Hôn thú?Này cũng không phải là việc để đùa chứ , rốt cuộc anh lại làm gì?
Bất quá Lâm Khả Tâm cũng không muốn chọc giận Tư Đồ Viêm , nên khéo léo nói: " Nhưng mà. . . . . . em còn chưa chuẩn bị tốt , bằng không vài ngày nữa. . . . .
."
Lời nói của Lâm Khả Tâm còn chưa nói xong liền bị anh cắt ngang:" Lúc trước anh đã cho em thời gian để thích ứng , bây giờ không chuẩn bị tốt là vấn đề của em , hơn nữa nếu cứ chờ cho đến khi em thích ứng với thân phận Tư Đồ Phu Nhân thì chưa chắc gì anh còn muốn làm."
Tư Đồ Viêm nói ra một cách nghiêm túc , làm cho Lâm Khả Tâm không thể phản bác lại , cô sớm muộn gì cũng không tránh khỏi chuyện này , hơn nữa cô cũng hứa không phản nghịch lại lời của anh , nên ngoại trừ chấp nhận cũng chẳng còn cách nào .
"Được rồi , nhưng em còn có cái vấn đề."
"Cái gì?" Tư Đồ Viêm thẳng nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi.
"Tại sao đột nhiên anh lại muốn làm giấy chứng nhận kết hôn? Là bởi vì liên quan đến chuyện Tần Hiểu Linh hôm nay đến làm loạn sao?"
"Ừ!" Tư Đồ Viêm thừa nhận làm cho Lâm Khả Tâm trở nên không vui .
Cô chợt nhớ đến câu nói của anh " Ai nói kết hôn phải tổ chức hôn lễ? Không phải chỉ cần có giấy chứng nhận kết hôn thì đủ rồi sao?" Chẳng lẽ nói , anh lo lắng chuyện đó sẽ tái lập lại nên mới muốn dùng hôn thú để chứng minh thân phận của cô?
Hay nói một cách khác. . . . . .là anh bảo vệ cô?
Nhưng Lâm Khả Tâm cũng không có đem sự nghi ngờ của mình nói cho anh biết bởi vì cô hiểu tính tình của anh , dù có nói ra anh cũng sẽ không nhận. . . . . .Bất quá chỉ cần trong lòng cô hiểu là tốt rồi~
Xuống xe , hai người vào cục dân chính làm thủ tục , lập tức lấy hôn thú , trở lại trên xe , Lâm Khả Tâm nhìn tờ giấy trong tay có chút hoảng hốt , thì ra chỉ cần có tiền thì có thể xác nhận quan hệ của nhau , giấc mộng kết hôn từ nhỏ của cô cư nhiên có giá trị rẻ như vậy , nhưng dù là giá rẻ hay không thì từ giờ trở đi cô coi như chân chính trở thành vợ hợp pháp của Tư Đồ Viêm , cho nên một năm kế tiếp , cô không còn là người độc thân nữa , cũng như không có quyền tiếp tục được thích Cố Thiếu Kiệt .
Ý nghĩ này , làm cho cái mũi của Lâm Khả Tâm ê ẩm , giờ khắc này , cô hy vọng
được nhìn Cố Thiếu Kiệt biết bao , dù cho là một lần thôi cũng được rồi . Nhưng cô cũng hiểu , hy vọng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực được.
Lâm Khả Tâm khẽ nhắm mắt lại , đem hôn thú gắt gao ôm vào trong lòng иgự¢ , muốn cùng Cố Thiếu Kiệt nói lời từ biệt .
「Cố Ca Ca , em thật sự thích anh , cũng thật lòng không muốn buông tay anh , nhưng anh bây giờ đã có Hách Sa Sa bên cạnh , em cũng đã trở thành vợ của
người khác , anh và em có lẽ không bao giờ còn cơ hội , cho nên từ lúc này em sẽ buông tay anhh , hoàn toàn buông tay. . . . . .Chào tạm biệt , Cố Ca Ca , người em yêu 9 năm , xin chào tạm biệt , thanh xuân của tôi . . . . . .. . . . . Sẽ không bao giờ .
. . . . . gặp lại nữa
Nước mắt theo hai gò má của Lâm Khả Tâm chảy xuống , mà màn này cũng không thoát khỏi tầm mắt của Tư Đồ Viêm , tuy rằng trong lòng anh không khỏi xốn xang nhưng anh cũng không mở miệng khuyên giải , vì anh biết tại sao cô khóc .
Nghĩ đến hôm nay , chính bà xã của mình khóc vì đàn ông khác , trong lòng anh cực kỳ khó chịu , tay lái tốc độ cũng trở nên nhanh hơn , cũng bởi vì như vậy mà anh càng thêm giận cô .
Quên đi , dù sao hôm nay cô cũng trở thành vợ của anh , coi như bỏ qua lúc này .
Về đến nhà , Tư Đồ Viêm lên phòng ngủ , Lâm Khả Tâm không nói gì lặng lẽo theo từ sau.
Nhưng cô vừa đóng cửa lại , Tư Đồ Viêm liền đặt cô ngay cửa , mãnh liệt hôn lấy . "A. . . . . ."
Nụ hôn của anh điên cuồng , kịch liệt , làm cho Lâm Khả Tâm khó mà chống đỡ , bàn tay bắt đầu không an phận lần vào trong áo của cô , vuốt ve đùa bỡn bộ иgự¢
. . . . . .
Anh bắt đầu dời nụ hôn xuống cái cổ trắng nõn , anh cảm giác được hạ thân càng lúc càng lớn ...
Lâm Khả Tâm vô lực kháng cự nói: " Không cần. . . . . ."
Nhưng anh cũng không để ý tới lời nói của cô , những gì bất mãn khó chịu lúc nãy , bây giờ anh đang phát tiết ra , anh chôn đầu vào иgự¢ của Lâm Khả Tâm , sau đó cắn một chút , một chút. . . . . .
"A..." Lâm Khả Tâm nhịn không được hô : " Đau quá , Tư Đồ Viêm anh đang làm gì thế?"
Nghe cô kêu đau , anh bật cười vì cảm thấy đã trả thù được , ngẩng đầu , hôn lên miệng của cô , làm cho Lâm Khả Tâm một bụng nghi ngờ không nói ra được.
Thật lạ , hôm nay anh muốn cô sao? Trời sáng sớm mà sao anh phấn khởi đến thế? Hơn nữa bộ dáng của anh đang như muốn không nghe người khác nói gì?
Nhưng còn không chờ cô có cơ hội nói ra , anh liền dùng sức đem cô lên phòng ngủ , vào phòng , anh dùng chân đá cửa lại , rồi để cô lên giường .
"A!"
Tuy rằng tấm nệm rất êm , không làm cô đau , nhưng vẫn nhịn không khỏi hoảng sợ: " Tư Đồ Viêm , rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Mà không biết từ lúc nào anh đã ϲởí áօ , một bên đang cởi thắt lưng , một bên vừa vặn nói: " Anh muốn em".
Lời nói quá rõ ràng , nhất thời làm cho mặt của Lâm Khả Tâm nóng lên .
"Nhưng mà đêm qua không phải anh đã muốn. . . . . ." Lâm Khả Tâm nghiêng đầu sang một bên hỏi .
Mà Tư Đồ Viêm đã cởi xong quần áo , không nói hai lời liền đặt cô dưới thân .
"Bây giờ trời còn sớm như vậy hay là thôi đi. . . . . ." Lâm Khả Tâm muốn cự tuyệt nhưng anh căn bản không để ý tới những gì cô nói , anh bá đạo xé rách toàn bộ quần áo thành từng mảnh , sau đó mặc kệ cô có muốn hay không , anh điên cuồng như hổ đói mà ăn sạch sẽ.
"Không cần. . . . . .Đau . . . . . ."
Sự khẩn cầu của Lâm Khả Tâm cũng không làm cho Tư Đồ Viêm dừng tay , mà
thậm chí còn kích thích động tác của anh ngày càng kịch liệt hơn , cô cau mày nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh , trên mặt mang theo chút phẫn nộ cùng tàn ác , sự ôn nhu của ngày hôm qua tìm một chút cũng không có .
Trong lòng nói cho cô biết lúc này đây còn hơn là Dụς ∀ọηg , dường như anh đang đem cô ra để phát tiết cái gì đó , ý thức được anh thuần tuý đem cô thành công cụ cho anh phát tiết , cô bỗng cảm thấy thật buồn cười , mà cũng đúng thôi , từ ngày đầu tiên quen biết anh , anh chính là người lãnh khốc vô tình lại khó có thể nắm bắt , cho nên cô làm sao có thể chờ mong anh sẽ vì cô mà thay đổi? Mà cuộc hôn nhân này , cô có năng lực chờ mong cái gì đâu?
Sau khi phát tiết xong , Tư Đồ Viêm đứng dậy tắm rửa , còn Lâm Khả Tâm không nhúc nhích nằm trên giường , ánh mắt giống như không có tiêu cự , không nhớ rõ anh đã phát tiết bao nhiêu lần , cô chỉ biết hạ thân đau đến tê điếng .. Lòng cô bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa ..
Tắm xong , ánh mắt Tư Đồ Viêm thấy Lâm Khả Tâm trống rỗng nằm trên giường
, liền nói một câu: " Anh đi công tác , ba ngày này em ở nhà cho anh , nếu để anh biết em dám tự tiện ra ngoài , hậu quả em hiểu rõ." Nói xong , anh đóng cửa lại , để cho một mình cô đối mặt với cả phòng trống không .
Lâm Khả Tâm nằm trên giường từ giữa trưa cho đến tối mới bước xuống , hơn nữa chỉ cần động một cái thì cả người liền đau nhức .
Bởi vì không có tâm tình và sức lực để nấu cơm nên cô đi tắm rửa , rồi tuỳ tiện lấy chút gì đó mà ăn .
Ngồi trên sofa , vô tình cô nhìn thấy hôn thú rớt ngay cửa , cô đứng dậy nhặt lên , cô mở ra nhìn thấy chữ kí của chính mình rốt cuộc nhịn không được nước mắt liền chảy ra.
Thì ra ngoài hôn thú giá rẻ , ngay cả hôn nhân của chính cô cũng rẻ như vậy .
Hai ngày sau Tư Đồ Viêm trở về nhà , tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng mấy ngày đi công tác anh luôn mong được về nhà nên anh làm nhanh công việc , thậm chí không đợi thêm ngày nào nữa liền mua vé ban đêm để về đây .
Đứng trước cửa , Tư Đồ Viêm ấn chuông cửa . "Ding Dong. . . . . ."
"Ai đó?" Trong nhà truyền đến giọng nói của Lâm Khả Tâm làm cho anh có chút hoảng hốt , anh đi mới có hai ngày mà sao cảm thấy như rất lâu rồi?
Ý thức được anh bắt đầu ỷ lại vào Lâm Khả Tâm nên bật người điều chỉnh tâm tình , đem cảm xúc giấu vào bên trong.
"Anh về rồi ,mở cửa." Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói
Nhưng điều làm cho anh ngoài ý muốn là Lâm Khả Tâm không có mở cửa liền mà một lúc sau cô mới mở ra .
"Tại sao mở cửa lâu vậy? Em ở trong làm gì?" Cửa vừa mở , Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói , ngữ khí còn tệ hơn lúc nãy.
"Không , không có gì . . . . ."
Như là đang làm chuyện áy náy , Lâm Khả Tâm cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh , Tư Đồ Viêm đóng cửa lại , ngữ khí lạnh như băng chất vấn hỏi: " Không có làm cái gì? Vậy tại sao em chột dạ? Nếu thật sự không làm gì thì nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời"
"Em thật sự không có làm gì hết , Tư Đồ Viêm anh tại sao không bao giờ tin em?" Tuy rằng ngoài miệng hỏi vậy nhưng Lâm Khả Tâm vẫn không ngẩng đầu.
Thấy bộ dáng áy náy của Lâm Khả Tâm , anh vốn là người đa nghi , như thế nào lại không nghi ngờ , anh liền nắm chặt vai của cô , dồn ép hỏi.
"Tại sao không dám nhìn anh? Hay là em đang làm chuyện mờ ám không thể để cho người khác biết? Em không phải là ra ngoài rồi dắt đàn ông về đây chứ? Mau nói ra." Sự nghi ngờ của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm vô cùng uỷ khuất ,
rốt cuộc nhịn không được cô ngẩng đầu hai mắt đầy lệở " Tư Đồ Viêm , anh nói
đủ chưa?"
"Em. . . . . ." Sỡ dĩ anh nghẹn lời không phải vì Lâm Khả Tâm bỗng nhiên phản kháng mà là vì trên trán của cô , theo gốc độ mà nhìn mặc dù trên trán được phủ rất nhiều lớp phấn nhưng vẫn thấy được vết thương nhỏ.
"Trán của em làm sao vậy?" Nhìn thấy vết thương trên trán của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm một chút lạnh lùng cũng biến mất tiêu không thấy đâu.
Có thể nhìn ra được là Lâm Khả Tâm đang cố tình che giấu vết thương nên mới đánh lớp phấn dày như vậy , nhưng có lẽ vì vội vàng nên kết quả vẫn là không thể che đi , ý thức được điểm đó , Tư Đồ Viêm cũng hiểu ra một chuyện khác , chẳng lẽ lúc nãy mở cửa lâu như vậy là vì đánh phấn sao?
Bất quá , anh còn chút nghi hoặc , nếu chỉ là một vết thương nhỏ sao cô phải làm vậy? Chẳng lẽ cô lúc nào cũng quan tâm đến bề ngoài sao?
Nhưng theo anh biết , Lâm Khả Tâm không phải hạng người như thế , bất quá nếu không phải là quan trọng hình thức bên ngoài thì chỉ còn một nguyên nhân là vết thương này cho người khác làm ra , nên cô mới che lấp đi.
Nghĩ đến Lâm Khả Tâm không muốn để anh thêm phiền toái mà tự bản thân chịu uỷ khuất , vậy mà anh còn hiểu lầm cô , nói ra những lời không tốt. . . . . .Trong lòng Tư Đồ Viêm bỗng sinh ra loại áy náy
Tuy rằng hiểu mình sai , nhưng ba chữ 「Thật xin lỗi 」 vẫn không thể nói thành lời , trầm mặc nửa ngày , rốt cuộc anh vẫn mở miệng: " Là ai làm?"
Lúc hỏi câu này , ánh mắt của anh lạnh như tảng băng , làm cho lông tơ trên người Lâm Khả Tâm đều dựng ngược lên: " Không ai hết , chỉ là do em không cẩn thận thôi , anh nghĩ nhiều quá rồi , ha ha . . . . . ."
Lâm Khả Tâm nở nụ cười gượng gạo , vẫn kiên trì không chịu nói , bất quá cô càng nói dối thì biểu tình của Tư Đồ Viêm càng lúc càng nghiêm trọng , lực nắm
hai vai của cô cũng mạnh hơn” " Tại sao bị ức Hi*p cũng không chịu nói thật ? Có phải người đó uy Hi*p em không ? Người đó là ai?"
"Này. . . . . ." Lâm Khả Tâm do dự không tiếp tục nói
"Hay thân phận của đối phương rất lợi hại nên em lo lắng anh không thể giúp em báo thù nên không nói cho anh biết? Anh thật muốn xem trên đời này ai mà dám động đến Tư Đồ Viêm?" Anh vỗ vỗ vai của Lâm Khả Tâm .
Cô nghĩ nghĩ , rốt cục vẫn nói ra: " Là Tần Hiểu Linh."
Nói đến Tần Hiểu Linh , vết thương trên miệng không khỏi ẩn đau lên.
"Tần Hiểu Linh?" Tư Đồ Viêm nheo mắt lại " Cô ấy rất hiểu tính của anh , như thế nào còn dám đến đây gây sự nữa?"
Lâm Khả Tâm dù dừ: " Ngày anh đi thì hôm sau cô ấy tới , có vẻ cô ấy đã biết anh không có ở nhà."
Lời nói của Lâm Khả Tâm làm cho Tư Đồ Viêm trầm tư , nếu như đoán không lầm thì bên người của anh có người được cài vào.