"Nói , em nghe lén đã bao lâu rồi?" Tư Đồ Viêm chất vấn Lâm Khả Tâm .
Vì chột dạ , cô cúi đầu , nhát gan trả lời: " Không có lâu , em chỉ vừa tới anh liền phát hiện. . . . . ."
Đối với lí do thoái thác của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm bày ra thái độ bán tín bán nghi , nhưng anh cũng không có chứng cớ cô nói dối , nên anh tiếp tục chất vấn: " Vậy tại sao em phải nghe lén?"
"Em không phải nghe lén , chỉ là thấy anh và Sa Sa nói chuyện vui vẻ nên em không muốn quấy rầy thôi. . . . . ." Lâm Khả Tâm lắc ly nước trong tay , vẫn như
cũ không dám ngẩng đầu
"Thật sao?" Nếu như câu trả lời vừa rồi làm cho anh bán tín bán nghi , thì câu trả lời lần này của Lâm Khả Tâm làm cho anh một chút cũng không tin
Đúng lúc này , Hách Sa Sa chủ động tiến lên , tiếp nhận ly nước trng tay Lâm Khả Tâm: " Khả Tâm Tỷ , cám ơn chị giúp em lấy nước , nơi này có em chiếu cố là tốt rồi , chị và Tư Đồ Ca Ca trở về đi."
Hách Sa Sa vừa dứt lời , Tư Đồ Viêm cũng không tiếp tục lên án công khai Lâm Khả Tâm , chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài phòng nghỉ , mà Lâm Khả Tâm hướng ánh mắt cám ơn đến Hách Sa Sa , cũng theo anh rời ra ngoài.
Sau khi ra ngoài , Lâm Khả Tâm nhìn theo bóng dáng Tư Đồ Viêm , muốn mở miệng nhưng lại không dám , chỉ có thể theo sát anh , cô vốn tưởng hôm nay anh nháo đủ rồi nên hẳn phải về nhà nhưng ai biết anh lại đi hướng khác .
"Cai kia , không phải về nhà sao?" Lâm Khả Tâm cẩn thận hỏi, nhưng Tư Đồ
Viêm chính là không trả lời cô.
Bỗng nhiên , mấy đại thúc đi tới trước mặt Tư Đồ Viêm , cầm ly rượu nói: " Có thể gặp được TƯ Đồ Tổng Tài ở đây quả là duyên phận , không biết Tư Đồ Tổng Tài còn nhớ rõ tôi không?"
Lâm Khả Tâm vốn tưởng anh không kiên nhẫn , ai ngờ tiếp giây theo anh liền thay khuôn mặt tươi cười " Đương nhiên nhớ rõ , tôi thế nào quên Hoàng Tổng đâu?"
"Anh xem , tôi đã nói trí nhớ của Tư Đồ Tổng Tài rất siêu , chỉ cần gặp qua một lần sẽ không quên:" Người bên cạnh đại thúc nói , một chút cũng không kiêng dè vỗ vỗ Tư Đồ Viêm .
Cứ như vậy , anh bị một đám người vây quanh nói chuyện xã giao với nhau.
Lâm Khả Tâm biết mấy người đó có thể tham gia tiệc như hôm nay cũng phải là những người giàu có , nhưng nhìn nhóm người trước mặt này , cô cảm thấy không tự nhiên .
Tuy rằng mấy đại thúc đó đều là Kim Lĩnh nhưng thế nào lại không có bộ dạng đẹp? Nhìn người thì răng hô , người đầu hói , so với Tư Đồ Viêm quả thật như 2 dạng người , hơn nữa nếu cô trưởng thành khẳng định sẽ không chọn trạm mặt với Tư Đồ Viêm , vốn không đẹp , làm vậy còn xấu hơn !
Nhưng bọn người này hiển nhiên không muốn rời đi , bọn họ gắt gao bao quanh Tư Đồ Viêm cứ như sợ anh rời đi.
"Tư Đồ Tổng Tài , vừa rồi thấy anh uống một ly rượu to như vậy , hiện tại sự tình gì cũng không có , thật làm cho người ta bái phục ! đến đến , trước tôi kính anh một ly"
"Lão Hoàng như kẻ trộm , cư nhiên muốn một mình uống rượu với Tư Đồ Tổng Tài , không được , tôi cũng muốn kính anh một ly"
"Tôi cũng vậy , tôi cũng vậy" Một đắm người tranh nhau kính rượu mà Tư Đồ
Viêm cũng không cự tuyệt
Anh một bên cầm ly Whiskey " Tôi sẽ không khách khí" Nói xong , anh uống sạch một hơi
"Tư Đồ Tổng Tài thật sự là ngay thẳng ! Đây , một ly nữa"
Cứ vậy , bọn họ kính 1 ly rồi 1 ly , mà Tư Đồ Viêm cũng uống hết , một lát sau anh đã uống 5 ly , tuy rằng Lâm Khả Tâm biết mình không có quyền lợi can thiệp nhưng thấy anh uống nhiều vyậ vẫn là không nhịn được tiến lên khuyên nhủ " Viêm , hôm nay anh uống nhiều rồi , đừng uống nữa"
Lâm Khả Tâm nói xong định sẽ đoạt ly rượu trong tay Tư Đồ Viêm nhưng anh lại
đẩy sang phía khác làm cô không dành được
Để Lâm Khả Tâm gần sát mình , Tư Đồ Viêm nhỏ giọng nói "Lâm Khả Tâm , em không phải vừa rồi còn giúp Cố Ca Ca đối phó tôi sao? Như thế nào bây giờ mới lo lắng cho tôi?" Dừng một chút , ánh mắt và ngữ khí của anh cũng lạnh hơn rất nhiều - " Em đừng giả nhân giả nghĩa nửa , tôi thật ghê tỏm".
Nghe Tư Đồ Viêm nói chính mình ghê tỏm , Lâm Khả Tâm như bị người khác tạt nước lạnh vào mặt , từ đầu đến chân lạnh thấu , cô muốn nói chính cô không phải giả vờ mà thật lòng quan tâm anh nhưng lời nói đó như dính vào trong cổ
họng như thế nào cũng không nói ra được .
Một thúc thúc chen vào nói: " U , vợ chồng son đang nói thầm gì với nhau? Thật ngọt ngào a~"
Tư Đồ Viêm đứng thẳng người , mỉm cười trả lời " Không có gì , tôi chỉ nói là cô
ấy không cần lo cho tôi thôi."
Quả thật anh nói vậy nhưng chỉ là cách nói khác nhau thôi , mà mấy người đại thúc cũng không nghĩ nhiều ngược lại khuyên Lâm Khả Tâm nói: " Đúng vậy , tửu lượng của Tư Đồ Tổng Tài tốt như vậy , cô không cần lo lắng."
Lâm Khả Tâm ngăn khoé miệng , cô gật gật đầu , vì vậy một nhóm người lại vây quanh Tư Đồ Viêm, làm cô đứng một bên.
Tuy rằng đứng cách xa anh một khoảng nhưng ánh mắt của Lâm Khả Tâm không có rời khỏi anh , theo lý thuyết , vừa rồi anh quá đáng như vậy cô có thể tức giận rời đi một mình trở lại trên xe , nhưng cô chính là vô dụng như vậy , cho dù anh có nói chính mình thế nào cô vẫn không yên lòng bỏ lại anh.
Nhìn thấy trong quá trình uống rượu anh vẫn mỉm cười , Lâm Khả Tâm một chút cũng không vui , vì cô biết đó chỉ là nụ cười bên ngoài thôi , cô thậm chí có thể nhìn ra được lúc này anh thập phần không vui hơn nữa lúc nâng ly cứ như kiểu tìm cầu một phần giải thoát .
Nhưng biết thì có ích gì? Cô không thể giúp anh giải quyết phiền não , mà người như anh cũng sẽ không để cô giúp đỡ , chỉ vậy cô cảm giác mình thật vô dụng thôi.
Chậm rãi , nhóm đại thúc cũng phát hiện Tư Đồ Viêm không đúng , làm ơn , người bình thường làm sao có thể liều mạng như vậy , dù tửu lượng có tốt cũng không thể uống quài như thế? Không được , nếu như cứ bồi Tư Đồ Viêm uống không xong , căn bản là lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn !
"Tửu lượng của Tư Đồ Tổng Tài thật tốt , nhưng tôi bỗng nhớ có chút việc phải
đi. "
"Ai , từ từ , tôi và anh cùng nhau đi." "Tôi cũng vậy."
Cả nhóm đại thúc làm bộ có lỗi , một đám lui tràng , đến cuối chỉ còn lại một mình Tư Đồ Viêm.
Bất quá dù không ai mời Tư Đồ Viêm uống rượu nữa nhưng anh vẫn cứ uống , guống như không chứng minh mình uống lợi hại sẽ không từ bỏ.
Rốt cục , Lâm Khả Tâm nhịn không được nửa , cô đi lên , giật cái ly trong tay anh
, mà anh vì uống nhiều nên hành động cũng chậm đi , lúc này anh không tránh
động tác của Lâm Khả Tâm
Không chỉ thế , đương lúc anh muốn đoạt lại ly rượu anh thậm chí còn không làm được , anh híp mắt , dùng ngón tay run run chỉ vào Lâm Khả Tâm: " Lâm Khả Tâm , đưa ly rượu lại cho tôi."
"Đủ rồi , Viêm , anh đã uống nhiều lắm rồi , đừng uống nữa." Lâm Khả Tâm cắn răng cự tuyệt nói
Lâm Khả Tâm , em lại một lần nữa dám đối nghịch với tôi ! Em. . . . . ." Tư Đồ Viêm vừa nói vừa mại bước chân đến phía Lâm Khả Tâm , nhưng vừa đi được 2 bước anh sẫy bàn chân , trong nháy mắt sẽ ngã sấp xuống.
"Cẩn thận." Lâm Khả Tâm bỏ ly rượu trên bàn , nhanh chân chạy đến dùng chính thân thể của mình đỡ lấy anh.
"Đủ rồi , anh đã uống nhiều lắm rồi , đừng uống nữa." Lâm Khả Tâm gầm lên .
Lâm Khả Tâm , em đừng ᴆụng tôi ! Tránh xa tôi tra một chút , đừng giả vờ hảo tâm nữa , cút cho tôi , đi tìm Cố Ca Ca đi , cút" mỗi một câu của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy khí lực không còn , nhưng cô vẫn cắn răng , cố gắng đỡ anh .
"Viêm , anh say rồi , đi , chúng ta về nhà."
Lâm Khả Tâm nói xong , định đỡ anh lên xe nhưng cô còn chưa động đã bị anh đẩy ra , mà anh cũng vì mất thế liền té xuống đất: " Tôi nói , đừng ᴆụng tôi , tiện nhân."
Biểu tình chán ghét trên mặt anh không thể rõ ràng hơn , điều này làm cho Lâm Khả Tâm không thể thở được , cái gì còn khổ hơn so với việc chính mình bị người mình yêu chán ghét?
"Được , em đi , em đi. . . . . ." Nói xong , Lâm Khả Tâm xoay người hướng ra ngoài cửa , mà Tư Đồ Viêm nhìn theo bóng dáng cô không khỏi nắm chặt tay.
Cô làm sao dám. . . . . .Làm sao nói đi là bỏ đi ngay như vậy? Mặc kệ là ai cho phép , anh cũng sẽ không cho phép , trận trò chơi này chỉ đến khi anh chán rồi cô mới có thể rời đi , cô là của anh!
Ngay tại lúc Tư Đồ Viêm muốn đuổi theo , lại thấy Đại Vĩ sốt ruột chạy vào: " Tổng Tài , tôi đến đỡ anh"
Đại Vĩ nói xong , đỡ Tư Đồ Viêm đứng lên , sau đó hướng ra bãi giữ xe .
"Đại Vĩ , là cô ấy kêu cậu tới?" Tuy Tư Đồ Viêm không nói rõ là ai nhưng Đại Vĩ hiểu 「cô ấy 」 chính là Lâm Khả Tâm .
"Đúng vậy , vừa rồi Lâm Tiểu Thư chạy tới nói khí lực quá nhỏ không thể đỡ anh nói tôi nhanh đến giúp , Tổng Tài , Lâm Tiểu Thư đối với anh thực. . . . . ." Đương lúc Đại Vĩ quay đầu , thì Tư Đồ Viêm đã ngủ rồi.
Bên trong xe , Lâm Khả Tâm ngồi phía sau , có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi thấy Đại Vĩ đỡ Tư Đồ Viêm , cô mới yên lòng , cô giúp Đại Vĩ mở cửa xe , anh cẩn thận đặt Tư Đồ Viêm nằm đằng sau , mà đầu gối lên đùi của Lâm Khả Tâm .
Nhìn thấy Tư Đồ Viêm ngủ , Lâm Khả Tâm không khỏi vươn tay , giúp anh sửa lại một chút tóc hỗn độn , đúng , cô thật sự vô dụng , cho dù anh làm khó dễ cô bằng mọi cách thậm chút còn đuổi cô đi , cút đi , nhưng cô vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn khi lúc anh cần cô nhất .
Huống gì lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho cô cảm động như vậy cô lại càng không nhẫn tâm , tuy rằng cô cũng nghe được ít nhiều cuộc đối thoại giữa anh và Hách Sa Sa , lúc ấy định đem nước vào lại nghe Hách Sa Sa hỏi anh có phải vì cô mà mới không bỏ qua cho Cố Thiếu Kiệt?
Lâm Khả Tâm vốn định vào ngăn lại , nói với Hách Sa Sa là do Hách Sa Sa suy nghĩ quá nhiều nhưng nghe đến Tư Đồ Viêm liền quyết liệt phủ định , nói thật câu 「không phải 」 của anh làm cô ngây người , cô không biết nên đối mặt thế nào với anh , cũng không biết nên đối mặt như thế nào với đáp án mình nghe được , càng không biết như thế nào đối mặt với sự phiền lòng và xấu hổ.
Nhưng còn không chấp nhận được sự đau khổ đó , chợt nghe Tư Đồ Viêm lại nói
「 bây giờ Khả Tâm đã bên cạnh anh , anh còn so đo cái gì 」 thì sự đau khổ liền
được chữa khỏi ..
Tư Đồ Viêm , anh . . . . . .nghĩ thật vậy sao?
Lâm Khả Tâm vỗ vỗ иgự¢ của mình , thậm chí bây giờ cô vẫn cảm thụ được sự rung động kia , cô rất hiểu anh , anh không phải loại người thích ra vẻ âи áι , ngược lại anh còn sẽ phủ nhận , thậm chí ngẫm lại , có lẽ vì thói quen này nên anh mới phủ nhận là vì cô mới ép Cố Ca Ca làm vậy đi?
Bất quá cũng vì thế , Lâm Khả Tâm khẳng định 10 phần câu nói kia sẽ không là giả , chính là sau khi anh phát hiện ra cô núp đằng sau thì không có nói ra đáp án
Nhưng nếu sự thật là vậy , cớ gì lúc nãy anh chán ghét khi nhìn thấy cô? Nghĩ vậy
, Lâm Khả Tâm không khỏi cảm giác cánh tay có chút đau , lúc nãy anh đẩy cô quá mạnh , tuy không ngã xuống nhưng lại ᴆụng phải cạnh bàn , nhưng đối với cô mà nói , đau đớn bên ngoàinày chẳng thể so sánh với nỗi đau bên trong khi anh chán ghét nhìn cô như vậy.
Vì sao anh luôn thay đổi? Làm cho người ta rốt cuộc không biết anh nghĩ gì? Cuối cùng với anh , anh xem cô là gì?
Theo bản năng , Lâm Khả Tâm quay đầu nhìn về phía Tư Đồ Viêm.
Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn anh lúc anh ngủ , vẻ mặt này rất an nhàn , không hề lạnh lùng như mọi khi , Lâm Khả Tâm bị anh hấp dẫn , liền lẳng lặng nhìn anh một đường về nhà.
Trở lại nhà , Đại Vĩ giúp Lâm Khả Tâm mang Tư Đồ Viêm đến phòng ngủ , sau đó liền rời đi.
Thấy bộ dáng ngủ say như ૮ɦếƭ của anh , Lâm Khả Tâm định vươn tay giải khai cúc áo , sau đó mang theo chúc thẹn thùng cô đưa tay kéo khoá quần anh xuống , đúng lúc này , Tư Đồ Viêm đột nhiên lấy tay trụ tay cô lại , anh mở to mắt , doạ cô nhảy dựng .
"Cô đang làm gì?"
"Em thấy anh uống say , định giúp anh ૮ởเ φµầɳ áo , nếu không anh sẽ ngủ mà không thoải mái." Giả vờ nói giúp anh cởi đồ nhưng mặt của Lâm Khả Tâm đã nóng lên .
Tư Đồ Viêm bỏ tay Lâm Khả Tâm ra , sau đó dùng ngữ khí chán ghét nói: " Tôi nói cô đừng ᴆụng vào người tôi."
૮ɦếƭ tiệt , rốt cuộc Lâm Khả Tâm nhịn không được nữa: " Cuối cùng thì em làm sai cái gì? Tại sao anh đối xử với em như vậy?"
Vấn đề này từ lúc trên xe cô đã muốn hỏi , mặc kệ là cô làm sai gì thì ít nhất anh cũng phải cho cô biết chứ? Chẳng lẽ ૮ɦếƭ rồi mà cũng không hiểu?
Mà Tư Đồ Viêm chỉ là khinh thường nhếch miệng " Làm cái gì? Cô còn hỏi tôi làm cái gì? Đừng nói vừa rồi đối nghịch với tôi cũng không phải là cô làm? có thể nào cô muốn nói cho tôi biết cô có khuất mắt?"
Hiểu anh giận vì cô giúp Cố Thiếu Kiệt , nên cô cũng không phát cáu , cũng đúng , rõ ràng anh mới là chồng cô , nhưng chính cô lại giúp Cố Ca Ca đối nghịch với anh , đổi lại là người khác cũng sẽ tức giận.
"Thực xin lỗi." Lâm Khả Tâm cúi đầu , ngoan ngoãn giải thích nói: " Thật ra em cũng không muốn đối nghịch với anh , nhưng là Cố Ca Ca không thể uống , mà anh ấy là bạn nhiều năm của em , cho nên em. . . . . ."
"Bạn? Tôi nghĩ là tình nhân mới đúng đi?" Tư Đồ Viêm đánh gảy lời nói của Lâm Khả Tâm , anh châm chọc nói.
Rốt cuộc chịu không nổi sự hoài nghi của anh , Lâm Khả Tâm phản bác nói: " Tư Đồ Viêm , em đã nói cùng anh , em không còn thích Cố Ca Ca nữa , người hiện tại bây giờ em yêu là anh , nói đi , Cố Ca Ca bây giờ đã đính hôn với Sa Sa rồi , em thế nào cũng sẽ không mơ tưởng đến chồng của kế muội mình , mong anh đừng làm nhục nhân cách của em."
Nghe vậy , Tư Đồ Viêm khởi động thân mình: " A? Người như cô còn cần tôi phải sỉ nhục nhân cách sao?"
"Anh nói vậy là ý tứ gì?" Lâm Khả Tâm khơi mào một bên lông mi hỏi.
" Lâm Khả Tâm , nếu như cô thật sự không mơ ước đến Cố Thiếu Kiệt , như vậy tại sao thân thủ giả tạo giúp anh ta tránh một kiếp? Cô có biết , nếu cô không giúp
, có lẽ tôi sẽ làm anh ta dễ chịu hơn nhưng cô cư nhiên chọn lựa cách vì anh đối nghịch cùng tôi? Cho nên Cố Thiếu Kiệt có nhiều đau khổ cũng là do cô ban tặng thôi , còn nữa nhớ kỹ anh ta là vị hôn phu của kế muội cô , Hách Sa Sa chưa nói gì cô liền định lên giúp Cố Thiếu Kiệt rồi? Này không phải giọng khách át giọng chủ sao?"
Nghe Tư Đồ Viêm nói vậy , Lâm Khả Tâm không khỏi trầm mặc , quả thật lúc trước chỉ lo giúp đỡ , hoàn toàn không nghĩ những điều này , hiện tại ngẫm lại đúng là cô đã từng làm như Tư Đồ Viêm nói