thất vọng , nếu như anh lo lắng cho chị ấy vậy thì anh và chị ấy kết hôn đi." Hách Sa Sa nói xong , nước mắt cũng lan tràn xuống , cô hung hăng nhìn Cố Thiếu Kiệt một cái rồi chạy xuống lầu.
Nhìn theo bóng dáng khổ sở của Hách Sa Sa , Cố Thiếu Kiệt muốn đuổi theo , nhưng anh vẫn không làm vậy mà chỉ thở dài.
Bất quá sau một lát , anh tựa như nhớ ra ba chuyện , Cố Thiếu Kiệt Cố Thiếu Kiệt à , ngươi thật sự là quá thất bại. . . . . .
*******
Văn phòng Tần Hữu Minh
Anh cúp điện thoại nở nụ cười cực kỳ đắc ý , trước kia mỗi lần đối mặt với Tư Đồ Viêm , Tần Hữu Minh lúc nào cũng cảm thấy anh thấp bé hơn , nhưng lần này đây —— lần đầu tiên anh có thể nhìn Tư Đồ Viêm từ trên cao nhìn xuống , thậm chí chuyện anh bắt được hiệp ước đem Tư Đồ Viêm dẫm nát dưới chân
Nhưng lúc sao , một bên Lâm Khả Tâm không lưu tình đánh gảy giấc mộng đẹp của Tần Hữu Minh .
"Đừng cười quá sớm , Tư Đồ Viêm anh ấy sẽ không ngu xuẩn đem công ty giao loại người đê tiện tiểu nhân đâu."
Tần Hữu Minh đem ghế quay nửa vòng , chuyển hướng nhìn đến Lâm Khả Tâm , hai tay hai chân cô bị trói chặt , ngồi sát tường , mà đứa nhỏ đang được thư ký ôm bên cạnh
"Vì cái gì không ti Tư Đồ Viêm sẽ hy sinh công ty tới cứu cô? Xem ra cô đối với chính mị lực của mình không có tự tin. . . . . ."
Lời nói của Tần Hữu Minh làm cho Lâm Khả Tâm đau đớn , cô cười khổ " Không phải tôi không tự tin , nhưng căn bản Tư Đồ Viêm một chút cũng không thích tôi
, không chỉ thế , anh ấy còn rất chán ghét tôi , hận không thể làm tôi thống khổ đến ૮ɦếƭ , nên anh ấy sẽ không vì tôi mà bỏ công ty của mình đâu , bắt cóc tôi để ép anh ấy là lựa chọn sai lầm nhất của anh rồi."
Lâm Khả Tâm càng nói càng chua xót , từ đầu đến cuối cô cúi đầu , ngẩng người nhìn một bên sàn nhà
Tần Hữu Minh bước đến trước mặt Lâm Khả Tâm , ngồi xổm xuống , anh dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên , cô muốn phản kháng nhưng giây kế tiếp anh liền nói ra: " Tôi không biết vì sao cô có kết luận này nhưng lấy sự hiểu biết của tôi về Tư Đồ Viêm , khi tôi nhìn thấy anh ta vì cô mà lộ ra sự ghen tuông trước mặt người khác thì tôi biết cô rất quan trọng với anh ta , mà với tôi cô khẳng định con cờ tốt nhất."
Lâm Khả Tâm lẳng lặng nhìn về phía trước , không thể tin những gì mình nghe được. . . . . .Làm sao thế này? . . . . . .Sao cô có thể quan trọng cực kỳ với Tư Đồ Viêm?
Chính là nếu vậy , thì sao anh lấy niềm tổn thương cô để mua vui cho bản thân? Nếu anh có một tia thích cô thì cũng sẽ không mong cô khổ sở vậy a. . . . . .
Huống chi anh đã từng nói cô chỉ là công cụ anh lợi dụng mà thôi. Hay nói một cách khác chính là anh không thích cô ..
Nhìn bộ dạng bán tin của Lâm Khả Tâm , Tần Hữu Minh buông cằm cô ra , ngồi lại trên ghế , bắt chéo chân , nhàn nhã nói: " Nếu cô không tin cũng không sao , dù gì chỉ cần đợi Tư Đồ Viêm đến đây thì kết quả liền được công bố."
"Kia nếu Tư Đồ Viêm không tới thì sao?" Lâm Khả Tâm không khỏi quên hỏi
Tần Hữu Minh không hề nghĩ ngợi hồi đáp: " Anh ta sẽ không thể không đến"
Tuy rằng không biết có nên tin tưởng Tần Hữu Minh hay không nhưng Lâm Khả Tâm vẫn hỏi lại một lần: "Nhưng cho dù anh ấy có đến đây cũng chỉ vì đứa nhỏ , lại càng không nhất định đem toàn bộ cổ phần giao cho anh. . . . . .Nếu lúc đó trao đổi không có thành công , anh có thể hay không buông tha cho tôi và đứa nhỏ?"
"Này thôi. . . . . .Cô cảm thấy được không?" Tần Hữu Minh nheo mắt , khẽ nở nụ cười , nụ cười kia tao nhã , nho nhã nhưng làm cho sống lưng của Lâm Khả Tâm lạnh một trận.
Trực giác nói cho cô biết nếu Tư Đồ Viêm không đến thì kết cục của cô và cục cưng nhất định sẽ rất thảm ... ૮ɦếƭ tiệt , Lâm Khả Tâm nhất thời mâu thuẫn
Cùng lúc , lời nói của Tần Hữu Minh làm cho cô không khỏi chờ mong , cô hy vọng Tư Đồ Viêm sẽ tới cứu cô , mà dù tới không cứu cô thì cứu đứa nhỏ là tốt rồi , nhưng về phương diện khác , sự ngoan độc của Tần Hữu Minh làm cho cô sợ , khiến cho cô nghĩ anh không tới thì kết cục sẽ không biết như thế nào ..
Cứ như vậy , Lâm Khả Tâm lo lắng , rồi thong thả , đột nhiên điện thoại trên bàn Tần Hữu Minh vang lên , anh nhếch miệng , nhấn nghe.
"Tần Tổng , Tổng Tài Tư Đồ Xí Nghiệp tìm ngài , có muốn hay không dẫn ngài ấy
lên?"
"Để cho anh ta lên"
Cúp điện thoại , Tần Hữu Minh đắc ý nhìn Lâm Khả Tâm một cái , làm như khoé anh đã đoán đúng kết quả .
Tần Hữu Minh quay sang nói với người thư kí bên cạnh: " Hiện tại tôi đi gặp Tư Đồ Viêm , cậu dán miệng cô ấy lại hơn nữa đừng để cô ấy làm ra động tĩnh gì , có nghe hay không?"
"Được , Tổng Tài."
Thư kí nói xong lấy băng keo dán miệng Lâm Khả Tâm lại .. Tần Hữu Minh bước ra phòng , cẩn thận vặn chốt để sau ghế , bảo đảm tuyệt đối kín kẽ , như vậy bên ngoài văn phòng Tổng Tài , còn có một gian phòng khác.
Một lát sau , Tư Đồ Viêm đi vào , đem một lô giấy nện lên bàn Tần Hữu Minh :" Giao khế ước , người đâu?"
"Tốt , tốt . . . . . .Tư Đồ Tổng Tài quả nhiên đủ sáng suốt" Tần Hữu Minh vỗ vỗ tay
, vẫn ngồi ở chổ cũ không động: " Nhưng trước tôi phải xem qua khế ước đã , nếu không làm sao biết được 「một ác ma luôn có thủ đoạn trên thương trường 」 có phải hay không đùa giỡn tôi?"
Nói xong , Tần Hữu Minh lật vài tờ giấy , sau đó cảm thấy gì không đúng , anh trở mình , nhíu mày.