Đối với Tư Đồ Viêm mà nói , nếu người đưo85c cài vào là Tần Hiểu Linh phái tới thì cũng không đến nỗi , dù sao cô ấy chính là thích anh, không tạo ra thương tổn gì cho anh , nhưng nếu là do Xí Nghiệp Tần Thị thì không thể xem thường , bất quá chuyện này trước nên để qua một bên , viết thương của Lâm Khả Tâm mới là cho hăn lo lắng .
"Vết thương trên miệng em là thế nào?"
Lâm Khả Tâm theo bản năng lấy tay sờ sờ vết thương " Ngày đó cô ấy đến , thái độ rất dữ dằn , nên bọn em cãi nhau , sau khi cãi một trận , Hiểu Linh lấy tay đẩy em , vì không vững nên ngã đập vào bên bàn , bất quá cô ấy thấy em bị thương thì không tiếp tục gây phiền toái nữa , liền vội vàng rời khỏi."
Lời nói của Lâm Khả Tâm làm cho trong lòng Tư Đồ Viêm cười lạnh , không tiếp tục gây phiền toái? Nói trắng ra là chạy tội đi?
Thấy biểu tình không vui của anh , Lâm Khả Tâm vội vàng bổ sung them: " Thật ra cũng vì cô ấy tức giận thôi , chứ không cố ý đâu ! Hơn nữa vết thương của em cũng không sao , chỉ là vết thương nhỏ , vài ngày nữa sẽ hết , cho nên anh không cần vì em mà đi tìm cô ấy. . . . . ."
"Ngu ngốc." Tư Đồ Viêm bỗng hung hăng mắng Lâm Khả Tâm.
"Cô ta làm em bị thương , em tại sao lại còn nói giúp? Nói , có phải cô ta đã uy Hi*p em cái gì không?"
Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm thở dài , aida , vì cái gì mà anh thông minh như vậy , dù cô cố nói cũng không giấu được , hừ hừ . . . . . .
"Thật ra là cô ấy uy Hi*p em , nói không được đem chuyện này cho anh biết. . . . .
."
"Hừ , anh biết ngay." Tư Đồ Viêm tức giận hừ lạnh một tiếng , sau đó nhìn ngược lại: " Nhưng mà nè Lâm Khả Tâm , đầu của em làm bằng gỗ sao? Người khác kêu em đừng nói là em sẽ không?"
Lâm Khả Tâm nhíu nhíu mày: " Lúc đó em không có biện pháp nào cả . . . . . .Vì cô ấy nói , anh có ngày hôm nay đều do ba cô ấy giúp đỡ , hơn nữa ba cô ấy có nắm giữ điểm yếu của anh , tuỳ thời sẽ làm cho anh thân bại danh liệt. . . . . . Cô ấy còn nói , nếu em muốn tốt cho anh thì hãy mau rời khỏi anh , càng nhanh càng tốt , nếu không. . . . . ."
Lâm Khả Tâm còn chưa nói hết câu thì Tư Đồ Viêm đau lòng , nhẹ nhàng xoa xoa cái trán của cô: " Còn đau phải không?" Giọng nói của anh có chút ôn nhu
"Không , đã sớm em không còn đau nữa." Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu , có chút kinh ngạc nhìn anh.
Không phải cô đang hoa mắt chứ? Vẻ mặt bây giờ của anh thật lạ. . . . . .Anh cư nhiên quan tâm cô a?!
Tuy rằng kinh ngạc nhưng Lâm Khả Tâm cảm thấy trong lòng thật ấm áp , mà
điều làm cho cô ngoài ý muốn , là anh sờ sờ đầu của cô.
" Tư Đồ Viêm ,anh. . . . . ." Lâm Khả Tâm thật sự không ngờ , cô trố mắt nhìn vẻ mặt ôn nhu của anh , mà khẩu khí của anh cũng trở nên ôn nhu giống vậy .
"Cái gì mà Tư Đồ ? Gọi anh là Viêm." Âm thanh của anh trầm thấp , từ tính , nhất thời Lâm Khả Tâm rơi vào tay giặc .
"Viêm. . . . . ." Lâm Khả Tâm ôn nhu gọi Tư Đồ Viêm , ánh mắt trong suốt loé ra chút ánh sáng.
Anh lấy tay vỗ vỗ hai má của Lâm Khả Tâm , chậm rãi cúi người , mà cô cũng biết bước kế tiếp sẽ làm gì , nên cô nhắm mắt lại , lông mi run rẩy lộ ra sự khẩn trương cùng chờ mong.
Bỗng nhiên , Tư Đồ Viêm nhớ tới cái gì nên dừng động tác. "Đúng rồi , Tiểu Bắc Kinh đâu? Sao anh không thấy nó?"
Nghe hỏi đến Tiểu Bắc Kinh , Lâm Khả Tâm mở mắt , trong ánh mắt ngập tràn nước rõ ràng là bộ dạng muốn khóc .
"Chó cưng bị thương , nên em gọi Đại Vĩ mang đến bệnh viện thú y. . . . . ." "Bị thương? Tại sao?" Tư Đồ Viêm nhíu mày
Tại sao anh chỉ đi khỏi nhà có 2 ngày mà ở trong nhà người và chó đều bị thương? Thật sự không thể làm cho người khác bớt lo . . . . . . Ai nha~ xem ra lần sau có đi công tác , anh phải mang theo “một người một chó” bên mình mới được.
Lâm Khả Tâm cúi đầu , ngón tay đan chéo cùng nhau: “ Ngày đó Tần Hiểu Linh đến đây , lúc cô ấy mắng em , em cũng không nói gì , Tiểu Bắc Kinh thấy vậy nên chạy ra sủa rồi vây quanh như muốn đuổi cô ấy đi , sau đó cô ấy không kiên nhẫn
liền một cước hung hăng đá Tiểu Bắc Kinh , anh biết đó giày cao gót rất nhọn , nên bụng của chó cưng liền đổ máu , cũng vì vậy em mới cãi nhau với cô ấy.”
Nghe Lâm Khả Tâm nói vậy , Tư Đồ Viêm nheo mắt lại . Tốt , Tần Hiểu Linh cư nhiên thừa dịp anh không ở nhà chạy đến đây phát uy phát tác , cô ta nghĩ cô ta là ai ?!
Thật ra , giống như chuyện tình trước kia , lúc trước , Tần Hiểu Linh cũng đối với bạn gái bên người Tư Đồ Viêm không khách khí một chút nào , âm thầm uy Hi*p tổn thương người ta , nhưng lúc trước anh không để ý , bởi vì từ trước đến giờ anh lười phải quản lí chuyện của phụ nữ , huống chi trước đây phụ nữ chỉ là đồ chơi , tuỳ lúc có thể thay đổi , mà những người đó nghe đến Xí Nghiệp Tần Thị cũng thấy đáng sợ .
Nhưng lúc này đây , anh hoàn toàn bị chọc giận . A , nói cái gì mà có nhược điểm của anh? Tần Hiểu Linh nghĩ anh sẽ sợ sao? Lúc trước anh hết lần này đến lần khác nhường nhịn là vì nể mặt Tần Lão thôi , bây giờ ông ta đang trong tình trạng nguy kịch , anh sẽ không kiêng nể bất cứ điều gì nữa , anh cũng nắm được nhược điểm của Xí Nghiệp Tần Thị trong tay , nếu như làm cho anh tức giận , thì anh cũng muốn xem ai sẽ là người thân bại danh liệt trước? Cho đến lúc này đây , anh không tin Tần Hiểu Linh còn có thể cao ngạo nữa.
Sự trầm mặc không nói lời nào bây giờ và sự ôn nhu lúc nãy của Tư Đồ Viêm tương phản quá lớn làm cho Lâm Khả Tâm không biết anh nghĩ gì , chỉ biết thoạt nhìn rất đáng sợ .
"Viêm , suy nghĩ gì vậy?" Nghe Lâm Khả Tâm gọi mình , Tư Đồ Viêm phục hồi tinh thần , lại thấy cô đang cẩn thận nhìn biểu tình của anh.
Vì trấn an cô , nên anh nở nụ cười: " Không có gì , anh chĩ suy nghĩ là Tiểu Bắc Kinh có bị thương nặng hay không thôi , khi nào thì có thể đem về?"
Nói đến Tiểu Bắc Kinh , tinh thần của Lâm Khả Tâm trở nên tỉnh táo: " À , bác sĩ có nói với em , chó cưng chỉ bị thương ngoài da , mai có thể đem về.."
"Tốt , vậy mai chúng ta đi mang nó về , còn bây giờ. . . . . ." Tư Đồ Viêm dừng một
chút , sau đó ghé bên tai Lâm Khả tâm , hơi thở phà ra nhất thời làm cho cổ của cô ngứa ngáy
"Thừa dịp Tiểu Bắc Kinh không quấy rầy , chúng ta không phải nên hảo hảo hưởng thụ một đêm sau vài ngày không gặp sao?"
Lâm Khả Tâm biết anh muốn nói gì , mặt không khỏi đỏ bừng , thấy cô không nói lời nào , anh biết cô đồng ý nên anh ôn nhu đem cô vào phòng , mà hai người cứ trầm luân ôn nhu triền miên cả đêm ...
Ngày hôm sau , sáng sớm Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm mang Tiểu Bắc Kinh về
..
Trên đường trở về , Lâm Khả Tâm một bên chơi đùa cùng Tiểu Bắc Kinh , một bên nói: " Aida , anh có phát hiện , chó cưng còn không có tên , mỗi lần muốn gọi rất phiền nha."
Tư Đồ Viêm quẹo tay lái , ánh mắt nhìn phía trước nói: " Vậy em muốn gọi nó là gì?"
Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ: " Vượng Tài cùng Tiểu Bạch rất tục , gọi gì cho tốt đây. .
. . . . A , không bằng kêu Tiểu Bối đi."
"Tiểu Bối?" Tư Đồ Viêm nhíu mày: " Em thích xem bóng đá sao?"
Lâm Khả Tâm trừng mắt liếc anh một cái: " Ai nói chỉ có Bối Khắc Hán Mỗ mới có thể kêu Tiểu bối? Tiểu Bối này của em chính là Tiểu Bảo Bối .. Có phải hay không Tiểu Bối?" Cô một bên hỏi , một bên đong đưa chú cún cưng , trên mặt nở ra nụ cười hồn nhhiên ngây thơ.
Nhưng trong lòng Tư Đồ Viêm đã có câu trả lời: " Nếu như là Tiểu Bảo Bối thì tại sao em không gọi nó là Tiểu Bảo?"
Thấy anh hỏi trọng điểm , Lâm Khả Tâm cúi đầu , ánh mắt liếc liếc một bên ngượng ngùng nhìn anh
"Bởi vì tên Tiểu Bảo này em đã nghĩ cho người khác từ trước rồi. . . . . ." Lâm Khả Tâm nói chuyện không đầu không đuôi làm cho Tư Đồ Viêm không khỏi nhíu
mày .
"A? Là ai?"
"Chính là . . . . . .Chính là. . . . . ." Lâm Khả Tâm ấp a ấp úng , như thế nào cũng không nói thành lời , mà mặt cô đỏ bừng tới mang tai: " Chính là em dự định sẽ kêu cục cưng của mình là Tiểu Bảo."
Lời nói của Lâm Khả Tâm làm cho Tư Đồ Viêm nhất thời kinh ngạc trừng to hai mắt: " Đứa nhỏ ? Em mang thai?"
Tư Đồ Viêm cầm tay Lâm Khả Tâm , bởi vì kích động nên giọng nói cũng lớn hơn hẳn , thấy bộ dạng kích động của anh , trong lòng cô bỗng nghĩ " Tuy rằng bình thường anh đối với cô cũng không được tính là tốt , nhưng anh nhất định sẽ là người ba tốt .."
Bất quá vì vậy mà lời nói tiếp theo của Lâm Khả Tâm thập phần áy náy: " Em chỉ là muốn nghĩ trước thôi , chứ em không có mang thai. . . . . ."
Quả nhiên , nghe được lời giải thích của cô , bộ dạng kích động của Tư Đồ Viêm liền hụt hẫng , nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định nên tiếp tục hỏi: " Thật sự không có?"
Anh thậm chí hoài nghi vì sợ điều khoản trên hợp đồng nên cô mới cố tình giấu .
Lâm Khả Tâm thật sự lắc đầu: "Hẳn là không có , ít nhất hiện tại em không có cảm giác buồn nôn , em nghe nói mang thai không phải lúc nào cũng muốn ói sao?"
Tư Đồ Viêm thấy Lâm Khả Tâm nói chân thành như vậy , anh biết cô không nói dối ...
Cũng đúng , từ lúc hai người phát sinh quan hệ cũng không lâu , cho dù mang thai , cũng phải ba tháng mới thấy , nào có nhanh như vậy?
Nghĩ nghĩ , anh thả lòng tay ra , thở dài .. Thấy anh hụt hẫng , trong lòng Lâm Khả Tâm một trận áy náy , cô không khỏi lộ ra vẻ mặt có lỗi: " Cái đó , em không nghĩ anh thích đứa nhỏ như vậy , làm cho anh mừng hụt rồi , xin lỗi."
Tư Đồ Viêm khoanh tay: " Không sao , là anh nghĩ nhiều."
Dừng một chút , anh khôi phục lại biểu tình bình thưpờng , cười nói: " Bất quá , Lâm Khả Tâm em cũng thật ra , chẳng những yêu cầu đối với cún con không cao mà ngay tên đứa nhỏ cũng tầm thường như vậy".
"Cái gì? Như thế nào tầm thường?" Lâm Khả Tâm bất mãn nói.
Tư Đồ Viêm trảo mắt nhìn cô một cái: " Em nghĩ lại xem , khi ba mẹ đặt tên cho con mình không phải hết sức phức tạp sao? họ phải suy nghĩ sâu xa mới tìm ra .. Còn em thì sao? Em cư nhiên kêu con là " Tiểu Bảo" , cái tên tầm thường này ,em nói xem không phải em không có đầu óc chút nào?"
"Tiểu Bảo" thì có gì không tốt? Rất đáng yêu a ! Hơn nữa nói không chừng tên của cún cũng giống vậy , đúng là tên rất phổ biến nhưng có ai gọi vậy đâu?" Lâm Khả Tâm nói xong , vì cao hứng nên miệng cũng chu ra.
"Hơn nữa , con là của em , em gọi sao là do em , hừ!"
Nghe được Lâm Khả Tâm nói vậy , Tư Đồ Viêm không vì cô chống đối mà tức giận , ngược lại anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô: " Được rồi , em muốn gọi là 「Tiểu Bảo 」 thì là vậy , bất quá anh phải thanh minh một chút.
. . . . ."
Giọng nói ngập tràn từ tính của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm không còn tức giận nữa , ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mờ ảo: "Cái gì. . . . . .?"
" 「Tiểu Bảo 」 không phải chỉ là con em , đó là con của chúng ta." "Con của chúng ta. . . . . .?
Nghe Tư Đồ Viêm không nói là con của anh , mà nói là con của hai người , cảm thấy kinh ngạc , chẳng lẽ anh thay đổi chủ ý , đồng ý cùng cô nuôi dưỡng đứa bé ? Hay là anh thích cô?
Mang theo nghi ngờ , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , nhìn thẳng vào con ngươi của anh , mà anh thì nở nụ cười vui vẻ để cô không đoán ra nguyên cớ gì , ngón tay anh xẹt qua xương quai xanh của cô , cảm xúc tê dại như có luồng điện xẹt qua cơ thể làm cho cô chấn động.
"Khả Tâm , anh muốn có đứa nhỏ , cục cưng sẽ là của chúng ta . . . . . .được không?" Tư Đồ Viêm nhìn thẳng vào Lâm Khả Tâm , con ngươi đen láy toả ra mị lực làm cho cô bị lôi cuốn vào.
"Uhm. . . . . ."
Lâm Khả Tâm nhắm mắt lại , cô đón nhận đôi môi của anh đang tiếp xúc lên từng nấc da thịt của mình , mang theo một luồn nóng rực , như vậy trong nháy mắt , những điều khoản trong hợp đồng liền hiện lên , nhưng sau đó sự lo lắng của cô hoà tan theo động tác ôn nhu của anh , chỉ còn lại triền miên . . . . . .
----------
Từ lúc Tiểu Bắc Kinh trở về , Lâm Khả Tâm đối xử với nó rất cẩn thận , cô ăn cơm xong sẽ mang cún raa ngoài dạo phố hơn nữa thật lâu mới trở về , tuy rằng anh cũng muốn đi theo nhưng gần đây công việc rất nhiều , về nhà còn có văn kiện xử lý huống chi Lâm Khả Tâm có kinh nghiệm trong việc chăm sóc Tiểu Bối , vì không muốn anh chấn động nên hy vọng anh không đi theo , cho nên Tư Đồ Viêm cũng đáp ứng ..
Lúc đầu còn bình thường nhưng sau một thời gian Tư Đồ Viêm bắt đầu hoài nghi.