Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản - Chương 17

Tác giả: Xà Thôn Kình

Bất quá chỉ là dạo phố nên mỗi lần đi cũng không quá lâu chứ? Huống chi dù chỉ Tiểu Bối học chút kỹ năng thì ban ngày cũng có thể mà , đâu cần đợi đến ban đêm làm gì?
Hơn nữa , điều kì lạ nhất là mỗi lần Lâm Khả Tâm ra ngoài đều là thời gian cố định . . . . . . Chẳng lẽ cô thừa dịp này sau lưng anh làm chuyện vì?
Vì thế mỗi buổi tối , Tư Đồ Viêm giả vờ hỏi Lâm Khả Tâm: " Vừa lúc hôm nay anh không có việc gì , anh và em mang Tiểu Bối ra ngoài đi dạo đi?"
"Không , không cần." Đối với đề nghị bất thình lình của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm vội vàng cự tuyệt: " Em nói là phải huấn luyện Tiểu Bối , anh không cần xem đâu."
Bộ dạng kích động của Lâm Khả Tâm càng xác định những gì anh nghĩ là đúng , nhưng anh cũng không vạch trần liền , ngược lại còn nó: " Được rồi , em đi đi , trở về sớm một chút."
"Ừ , Tiểu Bối chúng ta đi thôi"
Lâm Khả Tâm ôm Tiểu Bối chạy đi , sau lưng mang theo vài phần sốt ruột , nhìn theo bóng dáng cô , Tư Đồ Viêm nheo mắt lại.
Vội vả xuất môn . . . . . .Hay là cô ấy lén lút gặp ai?
Nghĩ vậy , Tư Đồ Viêm đứng lên , vẻ mặt không vui đi theo Lâm Khả Tâm , lúc anh tò mò chạy đến thì Lâm Khả Tâm đã nhấn chuông nhà của một ai đó ..
Một lát sau , cửa mở ra , đứng ở cửa là người đàn ông tuổi còn trẻ , tuy rằng không đẹp trai nhưng cũng có thể ở nơi sa hoa như vậy thì khẳng định không phải người bình thường .
"Sao bây giờ mới đến? Tôi, Hoà Thiêm đã chờ cô thật lâu."
Người đàn ông có chút không vui mắng Lâm Khả Tâm , kia nhất định không phải lần đầu tiên gặp mặt , Tư Đồ Viêm âm thầm nắm chặt 2 tay.
Tốt , cư nhiên dám bên ngoài tìm người đàn ông khác , hoàn hảo lúc nãy anh không vạch trần nếu không Lâm Khả Tâm sẽ không thừa nhận ,mà bây giờ có muốn làm vậy cũng không được .
Nghĩ vậy , Tư Đồ Viêm không trốn mà đi ra: "Lâm Khả Tâm"
"?!" Âm thanh quen thuộc truyền tới từ sau lưng , Lâm Khả Tâm không có quay
đầu mà sợ đến cứng đơ người.
Người đàn ông kia nhìn thấy Tư Đồ Viêm cũng không khỏi nghi hoặc , chau mày: " Anh là ai vậy?Người quen sao?"
Lâm Khả Tâm hướng tới người đàn ông nở nụ cười :" Ừ , là người quen. . . . . quen." Nói xong , Lâm Khả Tâm nóng nảy quay lại , ánh mắt mang theo chút che lấp: " Viêm , sao anh đến đây?"
Chỉ thấy anh đang từng bước một đến trước mặt cô: " Anh tại sao đến đây ư? Nếu anh không đến , thì còn không biết em sau lưng anh làm chuyện như vậy , a.
. . . . ."
Ngữ khí của anh lạnh rét , nhưng Lâm Khả Tâm vẫn cảm nhận được vẻ mặt phẫn nộ , thậm chí ngay cả Tiểu Bối cũng đem đầu chôn vùi vào lòng иgự¢ lạnh run của cô .
"Viêm , anh đừng giận . . . . . .Chút nữa em sẽ giải thích " Lâm Khả Tâm khẩn trương , nói chuyện ấp a ấp úng . . . . . .
Nhưng Tư Đồ Viêm căn bản là không nghe theo , anh hiện tại càng rối rắm vì mối quan hệ của cô và người đàn ông trước mặt , anh nheo mắt , chất vấn nói: " Người quen? Anh và em chỉ là người quen thôi sao? Vì sao lại không nói rõ quan hệ của chúng ta , nói cho anh ta biết anh là chồng của em? Chẳng lẽ quan hệ của anh và em nói ra mất mặt sao?"
"Không phải . . . . . .Viêm anh đang nói gì vậy?" Lâm Khả Tâm bị anh nghi ngờ , ngượng ngùng cúi đầu lí rí nói.
A , còn làm bộ sao. . . . . .trong lòng Tư Đồ Viêm cười lạnh , anh nên sớm biết , cô cũng chỉ là người tuỳ tiện có thể lên giường với bất kì ai , nhịn không được cô đơn sẽ đi tìm người đàn ông khác , mà anh —— Tư Đồ Viêm lại vì loại phụ nữ này mà đi chạy đôn chạy đáo kiếm một con Tiểu Bắc Kinh , kia thật là quá nực cười !!
Vì quá tức giận , Tư Đồ Viêm không nói gì , lạnh lùng nhìn Lâm Khả Tâm , mà cô
không biết mình đang làm sai đến mức anh biến thành bộ dạng này , nên cũng không biết mở miệng làm sao ..hai người trầm mặc ..
Bỗng nhiên. . . . . .
"Khụ khụ, xin phép quấy rầy một chút. . . . . ." Thật không nhịn được , người đàn ông đứng một bên nói.
Nói cái gì mà quấy rầy một chút? Hừ , chính mình còn không tính sổ với anh ta, cư nhiên dám chạy đến chịu ૮ɦếƭ?
Tư Đồ Viêm quay đầu , hung hăng liếc nhìn: " Nói. . . . . ."
Tuy rằng người đàn ông kia cũng có gặp qua 「những bộ mặt lớn trong thành phố 」 nhưng khí thế của Tư Đồ Viêm mạnh mẽ phi thường , làm cho hồn của anh ta đã bay hết một nửa.
"Anh , anh đừng hiểu lầm.. tôi không có ý khác ! Tôi chỉ là muốn nói , nếu hai người cải nhau thì có thể trước đi gặp Hoà Thiêm không? Vì anh ấy đã đợi lâu. . .
. . .Nên" Âm thanh của người đàn ông càng nói càng nhỏ , những lời phía sau cũng không ra khỏi miệng.
"Hoà Thiêm?" Tư Đồ Viêm nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt .
Hay là tình phu của Lâm Khả Tâm không phải người này , mà là tên gọi 「Hoà Thiêm 」?
"Được rồi , kêu Hoà Thiêm ra đây cho tôi xem." Tư Đồ Viêm muốn biết tình nhân mà mỗi tối Lâm Khả Tâm gặp là bộ dáng thế nào?
Thấy Tư Đồ Viêm đồng ý , người đàn ông mở cửa , sau đó hô một tiếng: " Hoà Thiêm , xuất hiện đi." vì thế một con chó to lớn màu đen chạy ra .
Thấy chú chó bự trước mặt , Tư Đồ Viêm cảm giác có điểm hỗn loạn .
"Này . . . . . .chính là Hoà Thiêm?"
Nghe thấy có người kêu mình , 「Hoà Thiêm 」 sủa gâu gâu 2 tiếng trả lời.
Mà người đàn ông vì e ngại Tư Đồ Viêm , nên sau khi kêu 「Hoà Thiêm 」 ra liền núp sau cửa.
"Hoà Thiêm giao cho các người , tôi đi làm việc đây , cúi chào." Nói xong , người
đàn ông liền đóng cửa lại
Thấy cửa đã đóng , Tư Đồ Viêm trố mắt nhìn Lâm Khả Tâm , sau đó nhìn con chó màu đen: " Em đây là. . . . . .?"
"Aida , anh thông minh như vậy , em biết sẽ giấu không lâu . . . . . .Được rồi , thành thật thừa nhận với anh, em ở đây thay người dắt chó đi chơi." Lâm Khả Tâm nói xong , bất đắc dĩ thở dài.
"Thay người dắt chó đi chơi?"
"Đúng" Lâm Khả Tâm gật gật đầu , sau đó lôi kéo dây của chú chó màu đen: " Chỉ là chủ nhân không có thời gian dắt nó đi dạo nên mướn em làm giùm."
"Thì ra là như vậy a. . . . . ." Tư Đồ Viêm nhẹ giọng nói
Nhưng Lâm Khả Tâm nghe được vậy , cô để sát vào người anh , tò mò hỏi: " Nếu không thì anh nghĩ là gì? Xem anh tức giận như vậy , thì biết anh nghĩ tới đâu rồi.
. . . . .À , nhưng tại sao anh lại tức giận dữ vậy?"
Đối với câu hỏi của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm dừng cước bộ , anh thể nào nói cho cô biết anh tức giận vì sau lưng anh cô đi tìm tình nhân? Hay nói cách khác là anh đang ghen? Này rất mất mặt nha .
Lúc này, Tư Đồ Viêm hồi đáp: " Anh đương nhiên biết em giữ chó , nhưng em dám giấu anh lâu như vậy , sao anh lại không tức giận?"
"Xí , lòng dạ hẹp hòi." Lâm Khả Tâm mắng , liếc nhìn anh một cái , sau đó lại đi đến một nhà khác.
"Em muốn làm gì?" Tư Đồ Viêm hỏi lại
"Đương nhiên là giữ chó !" Lâm Khả Tâm một bên nói , một bên thu nhận chú chó khác
Còn không đợi Tư Đồ Viêm kinh ngạc , Lâm Khả Tâm tiếp tục nhận hai chú chó
Đức khác.
Tư Đồ Viêm nhìn nhìn , một nơi đứng giữa bày chó , thân hình của cô càng thêm nhỏ bé , như vậy rất mắc cười .
Bất quá tuy rằng một chút hứng thú với chó anh cũng không có nhưng vì làm vừa lòng Lâm Khả Tâm nên anh mới cùng nhau dắt chó đi dạo xong mới về nhà.
Trở lại phòng , Lâm Khả Tâm để Tiểu Bối xuống đất , chú chó con liền đi đến chậu đồ ăn của mình.
Tư Đồ Viêm đứng phía sau , tháo càvạt: " Lâm Khả Tâm , không phải chó của khu này đều là em giữ chứ?"
Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu: " Không có , hiện tại tính luôn Tiểu Bối thì tổng cộng là 8 con , so với tất cả chó trong khu này còn kém xa."
Cô muốn ôm đồm cả bày chó của khu này , nhưng người ta không đồng ý đó chứ~
Đi qua đi lại , Tư Đồ Viêm bỗng nhớ cái gì: " Đúng rồi không phải em nói sợ loại chó bự sao? Như thế nào còn gan dạ mà giữ nó?"
Nghe Tư Đồ Viêm hỏi vậy , Lâm Khả Tâm tự hào một chút: " Đúng vậy , lúc đầu em rất sợ nhưng sau đó em phải tự vượt qua bằng chính thực lực của mình , thấy em lợi hại không?"
Nhìn bộ dáng đắc ý của Lâm Khả Tâm , anh không kìm lòng nở nụ cười , sau đó hướng đến gần cô một chút: " Ý anh không phải vậy , ý anh hỏi là em nghĩ sao
nếu phải giữ một con chó bự?"
"Nha , này à. . . . . ." Lâm Khả Tâm dừng một chút sau đó không cam lòng nói: " Này em có thấy người khác làm , nên em làm theo , ngay từ đầu em cũng không muốn giữ chó bự , nhưng chỉ có chó bự như vậy mới cần ra ngoài thôi , dù sao khu nhà của anh rất lớn, nếu chó nhỏ thì người ta tự giữ được đâu có cần bỏ tiền mướn em đâu."
Tư Đồ Viêm nghe xong hiểu được , nói một lèo thì ra nguyên nhân vẫn là Lâm Khả Tâm vì tiền mới giữ chó , anh ôm cô vào lòng nói: " Đừng giữ nữa , nếu như em thiếu tiền , chỉ cần chăm sóc anh là được , sẽ không lo vì không có tiền chi tiêu
, không phải vất vả như thế."
Chính là điều làm cho anh ngoài ý muốn là , Lâm Khả Tâm cự tuyệt: " Không cần." Mà cũng vì cự tuyệt đã làm cho một trận gió to kéo đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc