Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản - Chương 13

Tác giả: Xà Thôn Kình

Đúng vậy , bởi vì cấm dục lâu rồi nên anh như con hổ đói lâu ngày , bá đạo , cường ngạnh hôn , làm cho cô một trận choáng váng.
Ngay từ đầu , Lâm Khả Tâm còn đẩy anh ra nhưng vì nụ hôn đó quá mãnh liệt , cô làm sao ngăn cản được? Từ từ chậm rãi buông nắm tay , mà trong lòng cũng bị nụ hôn đó làm cho hoà tan , thậm chí cả người đều nóng lên , ý thực được cô không còn chống cự nữa , Tư Đồ Viêm buông lỏng đôi môi sưng đỏ của cô ra.
"Chúng ta vào phòng ngủ , được chứ?" Âm thanh mang theo từ tính của Tư Đồ
Viêm càng thêm kích thích cảm quan của Lâm Khả Tâm.
Mà nụ hôn này càng đốt lửa thân thể của cô , cô dùng ánh mắt mê ly nhìn anh , cuối cùng lý trí còn xót lại , cô cự tuyệt nói: " Nhưng mà chúng ta còn chưa ăn
cơm. . . . . ."
Tư Đồ Viêm cúi người , nhẹ nhàng nói: " Hiện tại anh chỉ muốn ăn em." Nói xong
, anh khẽ hôn lên vành tay nhạy cảm của cô , cảm giác tê dại như luồng điện xẹt qua thân thể của Lâm Khả Tâm , làm cho cô vô lực chống đỡ: " Đừng như vậy. . . .
. ."
Lâm Khả Tâm ngoài ý muốn đẩy anh ra , nhưng cổ tay của anh bắt được , anh dừng động tác một chút: "Khả Tâm , anh đã nhịn 1 tuần rồi , phải biết đối với người đàn ông bình thường đó là thời gian lâu lắm , nhưng anh không muốn ép em , nếu em nói không thì anh sẽ không làm nữa , nói cho anh biết được hay không?" Tư Đồ Viêm nói xong , không động đậy nhìn cô , mà Lâm Khả Tâm cúi đầu , ngượng ngùng.
Thật ra lúc anh thốt ra hai chữ 「Khả Tâm 」 , cô cảm giác trong lòng mình rạo rực , cô cũng hiểu đó chính là rung động , chẳng lẽ chính mình thích anh sao? Cô khẽ lắc đầu , không có khả năng , người cô thích là Cố Ca Ca mới đúng !
Nghĩ đến Cố Thiếu Kiệt , trong lòng Lâm Khả Tâm cảm thấy ấm áp nhưng cũng không khỏi đau khổ, chứng minh là cô còn thích Cố Thiếu Kiệt ..
Ý thức được điểm đó , cô muốn cự tuyệt thỉnh cầu của Tư Đồ Viêm nhưng lúc sau
, Tiểu Bắc Kinh cọ cọ trên đùi của cô , nhìn bộ dáng vui vẻ đáng yêu của Tiểu Bắc Kinh , trong lòng sinh ra một cảm xúc mềm mại , sau đó cô nghĩ tới những gì Đại Vĩ nói , nên những gì cô xây dựng thành bức tường trong lòng liền sập đổ.
Tư Đồ Viêm thấy cô không cự tuyệt , biết là cam chịu , trong nháy mắt anh liền cuối thân hôn lên cổ cô . . . . .
Không , không thể.
Nghĩ đến Cố Thiếu Kiệt , Tư Đồ Viêm nâng tay , muốn đẩy anh ra , nhưng không đợi cô ᴆụng tới , thì cảnh tượng Cố Thiếu Tuyệt và Hách Sa Sa lại hiện ra trong đầu cô , cô để tay ở không trung ...
Đúng vậy , Cố ca ca và Sa Sa đã cùng chỗ , hơn nữa sẽ rất nhanh 2 người đính hôn , chính cô năm lần bảy lượt nghĩ về anh , ngoại trừ làm mọi người thêm khó xử thì được lợi gì nữa đâu?
Lâm Khả Tâm tưởng tượng , cô đã ký vào hợp đồng , trở thành 「người vợ 」 không ai biết của Tư Đồ Viêm , như vậy dù cho lần này cô có thể cự tuyệt thì những lần khác cũng không được , nếu lúc đó anh giận thì cô lại tự trút khổ vào thân , hơn nữa nếu anh thật sự làm cô cảm động thì cũng tốt , ngay lúc này cô vẫn cảm giác được là mình rung động ..
Có lẽ cứ như vậy với anh và buông tay Cố ca ca thì cũng đâu có gì sai? Lâm Khả Tâm một bên nghĩ , một bên dùng ánh mắt mê ly nhìn Tư Đồ Viêm: " Không cần ở trong này , chúng ta vào phòng ngủ. . . . . ."
Đây là câu nói cuối cùng mà cô cố gắng bỏ qua lý trí của bản thân nói ra , Tư Đồ Viêm cúi xuống ôm lấy Lâm Khả Tâm đi vào phòng ngủ , vì để cho Tiểu Bắc Kinh không quấy rầy chuyện tốt của 2 người nên anh đóng cửa lại để chú chó con bên ngoài.
Bên ngoài , Tiểu Bắc Kinh không rõ chuyện gì nên cứ đi qua đi lại còn trong phòng lại là một cảnh xuân sắc diễn ra , bất quá đây là lần đầu tiên, Tư Đồ Viêm phá lệ , anh trở nên ôn nhu , cảm giác ngượng ngùng từ lúc đầu đã dần mất đi , thay vào đó là hoà hợp theo động tác của anh cho đến khi hai người thoả mãn rồi cùng nhau ngủ.
Ngày hôm sau , Lâm Khả Tâm tỉnh dậy , cô tinh tế quan sát vẻ mặt tuấn suất của Tư Đồ Viêm , bỗng nhiên cô cảm thấy anh cũng không đến nổi chán ghét như vậy
, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng sủa của Tiểu Bắc Kinh , còn có tiếng cào cửa của chú chó con , cô đoán được là Tiểu Bắc Kinh đói bụng , nên cô trở thân muốn lấy chút gì cho nó ăn , nhưng cô vừa quay thân thì Tư Đồ Viêm liền tỉnh: " Sao em dậy sớm vậy?" Tư Đồ Viêm nhìn Lâm Khả Tâm , vừa ngáp
"Chó con bên ngoài cửa kêu không ngừng , em nghĩ nó đói bụng , nên định đem chút đồ cho nó ăn." Lâm Khả Tâm giải thích nói . ( TT: sửa anh em nhơ , cho nó tìm củm chút)
Nhưng anh không thèm để ý những gì cô nói , anh ôm cô mỗi lúc chặt hơn: " Không cần quan tâm đến nó , em nhìn em xem hôm qua dùng sức như vậy hẳn bây giờ vẫn mệt ૮ɦếƭ đi?"
Không thể không nói tối hôm qua cô làm cho anh thực thoả mãn , nhưng anh cũng biết như vậy đối với cô là quá sức nên anh phá lệ quan tâm.
Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm không khỏi nhớ tới đêm triền miên của hai người hôm qua , làm cho sắc mặt nhất thời đỏ lên.
"Không cần , Em không mệt."
Nhưng đối với anh mà nói , ôm cô làm cho anh rất thích , nên không tính liền vậy mà buông tay: " Em ngủ thêm chút nữa đi." dừng một chút , anh bổ sung nói: "Nghe lời anh."
Hai chữ cuối tràn đầy mị hoặc làm cho Lâm Khả Tâm thiếu chút nữa liền gật đầu.
Nhưng cuối cùng cô vẫn thẹn thùng , không muốn để cho anh phát hiện , liền đẩy anh ra một phen: "Em không muốn ngủ nữa , anh buông tay ra , em đi làm đồ ăn sáng cho anh , hơn nữa nếu như em không dậy , không chừng chó con sẽ cào nát cửa."
Như là nghe được lời nói của Lâm Khả Tâm , Tiểu Bắc Kinh càng lúc cào cửa càng mạnh hơn , làm cho Lâm Khả Tâm và Tư Đồ Viêm không khỏi bật cười..
"Xem ra anh nên đổi một cái cửa bằng inox " Một bên , Tư Đồ Viêm trêu đùa , một bên bỏ tay ra nhưng trên mặt không chút tình nguyện.
Lâm Khả Tâm đứng dậy , nhặt quần áo mặc lại.
"Sáng nay anh muốn ăn gì?" Lâm Khả Tâm thuận miệng hỏi một câu
Tư Đồ Viêm nghĩ nghĩ , nhưng chẳng biết ăn gì: " Tuỳ em , anh không kén ăn."
Đối với người bận rộn như anh , có ăn là tốt lắm rồi , làm gì mà chọn lựa? Huống chi tay nghề của cô cũng không tệ .
Mặc quần áo vào , Lâm Khả Tâm mở cửa ra , lúc này Tiểu Bắc Kinh chạy vào phòng ngủ , quẩy quẩy đuôi cọ cọ vào chân của cô , cô ôm lấy Tiểu Bắc Kinh đang làm nũng , sau đó giơ lên trước mặt: " Chó con à , con nói xem ba ba không có kén ăn , vậy còn con , sáng nay con sẽ ăn gì? Mẹ làm cho con nha."
Bất quá Chú Chó con còn chưa mở miệng thì Tư Đồ Viêm liền giành trước: " Đợi chút, Ba Ba của nó , em đang nói anh sao?"
"Đúng đó." Lâm Khả Tâm nhìn Tư Đồ Viêm , bày ra một dạng đương nhiên” " Bình thường người ta nuôi chó không phải kêu vậy sao?"
Tuy rằng anh đã gặp qua tình huống này nhưng để gọi là cẩu ba ba không được tự nhiên , dù sao thấy Lâm Khả Tâm cao hứng , anh cũng không nói thêm gì: " Được rồi , chỉ cần em vui là được , cẩu mụ mụ. "
"Ừh" Lâm Khả Tâm cũng thật cao hứng , ánh mắt trở nên sáng loá . "Đi thôi , chúng ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ba ba con nào "
Nhìn theo bộ dáng của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm bất đắc dĩ lắc đầu nhưng trên mặt nở ra nụ cười hài lòng.
"Đồ ăn cho chó để ở trong phòng khách đó. " Tư Đồ Viêm không quên nhắc nhở.
"Ừh, biết rồi. " Nói xong , Lâm Khả Tâm ôm Tiểu Bắc Kinh đến phòng khách , cô vừa lấy đồ ăn cho Tiểu Bắc Kinh ra thì chuông cửa vang lên.
Nghe tiếng chuông , cô đứng dậy hướng đi ra cửa , ai nha , sáng sớm vậy tới làm gì? Mang theo nghi hoặc , Lâm Khả Tâm mở cửa , trước cửa là một người phụ nữ xinh đẹp.
Không đợi Lâm Khả Tâm hỏi là ai thì người phụ nữ kia liền mở miệng trước :" Cô là ai?Tại sao lại ở đây?"
Nhìn thấy Lâm Khả Tâm , người phụ nữ kia vẻ mặt còn kinh ngạc hơn , bị người
đó hỏi , Lâm Khả Tâm bỗng không biết nên giải thích về mối quan hệ của cô và Tư Đồ Viêm như thế nào ...
Người phụ nữ kia thấy cô không trả lời liền cao thấp dò xét một phen.
"Bộ dạng cô. . . . . .Nhìn cũng chỉ tầm thường thôi, nhưng mà quần áo thì lại không tầm thường ha . . . . . ."
Người phụ nữ đánh giá nhìn quần áo Lâm Khả Tâm mặc không dưới mấy trăm vạn , cô ta chau mày , trên mặt thập phần chán ghét , tiếp giây theo , bỗng lộ ra vẻ mặt như phát hiện ra điều gì:" A~~ Tôi biết rồi , cô là người giúp việc Tư Đồ ca mới mời đến?"
"Hả?" Bởi vì lời nói của người phụ nữ đối diện quá lớn nên Lâm Khả Tâm nhất thời trố mắt.
Thấy Lâm Khả Tâm bất động , người phụ nữ không kiên nhẫn vươn tay đẩy cô sang một bên , sau đó không chút khách khí tự vào phòng khách rồi ngồi xuống .
"Thật đúng là , Tư Đồ Ca mướn người giúp việc không có năng lực gì cả ,khách ở ngoài cửa nữa ngày cũng không biết tiếp đón vào nhà , nếu lần sau cô còn như vậy , cẩn thận tôi kêu Tư Đồ Ca đuổi cô đó." Nói xong ,cô ta liếc Lâm Khả Tâm một cái , nhíu mày , tiếp tục nói: " Sao còn bất động đứng đó? Còn không mau kêu Tư Đồ Ca ra đây , nói với anh ấy có Hiểu Linh tới tìm."
Không thể không nói , từ lúc gặp người phụ nữ này những lời nói của cô ta làm cho Lâm Khả Tâm lọt vào trong sương mù , dù không biết người đó nói gì nhưng cô cũng không thích thái độ kiêu căng của Hiểu Linh.
"Thật ngại , Hiểu Linh tiểu thư. . . . . ." Lâm Khả Tâm vừa nói một nửa , liền bị Hiểu Linh cắt lời.
"Stop ! Tôi nói cho cô biết nha , hai chữ 「 Hiểu Linh 」 chỉ có Tư Đồ Ca mới
được gọi thôi , còn thứ loại người như cô căn bản không có tư cách gọi nó."
Dừng một chút , Hiểu Linh khinh thường nhìn Lâm Khả Tâm , như là ban ân giống nhau: " Quên đi , coi như đây là lần đầu tiên tôi gặp cô , tôi sẽ tha thứ cho cô , nhưng về sau cô phải gọi tôi là Tần Tiểu Thư , hơn nữa nếu như Tư Đồ Ca có
mang phụ nữ qua đêm cô liền phải chủ động thông báo cho tôi . Do ——you —— understand?"
Như là biểu hiện trình độ hơn Lâm Khả Tâm , nên Tần Hiểu Linh còn nói thêm tiếng Anh.
Thấy Tần Hiểu Linh mang bộ dạng cao ngạo , Lâm Khả Tâm nhịn không được , người gì đâu vừa cao ngạo rồi còn khoa tay múa chân cắt ngang lời nói của người khác, chẳng lẽ gia đình cô ta không chỉ thế nào là lễ phép sao?
Lâm Khả Tâm cẩn thận nhìn Tần Hiểu Linh một phen , không thể không nói mặc dù Tần Hiểu Linh tính tình rất xấu nhưng bộ dáng bên ngoài rất đẹp , đôi mắt dài nhỏ xếch lên , mị hoặc , duyên dáng , cái mũi mảnh khảnh cao ngất , đôi môi đỏ mọng gợi cảm , dáng người 「 иgự¢ tấn công ௱ôЛƓ phòng thủ 」 của cô ta làm cho đàn ông không thể nào không mê muôi , cả người tản ra sự quyến rũ .
Bất quá , Lâm Khả Tâm nghỉ sự gợi cảm này không phải từ bên trong bộc phát ra mà nhờ có cách ăn mặc theo mốt , quả thận trên mặt trang điểm rất đậm , mới che đậy thanh xuân 20 , quần áo bại lộ ra cái eo nhỏ và đôi chân thon dài nhưng làm cho cô ấy không thân thiết , hơn nữa cảm giác giống như 「gái đứng đường
」 vậy.
Nhưng nhìn quần áo một thân hàng hiệu của Tần Hiểu Linh , Lâm Khả Tâm khẳng định gia cảnh cô ấy nhất định không tồi , bất qua cho dù có là Đại Tiểu Thư nhung trong lòng Lâm Khả Tâm , cô ta không hề xứng với ba chữ đó , vì Hách Sa Sa cũng là Đại Tiểu Thư nhưng so với Tần Hiểu Linh thì tốt hơn rất nhiều ..
Tuy rằng đối với Tần Hiểu Linh , Lâm Khả Tâm không thích nhưng cô vẫn lễ phép hồi đáp: " Được rồi , TầnTiểu Thư , thật ra . . . . . . tôi không phải người giúp việc của Tư Đồ Viêm."
Thật mà nói cô so với người giúp việc cũng có khác gì đâu , trong lòng Lâm Khả Tâm tự nói.
Lời nói của cô làm cho Tần Hiểu Linh nhất thời kinh ngạc trừng to mắ:” "Cái gì?
Cô không phải người giúp việc của Tư Đồ Ca , vậy tại sao cô lại ở đây? hay là. . . . .
."
Tần Hiểu Linh lại nhìn Lâm Khả Tâm lần nữa , đương lúc thấy vết hôn trên cổ của cô , Hiểu Linh nhất thời kêu lên :" A!!!! Cô và Tư Đồ ca ca qua đêm? A ! Thật không biết xấu hổ."
Tần Hiểu Linh còn tính toán nhờ Lâm Khả Tâm giúp cho cô ta đề phòng Tư Đồ Viêm không mang phụ nữ về , ai ngờ người đứng trước mặt lại chính là 「 người phụ nữ không đứng đắn 」 .
Tần Hiểu Linh thét chói tai , làm cho Lâm Khả Tâm đau cả lổ tai , vì không muốn cô ta bát nháo them nữa , cô xoay mình nói," Tần Tiểu Thư , nếu không còn việc gì tôi phải đi chuẩn bị điểm tâm , nếu cô muốn tìm Tư Đồ Viêm , thì tự cô đi đi , anh ấy trong phòng ngủ." Nói xong , Lâm Khả Tâm định rời đi nhưng vừa xoay người cánh tay đã bị Tần Hiểu Linh túm lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc