"Hắc hắc , Thiếu Kiệt Ca Ca anh thực biết cách giấu diếm nha , em còn không phát hiện ra . . . . . . bất quá kinh hỉ này em rất thích."
"Em thích là tốt rồi." Trong giọng nói của Cố Thiếu Kiệt tràn đầy sự sủng nịch , sau đó anh liếc nhìn Lâm Khả Tâm một cái , ánh mắt cảm tạ cùng áy náy , mà cô chỉ là mỉm cười đáp lại.
Thấy hai người trao đổi ánh mắt , Tư Đồ Viêm còn rét lạnh hơn trước.
Người phụ nữ này không phải không thích nối dối sao? Như thế nào bây giờ lại nói dối dùm Cố Thiếu Kiệt? Còn nói với anh là không có gì với Cố Thiếu Kiệt? Vô nghĩa ! Lấy chính mình ra làm trò trước mặt Cố Thiếu Kiệt , thật thấp hèn ! Nhìn anh trở về có 「dọn dẹp 」 cô một chút hay không.
Về phần Hách Sa Sa , sau khi trong lòng tìm được câu trả lời thuyết phục lúc này mới nhớ tới chuyện khác: " Đúng rồi Khả Tâm Tỷ , vừa rồi em quên hỏi chị , vị đại soái ca bên cạnh chị là ai? Có phải bạn trai của chị không?"
"Anh ấy. . . . . ." Lâm Khả Tâm phát hiện ra chỉ cần Hách Sa Sa mở miệng là cứ như bom hẹn giờ làm cho người khác á khẩu không thể nói gì.
Lâm Khả Tâm phát sầu nhíu mày , cô nên giải thích thế nào với Hách Sa Sa về mối quan hệ của cô và Tư Đồ Viêm? Anh nói lúc người khác hỏi thì nên thành thật nói ra nhưng nếu cô nói ra cho Hách Sa Sa biết kia không phải mẹ Lâm cũng sẽ biết sao?
Thấy Lâm Khả Tâm do dự không nói , biểu tình của Tư Đồ Viêm lại trở nên xấu hơn , cô do dự cái gì? Chẳng lẽ cô quên anh dặn dò gì sao? Vẫn là tại sao khi người khác hỏi thì cô lại không nói nên lời? A , nếu cô ngượng ngùng thì để anh nói dùm cho .
Nhưng Tư Đồ Viêm còn chưa mở miệng thì Cố Thiếu Kiệt liền giành trước: " Sa Sa , vị này chính là Tổng Tài Tư Đồ Viêm của Tư Đồ Xí Nghiệp , là bạn trai của Khả Tâm."
Nhe Cố Thiếu Kiệt nói vậy , Hách Sa Sa nhảy dựng lên , trên miệng không kìm
được tiếng cười khẽ: "Nha , em đoán trúng rồi sao? Thật là bạn trai."
Hách Sa Sa nhìn nhìn Tư Đồ Viêm sau đó lại nhìn Lâm Khả Tâm , có chút hoài nghi vì lời nói của Cố Thiếu Kiệt .
"Khả Tâm Tỷ có bạn trai sao lại không nói cho em biết? Chị thật là gian xảo." Hách Sa Sa bỉu môi trách cứ , trên mặt nụ cười rõ ràng .
"Bọn chị chỉ vừa yêu nhau , cũng không có nói cho ai khác biết , Cố Ca Ca biết
cũng vì lúc trước tham gia tiệc mà gặp thôi. . . . . ." Dừng một chút , Lâm Khả Tâm bổ sung: " Đúng rồi Sa Sa , mẹ chị không muốn chị yêu đương nên chị không nói ra , làm ơn , em nhất định phải giúp chị giữ bí mật nha."
Hách Sa Sa nghe vậy , gật gật đầu.
"Bình thường Dì Lâm thương chị như vậy , em thật không nghĩ dì lại yêu cầu nghiêm khắc với chị , cũng không cho phép chị yêu đương. . . . . .Bất quá chị yên tâm , em sẽ giữ bí mật dùm chị dù sao từ lúc đầu em và Thiếu Kiệt Ca Ca cũng là lén lút , cũng không có nói với ai ! Hì hì." Hách Sa Sa thập phần đắc ý , nhưng trên mặt Cố Thiếu Kiệt và Lâm Khả Tâm lộ ra vài phần xấu hổ .
Đúng vậy , nếu lúc trước không phải Cố Thiếu Kiệt và Hách Sa Sa bí mật yêu nhau thì Lâm Khả Tâm sẽ không cần phải tỏ tình với Cố Thiếu Kiệt , kia cũng sẽ không xuất hiện một loạt chuyện tình tiếp theo .
Lâm Khả Tâm chỉ biết cười ngượng nói: " Cám ơn em , Sa Sa."
Về phần Hách Sa Sa , hỏi Lâm Khả Tâm xong liền chuyển ánh mắt tới trên người Tư Đồ Viêm.
"Tư Đồ Ca Ca , nói cho anh biết nha , em và Khả Tâm tỷ là từ nhỏ lớn lên cùng nhau , nên em rất hiểu chị ấy , nhiều năm qua chị ấy không có yêu ai , xem ra anh là mối tình đầu của Khả Tâm Tỷ rồi , nên anh nhất định phải đối xử thật tốt với chị ấy đó."
Sự nhắc nhở của Hách Sa Sa làm cho trong lòng của Lâm Khả Tâm trở nên hổn lộn , cô cảm khái khi Hách Sa Sa mong nhớ đến hạnh phúc của chính cô , lại không khỏi tiếc hận sự nhắc nhở của Sa Sa chỉ là uổng phí , mà điều quan trọng khiến cho Lâm Khả Tâm lo lắng đó chính là Tư Đồ Viêm sẽ trả lời thế nào? Nếu anh cự tuyệt quan hệ của 2 người , hoặc là nhìn cô lạnh lùng thì cái cớ trước kia không phải đều lòi ra?
Lâm Khả Tâm nhìn về phía Tư Đồ Viêm , trong lòng cầu nguyện anh có thể giúp cô giấu diếm chuyện này , nhưng điều chờ mong của cô lại làm cho anh cười lạnh
...
Hừ , hiện tại mới nghĩ đến anh? vừa rồi còn hát đệm cho Cố Thiếu Kiệt sao không nhớ còn anh đứng bên cạnh đi?
Tuy rằng giờ phút này Tư Đồ Viêm thập phần không vui nhưng anh cũng không vạch trần , ngược lại vô cùng thân thiết , hướng đến Hách Sa Sa cười nói: " Yên tâm đi , anh nhất định sẽ làm cho người mình yêu hạnh phúc." Dừng một chút , anh bổ sung thêm: " Cho dù không từ một thủ đoạn nào."
Lời nói bá đạo cùng sủng nịch của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm cả người ngây ngẩn , trong lòng cô "bùm bùm" khiêu khích , tim đập lộn xộn , điều này vừa làm cô vui vừa làm cô lo lắng.
Rốt cuộc lúc Tư Đồ Viêm nói những lời này anh suy nghĩ cái gì? Là thiệt tình hay chỉ đùa giỡn? Hay anh cũng thích cô? Cũng có thể tự cô lại đa tình , một bên tình nguyện mà thôi?
Theo bản năng , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Viêm , mà anh vẻ mặt như rất thật lòng , lại làm tim cô chạy loạn xạ lần nữa.
Thậm chí ngay cả Hách Sa Sa cũng bị lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho rung động , quay đầu nũng nịu nắm tay của Cố Thiếu Kiệt nói: " Thiếu Kiệt Ca Ca anh có nghe thấy chưa? Tư Đồ Ca Ca quả là người rất lãng mạng , em thật hâm mộ Khả Tâm Tỷ ! So sánh mà nói , Thiếu Kiệt Ca Ca không biết sủng người gì cả , anh chừng nào thì có thể nói với em được như những lời này?"
Đối mặt với sự làm nũng của Hách Sa Sa , Cố Thiếu Kiệt sủng nịch đáp: " Được được , là anh không tốt , lần sau em muốn nghe gì cứ nói , anh sẽ nói cho em nghe được chưa?"
Hách Sa Sa nghe vậy , liền tựa đầu san một bên: " Nhưng mà những lời đó không phải nói từ chính cảm giác của mình sao? Thật không có ý nghĩa. . . . . ."
Thấy Hách Sa Sa đùa giỡn , Cố Thiếu Kiệt theo thói quen định vươn tay sờ sờ đầu của cô để làm cho cô nguôi giận nhưng nghĩ đến Lâm Khả Tâm đang đứng trước mặt , anh vừa vươn tay liền dừng lại .
Anh quay sang nhìn Lâm Khả Tâm , chỉ thấy cô nhìn cánh tay của anh , biểu tình giống như đã từng quen biết .
Trong lòng Lâm Khả Tâm không khỏi cảm khái : khi chính mình không vui , Cố Ca Ca cũng dùng cách này để an ủi cô , đã qua được bao lâu tất cả đều thay đổi , xoay ngoạch 108 độ .
Ánh mắt của cô mang theo sự thương tiếc , Cố Thiếu Kiệt dừng tay sửa lại vỗ vỗ nhẹ vai của Hách Sa Sa: " Thôi , là anh không đúng , Sa Sa đừng giận , huống chi chúng ta làm vậy trước mặt Tư Đồ Tiên Sinh cũng không hay , dẫn bọn họ vào trong rồi nói tiếp."
Thật ra , Hách Sa Sa không có tức giận , cô chỉ là muốn nhân cơ hội cho Cố Thiếu Kiệt dỗ dành mình thôi , dù sao cũng chính là chiêu độc quyền của con gái khi yêu .
Nghe vậy , Hách Sa Sa gật gật đầu , dẫn Lâm Khả Tâm và Tư Đồ Viêm vào bên trong.
Tuy rằng tay kéo Hách Sa Sa nhưng trong lòng Cố Thiếu Kiệt thuỷ chung không thể rời khỏi ánh mắt của Lâm Khả Tâm , ngay cả chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy , thậm chí anh còn hoài nghi , sỡ dĩ anh không nói cho Lâm Khả Tâm biết chuyện anh và Hách Sa Sa đính hôn là vì đáy lòng của anh không khỏi sợ hãi , sợ Lâm Khả Tâm thấy anh đính hôn thì sẽ không còn hi vọng gì về anh nữa .
Nghĩ vậy , Cố Thiếu Kiệt quay đầu nhìn Lâm Khả Tâm , chỉ thấy cô đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì , còn Tư Đồ Viêm thì ngược lại bình thản nhìn Cố Thiếu Kiệt , anh nở nụ cười , nụ cười kia mang theo sự châm biếm làm cho Cố Thiếu Kiệt thấy không tự nhiên .
Vì muốn che dấu sự xấu hổ của mình , Cố Thiếu Kiệt mở miệng chỉ cái bàn cách
đó không xa nói: " Tư Đồ Tổng Tài , hai người ngồi ở đó , vị trí đó tốt lắm."
Còn không chờ Tư Đồ Viêm đáp ứng , Hách Sa Sa đã giành mở miệng trước: " Sao lại để Khả Tâm Tỷ ngồi ở đó? Em còn muốn mang chị ấy đến bàn nhất , để gần chúng ta hơn."
Nghe Hách Sa Sa nói vậy , Lâm Khả Tâm liên tục lắc đầu: " Không cần phiền toái đâu Sa Sa , chuyện em và Cố Ca Ca đính hôn lớn như vậy , thì hôm nay chắc sẽ có nhiều khách quý tới , chỗ đầu tiên là của nhân vật quan trọng , nếu bây giờ bọn chị ngồi thì chẳng phải giành chỗ của người khác sao? Để bọn chị ngồi đây là ổn
rồi."
Bởi vì nhiều năm qua sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu khiến cho Lâm Khả Tâm thập phần hiểu được cái gì quan trọng và cái gì không quan trọng , huống chi cô cũng chẳng muốn ngồi ở vị trí đầu , tuy rằng bây giờ mẹ Lâm không có ở đây nhưng khi nào đến cũng chẳng biết , nếu để mẹ cô thấy cô cùng một chỗ với Tư Đồ Viêm
, kia cô phải giải thích làm sao?
Nhưng Hách Sa Sa mở miệng nói: " Nếu vậy thì xem ra Khả Tâm tỷ lo lắng vô ích rồi , hôm nay vừa vặn có hai dãy cho vị trí đầu tiên." Nói xong , Hách Sa Sa nhìn Lâm Khả Tâm , trên mặt lại là biểu tình định nói lại thôi .
"?" Lâm Khả Tâm nghi hoặc nhìn Hách Sa Sa .
"Khả Tâm Tỷ. . . . . ." Hách Sa Sa nhìn Lâm Khả Tâm một cái , sau đó mang theo chút do dự nói: " Trước mấy tiếng khi tiệc bắt đầu , bệnh tim của dì Lâm bỗng tái phát phải vào bệnh viện , mà ba ba bởi vì lo cho dì nên bây giờ đang ở đó , phỏng chừng sẽ không đến."
Lời nói của Hách Sa Sa như sấm sét giữa trời , đánh thẳng vào người Lâm Khả Tâm , làm cho cô mất thần
Nghe chính mẹ của mình vào bệnh viện , Lâm Khả Tâm hận không thể bật người chạy đến với bà nhưng độ mạnh yếu trên lưng của cô nhắc nhở cô không thể làm vậy , trong lòng cô hiểu rõ nếu cô bội ước thì chẳng nhửng phải trả hết nợ cho Tư Đồ Viêm mà chuyện của cô và anh mẹ Lâm cũng sẽ biết , mà bây giờ bệnh tim của mẹ không tốt , làm sao chịu nổi đả kích này? Nên chẳng muốn mẹ Lâm gặp chuyện mà cô phải nén lại , bởi vì cách này mới thật sự là cách tốt nhất .
Lâm Khả Tâm phục hồi tinh thần , thấy Cố Thiếu Kiệt đang lo lắng nhìn cô , kia ánh mắt quan tâm thật quen thuộc làm cho cô thiếu chút nữa khóc oà ra .
"Khả Tâm Tỷ , dì Lâm xảy ra chuyện như vậy , căn bản chúng ta nên đến bệnh viện nhưng tiệc đính hôn đã báo cho tất cả khách khứa , mọi thứ cũng đã bày trí xong nên chúng ta cũng không thể thay đổi . . . . . .Chị sẽ không trách bọn em chứ?" Hách Sa Sa nhìn về phía Lâm Khả Tâm
Mà Lâm Khả Tâm chỉ lắc đầu nói: " Không sao , chị hiểu."
"Em dẫn hai người đi lên chỗ đằng trước." Hách Sa Sa nói xong định tiếp tục bước đi nhưng bị Lâm Khả Tâm gọi lại.
"Thật sự không cần đâu , mấy ngày nay Viêm rất bận , nói không chừng nữa đường bọn chị sẽ rời đi , nếu bây giờ ngồi ở vị trí đầu thì lát nữa có muốn đi cũng sẽ không được."
"Như vậy à. . . . . ." Hách Sa Sa cắn môi dưới , bày ra bộ dạng mất mác.
Thấy Hách Sa Sa như vậy , trong lòng Lâm Khả Tâm nhất thời áy náy , vì để chính mình cũng có lo lắng , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tư Đồ Viêm: " Có phải hay không , Viêm?"
Tư Đồ Viêmnhìn thẳng lại cô, sau đó nhếch miệng nở nụ cười , có lẽ người ngoài sẽ không xem nụ cười này của anh để trong lòng nhưng vì ở chung với anh một thời gian rồi nên đối với biểu tình này Lâm Khả Tâm rất hiểu .
Vì vậy lúc nhìn thấy anh cười , cô lập tức cảm giác cả người lạnh run.
Thấy Lâm Khả Tâm khẩn trương , Tư Đồ Viêm quay đầu nhìn Hách Sa Sa , nở nụ cười ấm áp hiếm thấy: " Thật ra cũng không nhất định phải rời đi."
"?!?" Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm và Hách Sa Sa cả kinh , bất quá Hách Sa Sa là kinh hỉ còn Lâm Khả Tâm là hoảng sợ.
"Thật sao?" Hách Sa Sa không che một chút gì sự sung sướng trên mặt của mình.
"Đúng." Tư Đồ Viêm gật đầu: " nói gì thì nói , dù sao em cũng là em gái của Khả Tâm , mà hôm nay là ngày trọng đại của em nên chúng tôi đã đến đây sẽ không về nửa chừng".
"Viêm , vậy công việc của anh. . . . . ." Lâm Khả Tâm mang theo sự hi vọng cuối cùng , nhưng anh lựa chọn không giúp cô .
Tư Đồ Viêm tiếp tục nhìn Hách Sa Sa nói: " Công việc lúc nào làm cũng được ,
không nên nóng lòng , yên tâm , anh sẽ nói rõ với nhân viên , không để bọn họ gọi điện làm phiền cho đến khi tiệc đính hôn chấm dứt."
Tư Đồ Viêm nói xong , sắc mặt Hách Sa Sa liền cảm kích , ôm lấy anh :" Cám ơn Tư Đồ Ca Ca."
Bởi vì hành động của Hách Sa Sa quá đột ngột nên trong nháy mắt Tư Đồ Viêm mang theo chút phức tạp thần sắc , Hách Sa Sa ôm anh vài giây sau liền buông. Sau đó cô hướng đến Lâm Khả Tâm lè lưỡi: " Lời nói của Tư Đồ Ca Ca làm em rất vui , em có chút kích động , Khả Tâm Tỷ đừng ghen nha."
"Không có việc gì , chị sẽ không ăn dấm chua."
Nói xong , Lâm Khả Tâm cúi đầu , trong lòng tự nói : huống gì ngay cả quyền lợi ghen cô cũng không hề có ... nhưng dù hiểu như vậy cô vẫn không thể giải thích sự cay đắng , bất an như là có chuyện gì sắp sẽ xảy ra.
Cô muốn thoát khỏi Tư Đồ Viêm , thoát đi sự đau khổ này , nhưng lại rồi luyến tiếc .
Nước mắt của Lâm Khả Tâm rơi xuống trên tay của Tư Đồ Viêm , cô bỗng cảm thấy đó không phải là cái ôm mà chỉ là sự xiềng xích , cầm tù cô bên cạnh anh.
Lâm Khả Tâm không khỏi nghĩ tới tư liệu của cô trong văn phòng làm việc của anh , nhất là tình cảnh càng lúc càng làm cô mịt mờ hơn , đương lúc cô nghĩ anh thật lòng quan tâm mình thì lại phát hiện anh chỉ mượn cô như đồ vật ; đương lúc cô nghĩ anh sẽ vạch trần mình thì anh lại giúp cô nối dối ; đương lúc cô chờ mong anh sẽ cứu cô khi nhìn cảnh cô đang nguy hiểm sắp rơi xuống vực nhưng kết quả anh lại chọn thấy ૮ɦếƭ mà không cứu.
Rốt cuộc , Tư Đồ Viêm muốn làm gì? Đây là điều Lâm Khả Tâm có nghĩ cũng không ra , huống chi đáp án đó nếu là chuyện tàn nhẫn thì cô cũng chẳng muốn biết làm gì.
Cứ như vậy , Lâm Khả Tâm mặc cho Tư Đồ Viêm kéo đi , theo Hách Sa Sa tới vị trí đầu , sau đó Hách Sa Sa và Cố Thiếu Kiệt đi đón tiếp người khác .
Trước khi đi , Hách Sa Sa nắm tay Lâm Khả Tâm nói: " Đúng rồi , Khả Tâm Tỷ hôm nay chị mặc quần áo thật xinh đẹp , hơn nữa cái váy này của chị lại giống
chiếc váy em thích nhất ! Sớm biết , em sẽ mặc giống vậy để chúng ta chính là hai chị em."
"Đúng đó , đáng tiếc." Lâm Khả Tâm nở nụ cười ngượng ngùng .
Quả nhiên , cô biết Hách Sa Sa phát hiện ra quần áo giống nhau ,may mắn, Sa Sa không nghĩ nhiều bằng không lúc này sẽ trở nên mất hứng , dù sao hai người cùng thích một món hang giống nhau.
"Khả Tâm Tỷ , em đi trước , chị nhất định phải ở đây đến cuối bữa tiệc nha." "Ừ , chị sẽ."
Nghe được Lâm Khả Tâm đáp ứng , Hách Sa Sa hài lòng bật cười sau đó quay người nhẹ nhàng như chú nai chạy đến Cố Thiếu Kiệt đứng đó không xa.
Chưa đợi hai người rời khỏi ánh mắt của Lâm Khả Tâm , chợt nghe Tư Đồ Viêm một bên lạnh lùng nói: " A , người ta đi rồi vẫn còn nhìn không rời , em luyến tiếc khi người ta đi sao? Lâm Khả Tâm , bây giờ người ta đã đính hôn rồi , đừng mơ mộng viễn vong nữa."
Ngữ khí châm chọc của Tư Đồ Viêm rõ ràng chỉ trích Lâm Khả Tâm đê tiện , cô cảm thấy thật khó chịu , cô hít sâu một hơi quay đầu nhìn anh: " Tư Đồ Viêm , rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn làmgì? Tôi không hiểu em nói quái gì?" Tư Đồ Viêm nhún nhún vai , ra vẻ vô tội nói , nhưng Lâm Khả Tâm cũng không ngốc , tuy rằng cô không biết mục đích của anh là gì nhưng cô biết anh chắc chắn có mục đích.