Chẳng sợ Tư Đồ Viêm Gi*t cô , cô vẫn muốn Gi*t bé này , như vậy về sau sẽ không mồ côi mẹ mồ coi mẹ , gia đình không hạnh phúc.
Vì vậy đầu Lâm Khả Tâm nóng lên ,cô cầm bình hoa trong tay nhắm ngay bụng , trước khi xuống tay cô tự nhủ " Cục cưng , đừng trách mẹ , mẹ chỉ là vì tốt cho con , tha thứ cho mẹ. . . . . ."
Nói xong , Lâm Khả Tâm cầm bình hoa nhưng lúc tay hạ xuống cô lại gào khóc ra
, mặc kệ tương lai đứa bé này có trở thành Tư Đồ Viêm hay không thì nó cũng là con của cô , hơn nữa vài tháng nữa cô đã làm mẹ , cô thế nào lại ra tay đây? Dù đau thế nào , hạ quyết tâm thế nào thì cô vẫn không thể làm được.
Bất quá điều này cũng làm cho cô hiểu một chuyện khác , vô luận thế nào cô sẽ không đem đứa bé giao cho Tư Đồ Viêm , mặc kệ phương pháp gì cô phải bảo vệ nó !
Vì muốn thực hiện được điều này , cô phải biểu hiện bộ dạng ngoan ngoãn , dù anh làm gì cô cũng không phản kháng , chính là để anh nghĩ cô thật sự sẽ không bỏ trốn lần nữa.
Thời gian lâu sau anh sẽ hạ thấp cảnh giác , nói không chừng một ngày anh quên khoá cửa lúc đó cô có thể mang theo đứa nhỏ chạy trốn .
Chính là Tư Đồ Viêm tinh ranh như vậy lại thế nào có thể ngã quỵ trước một kỷ xảo nhỏ bé? Cho nên dù qua lâu thật lâu anh vẫn không quên khoá cửa , và ngày sinh của Lâm Khả Tâm càng lúc càng đến gần , nội tâm vô cùng lo lắng , sắp không thể giả vờ được nữa .
Bất quá bụng càng lúc càng lớn cũng không phải chuyện xấu , vì bụng có lớn hơn 1 chút thì tình mẫu tử của cô cũng sẽ lớn dần theo , người mẹ bảo vệ cho đứa con điều đó để cho cô có càng nhiều dũng khí và quyết tâm.
Lâm Khả Tâm thề trong lòng , đêm nay cô phải nói chuyện với Tư Đồ Viêm , cô sẽ cố gắng thuyết phục anh giao đứa nhỏ cho cô , nếu như anh không đáp ứng , cô liền nháo mà không sợ như cá mắc lưới !
Cứ như vậy , Lâm Khả Tâm ngồi ở trên sofa đợi Tư Đồ Viêm , nhưng anh lại không trở về , mắt nhìn cũng đã đến 11g đêm , cô đoán anh đêm nay lại có công tác vội nói không chừng sẽ không về , vì vậy cô đứng lên định đi ngủ lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng "Sất ——"
Bị làm cho hoảng sợ , Lâm Khả Tâm dừng cước bộ , cô quay đầu không khỏi nhíu mày nhìn ra cửa , kỳ quái , vừa rồi là âm thanh gì a? Nghe như tiếng xe thắng gấp. Sao lại có người thắng gấp đến vậy? Chẳng lẽ là ᴆụng xe?
Nói đến ᴆụng xe , Lâm Khả Tâm nghĩ đến một trường hợp là cảnh sát đuổi bắt phạm nhân , cái này có chút may mắn là anh khoá kỹ cửa bằng không ai biết hay không sẽ có người xông vào.
Nhưng điều làm cho cô ngoài ý muốn chính là , cửa truyền đến âm thanh , sau đó cửa mở ra , cô hoảng sợ vốn định tìm chỗ trốn đi nhưng vì mang thai không thể cử động mạnh , bất quá người đứng ở cửa không phải là ai khác mà là Tư Đồ Viêm.
Chẳng lẽ âm thanh lúc nãy là do anh làm?Không nên a , anh luôn lái xe rất cẩn thận sao có thể như vậy?
Đang lúc Lâm Khả Tâm kinh ngạc thì Tư Đồ Viêm không kiên nhẫn: " Lâm Khả Tâm , em còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Không có thấy sao? Còn không mau đỡ tôi một phen. . . . . ."
"Đỡ. . . . . .?" Lâm Khả Tâm theo bản năng lập lại một lần , lúc này cô tiến lên đỡ
anh , nhưng còn chưa ᴆụng vào người thì một cỗ mùi rượu đập vào mũi cô
Xem ra đêm nay anh lại tham gia tiệc , khó trách anh chạy xe nhanh vậy , chỉ nghe mùi thôi thì biết chắc anh uống rượu không ít
"Anh thế nào lại uống nhiều như vậy a? Uống thế thì sức khoẻ nào chịu nổi?" Nâng Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm oán giận nói , sau đó cô ý thức được cô giống như người vợ nén giận trách chồng , cô cũng không khỏi ngây ngẩn cả người
Nhưng Tư Đồ Viêm uống say không biết gì nên anh không phát hiện ra sự kì lạ của Lâm Khả Tâm ,mà hơi nhíu mày hồi đáp " Em nghĩ rằng tôi muốn uống nhiều vây 5sao? Nhưng nếu không uống thì sẽ không ký được hợp đồng , mà không có hợp đồng thì tiền đâu ra?Em cho rằng có thể lấy tiền túi của mình bồi thường vào sao?"
Không thể không nói , anh trả lời cũng như cuộc đối thoại của vợ chồng , cái loại này làm cho Lâm Khả Tâm hâm mộ không thôi
Không tự giác , Lâm Khả Tâm thấy một ít châm chọc nhưng cũng có chút ấm áp , từ lúc bị Tư Đồ Viêm giam lỏng đến nay , đây là lần đầu cô cảm thấy nội tâm ấm áp đến vậy , mà cô lại cỡ nào thiết tha nó không thay đổi?
Bởi vì biết sau khi anh tỉnh lại , thì cô chỉ có đối mặt với sự thống khổ , rối rắm , cho nên dù tự lừa dối mình , cô cũng muốn lưu lại cảm giác hiện tại , dù một giây thôi cũng tốt lắm rồi
Vì vậy , Lâm Khả Tâm học theo mõm thê tử nói: " Đúng đúng đúng , là anh vất vả nhất , nhưng lần sau chú ý một chút , đừng uống nhiều , em sẽ đau long."
Đúng , cô đau lòng , rõ ràng bị giam lỏng , cô sẽ không tái chủ động nói chuyện với anh , nhưng lúc nhìn anh uống say không còn biết gì cô vẫn nhịn không được
, phải mở miệng quan tâm anh. . . . . .
Cô thật là vô dụng.
Lâm Khả Tâm hiểu được nếu để Tư Đồ Viêm biết suy nghĩ của cô thì anh chỉ cười nhạo , nên chỉ dám lúc anh say thế này cô diễn một màn kịch người vợ để tự an ủi cho bản thân , bất quá cô vẫn không khỏi lo lắng nếu anh cũng không có giống cô tưởng tượng thì dù chỉ làm một chút ý thức , kia anh nghe cô nói vậy có thể nhạo báng cô không?
Nhưng cũng may mắn chính là anh không trả lời , bên tai chỉ nghe tiếng thở ồ ồ , cô biết anh đã ngủ.
Vì thể lực không đủ nên Lâm Khả Tâm khôg mang Tư Đồ Viêm về phòng ngủ mà chỉ cẩn thận đặt anh lên sofa , sau đó cởi giày , đem chân anh để ngay thẳng lên ghế , để cho anh ngủ mà thoải mái một chút.
Nhìn vẻ mặt say sưa ngủ của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm bỗng phát hiện , sau tất cả âm mưu của anh với cô , cô chẳng có một chút oán giận , thậm chí vẫn không thể ngừng yêu anh , nếu anh biết , chắc anh sẽ chê cười đầu óc chính cô có vấn đề đi?
Nghĩ đến đây , Lâm Khả Tâm không khỏi cười khổ , hốc mắt cũng ửng ửng đỏ . Lâm Khả Tâm à Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm đối xử như vậy còn có thể đau lòng vì anh sao? Ngươi là đồ không đầu óc sao? Thế nào còn không tỉnh ngộ? Rốt cuộc chịu bao nhiêu thương tổn nữa mới đủ buông anh a?
Mà như có một âm thanh trong lòng ôn nhu toát ra , lại đâm vào tim cô ——--【 phỏng chừng là không bỏ xuống được . 】
Thở dài một hơi , Lâm Khả Tâm dời cước bộ , chuẩn bị đi tìm cái gì để khi anh tỉnh dậy sẽ có mà ăn nhưng lúc sau Tiểu Bối lại hướng đến cô phe phẩy cái đuôi , chờ mong nhìn cô
Cô biết Tiểu Bối muốn đi dạo , nhưng hiện tại Tư Đồ Viêm đã say như vậy huống chi cửa không có khoá , cô lạithế nào có thể. . . . . .
Từ từ? Cửa không có khoá? Ý thức được vì Tư Đồ Viêm uống rượu sau khi về anh không có bật người khoá cửa như ngày thường , Lâm Khả Tâm ngừng hơi thở , đại khí cũng không dám ra
Lâm Khả Tâm làm một cái thủ thế "Hư" với Tiểu Bối , thấy vậy Tiểu Bối liền ngoan ngoãn lui ra , tò mò nhìn cô
Thật cẩn thận , Lâm Khả Tâm hướng đi ra cửa , sợ đánh thức Tư Đồ Viêm , mà Tiểu Bối cũng ngoan ngoãn đi theo sau , đợi cho đến khi ra đến cửa quả nhiên kết quả như mình mong đợi là cửa không khoá , tuy rằng khát vọng tự do đã có từ lâu rồi nhưng cô cũng không lập tức rời đi mà đứng tại chỗ trầm mặc một lát .
Lúc này néu cô bỏ đi, nói vậy về sau cô và Tư Đồ Viêm sẽ là 2 người của 2 thế giới
. . . . . . sẽ không bao giờ có liên hệ nữa đi? Nhưng vì đứa nhỏ dù thế nào cô cũng phải rời đi !
Nghĩ đến từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp anh nữa , cô quyết định liếc nhìn anh một cái , ở trong lòng hảo hảo nói cá biệt cùng anh , sau đó đem hình dáng của anh thật sâu khắc vào trong tim .
Nhưng Lâm Khả Tâm vừanhấc chân chuẩn bị bước đi, chợt nghe âm thanh trong phòng khách truyền đến " Nước .. tôi muốn uống nước. . . . . ."
Bị Tư Đồ Viêm làm cho một trận hết hồn , Lâm Khả Tâm hoảng sợ , cô thậm chí thấy tự do càng lúc càng xa mình hơn .. Thảm , nếu anh tỉnh lại , kia hết thảy đều không kịp rồi !
Nghĩ vậy , nội tâm của cô liền xuất hiện âm thanh " Trốn".
Vì thế Lâm Khả Tâm cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài , Tiểu Bối nhìn chung quanh , do dự trong chốc lát cũng theo cô mà chạy.
Lúc sau , Tư Đồ Viêm nằm ở sofa vẫn hỗn loạn như trước , còn chưa tỉnh lại: " Khát quá. . . . . .Nước , nước , Lâm Khả Tâm , đem nước lại đây . . . . . ."
Chất cồn quay cuồng trong dạ dày của anh , như lửa đốt làm cho anh cảm thấy miệng lưỡi khô queo , cả người giống như sắp nóng ૮ɦếƭ thôi
Không nhịn được , Tư Đồ Viêm mở mắt , không vui hô " Lâm Khả Tâm , Lâm Khả Tâm? Có nghe tôi muốn uống nước không? Lâm Khả Tâm?"
Đáp lại câu hỏi của anh chỉ là sự im lặng
Vịn vịn cái trán , Tư Đồ Viêm chậm rãi ngồi dậy , anh nhìn xung quanh không thấy thân ảnh của Lâm Khả Tâm đâu , một cỗ cảm giác không tốt trong lòng sinh
ra , một giây cũng không dám trì hoãn , anh vội vàng đứng dậy bắt đầu tìm kiếm.
" Lâm Khả Tâm , em ở nơi nào? Tốt nhất đừng giở trò gì , nhanh ra đây cho tôi , bằng không. . . . . ." Đương thấy cửa mở , lời nói của Tư Đồ Viêm cứng lại.
Đáng ૮ɦếƭ , anh quên khoá cửa , cư nhiên làm cho Lâm Khả Tâm liền như vậy chạy trốn !!!!!!!!
Phát hiện ra điều đó , Tư Đồ Viêm lập tức lấy xe liền chạy đến nhà ga ở gần đó , trên đường , anh nhìn chung quanh , không buông tha ngõ ngách nào , anh biết bởi vì chỗ hẻo lánh cơ hồ sẽ không có xe nên Lâm Khả Tâm muốn trở về thì chỉ có nhà ga gần đó thôi
Mà theo anh phỏng chừng , cô vẫn là đi chưa được bao lâu , ít nhất còn chưa lên xe , hơn nữa lấy trạng thái hiện tại của cô thì chạy sẽ không mau , huống chi dù cho có không mang thai so với xe cũng không thể nhanh hơn , chắcchắn anh sẽ tìm ra cô !!!