Tần Hiểu Linh ở cạnh Tư Đồ Viêm , dùng ngữ khí thẹn thùng nói: " Tư đồ Ca ,
đừng đứng đây nữa được không? Người ta mệt ૮ɦếƭ rồi , em muốn vào phòng để
「nghỉ ngơi 」"
Đương nhiên Tư Đồ Viêm hiểu ý Tần Hiểu Linh: " Được chúng ta vào."
Nhưng Tần Hiểu Linh vẫn đứng đó không hề động: " Nhưng em đã nói em mệt ૮ɦếƭ thôi , đi không nổi."
Tần Hiểu Linh cố ý làm trò trước mặt Lâm Khả Tâm , đối với Tư Đồ Viêm làm nũng nói.
Này nếu bình thường đừng nói là đáp ứng , khẳng định Tư Đồ Viêm sẽ chạy đi , nhưng bởi vì mục đích đều là Lâm Khả Tâm nên Tư Đồ Viêm đáp ứng: " Mệt mỏi?vậy . . . . . ." Nói xong , Tư Đồ Viêm dùng lực ôm cả người Tần Hiểu Linh mà cô ta cũng chủ động ôm cổ anh , cười khanh khách .
Nếu chỉ có 2 nhân vật chính ở đây thì người ta sẽ thấy cảnh này thập phần lãng mạng , nhưng vì đằng trước có Lâm Khả Tâm nên cảnh này khó chịu vô cùng.
Thời điểm Tư Đồ Viêm ôm Tần Hiểu Linh qua người Lâm Khả Tâm , anh thậm chí không nhìn cô một cái nhưng Tần Hiểu Linh thì khinh thường nhìn cô , cho nên anh không có sai quá ánh mắt khổ sở của Lâm Khả Tâm , mà kia đúng là kết quả của cô nhưng này còn chưa đủ .
Lúc này đây không đợi Tư Đồ Viêm ra lệnh , Lâm Khả Tâm ngoan ngoãn vào phòng , dù sao kết quả cũng như nhau không bằng chủ động miễn cho anh tìm chuyện gây sự.
Vì quá mức chờ mong , Tần Hiểu Linh thậm chí không đợi Tư Đồ Viêm động tay liền tự mình ϲởí áօ khoác , lộ ra bộ quần áo trong suốt , bộ nội y màu đen , ẩn ẩn hiện hiện câu tình.
Thấy bộ dáng cấp bách của Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm nhịn không được nở nụ cười , cũng không nhìn ra đó là nụ cười đắc ý trào phúng: " Em nôn nóng muốn anh vậy sao?"
Tần Hiểu Linh đưa tay khoát lên vai Tư Đồ Viêm , thân hơi nghiêng , hình thành một góc độ mập mờ " Tư Đồ Ca , anh có biết em chờ ngày này lâu lắm rồi không? Em hận lập tức không thể hoà hợp nhất thể cùng anh."
"Hoà hợp nhất thể" Bốn chữ này Lâm Khả Tâm nghe thật chói tai , lúc trước Tần Hiểu Linh làm trò chính mình tỏ vẻ nguyện ý tuỳ thời có thể lên giường với Tư Đồ Viêm , cô còn cảm thấy cô ta mê trai đến buồn cười , không nghĩ điều đó lại thành hiện thật nhưng lại còn trước mặt cô? Đây là có bao nhiêu châm chọc?
Tư Đồ Viêm nhìn nhìn xuống Tần Hiểu Linh , lấy ngữ khí ban ân nói: " Kia , anh sẽ thoả mãn nguyện vọng này của em."
Nghe Tư Đồ Viêm nói vậy , Tần Hiểu Linh vội vàng giơ tay , dùng ngón tay run rẩy cởi nút thắt áo của anh , thậm chí còn không đợi tất cả nút áo được cởi bỏ liền nhiệt tình hôn lòng иgự¢ của anh.
Tư Đồ Viêm nâng khuôn mặt Tần Hiểu Linh lên , sau đó cúi người đáp trả nụ hôn
, kia nhiệt tình như phải đốt sạch thế gian này , nhất là đốt tan trái tim của Lâm Khả Tâm.
Hai người quấn nhau trên giường như mãng xà , chút bất tri bất giác quần áo bọn họ đều nằm trên mặt đất , Tần Hiểu Linh nằm thẳng lên giường , hai chân bị Tư Đồ Viêm tách ra , kia một khắc anh chuẩn bị tiến vào , Tần Hiểu Linh bỗng khẩn trương mở miệng nói: " Tư Đồ Ca , em sợ đau. . . . . ."
Động tác của Tần Hiểu Linh làm cho Tư Đồ Viêm thay đổi , nhưng tiếp giây theo anh liền an ủi nói: " Yên tâm , anh sẽ thực ôn nhu"
Nói xong , Tư Đồ Viêm quả nhiên đáp ứng , thập phần nhẹ nhàng tiến vào cơ thể của Tần Hiểu Linh , mà cô ta cau mày , nhìn ra bộ dạng đang nén đau đớn .
Tuy rằng Lâm Khả Tâm không nhớ lúc đầu tiên của mình là thế nào nhưng cô chỉ nhớ nhất rằng anh rất bá đạo tuỳ ý phát tiết lên người cô chứ không có thấy bộ dạng như bây giờ , nguyên lai anh không phải không biết ôn nhu , mà là sẽ không ôn nhu với cô thôi .. . . . . .
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm gắt gao cắn môi dưới , rất sợ vì quá đau thương mà lại té xỉu.
Cùng với tiếng thở gấp của Tần Hiểu Linh , Lâm Khả Tâm chỉ giống cái khúc gỗ ngơ ngác đứng đó , xem xong tất cả , trái tim của cô co rút một cách đau đớn nhất .
Trung gian cô hận không thể té xỉu quên đi , dù sao mắt không thấy tâm sẽ không phiền , không đúng sao? Nhưng cô đã cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ trốn tránh sự xúc động , bởi vì chỉ cần nghĩ tới sự trừng phạt hôm qua , cô liền cảm thấy ghê tởm
Âm thanh sung sướng mà lại thoả mãn của Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm cúi đầu
rống một tiếng , qua màn kích tình .
Lâm Khả Tâm tưởng rằng ác mộng sẽ dừng ở đây , nhưng Lâm Khả Tâm lại thế nào mà buông tha nhanh cho cô như vậy?
Nằm trên giường , Tư Đồ Viêm ôm Tần Hiểu Linh , hỏi " Có mệt hay không?"
Tần Hiểu Linh thẹn thùng oán trách nói: " Tư Đồ Ca , anh thế nào mà có thể lực như vậy? Đây là lần đầu tiên của người ta, vừa rồi đều bị anh làm mệt ૮ɦếƭ."
Tư Đồ Viêm không tiếp tục đáp lại Tần Hiểu Linh , mà chuyển đầu Lâm Khả Tâm nói: " Lâm Khả Tâm , còn thất thần làm gì? Không nghe chúng tôi mệt mỏi sao?"
" Anh muốn tôi làm gì?" Lâm Khả Tâm cắn răng , cố gắng hồi đáp.
Như là trách Lâm Khả Tâm không hiểu chuyện , Tư Đồ Viêm không vui nói: " Còn không mau đem 2 ly nước lại đây?"
"Tôi đã biết. . . . . ." Giống như một người máy , Lâm Khả Tâm cứng ngắc đi ra khỏi phòng , sau đó đem 2 ly nước tới
"Nước đến rồi"
Tư Đồ Viêm không nhìn Lâm Khả Tâm , mà chỉ hỏi Tần Hiểu Linh đang nằm trong lòng иgự¢: " Có muốn anh đút em uống?"
"Muốn ." Tần Hiểu Linh nét mặt vui cười như hoa hồi đáp
Tư Đồ Viêm lấy ly nước trong tay Lâm Khả Tâm , thoáng nhấp một ngụm , sau đó đút vào miệng Tần Hiểu Linh
Buông ra , Tư Đồ Viêm nhếch miệng hỏi " uống được không?"
"Uống được , Tư Đồ Viêm em còn muốn. . . . . ." Hai gò má ửng hồng của Tần Hiểu Linh , thản nhiên nói
Nhìn thấy vậy , Tư Đồ Viêm dùng hết nước đút cho Tần Hiểu Linh uống , mà Lâm Khả Tâm cảm thấy như anh không phải đang uống nước , mà đang rút hết sinh lực của cô , bằng không vì sao cô lại nhũn ra , giống như là ngày tận thế vậy?
Đêm đó , Tư Đồ Viêm ôm Tần Hiểu Linh ngủ trên giường , mà Lâm Khả Tâm không thể ngủ ở sofa vì Tư Đồ Viêm yêu cầu cô ngủ dưới đất , hơn nữa mặt còn phải hướng tới 2 người bọn họ trên giường.
Bởi vậy , trước khi ngủ , Lâm Khả Tâm liếc nhìn một cái , chính là thấy Tư Đồ Viêm ôm lấy Tần Hiểu Linh , mà nụ cười trên mặt Tần Hiểu Linh thật chói mắt , như đang cười nhạo cô thật đáng thương , mà cảnh nnày trở thành ác mộng của cô , cả đêm không tiêu tan , cô nghĩ muốn có lẽ đây là mục đích của Tư Đồ Viêm , ngay cả nằm mơ cũng không để cô yên ổn.
Buổi sáng hôm sau , Lâm Khả Tâm đau đớn gay gắt tỉnh lại , cô theo bản năng ôm bụng , mở mắt ra , đã thấy Tần Hiểu Linh ở nơi đó nhìn cô , ánh mắt của cô ta kiêu căng như cô ta là chủ của ngôi nhà này , mà Lâm Khả Tâm không bằng một con chó lưu lạc.
"Ai nha , tôi không để ý cô nằm trên mặt đất , không nghĩ tới tôi đá trúng bụng cô
, đúng , không , khởi , a~~"
Tần Hiểu Linh cố ý kéo dài từng chữ , kia ngữ khí không hề có thành ý mà còn mang theo chút hả hê
Tuy rằng Lâm Khả Tâm biết là Tần Hiểu Linh cố ý nhưng hiện tại cô 9dã quá mệt mỏi , đã không còn tâm trạng so đo cùng cô ta , dù sao Tư Đồ Viêm cũng bên phe Tần Hiểu Linh , cô còn có thể dựa vào ai?
Mang theo nụ cười khổ , Lâm Khả Tâm chống sàn nhà , cố sức đứng dậy , nhưng cô vừa mới đứng được một nửa , liền thấy trước mặt một khoảng màu đỏ , sau đó cơn đau đớn lần nữa từ bụng truyền đến mà cô đã ngã xuống mặt đất.
"Nha , xem ra tôi thật không cẩn thận , cư nhiên lại một lần nữa đá cô , đau lắm phải không. . . . . ."
Lâm Khả Tâm vốn định nói Tần Hiểu Linh không cần 「 mèo khóc chuột giả từ bi
」 , thì Tần Hiểu Linh đã bổ sung nói: " Tôi vừa mua giầy mới nha , liền ô uế như vậy , tâm thật đau đi. . . . . . Lâm Khả Tâm , còn không mau lau khô cho tôi?"
Nói xong Lâm Khả Tâm giơ giày trước mặt Lâm Khả Tâm , nhìn thấy đôi giày trước mặt , Lâm Khả Tâm cảm thấy chính mình đã quá bị sỉ nhục , cô không nhịn được liền đứng dậy , ánh mắt sinh khí nhìn Tần Hiểu Linh
"Ai , Lâm Khả Tâm , cô nổi giận đùng đùng nhìn tôi là có ý gì? Muốn tạo phản sao?"
Tần Hiểu Linh hướng mắt về một bên , khinh thường nhìn Lâm Khả Tâm . "Giải thích cho tôi." Lâm Khả Tâm thật sự nói
Như là nghe đượcmột chuyện cười cực kì tiếu lâm, Tần Hiểu Linh đề cao âm thanh 180 độ: " Giải thích? A, Lâm Khả Tâm cô đang nói điều vớ vẩn gì vậy? Tôi làm sai cái gì mà phải giải thích cùng cô?"
"Cô vừa rồi đạp tôi 2 cái , còn sỉ nhục nhân cách của tôi , vì vậy cô phải giải thích." Lâm Khả Tâm kiên quyết nói
Tần Hiểu Linh dùng ngón trỏ đẩy vai Lâm Khả Tâm " Lâm Khả Tâm , cô có lầm hay không , tôi đã nói là tôi 「 không cẩn thận 」 , huống chi cho cô lau giày thì cái gì mà gọi là sỉ nhục nhân cách của cô? Cô vốn không phải ngang nhau cùng người hầu sao? Cho cô làm chút việc , cô không vui?"
Lâm Khả Tâm không thể không thừa nhận trong nhà này , cô và người hầu chẳng có gì khác nhau nhưng cho dù là vậy thì cũng không tới phiên Tần Hiểu Linh sai sử cô
"Giải thích cho tôi" Lâm Khả Tâm lười phải cải cọ cùng Tần Hiểu Linh , mà nói thẳng ra yêu cầu của mình.
Thấy Lâm Khả Tâm chấp nhất như vậy , Tần Hiểu Linh không khỏi có điểm sợ nhưng tự tôn lại không cho phép cúi đầu: "Mặc kệ cô , tôi muốn đi tìm Tư Đồ Ca."
Tần Hiểu Linh nói xong định rời đi nhưn bị Lâm Khả Tâm túm lại.
" Lâm Khả Tâm cô làm gì? Không cần ᴆụng vào quần áo của tôi , có rách cô sẽ không bồi thường nổi đâu."
Tần Hiểu Linh vặn vẹo thân thể , nhưng Lâm Khả Tâm thế nào cũng không buông tay.
"Tôi muốn cô phải giải thích" Những gì cố nén lại trong mấy ngày nay , thì lúc này Lâm Khả Tâm liền bộc phát ra hết , trong đầu cô trống rỗng , chỉ có một âm thanh nói cho cô : cô muốn một lời giải thích , bằng không cô thật sự sắp nổ tung mất.
Ngay tại lúc sau , phòng ngủ mở cửa .
Nghe được tiếng hét to của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm vội vàng vào phòng ngủ xem đã xảy ra chuyện gì
Mà Lâm Khả Tâm rống giận làm cho Tần Hiểu Linh thật sợ , kia thấy Tư Đồ Viêm
, cô ta liền vội vàng cầu cứu nói: " Tư Đồ Ca , cứu em , Lâm Khả Tâm , nó điên rồi
, cầm lấy tay em không buông. . . . . ."
Nghe lời nói của Tần Hiểu Linh , Tư Đồ Viêm nhíu mày: " Lâm Khả Tâm , cô điên rồi sao? Còn không mau buông Hiểu Linh ra?"
Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn vậy không buông tay: " Trừ phi cô ta giải thích cho tôi , bằng không tôi sẽ không buông".
Lâm Khả Tâm không sợ nhìn về phía Tư Đồ Viêm , dù sao cô cũng đã đem chuyện làm lớn còn cái gì phải sợ?
"Tư Đồ Ca. . . . . ." Âm thanh của Tần Hiểu Linh như đã muốn khóc , mà Tư Đồ Viêm nhìn về phía vẻ mặt không vui của Lâm Khả Tâm , cô cũng tin rằng giờ phút này chính mình thoạt như người điên.
"Buông tay" Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói , nhưng Lâm Khả Tâm càng túm chặt hơn .
"Tôi sẽ không" Dựa vào cái gì mà bắt cô buông Tần Hiểu Linh , cô ta đã đoạt đi người cô yêu nhất , bây giờ còn ςướק đi tự tôn của cô.
Thấy vậy , Tư Đồ Viêm không kiên nhẫn , anh tiến lên vài bước một tay nắm trụ cổ tay của Lâm Khả Tâm , một bên kia cầm quần áo của Tần Hiểu Linh , hung bạo tách 2 người ra
Vừa được tự do , Tần Hiểu Linh vội vàng trốn sau lưng Tư Đồ Viêm: " Tư Đồ Ca , vừa rồi thật đáng sợ , em rất sợ. . . . . ." Tần Hiểu Linh gắt gao bám vào vai Tư Đồ Viêm , kinh hồn nhìn Lâm Khả Tâm
"Không sợ , có anh ở đây , cô ta sẽ không dám làm gì em" Tư Đồ Viêm che chở Tần Hiểu Linh , nhìn về phía Lâm Khả Tâm , ánh mắt như con dao nhọn , hung hăng đâm vào trái tim tổn thươg của cô.
"Nói , Lâm Khả Tâm vừa rồi cô làm gì?"
Lâm Khả Tâm cắn môi dưới , cúi đầu nó:i " Vừa rồi cô ta đạp tôi 2 cái , còn kêu tôi phải lau giầy cho cô ấy."
Đối với này , Tư Đồ Viêm cũng không có ngoài ý muốn , dù sao anh cũng hiểu Tần Hiểu Linh quả thật sẽ làm vậy , nhưng anh vẫn cố ý hỏi: " Cô ta nói là sự thật sao?"
"Không phải "Tần Hiểu Linh vội vàng phản bác nói " Em không có cố ý , là cô ta nói lung tung , rõ ràng cô ta ghen tị em ở cạnh anh , nên cố ý tìm chuyện phát giận nhục mạ em , còn gây sự với em , anh cũng thấy đó"
Tần Hiểu Linh chẳng những thay đổi sự thật mà còn úp ngược tội lên người Lâm Khả Tâm
Lâm Khả Tâm nhất thời phẫn nộ " Cô nói dối ! Rõ ràng là cô. . . . . ."
" Lâm Khả Tâm , cô câm miệng cho tôi , là cô không đúng còn dám mở miệng sao?" Tư Đồ Viêm tức giận quát
Bị anh quát , đầu tiên là Lâm Khả Tâm sửng sốt sau đó cứng ngắt vặn cổ , khó tin nhìn anh: " Anh tin tưởng lời cô ta nói . . . . . .thật không?" Lâm Khả Tâm run rẩy chất vấn hỏi
Tư Đồ Viêm nghe vậy , khinh thường , nói ra lời nói tàn khốc: " Tại sao tôi phải
tin tưởng cô?"
Nghe câu trả lời của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm không tự chủ lùi về sau 2 bước nhìn anh như một người xa lạ
Không có khả năng, không có khả năng. . . . . . Không nên là như vậy!
Rõ ràng lúc trước anh còn vì Tần Hiểu Linh khi dễ cô mà bảo vệ cô không phải sao. . . . . .Rõ ràng 2 người ở chung như vậy . . . . . .Rõ ràng anh biết cô là người thế nào , vậy tại sao còn không tin tưởng cô? Chẳng lẽ chính là anh ghét cô?
Sự thay đổi lớn của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm không thể nhận , cô thậm chí cảm thấy từ 「chán ghét 」 cũng không đủ nói lên hành động của anh làm với cô , mà là anh hận cô mới đúng
Chẳng lẽ anh không thích cô? Hay nói ra chẳng lẽ anh hận cô như vậy? Bằng không vì sao anh lại tàn nhẫn thế kia? Mà cô làm sai cái gì để anh phải ghét cô đến tình trạng này?
Nếu như cô có làm sai chuyện gì thì chính là cô đã yêu anh , hơn nữa còn cầu xin tình yêu của anh
Ngăn khoé miệng , Lâm Khả Tâm nở nụ cười chua sót , làm như tự cười nhạo bản thân không biết lượng sức " Đúng , là tôi sai , là tôi gây sự trước , sau đó còn nói oan cho cô ấy , hết thảy là tôi không tốt , trừng phạt tôi đi"
Bộ dáng này của Lâm Khả Tâm làm cho Tư Đồ Viêm cảm thấy một tia đau lòng , nhưng anh vẫn là lạnh lùng nói " Cô cho là nhận sai thì có thể sao?"
"Vậy anh muốn tôi làm gì?" Lâm Khả Tâm buông vai , ánh mắt không biết lúc nào
đã mất đi sáng rọi
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh , kia một tư thế 「 muốn làm gì tôi thì sẽ được 」
, là sự cam chịu.
Ha hả , tuỳ Tư Đồ Viêm muốn tra tấn cô sao cũng được , dù sao cô cũng chẳng còn gì , ý thức được anh hận cô nên mới tra tấn như vậy , cô cũng không dám tái ôm hi vọng gì nữa
Đều nói chờ mong một ít , một ít , mấc mác cũng liền đi theo một ít một ít , chỉ cần làm khó cô , cô sẽ thừa nhận sự thật này .
Nhưng mỗi lần Tư Đồ Viêm mở miệng đều làm cho Lâm Khả Tâm tuyệt vọng " giải thích với Hiểu Linh".