"Giải thích với Hiểu Linh" Và anh đã đem sự chờ mong cuối cùng của Lâm Khả Tâm đánh tan .
Cô cười khổ một chút , đúng vậy như thế nào cô đã quên anh chính là ác ma , cô có thể nào ảo tưởng anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô?
"Được , tôi giải thích" Lâm Khả Tâm mặt không chút thay đổi nói: " Thực xin lỗi Tần Tiểu Thư , còn nữa , tôi cũng cám ơn cô."
"Cám ơn cái gì?" Tần Hiểu Linh nghi hoặc nhìn Lâm Khả Tâm , thậm chí còn hoài nghi không biết đầu của Lâm Khả Tâm có phải hỏng rồi không.
Mà Lâm Khả Tâm cũng thật sự hi vọng đầu mình bị hỏng đi , thì trong lòng sẽ không khó chịu như vậy , cô nhìn Tư Đồ Viêm , nói ra từng chữ :" Cám ơn cô , để cho tôi nhận rõ ra tên hổn đản chân chính là thế nào."
"Cô , Tư Đồ CA , cô ta cư nhiên chửi."
Tư Đồ Viêm còn chưa lên tiếng thì Tần Hiểu Linh hô lên .
Bất quá Tư Đồ Viêm cũng không vì vậy mà phát hoả " Đúng , tôi là hỗn đản nhưng không phải cô yêu tên hỗn đản này sao?"
Tư Đồ Viêm hỏi lại làm cho Lâm Khả Tâm không còn gì để nói , chỉ có thể cắn chặt môi dưới ngăn cho mình không khóc ra , anh biết cô thương anh , nên lợi dụng điểm đó tổn thương chính cô . . . . . .
Chỉ cần nghĩ vậy , nước mắt của Lâm Khả Tâm như giọt hạt châu liên tục rơi xuống đất: " Ly hôn. . . . . ."
Răng cắn chặt môi dưới , Lâm Khả Tâm phát ra âm thanh rất nhỏ , cùng lọt vào tai của Tư Đồ Viêm và Tần Hiểu Linh .
Chỉ thấy biểu tình của Tần Hiểu Linh nhất thời vui sướng , mà Tư Đồ Viêm lại cau mày: " Lâm Khả Tâm , cô nói cái gì?"
Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , ánh mắt ửng đỏ nhìn về phía Tư Đồ Viêm: " Tôi yêu cầu ly hôn."
"Đừng bao giờ nghĩ muốn." Tư Đồ Viêm lạnh lùng cự tuyệt nói.
Còn không chờ Lâm Khả Tâm mở miệng , Tần Hiểu Linh giành trước " Tư đồ Ca
, vì sao anh không đồng ý cô ta? Dù sao anh không yêu cô ta , giữ lại làm gì nữa? Có Hiểu Linh cùng anh không phải đủ rồi sao?"
"Hiểu Linh , em không cần can thiệp" Tư Đồ Viêm nhắc nhở Tần Hiểu Linh không cần nhiều chuyện , nhưng cô ta chính là người thích nhiều chuyện , Tần Hiểu Linh túm óng tay áo của Tư Đồ Viêm , làm nũng nói , hi vọng anh sẽ đồng ý ly hôn với Lâm Khả tâm.
"Em sao lại không hiểu? Em không hiểu thì Tư Đồ Ca nói cho em hiểu đi." Hành động của Tần Hiểu Linh làm cho Tư Đồ Viêm thực không kiên nhẫn , anh vốn định để cho Tần Hiểu Linh làm phiền Lâm Khả Tâm , nào ngờ chính anh cũng phiền theo.
"Hiểu Linh," Tư Đồ Viêm thấp giọng quát , vì vậy Tần Hiểu Linh liền giật thót. "Em về nhà trước đi , đây là chuyện của anh và Lâm Khả Tâm."
"Nhưng mà. . . . . ."
Tần Hiểu Linh vốn tiếp tục dây dưa nhưng Tư Đồ Viêm lại lạnh lung: " Về nhà
đi."
"Em , em đã biết." Tuy rằng trong lòng không phục nhưng Tần Hiểu Linh cũng không muốn để cho Tư Đồ Viêm phiền chán , nên vẫn là ngoan ngoãn đi về.
Nghe cửa đóng lại , Tư Đồ Viêm giận tái mặt , dùng âm thanh phẫn nộ nói: " Lâm
Khả Tâm , ai cho phép cô đề nghị ly hôn?" "Tự chính tôi."
Lâm Khả Tâm không chút nào sợ hãi nhìn thẳng Tư Đồ Viêm , lớn tiếng tuyên bố
:" Tư Đồ Viêm , tôi ly hôn cùng anh."
"Cô nằm mơ." Tư Đồ Viêm trừng to mắt , lửa giận cháy hừng hực.
Mà điều này càng làm cho Lâm Khả Tâm thêm kiên định về ý nghĩ của mình: " Dù anh không đồng ý tôi vẫn muốn ly hôn , hôn nhân là chuyện 2 người , anh không có quyền cản tôi."
"Tôi không có quyền?" Tư Đồ Viêm khinh miệt cười: " Lâm Khả Tâm , cô đừng quên cô chính là cùng tôi kí vào hợp đồng , lúc trước cô có thể không lựa chọn , nhưng bây giờ cô đã là vợ tôi cô còn có quuyền chọn lựa sao? Nói cho cô , trong vòng 1 năm chỉ cần tôi không đồng ý , thì cả đời này đừng hòng rời khỏi tôi."
Nghĩ đến khế ước , Lâm Khả Tâm nhất thời lo lắng , hơn nữa cô cũng tin tưởng , anh đã có khả năng bắt cô kí vào thì sẽ có khả năng lưu lại cô cả đời.
Nghĩ đến đây , ngữ khí Lâm Khả Tâm yếu một chút , mang theo sự khẩn cầu " Coi như tôi van anh , Tư Đồ Viêm , anh buông tha cho tôi được không?"
"Không được." Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói ra 2 chữ , ngữ khí nghiêm túc để cho người ta không thể phản bác.
"Vì cái gì?" Lâm Khả Tâm vô lực ngồi trên mặt đất , cô ngẩng đầu , ánh mắt đỏ
bừng nhìn anh , trong mắt có chút oán hận , có chút bi ai .
" Tư Đồ Viêm , anh đã không yêu tôi , vì cái gì còn lưu tôi lại bên anh? Nếu vì anh hận tôi , muốn trừng phạt tôi thì ít ra nên cho tôi biết tôi đã làm sai cái gì?"
Lâm Khả Tâm dùng âm thanh rốn giận , chất vấn Tư Đồ Viêm , mà anh chỉ trầm mặc , còn cô quật cường ngẩng đầu , chờ đáp án của anh
Cứ như vậy , hai người không ai nói gì , không khí trở nên ảm đạm , mỗi một giây trôi qua cứ như một năm vậy . . . . . .
Đây là lần đầu , Lâm Khả Tâm quật cường không lùi bước, chỉ nghe Tư Đồ Viêm ho khan 2 tiếng , sau đó mở miệng .
"Nếu cô dám làm như tôi nói , vậy không cần hối hận." Tư Đồ Viêm bình thản cảnh cáo , nhưng lại làm cho Lâm Khả Tâm cực kỳ căng thẳng
Cô biết mình nhất định sẽ hối hận , thậm chí anh vừa mở miệng cô đã có chút hối hận , giác quan thứ 6 của phụ nữ nói cho cô biết , đáp án tan nát cõi lòng mà mình sắp đối diện không chỉ là một mà là rất nhiều , nhưng cô vẫn hít sâu một hơi: "Tôi sẽ không hối hận"
Dù sao cũng là đau khổ , không bằng dứt khoát một lần sẽ tốt hơn .
Nghe Lâm Khả Tâm nói vậy , Tư Đồ Viêm cũng không băn khoăn , mà mở miệng nói: " Cô muốn biết cái gì?"
Lâm Khả Tâm không trả lời ngay vấn đề mà trầm mặc trong chốc lát , một lúc sau cô ngẩng đầu :" Người anh thích có phải Hách Sa Sa không?"
Đây là vấn đề mà cô muốn xác định , về phần đáp án của Tư Đồ Viêm. . . . . . "Phải ." Anh khẳng định , thậm chí không có chút do dự.
Tuy rằng , Lâm Khả Tâm đã sớm biết đáp án nhưng lúc cô nghe thấy trái tim vẫn như bị kim chích vào , đau từng chút , từng chút một , đối với cô mà nói , tối hôm cho dù có thấy anh và Tần Hiểu Linh quấn nhau trên giường thì nỗi đau đó cũng không thể so sánh với nỗi đau hiện tại.
Dù saochỉ là xác thịt trên giường, còn tình cảm của Tư Đồ Viêm đối với Hách Sa Sa chính là linh hồn , là tình cảm nồng đậm từ trong trái tim , lúc này cô mới hiểu cái gì là ghen tị .
Đúng , cô ghen tị , cô chưa từng ghen tị với Hách Sa Sa , giống như lúc biết Cố Thiếu Kiệt sẽ đính hôn cùng cô ấy cô cũng chỉ là khổ sở chứ không hề có một nửa phần ghen tị , nhưng giờ đây , cô lại vì Tư Đồ Viêm mà ghen tị phát điên lên .
Mà điều này cũng để cho cô hiểu , chính mình đã không thể ngừng yêu anh , cô yêu anh một cách điên cuồng.
Cố nén khổ sở , Lâm Khả Tâm tiếp tục vấn đề kế :" Chuyện đó là lúc nào? Là yêu cô ấy trước khi quen biết tôi sao?"
"Đúng vậy , ở bữa tiệc cách đây 4 tháng trước." Tư Đồ Viêm vẫn nghĩ là không muốn , chuyện ngày đó với anh là rất quan trọng , anh lại thế nào không nhớ rõ?
"Ngày đó , Hách Sa Sa cùng Ba Ba đi dự tiệc , cô ấy mặc một chiếc váy như thiên sứ rơi xuống thế gian , tôi chưa bao giờ thấy nụ cười của ai đơn thuần mà ngây ngô đến vậy , vì vậy trong ánh mắt đầu tiên tôi liền thích cô ấy."
Tư Đồ Viêm hồi tưởng cảnh tượng đó , nhìn thấy anh tự thuật Hách Sa Sa thập phần tốt đẹp , Lâm Khả Tâm cảm thấy đây như trận trời đánh.
Điều làm cho cô càng khó chịu hơn là anh tinh tế miêu tả mỗi chữ rất như cô khó bước vào cảnh giới .
"Tôi còn nhớ cô ấy uốn tóc xoăn màu nâu để một bên vai , một thân váy nhẹ nhàng , đúng rồi , váy của tôi mua cho cô rất giống như vậy."
Nghe Tư Đồ Viêm nói vậy , Lâm Khả Tâm cũng có chút ấn tượng , cái váy anh nói kia không phải cô mặc dự tiệc đính hôn của Hách Sa Sa sao?
Cô nhất thời hiểu ra , khó trách khi anh thấy cô mặc chiếc váy đó , anh lại biểu
đạt như thế , nguyên lai thì ra bởi vì Hách Sa Sa. . . . . .
Vậy mà cô ngu ngốc cứ ngỡ mặc vào anh sẽ vì cô mà kinh diễm , còn vọng tưởng nó sẽ chiến tanhg được trái tim của anh? Thật nực cười, cô mặc nó chỉ làm anh nhớ tới Hách Sa Sa thôi.
Mà điều nực cười nhất chính là ngày đó cô lại chọn nó để mặc? Cái này giống như cô nhái của người khác , chỉ để mọi người cười chê cô .
Chỉ nghĩ đến cảnh đó , cô thật hận không thể kím cái hố mà chui xuống , nhưng bây giờ không phải lúc cô làm vậy , cô còn rất nhiều nghi vấn muốn cởi bỏ .
."Anh đã thích Sa Sa , vậy sao không nói cho cô ấy biết? Cho dù Sa Sa và Cố ca Ca có ở cùng nhau thì anh vẫn có thể đoạt lấy mà?"
Theo như Lâm Khả Tâm hiểu biết về anh , chỉ cần cái gì anh muốn sẽ dùng mọi thủ đoạn đoạt được , huống chi anh thừa năng lực làm điều đó
Nhưng Tư Đồ Viêm chỉ quét mắt nhìn Lâm Khả Tâm một cái: " Nói cho cô biết , Lâm Khả Tâm , tôi không phải chính nhân quân tử nhưng tôi tuyệt đối khinh thường loại người phá hư tình cảm của người khác , đừng nghĩ ai cũng giống cô , vì chính tâm tư của mình , thậm chí hôn phu của muội muội mình đều ςướק. "
Tư Đồ Viêm một lần nữa khinh bỉ cùng sỉ nhục , làm cho Lâm Khả Tâm liền đánh gảy lời nói của anh , cô phản bác: " Tư Đồ Viêm , tôi lập lại lần nữa , tôi chưa bao giờ có ý nghĩ này , khi đó quả thật tôi không hề biết chuyện của Cố ca Ca và Sa Sa
, sau khi tôi biết tôi cũng rất hối hận vì đã thổ lộ , được chưa?"
Dừng một chút , Lâm Khả Tâm bổ sung: " Cho tới nước này tôi cũng không sợ nói thật cho anh biết , sáng hôm đó tôi đã định trốn đi , nhưng lúc trở về nhà tôi lại gặp Hách Sa Sa và Cố Ca Ca cùng nhau , cũng vì không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ , cũng không muốn Sa Sa khó chịu nên tôi mới phải quay về đây."
Đối với sự giải thích từ nội tâm của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm chính là lạnh lùng hừ một tiếng.
"Hừ , ai biết cô có phải nghĩ vậy không? Tôi đã sớm biết tên trường cô , nói không chừng cô sợ tôi tới trường tìm nên mới chủ động trở về?"
Tư Đồ Viêm bắt bẻ làm cho Lâm Khả Tâm lòng tràn đầy phẫn nộ , tức giận đến một câu cũng không thể nói thành lời , cô chỉ tức giận nhìn anh .
Lâm Khả Tâm , đừng tưởng cô bày ra bộ dạng uỷ khuất thì tôi sẽ tin những gì cô nói , nhưng nếu cô nói cô không có gì với Cố Thiếu Kiệt , kia vì cái gì ở bữa tiệc lại giúp anh?"
"Tôi đã nói rồi , tôi và anh ấy là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên , có giúp cũng là xuất phát từ tình bạn. . . . . ."
Lâm Khả Tâm vừa giải thích một nửa , liền bị Tư Đồ Viêm đánh gảy: " Mặc kệ là tình bạn hay cái gì , dù sao cô cũng khôg thể có ý với anh ta."
Tư Đồ Viêm , anh thật là nói mà không suy nghĩ." Lâm Khả Tâm nhịn không
được dùng ngón trỏ chỉ vào anh mắng.
Mà anh nở nụ cười khinh miệt: " Đúng , là tôi nói mà không suy nghĩ , bằng không làm sao tôi nghĩ ra được cớ gì cô giúp anh? Không ngại nói cho cô biết , tôi làm vậy là không quen nhìn hai người liếc mắt đưa tình."
"Liếc mắt đưa tình?Tôi và anh ấy khi nào thì liếc mắt đưa tình?" Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm như rơi vào mảng sương mù , ngón trỏ của cô cũng chậm mà thả xuống .
Tư Đồ Viêm cười nhạt nói: " Các người làm gì thì tự mình hiểu , đừng tưởng tôi bị mù."
Không đợi Lâm Khả Tâm phản bác , anh tiếp tục nói :" Cố Thiếu Kiệt rõ ràng đã có Sa Sa tốt làm bạn gái , chính là một chút cũng không biết thoả mãn , cư nhiên cùng cô day dưa không rõ , tất nhiên không thể tha thứ."
Tư Đồ viêm nói xong, thanh âm cũng lớn lên.
Lâm Khả Tâm ninh mi :" Nên anh mới cố tình làm khó xử Cố Ca Ca , còn buộc anh ấy uống rượu?"
Tư Đồ Viêm nheo con ngươi: " Đúng , là tôi bắt anh ta uống , chính là thay Sa Sa giáo huấn anh thôi , còn nhớ màn hôn của tôi không? Kia cũng là cố làm cho anh ta xem , vì muốn anh ta hiểu cô là của tôi ! Đây là báo ứng của sự bất trung , mặc kệ thể xác hay tinh thần tôi cũng không để anh dễ chịu."
Nói xong , Tư Đồ Viêm bước lên phía trước mặt của Lâm Khả Tâm: " Hơn nữa , không chỉ là Cố Ca Ca của cô mà cô cũng vậy , vốn tôi sẽ để cô uống nhưng vì lo lắng cô uống thì Sa Sa sẽ uống theo nên cô mới tránh một kiếp , bằng không cô cho là tôi dễ dàng tha thứ cô sao?"
"Còn nữa , cô nghĩ rằng tôi và cô lúc đó cái gì phải ngồi ở vị trí đầu? Mục đích chính là cho cô thấy toàn bộ quá trình của tiệc đính hôn ! Tiếc hận sao? Đau lòng sao? Cảm thấy chính mình bi ai sao? Vậy đúng rồi , ai kêu cô đi phá hư tình cảm của người khác , đó cũng là xứng đáng thôi".
Tư Đồ Viêm càng nói càng kích động , âm thanh cũng mỗi lúc lớn hơn , tuy rằng Lâm Khả Tâm không có cải nhau với anh nhưng nhìn ra cứ tưởng vậy .
Sự chán ghét cùng phẫn nộ dây dưa trong ánh mắt của anh , kia làm cho Lâm Khả Tâm thấy sợ hãi , mà cũng cảm thấy đau lòng , thì ra cô đoán đúng , anh thật là cố ý tổn thương cô , như vậy cũng có thể giải thích vì sao anh mang cô đến tham gia tiệc đính hôn của Cố Ca Ca và Sa Sa .
Lâm Khả Tâm nở nụ cười đau khổ , anh chẳng những không lo cô đau lòng , mà còn lấy điều đó làm niềm vui cho bản thân anh Quả nhiên , hạnh phúc này không phải của cô ..
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định: " Tôi muốn biết . . . . . .Lúc anh làm tổn thương tôi . . . . . .anh có hay không dù một chút . . . . . .thương tiếc dùm tôi?"
Nghe câu hỏi đó , Tư Đồ Viêm thay đổi sắc mặt , bật cười :" Lâm Khả Tâm , cô còn nhớ rõ những gì tôi nói ngày đó không?"
Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ , lại không nghĩ ra: " Ngày đó anh nói rất nhiều , tôi làm sao biết anh nói cái . . . . . ." Nói một nửa , cô bỗng nhiên cứng lại: " Từ từ , ý anh là. . . . . .?"
Lâm Khả Tâm nheo ánh mắt , kinh ngạc nhìn anh , anh gật gật đầu .
"Tôi nhất định làm người mình yêu hạnh phúc , không loại trừ thủ đoạn nào." "Tôi nhất định làm người mình yêu hạnh phúc , không loại trừ thủ đoạn nào."
Hai người cùng đồng thanh đáp , nhưng sự ăn ý này không làm cho Lâm Khả Tâm sung sướng ngược lại cô rơi vào trầm mặc .
Tư Đồ Viêm mở miệng nói " Nên chỉ cần làm cho Sa Sa hạnh phúc , tôi nguyện ý
không từ thủ đoạn nào , dù cho là đả thương người khác , tôi cũng không hối
hận."
Lâm Khả Tâm hiểu được , 「người khác 」 trong miệng anh trừ cô thì còn ai vào đây? Ha hả , nếu anh đã có mục đích làm tổn thương cô , kia thế nào lại thương tiếc cho cô?
Lại một lần nữa , cô cảm thấy lòng иgự¢ căng thẳng , cô không tự chủ che che иgự¢ , mũi cũng bắt đầu ê ẩm , lúc trước cô còn tưởng anh nói những lời này là dành cho cô , thậm chí cô còn nhớ rõ cảm giác ấm áp hạnh phúc lúc đó , nào có ai ngờ nguyên lai anh nói những lời này không phải cho cô mà là cho Hách Sa Sa.