Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm kinh ngạc một chút , sau đó cô bối rối nhìn anh , biểu tình cũng trở nên mất tự nhiên.
Tuy rằng không ngẩng đầu , nhưng anh cũng đoán được biểu tình của cô lúc này , vì thế một bên anh cơi nút áo , một bên giải thích nói :" Tôi chỉ cảm thấy mặc quần áo ngủ sẽ không thoải mái , em không cần khẩn trương như vậy , tôi sẽ không làm gì em đâu".
Nghe được Tư Đồ Viêm giải thích , cô do dự chốc lát , sau đó chậm rãi kéo khoá cởi váy ra rồi lên giường nằm , bất quá làm vậy ít nhiều vẫn ngại ngùng , nên khi lên giường cô liền kéo chăn che cơ thể lại.
Thấy phản ứng này của Lâm Khả Tâm , anh nhịn không được cười nhạo nói: "Lâm Khả Tâm , em có gì để che? Chẳng lẽ thân thể của tôi còn chỗ nào tôi chưa thấy qua sao?"
Những gì anh nói là sự thật nhưng vẫn làm cho cô đỏ mặt , cô lấy chăn bịt kín một nửa mặt , không để ý đến anh , nhưng anh giống như lúc trước , tay ôm lấy cô.
Trên người truyền đến lực làm cho cô cảm thấy tim đập mạnh , cô rất muốn cự tuyệt nhưng cô biết có làm vậy cũng vô dụng , vì thế tuỳ ý để anh ôn , cô cảm thấy mình cũng nhường nhịn quá nhiều nhưng rõ ràng anh không vừa lòng .
Tư Đồ Viêm dùng lực , nắm cánh tay củ Lâm Khả Tâm , trở thân , để cho cô mặt
đối mặt với anh.
" Tư Đồ Viêm , anh làm gì ?" Lâm Khả Tâm bất mãn oán giận Mà Anh chỉ thản nhiên cười: " Như vậy , ôm sẽ thoải mái hơn."
"Anh. . . . . ." Lâm Khả Tâm không biết nên nói gì , huống chi anh cũng chỉ ôm cô , không có làm thêm gì , nên cô mắt nhắm mắt mở nhịn nhục.
Vì khoảng cách rất gần , nên hơi thở của anh truyền đến làm cho Lâm Khả Tâm không khỏi nhớ đến khi mình còn nhỏ , cô cũng được ba cô ôm như vậy mà ngủ , chẳng qua ba cô sau khi gặp tai nạn đã qua đời , mà mẹ Lâm gả cho Hách Thúc Thúc , cô cũng ngủ riêng nên chẳng ai ôm cô đi vào giấc ngủ.
Nghĩ đến quá khứ này , cô bỗng cảm thấy không hề chán ghét cái ôm của anh , mà ngược lại còn cảm thấy ấm áp , có lẽ vì anh làm cô nhớ đến chuyện xưa , vì thế dù trong mộng , cô cũng luôn gọi " Ba ba. . . . . ."
Về phần Tư Đồ Viêm , anh nghe được cô gọi vậy , còn chưa ngủ trừng to mắt ra , liền thấy cô chau mày , biểu tình bi thương như sắp khóc , anh nhớ tới cô không có ba , vì vậy trong nháy mắt anh có chút thương xót cho cô.
Theo bản năng , anh lấy tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng cô , lúc này cô đang trau mày thì giãn ra.
"có ba ba thật tốt. . . . . ." Nhìn thấy Lâm Khả Tâm nở nụ cười , Tư Đồ Viêm thở
dài , sau đó yên lặng hạ quyết định trong lòng.
Mấy ngày kế tiếp , vì Lâm Khả Tâm đến chu kỳ kinh nguyệt , nên anh không chủ động nhắc tới chuyện xxoo , nếu mà sau khi ăn cơm xong còn dư thời gian anh sẽ rủ cô đi tản bộ , rồi sau khi đi tản bộ về hai người sẽ ôm nhau ngủ . Cuộc sống cứ vậy mà kéo dài cả tuần , thậm chí cô đã bắt đầu quen với cái ôm của anh ..
Rốt cuộc , ngày cuối cùng , 「 bạn tốt 」 của cô cũng rời đi.
Bất quá , một cái phiền toái kết thúc thì đồng nghĩ với việc bắt đầu một cái phiền toái khác , hơn nữa với cô mà nói , cái sau làm cho cô mới phát sầu.
Cô không khỏi lo lắng : hiện tại 「bạn tốt 」 đi rồi , nói vậy chẳng phải anh sẽ đưa ra yêu cầu 「 cái kia 」 với cô hay sao? Tuy rằng cô có thể làm bộ chưa hết nhưng không thể nào trốn mãi được , cô cũng không muốn phát sinh quan hệ với anh , cô phải làm sao bây giờ?
Ngay tại thời điểm Lâm Khả Tâm phiền não không thôi , thì cửa mở , Tư Đồ
Viêm đứng trước cửa , hướng tay vẫy vẫy: " Lại đây"
"Hả?" Lâm Khả Tâm nghi hoặc đứng một chỗ không hề động , cũng không rõ anh muốn làm gì , bình thường sau khi anh về không phải trực tiếp vào nhà ăn cơm sao? Như thế nào hôm nay trông anh là lạ. . . . . . hay là. . . . . .
Có lẽ anh đã đoán được cô qua ngày rồi , nên thú tính của anh nhịn mấy ngày nay liền trổi dậy mà phát tiết ra? Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm không những không tiến lên mà còn lui về sau.
Thấy bộ dạng nửa ngày cũng không tiến lên của cô , anh không kiên nhẫn đi đến trước mặt nắm trụ cổ tay của cô.
"Anh , anh muốn làm gì?" Lâm Khả Tâm hoảng sợ , không chút suy nghĩ hô ra.
Nếu như là ngày trước , anh nhất định vì tiếng hô của cô mà giận , nhưng hôm nay tâm tình anh rất tốt , nên anh không hề tức giận mà còn kiên nhẫn nói :" Lại đây theo tôi em sẽ biết."
"A?Bây giờ? Có phải sớm quá không?"
Lâm Khả Tâm vừa nói , vừa đen hết lực đi ngược lại , không ngờ bị anh túm về.
Lời nói của cô làm cho anh giữ cô lại , sau đó nghi ngờ nhìn: " Sớm? Không lẽ đi xem những thứ kinh hỉ thì cần sớm muộn gì sao?"
Nghe được Tư Đồ Viêm nói vậy , Lâm Khả Tâm sửng sốt . Sao? . . . . . kinh hỉ? Xem ra cô lại nghĩ nhiều rồi .
Vì tránh để cho anh biết cô nghĩ gì , nên cô nở nụ cười tuỳ ý tìm cớ nói: " Đúng vậy , còn sớm mà anh còn chưa ăn tối phải không? Trước anh cứ ăn đi rồi có gì nói sau."
Chính là từ 「kinh hỉ 」 trong miệng anh không chờ được lâu vậy: " Chút nữa ăn cũng được , hiện tại trước đi theo tôi." Tư Đồ Viêm nói xong liền túm cổ tay Lâm Khả Tâm đi đến ngoài cửa , lúc này đi ra liền thấy Đại Vĩ đang đứng đó.
"Anh nói yêu thích là . . . . . .Đại Vĩ?" Lâm Khả Tâm không hiểu nhìn về phía Tư Đồ Viêm , mà anh nở nụ cười , sau đó nói với Đại Vĩ. " Được rồi , đừng dấu nữa , đem nó ra đây."
"Được , Tổng Tài. " Nói xong , Đại Vĩ lấy ra một cái thùng.
"A? Đây là gì?" Lâm Khả Tâm chuyển hướng sang nhìn Tư Đồ Viêm.
"Em đoán đúng rồi , đây là của em." Tư Đồ Viêm nói xong , liền đưa cái thùng cho Lâm Khả Tâm.
Chẳng qua lúc này phá lệ , cô thậm chí ước gì mình có khả năng nhìn xuyên thấu để nhìn xem bên trong đó là gì , trang sức? giầy? quần áo? Không đúng , những cái đó làm sao mà đựng trong thùng được?
Hay là đồ ăn?
Cũng không đúng nha ... cái kia sao tính là kinh hỉ ... Ai nha , rớt cuộc bên trong là gì? Ngay tạy lúc Lâm Khả Tâm nhấc thùng lên , bên trong truyền đến hai tiếng
" gâu gâu".
"Là chó con sao?" Vẻ mặt Lâm Khả Tâm kinh hỉ nhìn Tư Đồ Viêm , anh gật gật
đầu.
Mang theo chút kích động , cô mở ra , một tiểu bắc kinh nhỏ nhỏ trắng như tuyết nằm trong đó.
"Gâu Gâu " Nhìn Lâm Khả Tâm , Tiểu Bắc Kinh như chào hỏi cô ..
Lâm Khả Tâm vươn tay cẩn thận bế Tiểu Bắc Kinh trong thùng ra. ( oai , con chó này hôg phải tên Bắc Kinh nga~~ tại nó là giống bắc kinh nên ghi vậy) , động tác của cô như ôm một cái sủng vậy..
Tiểu Bắc Kinh nằm trong lòng иgự¢ cô , phe phẩy cái đuôicủa mình , lúc này cô mới khẳng định cô không có nằm mơ , mà là sự thật , giấc mơ của cô thành hiện thực.
Lâm Khả Tâm vuốt vuốt cái đầu của Tiểu Bắc Kinh , một bên nghe Tư Đồ Viêm nói: " Em đừng nói nói , tuy rằng Tiểu Bắc Kinh là bình thường , và giá rẻ nhưng cũng vì vậy mà mọi người đều thích loài chó khác , nên muốn tìm một con Tiểu Bắc Kinh không phải dễ dàng đâu".
Anh như chàng trai mới lớn , lùng khắp mọi nơi mới tìm được một con chó bắc kinh.
Một bên Đại Vĩ giúp Tư Đồ Viêm, mở miệng nói: " Lâm Tiểu Thư cô không biết đâu , thật ra tiểu bắc kinh này cũng không phải sủng vật được bán ra , mà là của lão bản Tiểu Tể , ông ấy định sẽ tặng cho bằng hữu , nên dù thế nào cũng không bán , sau đó Tổng Tài năn nỉ ông ta nửa ngày , và cho một chút tiền , ông ấy mới đáp ứng. . . . . ."
Ngay tại lúc Đại Vĩ càng nói càng kích động , Tư Đồ Viêm bỗng lạnh lùng đánh gảy: " Đại Vĩ , nơi này xong chuyện của cậu rồi , cậu về đi.”
"Được , Tổng Tài." Đại Vĩ nói xong , trở lại trên xe đi về.
Tư Đồ Viêm nhìn theo bóng dáng xe , ánh mắt ngập tràn mâu thuẫn.
Phát ra từ nội tâm , Tư Đồ Viêm cũng không muốn để cho Lâm Khả Tâm biết , chính bản thân anh vì cô thuận miệng nói một câu liền bỏ ra công sức nhiều như vậy ...
Giống kiểu như , chính mình bại bởi ai đó ..
Nhưng là Lâm Khả Tâm nghĩ Tư Đồ Viêm luôn cao ngạo , cư nhiên lại cho giấc mơ nhỏ nhoi của cô trở thành hiện thực , trong lòng không khỏi dũng mãnh nổi lên cổ ấm áp , thậm chí nước mắt tụ lại , tuỳ lúc sẽ rơi xuống.
"Cám ơn anh nha." Lâm Khả Tâm nhìn Tư Đồ Viêm , trong mắt mang theo cảm
động , rung động nói
"Không cần cảm ơn tôi , cũng không phải là chó mắc tiền , em không cần suy nghĩ nhiều , chỉ vì sau này tôi phải đi làm nghĩ đến em ở nhà một mình , nên 「thuận tiện 」 mua cho em một con chó bắc kinh thôi". Tư Đồ Viêm giấu đầu lòi đuôi giải thích , ngược lại làm cho Lâm Khả Tâm cảm động.
Rõ ràng là làm chuyện tốt cho cô mà còn giả vờ , anh không khỏi kì lạ đi? Hay là anh thẹn thùng?!
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm bật người nhìn chằm chằm ánh mắt Tư Đồ Viêm , cô muốn nhìn rõ anh nghĩ gì, mà anh bị cô nhìn cảm thấy không tự nhiên , lập tức xoay người: " còn đứng ngoài đó làm gì? Tôi không muốn cùng em bị muỗi cắn đâu."
Nhìn theo bóng dáng của Tư Đồ Viêm, cô 100% khẳng định , anh tuyệt đối là thẹn thùng!!
"Này , Tư Đồ Viêm , có phải vừa rồi anh thẹn thùng hay không?"
Tư Đồ Viêm nghe vậy dừng cước bộ , sau đó xoay người lại , chau trau mày: "Em lầm rồi"
Anh nhất định sẽ không thừa nhận chuyện mất mặt như vậy , nhưng ở Trung Quốc có một câu ngạn ngữ 「௱ôЛƓ Lão Hỗ Không Thể Sờ .」
Lâm Khả Tâm thả Tiểu Bắc Kinh xuống , sau đó đi đến trước mặt anh , đắc ý vỗ vỗ vai: " Ai nha , anh đừng giả vờ , tôi đã thấy hết rồi. . . . . .A" Cô chỉ vừa nói được một nữa ,anh đã hung hăng ôm lấy cô , rồi hôn lên môi cô.
Bởi vì hành động của anh quá đột ngột , Lâm Khả Tâm nhất thời cứng người , thậm chí những gì cô định nói cũng đã quên hết , mà Tiểu Bắc Kinh không biết hai người đang làm gì nên tò mò đến cọ cọ vào hai người , nhưng bọn họ vẫn không nhúc nhích.
Đương lúc Lâm Khả Tâm ý thức tìm về , thì Tư Đồ Viêm đã buông đôi môi của cô ra , còn hứng thú nhìn cô.
" Tư Đồ Viêm , anh ,anh đột nhiên hôn tôi làm gì?" Lâm Khả Tâm cúi đầu ,ánh mắt không dám nhìn anh
Nhưng cô càng muốn tránh né ánh mắt của anh thì anh lại không để cho cô toại nguyện , anh dùng ngón trỏ nâng cằm của cô , thẳng cho đến khi cô nhìn anh.
Tư Đồ Viêm nheo mắt lại , mang theo chút đắc ý: " Thật ra cũng không có gì , tôi chỉ muốn chỉ cho một ai đó , rốt cuộc như thế nào mới là chân chính「 thẹn thùng 」.”
Lâm Khả Tâm quả thật không thể tin vào những gì mình nghe.
Cái gì? Anh dùng lý do lãng xẹt đó để hôn cô?Người có tài năng đặc biệt ha , cô hiểu được , anh làm vậy vì không muốn giải thích thôi , hơn nữa cô cũng tin nếu như ánh mắt không tiếp tục nói thì sẽ dùng miệng ngăn lời cô lại.
"Được rồi được rồi , anh nói thế nào cũng được , ai bảo anh là Tư Đồ Đại Gia làm chi? Tư Đồ Đại Gia , bây giờ chúng ta có thể đi ăn cơm rồi chứ?" Lâm Khả Tâm nói xong , hướng đến anh le lưỡi.
Nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn của cô , anh cảm thấy hạ thân buộc chặt , nghĩ nghĩ
, cũng đúng , anh đã cấm dục một tuần , cũng khó trách dễ dàng phản ứng như vậy.
Từ từ , cấm dục một tuần? Thì phải nói Lâm Khả Tâm cũng đã qua kỳ rồi?
Phản ứng lại dây , Tư Đồ Viêm trực tiếp hỏi: " Đúng rồi , 「bạn tốt 」 của em đã đi rồi chứ?"
Đây chính là vấn đề mà Lâm Khả Tâm lo lắng, không nghĩ tới anh hỏi ra , cô có chút khẩn trương: " Không , chưa đâu."
Không thể không nói , cô không phù hợp với việc nói dối , chỉ cần anh liếc nhìn một cái liền có thể nhận ra: " Ồ, thật sao?"
Tư Đồ Viêm dùng ánh mắt kỹ càng quan sát Lâm Khả Tâm , giống như anh sẽ đoán được cô nghĩ gì , bị anh làm cho chột dạ , Lâm Khả Tâm biết cô không thể gạt anh , khẽ cắn môi thừa nhận: " Được rồi, được rồi , quả thật hôm nay tôi đã hết."
Lời nói của Lâm Khả Tâm vừa dứt , anh liền hung hăng hôn lên môi cô.