"Chờ tôi một chút , ai cho phép cô bỏ đi?" Tần Hiểu Linh dùng móng tay dài bấu vào thịt của Lâm Khả Tâm.
Lâm Khả Tâm quay đầu , nhịn không được nói: " Đau quá , Tần Tiểu Thư phiền cô nhẹ tay chút."
"Đồ Đê điện , nói , cô và Tư Đồ Ca Ca quen biết nhau bao lâu rồi? Còn nữa , cô chỉ thuộc mặt hàng loại ba , thế nào dám câu dẫn Tư Đồ Ca Ca của tôi?"
Ngữ khí cùng sự công kích của Tần Hiểu Linh làm cho Lâm Khả Tâm thập phần tức giận , cư nhiên dám kêu cô là đồ đê tiện? Sao cô ta không xem lại gương coi ai giống đồ đê tiện hơn ai? Còn nữa cái gì mà hàng loại ba? Cô tuy rằng không phải đại mỹ nữ nhưng cũng không có kém đến vậy a? Tần Hiểu Linh này cũng quá đáng đi?
Cái này ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ , Lâm Khả Tâm bất chấp lễ phép , cùng Tần Hiểu Linh tranh cãi: " Tần Tiểu Thư , thứ 1 tôi không có câu dẫn Tư Đồ Ca Ca của cô ngược lại là do anh ấy thích tôi , chủ động tìm tôi ; thứ 2 , làm ơn cô đừng cố tình gây sự được không? Nhìn bộ dạng cô xem? Còn giống tiểu thư khuê các không? Tôi thật thay
ba mẹ cô mà mất mặt đó."
Tần Hiểu Linh xuất thân từ nhà giàu lại là con một trong gia đình , được Tần Lão nâng như trứng , nên người chung quanh lúc nào cũng ngot ngào với cô , đâu có ai dám chống đối cô , nên lời nói của Lâm Khả Tâm làm cho Tần Hiểu Linh như núi lửa sắp phun trào: " Cô nói cái gì? Đồ đê tiện." Tần Hiểu Linh nói xong , hung hăng tát cho Lâm Khả Tâm một cái "Bốp ——"
Bởi vì cái tát đột ngột nên cả người Lâm Khả Tâm choáng váng , quay vòng .
"Đáng đời , gọi cô là đồ đê tiện cũng đúng , hừ ." Tần Hiểu Linh đắc ý nói , mang theo tiếng ong ong vang vọng trong biệt thự.
Lúc này , một âm thanh quen thuộc thay thế giọng nói chói tai của Tần Hiểu Linh .
" Tần Hiểu Linh , cô đang làm gì?" giọng nói phẫn nộ của Tư Đồ Viêm làm cho Tần Hiểu Linh sợ tới mức buông lỏng cổ tay của Lâm Khả Tâm ra , mà Tần Hiểu Linh vẫn như trước , giả vờ bộ dáng vô tội.
"Tư Đồ Ca Ca bây giờ sao anh mới dậy? Anh không biết vừa rồi người phụ nữ này mắng em không có gia giáo , rất khó nghe." Tần Hiểu Linh chẳng những ác nhân cáo trạng trước mà ngữ khí cũng trở nên đáng yêu ..
Nghe Tần Hiểu Linh nói vậy , Lâm Khả Tâm không khỏi dở khóc dở cười , cô mắng cô ta khi nào? Rõ ràng cô ta còn chửi cô là 「Đồ Đê Tiện 」đó thôi
Lâm Khả Tâm đứng dậy , không nhìn biểu tình của Tư Đồ Viêm , cũng không muốn cho anh nhìn thấy bộ dạng chật vật bây giờ của cô , thậm chí cô còn không ngờ anh giúp cô nói nữa.
Dù sao Lâm Khả Tâm nghe Tần Hiểu Linh kêu Tư Đồ Viêm là 「 Tư Đồ Ca 」 thân thiết như vậy , thì phải biết quan hệ giữa bọn họ không đơn giản , hơn nữa đối với anh mà nói cô chỉ là 「người vợ trên hợp đồng 」 , ngoại trừ việc cô giúp
anh giải quyết nhu cầu sinh lý thì còn lý do gì để anh vì cô mà tức giận với Tần Hiểu Linh?
Cúi đầu , Lâm Khả Tâm trong lòng có chút uỷ khuất , có chút bất đắc dĩ , còn có một loại chua xót trong máu tràn ra , mà cô cũng hiểu đây gọi là 「ghen 」 .
Bất quá điều làm cho cô ngoài ý muốn đó là , Tư Đồ Viêm không những không đồng tình với việc Tần Hiểu Linh đánh cô mà còn mở miệng răn dạy Tần Hiểu Linh” " Chửi không gia giáo? Chẳng lẽ Khả Tâm nói sai sao? Có ai mà có giáo dục mà hở chút là động tay động chân đánh người không? Giải thích dùm tôi!"
Không nghĩ tới Tư Đồ Viêm vì Lâm Khả Tâm mà mắng mình , Tần Hiểu Linh nhất thời không vui , từ nhỏ đến lớn không ai đối với cô mà hung hăng như vậy , huống chi người kia là người từ nhỏ cô đã thích ——Tư Đồ Ca , điều này nói cô làm sao chấp nhận được?
"Tư Đồ Ca~~! Em và anh quen biết nhau lâu như vậy , anh thế nào vì một người phụ nữ không quen biết bao lâu mà lại mắng Hiểu Linh? Hơn nữa dù cho anh và cô ấy có xảy ra quan hệ nhưng em hiểu Tư Đồ Ca sẽ chỉ là vui đùa thôi , hơn nữa tuỳ lúc anh muốn em cũng có thể lên giường với anh."
Nghe được 「lời nói hùng hồn 」 của Tần Hiểu Linh , Lâm Khả Tâm không biết nên khóc hay cười .
Mà biểu tình của Tư Đồ Viêm càng lúc càng nghiêm túc: " Tần Hiểu Linh , tôi nghĩ tôi phải nói rõ 2 việc : Một , tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lên giường với cô , vì một chút tình cảm tôi đối với cô cũng không có ; hai, người mà cô kêu 「gặp dịp thì chơi 」 chính là vợ của tôi —— Lâm Khả Tâm."
"Như thế nào có thể?"
Bị Tư Đồ Viêm hung hăng cự tuyệt , đã tổn thương trái tim của Tần Hiểu Linh , huống chi biết người lâu ngày mình thích đã kết hôn . . . . . . Tần Hiểu Linh nhất thời như sét đánh ngang tai .
"Không thể nào ! Em chưa nghe chuyện anh kết hôn , hơn nữa anh cũng không có tổ chức hôn lễ a?" Tần Hiểu Linh vẫn không muốn chấp nhận sự thật.
Tư Đồ Viêm cười lạnh một chút :" Ai nói kết hôn nhất định phải tổ chức hôn lễ? Không phải chỉ cần hôn thú là đủ rồi sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt nói thật của anh, Lâm Khả Tâm cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Lâm Khả Tâm chứng thực: " Cô , cô là vợ của Tư đồ Ca?"
Lâm Khả Tâm gật gật đầu , nghĩ đến vừa rồi trước mặt cô Tần Hiểu Linh bị Tư Đồ Viêm thẳng thắn cự tuyệt , tâm tình cô cũng trở nên tốt hơn nhiều , nhưng cô cũng thấy đáng thương cho Tần Hiểu Linh.
Mặc dù lần này Tần Hiểu Linh thập phần đáng ghét nhưng tâm tình của cô ấy cô cũng có thể hiểu dù sao bỗng nhiên biết được người mình thích nhiều năm có hôn ước , ai mà không khó chịu chứ?
Quả nhiên , khổ sở cùng phẫn hận hỗn loạn ở trong Tần Hiểu ,hướng về Lâm Khả Tâm nói: " Đồ Đê Tiện ! Cô ! Cho dù cô và Tư Đồ Ca có kết hôn tôi cũng sẽ không nhận thua , một ngày nào đó tôi sẽ đoạt Tư Đồ ca từ tay cô , đừng đắc ý sớm ! Hừ." Nói xong , Tần Hiểu Linh quay đầu bỏ chạy.
"Em có sao không?" Tư Đồ Viêm bước lại khều lên vai của Lâm Khả Tâm , cô quay đầu nở nụ cười đau xót: "Em không sao , anh không cần lo cho em. . . . . .Em đi làm đồ ăn đây."
"Chờ chút," Tư Đồ Viêm bỗng nắm vai của Lâm Khả Tâm lại: " Em không cần làm , chúng ta ra ngoài ăn."
"Không cần như vậy , em thật sự không sao." Lâm Khả Tâm biết anh tốt bụng nhưng cô thật lòng không muốn phiền toái như thế.
Nhưng Lâm Khả Tâm đã quên rằng chỉ cần anh nhận định một việc thì sẽ không dễ dàng mà thoả hiệp: " Lâm Khả Tâm , chẳng lẽ em đã quên trên hợp đồng có ghi rõ mọi việc em phải theo yêu cầu của anh không được làm ngược lại sao?"
"Lại là hợp đồng. . . . . ." Lâm Khả Tâm thở dài nhưng lần đầu tiên cô phát hiện ra cô cho rằng thực hiện theo hợp đồng cũng không tồi .
"Vậy em có đi hay không?" Tư Đồ Viêm giả bộ hồ đồ hỏi han .
Mà Lâm Khả Tâm cũng không vui trừng mắt liếc anh một cái: " Anh thì lúc nào cũng đem hợp đồng ra áp bức em , em lại thế nào có thể không nghe theo?" Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Tư Đồ Viêm ôm vai của cô đi ra ngoài xe , một bên hỏi: " Vậy giờ em muốn ăn gì?"
"Bánh ngọt." Lâm Khả Tâm không hề nghĩ ngợi trả lời "Bánh ngọt sao? Được , chúng ta đi ăn bánh ngọt"
Nói xong , Tư Đồ Viêm chở Lâm Khả Tâm đến tiệm bánh ngọt tên là 「Ba Lạc
Khắc 」, ngồi trong quán bánh ngọt , Lâm Khả Tâm nhìn xung quanh , nơi này tuy rằng không lớn nhưng trang trí rất tinh tế ; các thứ đều theo cách thức Châu Âu , trên tường có vẽ hoa văn , làm cho người ta cảm thấy như ở Châu Âu.
"Thích nơi này sao?" Tư Đồ Viêm chọn bánh , thấy Lâm Khả Tâm đang nhìn tiệm bánh , thuận tiện hỏi một câu .
Lâm Khả Tâm gật gật đầu: " ừ , nơi này rất được , bất quá nơi này nằm trong chỗ hẻo lánh như vậy anh thế nào tìm ra được?"
Đối với câu hỏi của cô , Tư Đồ Viêm cũng không vội trả lời mà hỏi ngược lại: "
Đúng rồi , em đã từng nghe qua trường quý tộc St.Louis chưa?"
Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ sau đó nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: " Em biết, em biết ! Trường đó chỉ có học sinh có tiền mới có thể học , học phí rất mắc đúng không? Trung học anh đã từng học ở đó sao?"
Tư Đồ Viêm nghe vậy , lắc lắc đầu: " Không phải anh , là người em họ của anh , chẳng qua lúc ấy nó chuyển trường nên ba mẹ nó kêu anh đi xem trường nên anh mới biết được ở đây có tiệm bánh này."
" Người em họ của anh?" Lâm Khả Tâm lo lắng nhíu mày: " Vậy có phải rất giống anh không?"
"Nói thế nào đây. . . . . .Bọn anh rất giống nhau nhưng tính cách thì khác nhau rất nhiều , A Niệm là người theo truyền thống , nó là đứa tính cách tốt , ôn hoà thiện lương , không làm cho ba mẹ hay phải lo lắng ."
Nói đến người em họ của mình , Tư Đồ Viêm nở nụ cười ôn nhu , điều này làm cho Lâm Khả Tâm ngoài ý muốn , lúc này cô mới phát hiện ra là : Từ lúc cô quen biết anh đến giờ ít khi nào nghe anh nhắc đến gia đình của mình thậm chí không thấy ba mẹ của anh gọi tới . . . . . . thật không biết ba mẹ anh là người như thế nào?
"Đúng rồi , em chưa bao giờ nghe anh nói về gia đình của anh , ba mẹ anh đâu? Tính cách họ ra sao?Có ở chung không?"
Lâm Khả Tâm thấy Tư Đồ Viêm nói đến người em họ của mình vui vẻ như vậy nên cô tưởng anh sẽ cao hứng khi nhắc tới gia đình của mình , không nghĩ tới sau khi cô hỏi, sắc mặt anh liền thay đổi , cả người lạnh xuống .
Thấy anh trầm mặc , cô không khỏi có chút kì quái.
"Anh sao vậy? Sao tự nhiên không nói gì? Em nói sai gì rồi sao? Hay là em hỏi những thứ không nên hỏi? Nếu em có làm thế thì em sẽ giải thích , đối. . . . . ."
Ba chữ 「 Thật xin lỗi 」 Lâm Khả Tâm còn chưa kịp nói xong , thì Tư Đồ Viêm
đã lạnh lùng lỗ mãng nói ra một câu: " Câm miệng." "Hả?"
"Anh nói , câm miệng." Tư Đồ Viêm liếc một cái sau đó ra lệnh: " Lâm Khả Tâm , em nhớ kĩ từ nay về sau không được chủ động hỏi chuyện của anh , có nghe không?"
"Được.” Lâm Khả Tâm tuy rằng bên ngoài đáp ứng nhưng trong lòng lại rối mờ rối mịt.
Thật ra , cô cũng không có nói gì chỉ hỏi ba mẹ anh thế nào , sao anh lại nổi giận như vậy? Đúng là người quái dị , dừng một chút , trong lòng Lâm Khả Tâm lại nghĩ , thật biết cách làm cho người khác tò mò, rốt cuộc gia đình như thế nào lại nuôi dưỡng ra một đứa con như Tư Đồ Viêm chứ ?
Cứ như vậy , hai người không nnói thêm gì nữa , cho đến khi ăn xong , rồi về , ngồi trên xe , Lâm Khả Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng phát hiện con đường không giống :" Aida , chúng ta không phải về nhà sao? Hiện tại còn đi đâu?"
Tư Đồ Viêm như còn chưa nguôi giận , chỉ nói ra ba chữ: 「Dân Chính Cục 」 .
"Dân chính cục?!" Lâm Khả Tâm ngạc nhiên nhìn anh: " Đi Dân Chính Cục làm gì?"
"Làm hôn thú"- Vẫn vậy , Tư Đồ Viêm chỉ nói ngắn gọn , kiểu như chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện này có thể nhỏ với anh nhưng với Lâm Khả Tâm mà nói là tin tức động trời.