Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản - Chương 25

Tác giả: Xà Thôn Kình

" Cố Ca Ca , cám ơn anh đã quan tâm em. . . . . .Em có chút không quen."
"Đứa ngốc này , cái gì mà không quen? Chúng ta lớn lên cùng nhau , em là em gái của anh , có anh trai nào mà không quan tâm em gái mình không?" Cố Thiếu Kiệt nói xong , ôn nhu sờ sờ đầu Lâm Khả Tâm , độ ấm , động tác quen thuộc gần gũi lại làm cho cô thêm ấm áp .
Nghe giọng điệu ôn nhu trước sau như một của Cố Thiếu Kiệt , giống như không có gì thay đổi nhưng trong lòng Lâm Khả Tâm hiểu được mọi thứ đã không còn như xưa từ cái đêm cô tỏ tình với Cố Ca Ca , đúng vậy cô như thế nào lại quên chính mình chỉ là em gái thôi.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Cố Ca Ca đối xử với cô như vậy nhưng nghĩ đến tình cảm 9 năm qua mà trong mắt của anh chỉ xem cô như em gái Lâm Khả Tâm không khỏi uỷ khuất cho sự chờ đợi của mình trong nhiều năm qua .
Bất quá dù đau khổ Lâm Khả Tâm vẫn cố gắng che dấu , giả vờ nở nụ cười: " Cám ơn . . . . . .Ca Ca."
Cố Thiếu Kiệt vỗ vỗ vai cô: " Khả Tâm , nếu như em thật lòng xem anh là ca ca thì nghe anh nói mấy câu."
"Dạ, anh cứ nói".
"Rời nơi này đi , về nhà với anh." Cố Thiếu Kiệt thập phần thật lòng nói .
8 chữ ngắn củn này làm cho Lâm Khả Tâm sửng sốt , sau đó cô xua xua tay nói: " Không được không được , Cố Ca Ca em không thể về nhà, em. . . . . ."
Sự sốt ruột này cô không biết nói làm sao , thật sự không thể nói hai người đã kí hợp đồng trong vòng một năm sẽ không được rời Tư Đồ Viêm mà đi?
Bởi vì không biết chuyện còn có ẩn khúc nên Cố Thiếu Kiệt tưởng rằng Lâm Khả Tâm luyến tiếc , vì vậy vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: "Khả Tâm sao em lại không nghe lời anh? Em chỉ là một người con gái cho dù có thích Tư Đồ Viêm cũng không thể vừa quen biết vài ngày liền vội gã cho anh ta , dù sao thời gian hai người quen biết rất ngắn em có chắc em hiểu rõ anh ta không? Anh nghe bên ngoài đồn đại Tư Đồ Viêm cực kì lăng nhăng , bạn gái thay đổi như thay quần thay áo , chưa từng thật lòng với một ai , cho nên em nên xác định rõ anh ta là có tình cảm với em hay vui đùa? Nói không chừng vài bữa nữa liền bỏ em thôi , mà người nhà của em thì không biết chuyện này , đến lúc đó em sẽ nhờ ai giúp đỡ em?"
Sự lo lắng của Cố Thiếu Kiệt làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy buồn cười , thứ 1: cô không phải vì thích Tư Đồ Viêm mà gả cho anh , phải nói đúng hơn là ngoại trừ cách đó cô cũng chẳng còn cách khác ; thứ 2 ngay từ lúc đầu Cố Thiếu Kiệt đối với cô cũng chỉ là đùa giỡn thôi ; thứ 3 là bởi cũng chẳng có ai giúp đỡ cô nên cô mới phải gả cho Tư Đồ Viêm .
Nhưng cô cũng không đem những điều này nói cho Cố Thiếu Kiệt biết vì cô tin nếu nói ra Cố Thiếu Kiệt sẽ giúp cô trả hết tiền , nhưng cô không muốn nợ ân tình của Cố Thiếu Kiệt dù sao quan hệ bọn họ thực phức tạp huống chi nếu Hách Sa Sa biết liền mất hứng .
"Cố Ca Ca , anh yên tâm , em có thể cam đoan , Tư Đồ Viêm sẽ không vứt bỏ em."
Nói xong , cô còn bổ sung thêm một câu: " Ít nhất là trong vòng một năm."
Huống chi nếu Tư Đồ Viêm rời bỏ cô thì quá tốt nhưng cô còn lo ngược lại anh sẽ không nguyện buông tha cho cô thì sao?
Nhưng Cố Thiếu Kiệt lại nghe như kiểu Lâm Khả Tâm rất thích Tư Đồ Viêm nên anh khăng khăng: " Khả Tâm , nếu Tư Đồ Viêm thích em , thì anh ta sẽ danh chính ngôn thuận lấy em mà không phải để cho em làm 「người vợ yên lặng vô danh 」 , em đừng để lời nói dối của anh ta dụ ngọt , hơn nữa chuyện 2 người kết hôn nếu truyền ra ngoài thì người ta sẽ chỉ trỏ sau lưng em , như vậy em cũng. . . . . ."
Cố Thiếu Kiệt còn chưa nói xong thì Lâm Khả Tâm liền cắt ngang: " Cố Ca Ca em biết anh tốt với em nhưng chưa bao giờ em bị lời nói dối của Tư Đồ Viêm dụ ngọt , bởi vì anh ấy cũng chưa bao giờ nói những lời đường mật với em , hơn nữa về phần vấn đề thanh danh , chỉ cần Cố Ca Ca không nói cho ai biết thì chuyện kết hôn của bọn em sẽ không bị lộ , dù sao em không nói ra thì bây giờ anh cũng đâu biết chuyện kết hôn này , cho nên người khác thì làm sao biết? Vả lại từ nhỏ đến giờ em cũng đã quen với việc bị người khác chỉ trỏ , đó là thói quen rồi."
Nhưng Cố Thiếu Kiệt vẫn không cho rằng như vậy: " Khả Tâm , em nghĩ thật đơn giản , em nên hiểu rằng Tư Đồ Viêm là nhân vật được giới truyền thông yêu thích , chỉ cần em ở bên cạnh anh ta 1 ngày thì giới truyền thông sẽ cố tìm ra chuyện 2 người , bây giờ người ta không biết nhưng tương lai thì sao?Chẳng lẽ em định dấu cả đời? Nếu hai người có con? Rồi đứa bé đó cũng không được quyền nói ra ba nó là ai sao?"
Đối mặt với một lèo vấn đề của Cố Thiếu Kiệt , Lâm Khả Tâm cảm thấy choáng , dù sao những vấn đề này cô chưa từng nghĩ qua , làm ơn , hôn nhân giữa cô và Tư Đồ Viêm chỉ có 1 năm , sao phải lo lắng lâu dài? Thậm chí đứa nhỏ cũng lo tới?
Lâm Khả Tâm muốn nói sự thật cho Cố Thiếu Kiệt biết như vậy sẽ không nói những chuyện dư thừa nữa nhưng phiền toái chính là cô không thể ...
Cố Thiếu Kiệt không yên tâm liền tiếp tục: " Khả Tm , anh biết em từ lúc còn nhỏ nên căn bản anh hiểu em , bây giờ vì một người đàn ông mà em lừa gạt người nhà của mình là không nên , nếu dì Lâm biết thì dì sẽ nghĩ sao? Dì khổ nuôi em khôn lớn , chuyện em kết hôn lại không nói cho Dì biết , đến khi sự thật phơi bày Dì sẽ nhiều thương tâm thế nào?"
". . . . . ." Lời nói của Cố Thiếu Kiệt đánh vào nỗi lòng của Lâm Khả Tâm , thật ra điều cô lo lắng nhất vẫn là mẹ Lâm , dù sao bây giờ tư liệu của cô ghi tình trạng vẫn là kết hôn rồi nên dù có thể gạt mẹ Lâm một lúc cũng không thể gạt cả đời , đến lúc đó hậu quả thật khó lường. . . . . .
Thấy chính mình khuyên bảo không có tác dụng , Cố Thiếu Kiệt tiếp tục nói: " Hơn nữa , em không dễ dàng mà vào được trường đại học này , nếu vì tình cảm mà từ bỏ bài vở thì tương lai em sẽ phải hối hận , nên anh hi vọng em lấy việc học của mình làm trọng , cho dù chưa ly hôn với Tư Đồ Viêm thì trước em cũng nên trở về và tiếp tục học , đợi sau khi tốt nghiệp xong lựa chọn ở cùng chỗ với anh ta , Cố Ca ca sẽ không ngăn cản".
Cố Thiếu Kiệt nói xong , vươn tay ra với Lâm Khả Tâm , chỉ cần cô bắt tay anh thì anh liền mang cô rời đi chỗ này .
Lâm Khả Tâm nhìn cánh tay của Cố Thiếu Kiệt , có chút do dự.
Làm ơn , cô thế nào lại không muốn tiếp tục học? Dù sao lúc cấp ba cô phải cố gắng lắm mới được vào trường Đại Học này , nhưng Tư Đồ Viêm là một trong những giáo đổng của trường kia nếu cô quay trở lại học thì cũng đâu thoát khỏi tay anh?! Càng đừng nói hơn là tốt nghiệp xong rồi tiếp tục lựa chọn bên cạnh anh? Như thế nào có thể?
Lâm Khả Tâm tự nhủ trong lòng và cô cũng thừa hiểu chuyện đó không có khả năng ... A , có lẽ , nói không chừng. . . . . .
Phát giác đến chính mình càng lúc càng do dự , cô mới bắt đầu có chút tin tưởng lời nói của Cố Thiếu Kiệt , tuy rằng có cả một đống lý do không thể rời đi nhưng dù sao cũng chỉ là lý do nếu cô thật sự muốn thì có gì mà ngăn cản được? Nói không chừng cô không muốn rời đi chính là vì ngôi nhà này có sự tồn tại của Tư Đồ Viêm.
Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , nhìn vào ánh mắt ôn nhu của Cố Thiếu Kiệt , đã có lúc ánh mắt này giúp cô vượt qua nhiều khó khăn , và cũng là ánh mắt luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô , thậm chí chỉ cần nhìn nó cô sẽ tiêu tan hế những đắng cay, khổ sở trong lòng.
Nhưng hiện tại , cô cũng nhìn vào ánh mắt này như lúc trước , nhưng vì sao chẳng còn cảm giác rung động khi xưa? Mà chỉ còn lại tiếc hận cùng hoài niệm , không chỉ vậy , lúc cô cúi đầu nhìn cánh tay của Cố Thiếu Kiệt thì người đầu tiên cô nghĩ lại là Tư Đồ Viêm?
Nếu chính mình đưa tay ra thì đồng nghĩa với việc cô sẽ rời khỏi Tư Đồ Viêm , nhưng việc ở chung nhà với anh không biết từ lúc nào đã trở thành thói quen của cô , mỗi ngày cùng đợi nhau về , nếu như không có anh bên cạnh , liệu cô có dễ chịu không?
Mà điều quan trọng là chỉ cần nghĩ đến Tư Đồ Viêm lẻ loi ở trong căn nhà này một mình , bỗng trong lòng cô cảm thấy thật ê ẩm , chua xót , đúng vậy , cho dù là tự cô đa tình nhưng cô cũng không muốn để anh cô đơn , cô hiểu được niềm đau của điều đó.
Lúc này , Lâm Khả Tâm mới nhận ra nguyên lai bất tri bất giác cô đã yêu Tư Đồ Viêm rồi!
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà Tư Đồ Viêm đã dần dần thay thế vị trí của Cố Thiếu Kiệt trong lòng cô , anh chiếm lấy toàn bộ trái tim của cô .
"Thực xin lỗi , Cố Ca Ca em không thể đi cùng anh." Dừng một chút , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu: " Nhưng anh yên tâm , bài vở em sẽ hoàn thành , chẳng qua chỉ là tạm nghỉ 1 năm thôi , em hứa. "
Nhìn sắc mặt kiên định của Lâm Khả Tâm , Cố Thiếu Kiệt đành thu hồi tay lại: " Em không nỡ xa anh ta sao?"
Nghĩ đến Tư Đồ Viêm quan trọng như vậy với Lâm Khả Tâm , trái tim của Cố Thiếu Kiệt cũng cảm thấy thật nhói.
"Em không phải luyến tiếc Tư Đồ Viêm mà em là , là , là . . . . . .À , em luyến tiếc Tiểu Bối."
Ngượng ngùng thừa nhận chính mình thích Tư Đồ Viêm nên Lâm Khả Tâm xả đại một câu nói dối .
"Tiểu Bối?" Cố Thiếu Kiệt đầy nghi hoặc nhìn cô .
Nghe thấy người khác nhắc đến mình , Tiểu Bối đang ngủ liền tỉnh rồi vẫy vẫy đuôi chạy về hướng Lâm Khả Tâm , cô ôm Tiểu Bối lên , nhìn Cố Thiếu Kiệt nói: " Đây là Tiểu Bối."
"Em không chịu đi chỉ vì một con chó?" Cố Thiếu Kiệt nghĩ dù cho Lâm Khả Tâm có tìm cớ thì cũng nên hợp lý một chút đi.
Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu , thật ra lúc Cố Thiếu Kiệt đem Tiểu Bối xem chỉ như một con chó cô bỗng cảm thấy thất vọng: " Tiểu Bối với em không chỉ là chú chó mà nó còn là giấc mộng không thể ᴆụng tới của em , em đã từng nói với anh rất nhiều lần nhưng anh không nhớ."
Nói đến này , Cô lại cảm thấy nhớ Tư Đồ Viêm , tuy rằng anh luôn miệng không quan tâm cô nhưng chính anh đã biến giấc mơ của cô thành thật.
Có lẽ vì vậy nên cô chẳng sợ tính tình xấu xa của Tư Đồ mà vẫn đâm đầu vào yêu anh.
Nghe Lâm Khả Tâm nói vậy , Cố Thiếu Kiệt mới nhớ tới , hơn nữa lúc đó nghe âm giọng của cô biết bao nhiêu là khát vọng , nghĩ đến chính bản thân mình luôn nói quan tâm cô nhưng những gì cô nói Cố Thiếu Kiệt không bao giờ để trong lòng ... anh không nói đến đề tài Tiểu Bối nửa mà đánh lãng sang chuyện khác: " Khả Tâm , hôm qua anh có thăm mẹ em , có chuyện anh đáp ứng với Dì Lâm sẽ không nói cho em nhưng hiện tại chuyện này mới có thể làm em hồi tâm chuyển ý."
"Chuyện gì?" Lời nói của Cố Thiếu Kiệt làm cho Lâm Khả Tâm khẩn trương
Anh thở dài: " Gần đây sức khoẻ của Dì Lâm không tốt , hôm qua lúc anh đến là Dì vừa từ bệnh viện trở về , anh nghe nói bệnh cũ của Dì tái phát nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc học của em nên Dì dặn anh không được nói cho em biết."
Chỉ nghe đến đây Lâm Khả Tâm liền hốt hoảng , còn những gì sau đó Cố Thiếu Kiệt nói cô căn bản nghe cũng chẳng lọt tai.
Bệnh tim của mẹ lại tái phát? Còn phải vào viện? Nói vậy chắc chắn rất nghiêm trọng nhưng vì cô mà mẹ Lâm không cho nói ra , lúc mẹ nguy hiểm cô cũng chẳng bên cạnh . Mẹ , con xin lỗi ..
Lâm Khả Tâm chỉ cảm thấy đầu ốc mình như " Đùng" một tiếng .
"Khả Tâm , Khả Tâm". Cố Thiếu Kiệt thấy Lâm Khả Tâm mất hồn , thoáng lo lắng gọi cô .
Lúc trước sỡ dĩ Cố Thiếu Kiệt không nói là vì ngoại trừ đáp ứng với mẹ Lâm còn thêm chuyện Lâm Khả Tâm rất hiếu thảo nếu cô biết được sẽ áy náy tự trách , hiện tại quả nhiên là vậy .
"Khả Tâm , em đừng tự trách mình nữa , này không phải lỗi của em , dù sao cũng chẳng ai mong muốn Dì bị như vậy mà? Hiện tại việc cấp bách , em nên cùng anh trở về đi, dù sao dì cũng vừa khỏi , sức khoẻ còn yếu , em có thể mang Tiểu Bối theo , nếu như nhà em không cho em nuôi thì anh sẽ giúp em chăm sóc Tiểu Bối hơn nữa sẽ không mang chuyện của em cùng Tư Đồ Viêm nói cho mọi người biết".
Cố Thiếu Kiệt đem sự tình an bài chu đáo , Lâm Khả Tâm nghe vậy cắn chặt môi , cô lại lâm vào tình trạng do dự ... Thời gian lặng yên trôi qua , cô càng lúc càng cắn chặt môi dưới , giống như đến khi môi mình chảy máu cô mới chịu buông , mà Cố Thiếu Kiệt cũng không thúc giục chỉ yên lặng ngồi chờ.
Cố Thiếu Kiệt không vội vã vì anh biết anh nắm chắc phần thắng trong tay , Lâm Khả Tâm sẽ cùng anh rời đi , dù sao cô luôn là đứa con hiếu thảo mà Lâm Xảo Như tình trạng đã không được tốt ( TT : tên mẹ Lâm íh nha) , nên chắc chắn không có chuyện nghe bà bị bệnh mà Lâm Khả Tâm có thể thờ ơ ..
Nhưng điều làm cho Cố Thiếu Kiệt kinh ngạc là Lâm Khả Tâm vẫn kiên định: " Thực xin lỗi Cố Ca Ca , tuy rằng em rất muốn trở về thăm mẹ nhưng em không thể đi , có lẽ anh sẽ xem em là đứa bất hiếu nhưng em chỉ có thể làm vậy , hi vọng anh hiểu cho."
Không nghĩ tới chiêu cuối cùng của mình cũng không có tác dụng , Cố Thiếu Kiệt không còn cách nào chỉ có thể thở dài: " Được , Khả Tâm , anh biết anh không thể khuyên em , nhưng em nhớ rõ mặc kệ lúc nào Tư Đồ Viêm khi dễ em hoặc em muốn trở về thì nói cho anh biết ngay , anh lúc nào cũng là chỗ dựa vững chắc cho em."
Lâm Khả Tâm nghe vậy , liên tục gật đầu: " Dạ , cám ơn Cố Ca Ca ,cám ơn anh đã không chê em , còn cố gắng duy trì vì em."
Cô tiễn Cố Thiếu Kiệt ra tới cửa .
"Được rồi , anh đi đây."
"Vâng , Cố Ca Ca đi thong thả , còn nữa lúc nào rảnh thì thay em chăm sóc mẹ em dùm." Lâm Khả Tâm không quên dặn dò .
Cố Thiếu Kiệt ôn nhu sờ sờ đầu của cô: "Yên tâm , anh sẽ chăm sóc Dì như chính mẹ ruột của mình em không cần lo , còn nữa em sống hạnh phúc là điều anh muốn thấy nhất , có hiểu chưa?"
" Vâng , em biết."
Cố Thiếu Kiệt cất bước rời đi , Lâm Khả Tâm trở lại trong nhà nằm trên sofa , không khí khẩn trương lúc nãy vẫn chưa giảm bớt ..
Hô. . . . . . rốt cục Cố Ca Ca cũng đã về , lúc nãy cô còn tưởng Cố Ca Ca khi nào chưa khuyên được cô khi đó sẽ không rời đi ... thật may mắn vừa vặn Tư Đồ Viêm không có ở nhà , nếu không anh biết Cố Ca Ca đến đây muốn mang cô rời đi thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Bất quá nghe Cố Thiếu Kiệt nói mẹ Lâm bị bệnh làm cho cô thập phần lo lắng , tuy rằng cô không tính lén sau lưng Tư Đồ Viêm mà trở về nhưng cũng không có nghĩa cô sẽ không chủ động xin anh cho cô quay về , dù sao Tư Đồ Viêm cũng là do ba mẹ nuôi lớn ít nhiều sẽ hiểu cho cô , chắc anh sẽ không ép cô?
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm cầm điện thoại , trước muốn gọi cho mẹ Lâm quan tâm chút , nhưng lúc đó , chuông cửa vang lên.
"Anh sao lại quay lại? Có quên đồ sao?" Lâm Khả Tâm để điện thoại sang một bên , đứng dậy hướng ra cửa , không nghĩ tới người trước cửa không phải là Cố Thiếu Kiệt mà là Tư Đồ Viêm .
"Em đang nói gì? Cái gì mà quay lại? Hay lúc nãy có ai tới đây?" Tư Đồ Viêm nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Khả Tâm , mà trong lòng cô lại không khỏi thầm kêu không tốt .
Thảm , chính cô còn tưởng Cố Ca Ca quên đồ ai ngờ là Tư Đồ Viêm? Thật là chuyện không tốt a , nếu anh biết Cố Ca Ca đến đây thì không biết anh phát hoả với cô ra sao nữa.
Nghĩ đến đây , Lâm Khả Tâm ngượng ngùng sau đó làm bộ dạng vô tội nói: " Không có , em có nói gì đâu? Anh nghe lầm gì sao?"
"Em không nói?" Tư Đồ Viêm lạnh lùng nhìn cô , ánh mắt phi thường chán ghét , hơn nữa còn dám nói dối.
Bị anh nhìn chằm chằm , Lâm Khả Tâm nhất thời run một trận , ánh mắt đảo quanh một chút rồi chạy đến một bên điện thoại : " A , Đúng rồi , lúc nãy em nói chuyện điện thoại , chắc anh nghe một chỗ nào đó thôi , không tin , điện thoại em còn để trên bàn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc