Tuy rằng lúc trước cô cũng có thấy anh lạnh lùng , nhưng sắc mặt của anh bây giờ làm cho cô thập phần bất an , thà là nói còn hơn anh im lặng , sự im lặng này làm cho người khác không khỏi sợ hãi
"Viêm , suy nghĩ gì?" Lâm Khả Tâm mở miệng , thử hỏi han .
Tư Đồ Viêm liếc nhìn Lâm Khả Tâm một cái , sau đó lại nhìn về phía trước: " Anh suy nghĩ về Cố Thiếu Kiệt , người đó thật làm cho anh cảm thấy thú vị."
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy , nhưng biểu tình của anh lại như trước , lạnh lùng doạ người ...
Nghe anh một lần nữa nhắc đến Cố Thiếu Kiệt , trong lòng Lâm Khả Tâm không khỏi lo lắng , có phải anh đã nhận ra cái gì rồi không?
Ngay sau đó , Lâm Khả Tâm nói: " Viêm , em và Cố Ca ... À Không , Cố Thiếu Kiệt là bạn bè từ nhỏ , em thật không muốn anh hoài nghi. . . . . ."
" Lâm Khả Tâm , em đừng suy nghĩ nhiều , bất quá em chỉ là vợ anh trên danh nghĩ thôi , còn quan hệ giữa hai người , anh không quan tâm đâu." Tư Đồ Viêm biểu hiện ra bộ dạng anh không thèm quan tâm ..
Mặc dù , anh không hỏi coi như cô thoát được một kiếp , nhưng nghe anh nói rằng cô chỉ là vợ trên danh nghĩa , thật trong lòng cảm thấy khó chịu , cô nghĩ rằng , mặc dù chính cô là vợ trên danh nghĩ nhưng hôn nhân giữa 2 người cũng là pháp luật làm chứng , thử hỏi có người đàn ông nào không quan tâm quá khứ của vợ mình không? Huống chi , cô và Cố Thiếu Kiệt không đơn giãn chỉ là bạn bè! Trừ phi , Tư Đồ Viêm đối với cô một chút tình cảm cũng không có . . . . . .
Lâm Khả Tâm nhíu nhíu mày , thật buồn cười , chuyện anh không thích cô không phải lẽ thường sao? Từ ngày đầu gặp mặt , thái độ của anh đối với cô đã giống vậy rồi , vì sao hiện tại cô cảm thấy mất mác?
Bất quá , đạo lý chỉ là đạo lý , nhưng hiểu được đạo lý cũng không làm cho lòng người khác dễ chịu hơn , Lâm Khả Tâm cảm thấy càng buồn hơn , mặt mày nhăn nhó thẳng đến nhà cũng không giãn ra ...
Thoạt nhìn như Tư Đồ Viêm chỉ thuỷ chung nhìn về phía trước , nhưng thật ra dư quang anh đều để ý đến biểu tình của Lâm Khả Tâm , nhìn thấy cô mặt mày cau có không nói gì , anh còn tưởng cô nhớ Cố Thiếu Kiệt , vì vậy mà anh càng trở nên lạnh lùng hơn .
Chờ sau khi xe chạy đến nhà , Đại Vĩ chủ động mở cửa xe cho Lâm Khả Tâm , cô bước xuống xe , rồi quay đầu lại nhìn Tư Đồ Viêm , anh vẫn không nhúc nhích như pho tượng ngồi trên xe .
"Em vào nhà đi , đêm nay anh có việc bận , sẽ không về." Lúc nói ra lời này , Tư Đồ Viêm vẫn nhìn về phía trước , ngay cả liếc nhìn cũng không có .
Lâm Khả Tâm " Ừ" một tiếng , Đại Vĩ liền hạ chân ga , chạy xe đi ...Bước vào nhà , Lâm Khả Tâm đi một vòng , bỗng cảm thấy mua nhà lớn không phải chuyện tốt , lúc chỉ có một người trong nhà thật trống rỗng.
Như là nghe được nội tâm của cô , Tiểu Bối từ trong chạy ra , chủ động tới trước mặt Lâm Khả Tâm .
"Tiểu Bối~" Lâm Khả Tâm bế chú chó con lên: " Cục Cưng noan , ba ba con đi công tác rồi , đêm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà thôi , nếu có người xấu thì con phải bảo vệ mẹ a."
Tiểu Bối như đáp lại lời của cô liền sủa lớn một tiếng " Gâu" , Lâm Khả Tâm nở nụ cười , cô cao hứng hôn Tiểu Bối , sau đó ôm nó ngồi trên sofa: " Vẫn là Tiểu Bối tốt nhất , luôn nhiệt tình với mẹ , không giống ba con , cho dù động đất cũng lạnh như băng . . . . . .Aizz. . . . . ."
Nghĩ đến Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm không khỏi thở dài. Thật ra cô hiểu được anh nói có công việc phải làm nhưng nếu bận vậy anh sẽ không tổ chức tiệc này nọ , nói thẳng ra chỉ là cái cớ mà anh không muốn về nhà thôi ...Nhưng tại sao anh lại không muốn về nhà?
Lâm Khả Tâm nhìn theo góc độ suy nghĩ ra đáp án , nhưng cô không phải anh huống chi ý nghĩ của anh người ta đâu dễ suy đoán được , mà anh rốt cuộc muốn thế nào?
Quả thật , tính tình của anh thật dễ thay đổi , đúng là người quái dị ! Nhưng tại sao không có anh ở nhà cô lại cảm thấy nhớ anh?
Ngay tại lúc Lâm Khả Tâm ngẩn người , Tiểu Bối chạy đến liếm liếm mặt của cô " Ngứa quá , ngứa quá. . . . . ." Lâm Khả Tâm không khỏi cười đến chảy nước mắt ..
Vì muốn dừng lại động tác của Tiểu Bối , cô liền ôm nó giơ lên , rồi đăm chiêu nói " Hay là . . . . . .Tiểu Bối , con muốn dùng phương pháp này để an ủi mẹ? Muốn mẹ cười lên sao?"
"Gâu. . . . . ." Tiểu Bối lắc lắc cái đuôi , làm ra dáng đắc ý , khiến Lâm Khả Tâm không thể nhịn liền bật cười
"Tiểu Bối , cám ơn con nha." Lâm Khả Tâm ôm Tiểu Bối trong lòng иgự¢ , sau đó tự an ủi chính mình " Đúng , mẹ không thể sầu bi như vậy , ba ba không về nhà thì thôi , có gì đặc biệt đâu? Cho dù không có, thì mẹ cũng có Tiểu Bối bên cạnh , như vậy mẹ vẫn có thể vui."
Nói xong , Lâm Khả Tâm liền ôm Tiểu Bối mở TV xem , lúc cô xem TV mệt mỏi rơi vào giấc ngủ cô lại không khỏi nói mớ như vẫn đang suy nghĩ về anh : " Tư Đồ Viêm , tại sao anh không về nhà? Thật sự là cô đơn quá. . . . . ."
Đây là chuyện dù cho cô có thật nhiều người bạn cũng không thể lấp đầy khoảng trống này . . . . . .
Cùng lúc đó , tại văn phòng làm việc Tổng Tài của Tư Đồ Xí Nghiệp .
"Hắt xì" Tư Đồ Viêm hắt xì một cái ...
Đại Vĩ ở một bên trêu ghẹo nói: " Tổng Tài , xem ra có người nhắc anh rồi."
"Đại Vĩ , không có gì thì đừng đùa , bằng không ngày nào đó đầu lưỡi của cậu liền đứt , cậu sẽ không còn cơ hội để mở miệng nữa." Tư Đồ Viêm lạnh lùng cảnh cáo .
Nghe anh nói vậy , Đại Vĩ liền nghiêm túc lại , nhưng trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ , kỳ quái rốt cuộc Tổng Tài bị làm sao vậy? Tại sao từ lúc tiệc về mặt chỉ khư khư lạnh lùng , chẳng lẽ ai ᴆụng đến Tổng Tài sao? Hơn nữa nếu ai dám ᴆụng đến Tư Đồ Viêm , kết cục chắc chắn thảm rồi . . . . . . Nhưng người hiện tại thảm tối nay là anh , thật vất vả mới thở phào vì xử lý xong chuyện , nhưng vì tâm tình của Tổng Tài không tốt liền kêu anh tăng ca , anh chọc hay gây sự với ai sao?
"Đại Vĩ,." Tư Đồ Viêm bỗng nhiên mở miệng , doạ Đại Vĩ giật bắn người
Đại Vĩ một bên cung kính nói: " Vâng , Tổng Tài có chuyện gì phân phó sao?"
Tư Đồ Viêm nhìn nhìn văn kiện trên tay , cũng không ngẩng đầu liền nói: " Cậu về đi , không cần tăng ca với tôi."
"Không có gì , tôi không phiền luỵ." Đại Vĩ sờ sờ cái đầu của mình
"Thôi , đừng giả vờ nữa , biểu tình của cậu đã sớm bán đứng cậu rồi." Tư Đồ Viêm ngẩng đầu , liếc mắt một cái: " Tốt rồi , về nhà đi , tôi cũng muốn ở một mình."
Lời nói của Tư Đồ Viêm không khỏi làm cho Đại Vĩ cảm khái , tuy rằng bình thường Tổng Tài lạnh như băng , đối đãi với người không bao giờ lưu tình nhưng thân là thư kí của anh , Đại Vĩ hiểu Tư Đồ Viêm vẫn là đối xử với người thân rất tốt , nhưng muốn biết được điều này phải là người rất thân với Tư Đồ Viêm mới phát hiện ra.
Mang theo tia cảm kích , Đại Vĩ cúi người: " Đã biết Tổng Tài , tôi đi trước."
"Ừ , nhớ giữ cửa."
Sau khi Đại Vĩ rời đi , Tư Đồ Viêm tiếp tục đọc văn kiện trên tay , nhưng thế nào cũng không tập trung được bởi vì trong đầu anh toàn suy nghĩ về Lâm Khả Tâm , hiện tại cô đang làm gì? Ở nhà một mình có sợ hay không? Cô có nhớ anh không? Hay là cô đang nhớ Cố Thiếu Kiệt?
Tuy rằng chính mình lúc gặp Cố Thiếu Kiệt , Lâm Khả Tâm vẫn đưa lưng về phía anh , nhưng anh vẫn cảm giác được sự khẩn trương của cô , nhất là khi cô nắm tay anh , toàn thân cô đều run nhẹ một trận ..
Nghĩ đến Cố Thiếu Kiệt , Tư Đồ Viêm nhíu mày , nhìn thấy tình nhân cũ cô kích động vậy sao? Hừ. . . . . .
Hơn nữa , điều làm cho Tư Đồ Viêm mất hứng nhất là , lúc anh muốn cô giới thiệu anh và Cố Thiếu Kiệt , cô cư nhiên chọn trầm mặc? Này rõ là không muốn để cho Cố Thiếu Kiệt biết quan hệ của hai người , hay cô vẫn còn hy vọng gì đối với Cố Thiếu Kiệt sao? Hay là do anh dặn cô không được nói chuyện giữa 2 người cho ai biết nên bây giờ cô lại tìm cớ này mà làm vậy?
Tư Đồ Viêm nghĩ nghĩ , rồi nheo mắt lại , tốt lắm , Lâm Khả Tâm không phải không muốn nói cho Cố Thiếu Kiệt biết chuyện anh và cô sao? Cô càng làm vậy , anh sẽ càng tìm cách để cho Cố Thiếu Kiệt biết !
***********************
Ngày hôm sau , khi Tư Đồ Viêm trở về nhà thì Lâm Khả Tâm còn ngủ trên sofa , anh tiến lên , nhẹ nhàng lay nhẹ cô .
"Viêm , anh đã về. . . . . .Hô. . . . . ." Lâm Khả Tâm ngáp ngáp , còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn .
Tư Đồ Viêm bỗng đem điện thoại trước mặt cô : " Gọi điện thoại."
"Sao?" Vốn đang chưa tỉnh ngủ nghe anh nói vậy ,càng làm cho Lâm Khả Tâm thêm mơ hồ: " Gọi cho ai?"
"Đưa số điện thoại Cố Thiếu Kiệt đây." Tư Đồ Viêm đem điện thoại nhét vào trong tay Lâm Khả Tâm: " Nói cho anh ta biết quan hệ của em và anh"
"Cái , cái cái cái gì?!" Bị Tư Đồ Viêm doạ một trận , Lâm Khả Tâm liền tỉnh ngủ ngay .
"Tại sao làm vậy?" Cô nghi hoặc nhìn anh , đồng thời ánh mắt có chút khẩn trương , chẳng lẽ anh biết chuyện của cô và Cố Thiếu Kiệt sao?
Mà Tư Đồ Viêm chỉ lạnh lùng nói: " Vì anh muốn em làm vậy."
Mồm mép của anh như là không được xía vào , Lâm Khả Tâm nhìn điện thoại trong tay , sau đó lại nhìn anh , cười mỉa mai nói: " Nếu gọi cho Cố Thiếu Kiệt nói quan hệ của chúng ta không phải làm cho người nhà em mạc danh kỳ diệu sao? Hay là thôi đi , ha hà. . . . . ."
Thấy Lâm Khả Tâm tìm cớ , sắc mặt của Tư Đồ Viêm lại như pho tượng: " Anh ra lệnh cho em , gọi cho anh ta, ngay lập tức"
"Nhưng mà. . . . . ." Lâm Khả Tâm cúi đầu , phát sầu , chân mày cứ chau lại.
"Nhưng mà?" Tư Đồ Viêm cười lạnh , sau đó vươn tay túm Lâm Khả Tâm đứng dậy.
"Nói , em do dự cái gì? Tại sao không dám nói cho anh ta biết quan hệ của anh và em? Có phải hai người lại bí mật làm chuyện gì không?"
Bị Tư Đồ Viêm truy vấn , Lâm Khả Tâm liên tục lắc đầu nói: " Không có , thật sự cái gì cũng không có."
"Vậy tại sao không dám gọi cho anh ta , hả?" Tư Đồ Viêm dùng lực nắm chặt Lâm Khả Tâm , giọng điệu mãnh liệt làm cho cô không có đường lui .
Lâm Khả Tâm trừng to mắt: " Em. . . . . .Em , chỉ là em sợ mẹ biết . . . . . .Sức khoẻ của mẹ em không tốt , nếu như bà biết chúng ta kí hợp đồng hôn nhân thì không chừng bệnh tim sẽ tái phá.t"
Mặc dù Lâm Khả Tâm nói rất có lý nhưng chính là Tư Đồ Viêm cũng không tính toán nhận lý do của cô huống chi anh đối với 「 tiểu tam như mẹ Lâm 」 là cực kỳ không có hảo cảm.
" Lâm Khả Tâm , em còn cho rằng tôi sẽ tin tưởng lý do của em sao? Chẳng lẽ em nghĩ tối hôm qua tôi không phát hiện ra điều gì? Tôi khuyên em vẫn nên thẳng thắng bằng không tôi sẽ không còn kiên nhẫn đâu , mau nói , em và Cố Thiếu Kiệt có quan hệ gì?"
(TT : sẽ thay đổi cách xưng hô một chút , cho đúng theo trường hợp nha :D ^^ )
Sự chất vấn của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy mệt mỏi , đừng nói anh lúc nào cũng làm cho người ta khó chịu mà còn đi so đo những việc không đâu , nghĩ đến tối hôm qua anh còn chẳng bận tâm về mối quan hệ này cô cảm thấy rằng mình chẳng có gì phải lo , ở trong lòng cô tổng cảm thấy anh nhất định đã biết gì bằng không sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy .
Không còn cách nào , Lâm Khả Tâm đành nói thật "Thật ra em và Cố Ca Ca không chỉ là bạn từ nhỏ như anh ấy nói , vào đêm em gặp anh , đó là lúc em vừa thổ lộ với anh ấy . . . . . ." Dừng một chút , cô nói tiếp: " Bất quá anh đừng hiểu lầm , em bị anh ấy từ chối nên hiện tại em và anh ấy không có gì hết. . . . . ."
Lâm Khả Tâm nói xong , thử nhìn về phía Tư Đồ Viêm , chỉ thấy anh trầm mặc , biểu tình gì cũng không có , cũng không biết anh suy nghĩ gì , sợ anh không tin tưởng mình , cô lại nói thêm một câu: " Những gì em nói đều là thật , là thật đó."
Về phần Tư Đồ Viêm , bởi vì anh đã sớm điều tra tư liệu của Lâm Khả Tâm nên anh biết những gì cô nói là thật , mà sở dĩ anh ép cô tự chính miệng nói ra là vì anh không muốn để cho cô biết anh đã biết điều đó , bằng không cô sẽ biết anh có âm mưu với cô.
Nhưng nếu không làm chuyện này sáng tỏ về sau nếu gặp lại chuyện có liên quan đến Cố Thiếu Kiệt thì anh cũng chỉ sinh hờn dỗi , mà anh lại phải nén giận? cho nên anh buộc cô phải nói ra sự thật: " Lâm Khả Tâm , ý của em là em đã từng thích Cố Thiếu Kiệt? Nếu vậy tôi cũng không thể không nghĩ rằng em không muốn nói với anh ta bởi vì em sợ sau khi anh ta biết sẽ rời xa em? Và em sẽ không còn cơ hội nào nữa?"
"Không , không , không , không phải như thế" Lâm Khả Tâm hươ tay nói: " Ngày mà Cố Ca Ca cự tuyệt em thì anh ấy đã nói chuyện của anh ấy cùng Hách Sa Sa —— kế muội của em ở cùng nhau rồi , nên hiện tại em làm sao còn hi vọng xa vời gì nữa chứ?"
Tuy rằng Lâm Khả Tâm liều mạng giải thích nhưng Tư Đồ Viêm chỉ thản nhiên liếc cô một cái: " Làm sao tôi biết được? Hiện tại tôi còn hoài nghi không biết em còn thích Cố Thiếu Kiệt nữa không là. . . . . .Hừ "
"Em ——" Lâm Khả Tâm á khẩu , cô cúi đầu , trong lòng cũng tự hỏi câu giống vậy , cô bây giờ còn thích Cố Ca Ca sao?
Cô xoa xoa lòng иgự¢ của mình , chẳng bao lâu sau cô nhớ đến Cố Thiếu Kiệt nhưng cảm giác này chẳng còn giống như là sự rung động của tình yêu nam nữ nữa , mà điều kinh ngạc hơn chính là từ lâu lắm rồi cô không còn nhớ đến Cố Thiếu Kiệt .
Vì cái gì lại trở nên như vậy? Lâm Khả Tâm tự hỏi chính mình nhưng cũng chưa tìm ra đáp án thì Tư Đồ Viêm không còn bình tĩnh thúc giục nói : " Lâm Khả Tâm em choáng váng sao? Nhanh nói cho tôi biết đúng hay là không?"
Lâm Khả Tâm ngẩng đầu nhìn anh , cô chậm rãi lắc đầu: " Không , em đã không còn thích anh ấy. . . . . ."
Ngữ khí của cô có chút hoảng hốt , dù sao khi ý thức được điểm đó cô vẫn là người kinh ngạc hơn ai hết , phải biết rằng cô đã từng lặng lẽ thích Cố Thiếu Kiệt trong vòng 9 năm , ban đầu cô còn tưởng dùng cả đời cũng sẽ không bao giờ quên được Cố Thiếu Kiệt , nhưng không ngờ chỉ mất chưa đến 1 tháng tình cảm này liền nhạt phai , 1 tháng đổi lấy 9 năm , thứ tình cảm này liệu có phải là thật?
Tuy rằng biết Lâm Khả Tâm nói thật nhưng Tư Đồ Viêm còn muốn cô dùng hành động để chứng minh " Nếu không phải vậy thì coi như nể mặt tôi liền gọi cho anh ta ngay lập tức."
Tư Đồ Viêm ném điện thoại vào tay Lâm Khả Tâm , nhìn điện thoại cô do dự một chút , rốt cục hạ quyết tâm: " Được , em sẽ gọi."
Lâm Khả Tâm nghĩ muốn thừa lúc cơ hội này cô sẽ chính thức nói từ biệt với Cố Thiếu Kiệt , coi như là một dấu chấm hết cho tình cảm này , không cần tra , cô ấn 11 con số , kia là dãy số điện thoại của Cố Thiếu Kiệt mà cô ghi nhớ trong lòng , mà điều này cũng làm Tư Đồ Viêm chú ý đến .
"Ha Hả , nhớ rõ số điện thoại của đối phương như vậy thì tôi thế nào có thể tin rằng em không còn thích anh ta đây?"
Lâm Khả Tâm liếc nhìn anh một cái , kiên định nói: " Em sẽ chứng minh cho anh xem."
Qua vài giây , điện thoại đã gọi được .
"Alo?"
Bên kia truyền đến giọng nói của Cố Thiếu Kiệt , làm cho Lâm Khả Tâm nhất thời xúc động lạ thường .
"Alo , Cố Ca Ca , em là Khả Tâm"
Nghe giọng nói của cô , Cố Thiếu Kiệt bật người biến giọng: " Khả Tâm? Lúc nãy anh có đến ký túc xá tìm em nhưng bạn của em nói em tạm nghỉ học hơn nữa đã một tháng rồi , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Khả Tâm , tại sao em phải tạm nghĩ học?"
Chương 98
Cố Thiếu Kiệt hỏi một lèo câu hỏi làm cho Lâm Khả Tâm không thể thở được:: " Cố Ca Ca , chuyện này hơi phức tạp , nói chuyện trong điện thoại cũng không thể giải thích rõ được , còn nữa sao tự nhiên đến ký túc xá tìm em làm chi?"
Cố Thiếu Kiệt nghe vậy , liền thở dài " Là hôm nay anh đến nhà của em thì dì Lâm có nói lâu rồi em không về nhà , còn nói em bận rất nhiều việc nên anh muốn xem em bận chuyện gì , nhưng có ai ngờ em đã tạm nghĩ học , hơn nữa chuyện lớn như vậy sao em không nói cho Dì Lâm biết một tiếng?"
Nghe Cố Thiếu Kiệt nhắc đến mẹ Lâm , Lâm Khả Tâm vội vàng nói: " Đúng , mẹ em còn chưa biết chuyện này nhưng Cố Ca Ca em cầu xin anh đừng nói cho mẹ em biết , sức khoẻ của mẹ em không tốt nếu biết chuyện này sẽ sinh bệnh".:
Tuy rằng Cố Thiếu Kiệt biết chuyện này cũng nghiêm trọng không nói cho mẹ Lâm biết cũng không được nhưng nghe đến giọng điệu lo lắng của Lâm Khả Tâm anh không khỏi mềm lòng " Được , anh đáp ứng em nhưng em phải nói thật cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cố Ca Ca , có một số việc trước em không thể nói cho anh biết , để về sau em sẽ giải thích , hiện tại em chỉ có thể nói em sống rất tốt , anh không cần lo." Lâm Khả Tâm nói vậy chủ ý muốn trấn an Cố Thiếu Kiệt , chứ thật ra trong lòng cô cũng rối mờ rối mịt.:
Nhưng lời nói của cô không những không thể trấn an Cố Thiếu Kiệt mà ngược lại anh còn đề cao giọng nói " Không cần lo lắng cho em? Khả Tâm , chúng ta cùng nhau lớn lên , anh xem em như em gái của mình , như thế nào lại không lo lắng cho em đây? Bây giờ em đang ở đâu? Có phải đang ở cùng một chỗ với Tư Đồ Viêm không?"
Nghe Cố Thiếu Kiệt nói chỉ xem cô như em gái , Lâm Khả Tâm ít nhiều có chút nhẹ nhõm cũng chẳng còn cảm giác lòng dạ đau đớn tan nát như lúc trước , cũng tốt nếu Cố Ca Ca xem cô là em gái kia chính cô cũng không cần do dự gì nữa , đem tình hình thật nói ra là được.
Lâm Khả Tâm thoáng nhìn qua Tư Đồ Viêm , sau đó hít sâu một hơi : " Cố Ca Ca , anh nói đúng , hiện tại em ở cùng một chỗ với Tư Đồ Viêm , hơn nữa anh ấy đang bên cạnh em."
Nghe thấy Lâm Khả Tâm nói vậy , trong lòng Cố Thiếu Kiệt trở nên căng thẳng , vì thế vội vàng hỏi: " Khả Tâm , em. . . . .Không phải là em ở chung nhà với Tư Đồ Viêm chứ?"
"Không chỉ ở chung , thật ra em và anh ấy đã kết hôn luôn rồi." Nói xong câu đó , Lâm Khả Tâm thở phào nhẹ nhõm , nhưng bên điện thoại bên kia Cố Thiếu Kiệt lại cảm thấy иgự¢ đau thắt lại .
" Em nói em và Tư Đồ Viêm đã kết hôn? Sao lại có thể? Em và anh ta bất quá chỉ vừa quen biết vài ngày , Khả Tâm nhất định em đã bị lừa rồi , em hãy nghe anh nói nè. . . . . ."
Cố Thiếu Kiệt định nói tiếp thì Lâm Khả Tâm liền giành trước: " Cố Ca Ca trước hết nghe em nói , em hiểu tất cả là do anh quan tâm em , nhưng xin anh yên tâm , em không bị ai lừa cả em cũng đủ lớn hiểu mình đang làm gì , huống chi em đã đủ tuổi kết hôn rồi , em có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình , tin tưởng em."
"Nhưng mà. . . . . ."
Cố Thiếu Kiệt vẫn không thể chấp nhận sự thật , ngày hôm qua khi thấy Lâm Khả Tâm và Tư Đồ Viêm đứng bên cạnh nhau , anh chỉ hoài nghi không biết có phải 2 người ở chung một chỗ với nhau không chứ không nghĩ tới chuyện kết hôn .
Bất quá dù cho Cố Thiếu Kiệt có chấp nhận hay khôg thì Lâm Khả Tâm cũng không nói thêm gì: "Cố Ca Ca , em còn có việc , trước em cúp máy đây. . . . . .à , đúng rồi anh giúp em chăm sóc mẹ em dùm và ngàn vạn lần đừng để mẹ em biết chuyện này , phải giữ bí mật đó. " Nói xong , Lâm Khả Tâm liền cúp điện thoại , miễn Tư Đồ Viêm làm phiền .
Cúp xong , Lâm Khả Tâm trả điện thoại lại sau đó nhìn về phía Tư Đồ Viêm hỏi: " Anh vừa lòng chưa?"
Nói thật , Tư Đồ Viêm không hề nghĩ tới Lâm Khả Tâm sẽ nói chuyện kết hôn cùng anh cho Cố Thiếu Kiệt biết nhất là cô nghĩ trách nhiệm cô đều đổ lên bản thân mình , hoàn toàn không hề nói chuyện anh hãm hại bách bức cô .
Lâm Khả Tâm lại một lần nữa làm cho Tư Đồ Viêm nhìn cô với con mắt khác xưa , nhưng bên ngoài anh chỉ thản nhiên đáp: " Có cái gì vừa lòng hay không vừa lòng?"
"Chứng minh đó, em đã chứng minh mình không thích Cố Thiếu Kiệt rồi còn gì , không phải anh rất muốn xem sao?" Lâm Khả Tâm nghi ngờ trừng to mắt nhìn anh , cô thật hoài nghi rốt cuộc anh có phải bị bệnh lãng trí của người già hay không?
"Tôi xem cái gì? Huống gì trong lòng em thích ai thì chỉ có em là rõ nhất , có hà tất phải chứng minh cho tôi xem đâu?" Tư Đồ Viêm bộ dạng không quan tâm làm cho Lâm Khả Tâm tức giận muốn hộc máu
Sớm biết anh như vậy cô sẽ không gọi điện rồi ! Hiện tại tốt lám , Cố Ca Ca nghe cô trở thành vợ của Tư Đồ Viêm liền phản ứng lớn như vậy thì một năm sau lại cho anh biết cô rời khỏi người này thì sẽ không mắng cô mới là lạ. . . . . .
Nghĩ đến cảnh tượng kia , Lâm Khả Tâm cảm thấy nhức đầu , cô hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ Viêm một cái: " Trở mặt không giữ lời. . . . . . .Tránh ra , em đi làm điểm tâm." Dừng một chút , Lâm Khả Tâm bổ sung thêm một câu: " Còn nữa sẽ không có phần của anh , hừ ." Nói xong , cô hùng hổ đi vào phòng bếp , lại không thấy Tư Đồ Viêm ở phía sau lộ ra nụ cười vừa lòng ..
Càng ở chung với cô , anh càng cảm thấy cô nhỏ này tính tình cũng rất khả ái a !