Không còn cách nào , tuy rằng không tình nguyện nhưng xem ra cô chỉ còn một con đường —— là quay về nhà của Tư Đồ Viêm
Lâm Khả Tâm nhìn thời gian , phỏng chừng lúc này anh đã dậy , thì có lẽ anh đã phát hiện cô trốn đi rồi , cho nên nếu cô quay về thì tránh không được cơn bão của anh
Thôi thì tìm cái cớ , đi siêu thị mua chút đồ ăn , làm bộ ra ngoài mua đồ ăn chứ không phải trốn đi , nói vậy chắc lừa được anh ..
Quả nhiên sau khi cô trở về , Tư Đồ Viêm nhìn mấy túi đồ ăn trong tay cô liền tin lời cô nói , nhân dịp đó Lâm Khả Tâm vờ như không xảy ra chuyện gì đi vào bếp nấu ăn , đem đồ ăn để lên bàn
"Đồ ăn xong rồi , lại ăn đi". Nhìn đồ ăn trên bàn , Lâm Khả Tâm ý tứ đón tiếp Tư Đồ Viêm nói.
Tư Đồ Viêm theo mùi đi vào phòng ăn , nhìn những món ăn trên bàn anh không khỏi giật mình
Lúc trước khi thấy làn da trắng nõn của cô , bộ dạng nhỏ nhỏ tinh xảo , còn tưởng cô ở Hách Gia được cưng chiều từ bé chắc sẽ không biết nấu ăn , không nghĩ là cô chẳng những nấu cơm mà còn làm cả những món ăn này
Tư Đồ Viêm cầm đũa định ăn rau , lại ý thức được gì nên dừng động tác , anh
ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Vì đợi anh thưởng thức tay nghề của mình , nên một bên cô chờ mong thậm chí quên mất việc phải ngồi xuống .
"Đứng làm gì? Ngồi xuống đi"
"À..." Nghe được anh nói vậy cô ngoan ngoãn ngồi xuống
Tuy rằng cái miệng của anh lúc nào cũng ra lệnh làm cô khó chịu nhưng cô cũng nghi ngờ : Chẳng lẽ nói , vừa rồi anh thay đổi thành quan tâm cô sao?
Nhưng giây tiếp theo liền đánh gãy ý nghĩ này của cô . Như thế nào có thể? Tên máu lạnh như anh cho dù cô nói sắp đói hoặc sắp ૮ɦếƭ anh cũng sẽ không liếc nhìn một cái , phỏng chừng đây chỉ là thói quen trong lúc anh ăn mà thôi , ừ , chắc là thế
Về phần Tư Đồ Viêm , anh chú ý những món ăn trước mặt , tuỳ khởi gắp vài món bỏ vào miệng , tinh tế nhấm nháp
"Như thế nào? ăn ngon không? Nhìn thấy anh không nói gì , Lâm Khả Tâm khẩn trương dò hỏi , thậm chí cô đã chuẩn bị tốt mọi thứ
Nhưng anh chỉ gật gật đầu :" Ừ , không tồi , so với tôi nghĩ tốt hơn chút" , nghe
được sự tán dương từ nội tâm , trong lòng miễn bàn hiếm có "Vì những món ăn này , tôi đã dùng hết năng lực."
"Cô không phải sinh viên sao? Học nấu cơm từ lúc nào?" Tư Đồ Viêm vừa ăn , vừa thuận miệng hỏi
Bị hỏi như vậy , Lâm Khả Tâm có chút xấu hổ , nụ cười trở nên ngượng ngùng.
Thật ra Lâm Khả Tâm cũng không muốn trả lời câu hỏi của anh , vì cô không thích nhắc đến tình huống của gia đình mình , bất quá lo lắng thân phận vợ
chồng trong một năm thì cũng nên cần hiểu biết nhau , vì vậy Lâm Khả Tâm liền nói thật
"Là bởi vì. . . . . .nhà của chúng ta không giống nhau . . . . . . Ba tôi ૮ɦếƭ sớm , mẹ lại đi bước nữa nhưng cũng không thể nói là tái giá , bởi vì chú tôi còn có vợ và con gái mà tôi và mẹ tôi lại ở nhà bọn họ . . . . . .Anh có thể hiểu được không?" Lâm Khả Tâm mang theo vẻ mặt khó khăn , nếu có thể , cô thật không muốn nói cho ai biết chuyện của gia đình mình , vì cô tin nếu họ biết họ sẽ khi dễ mẹ Lâm , nhưng điều làm cho cô ngoài ý muốn là Tư Đồ Viêm thản nhiên trả lời: "Ừ," một tiếng , không giống như những gì cô lo lắng .
Dù sao Tư Đồ Viêm thông qua tư liệu cũng biết hết , tất nhiên sẽ không có gì ngạc nhiên , chẳng qua Lâm Khả Tâm không biết thôi
Lâm Khả Tâm còn tưởng anh sẽ ghét bỏ cô vì thân phận của cô , vì vậy cô cũng có dũng khí nói tiếp: " Bởi vì vợ của chú tôi không thích tôi và mẹ tôi , nên không cho mẹ và tôi ngồi chung bàn ăn , đồ ăn đều do người làm mang đến , nhưng cũng vì thân phận mà người làm đối xử không tốt với mẹ tôi , có đôi khi rất trễ mới cho chúng tôi ăn cơm , càng đáng giận hơn chính là trong đồ ăn còn có đinh .
. . . . .Bất quá bác đầu bếp cũng tốt , chú ấy thấy người làm khi dễ mẹ và tôi thì thỉnh thoảng cho mẹ tôi táo , còn làm rau xào nữa ... dần dần , cũng đỡ hơn nhiều." Nghĩ đến chuyện cũ , con ngươi của Lâm Khả Tâm trở nên ảm đạm hơn nhiều.
Nghe được lời nói của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm có chút bất ngờ.
Ở trong ấn tượng của anh , phụ nữ chính là làm trời làm đất , đánh rớt rắn nuốt khổ sừng vào bụng , cho nên anh nghĩ Lâm Khả Tâm là con gái của Hách Thiểu Hoa thì cũng sẽ ra vẻ Đại Tiểu Thư này nọ , không ngờ cô cũng chỉ như người bình thường , kìm lòng không nổi , Tư Đồ Viêm sinh ra cỗ thương tiếc , bất quá dù là vậy anh cũng như trước ghét thứ tiểu tam ..
Nghĩ đến Lâm Khả Tâm là tiểu tam , anh vốn định an ủi nhưng ương ngạnh mà nuốt vào
Thấy Tư Đồ Viêm không nói gì , Lâm Khả Tâm còn tưởng anh không thích nghe nên cô vội vàng nói: " Quên đi đừng nói chuyện khổ sở nữa , mà bây giờ chúng ta nói chuyện vui được chứ? Ví dụ như. . . . . ." Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ
"Đúng rồi đúng rồi lúc tôi học trung học tôi có tham gia cuộc thi nấu ăn nha , lúc
đó còn được giải 2 , khi đem cúp về mẹ tôi rất vui."
Có lẽ cảm thấy Lâm Khả Tâm có chút đáng thương , nguyên bản Tư Đồ Viêm
đang im lặng liền mở miệng: " Vậy mẹ của cô có từng thử qua món cô nấu chưa?"
"Có ~ Hơn nữa tôi không ngừng nấu cho mẹ , mà còn rất nhiều bạn bè thưởng thức bento nữa ! Đối với tay nghề của tôi ai cũng nhất trí tán thưởng nhất là Cố Ca ca. . . . . ."
Nói đến ba chữ Cố Ca Ca , Lâm Khả Tâm tự nhiên ngừng lại , đều do chính mình lộp chộp mà nói bậy , tự nhiên nhắc tới Cố Ca ca cái này thảm ...
Cô cảm thấy Tư Đồ Viêm là người tính cách mạnh mẽ , nếu để cho anh biết người vừa rồi cô nhắc tới là người cô thì thì kết quả thật thảm . . . . . .Dù sao đêm qua Tư Đồ Viêm cũng đã nói mấy câu, liền. . . . . .
Trời ơi , hy vọng anh không phát hiện ra , nghĩ đến đây , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu nhìn anh , chỉ thấy không biết từ lúc nào anh dừng đũa lại , trên mặt tỏ vẻ không vừa lòng.
Cố Ca Ca? Tư Đồ Viêm không vui nhíu mày , anh còn nhớ rõ , đêm đầu tiên , cô cũng gọi tên này , hơn nữa bây giờ cũng như lúc đó ba chữ này làm anh khó chịu
Người phụ nữ này trước mặt chồng mình lại nhắc đến tên người đàn ông khác? Hơn nữa người đàn ông đó là chồng của em mình? Thật là hèn hạ
Tư Đồ Viêm mặt lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Khả Tâm , sau đó hung hăng đập đũa xuống , âm thanh thật lớn làm cho Lâm Khả Tâm không khỏi run rẫy một chút
"Thật mất hứng ! Không ăn nữa." Nói xong , Tư Đồ Viêm đứng dậy không quay
đầu liền đi làm.
Âm thanh cửa đóng truyền đến , biết anh đã đi , Lâm Khả Tâm cả người mềm
nhủn
"Hô. . . . . ."
Lâm Khả Tâm cảm thấy bộ dáng vừa rồi của Tư Đồ Viêm như muốn Gi*t người thậm chí nhớ lại hai chân của cô mềm nhũn ra . Bất quá , tại sao tự nhiên anh lại mất hứng?. . . . . . hay là , anh biết chuyện cô thích Cố Ca Ca?
Trong lòng Lâm Khả Tâm cả kinh , biểu tình trên mặt cũng cứng đờ , nhưng rất nhanh liền lắc lắc đầu , không đúng không đúng , cô căn bản không có nói chuyện Cố Ca Ca cho anh nghe , hơn nữa nếu anh có biết thì cô đã không an ổn ngồi ở đây. . . . . .
Ừ , đúng , cũng không phải do cô nhắc đến Cố Ca Ca mà tâm tình anh không tốt? Dù sao anh là người không có cảm xúc mà .
Lâm Khả Tâm tự an ủi mình nói , sau khi ăn xong , cô thu dọn một chút rồi ra phòng khách xem TV .
Không cần kinh ngạc cô thích ứng nhanh như vậy chẳng qua cô hiểu , hiện tại ngoại trừ việc cùng làm vợ anh trong 1 năm thì cô không còn con đường khác , mà nếu phải nhận thì sao cô khhông tự làm cho mình vui? Dù sau cô cũng hiểu khổ trung mua vui ..Cứ như vậy mà Lâm Khả Tâm nhàn nhã coi TV.
Rất nhanh trời cũng tối , Lâm Khả Tâm nhìn đồng hồ , liền lấy đồ ra làm cơm tối nhưng làm xong cô cũng không ăn mà một bên ngồi xem TV , một bên chờ Tư Đồ Viêm trở về , làm như vậy thực sự có vài phần giống Tư Đồ Thái Thái ....
Lâm Khả Tâm tưởng không lâu nữa anh sẽ về nhưng cô đợi mãi không thấy gì , chán ghét , anh rốt cuộc đi đâu a? Chẳng lẽ không biết đói sao? Cho dù anh không biết nhưng cô thì có , ít nhiều cũng nên gọi điện thoại về nhà chứ?
Vì vừa đói vừa khát , trong lòng Lâm Khả Tâm không vui nén giận , nhưng cô vẫn không đi ăn mà tiếp tục ngồi ở sofa đợi anh về , đã mấy tiếng trôi qua , sự giận hờn trong lòng cô biến thành lo lắng ..
Kì lạ , giờ này trễ rồi anh còn chưa về , anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tuy rằng bình thường cô hay chửi anh nhưng chỉ cần nghĩ anh sẽ gặp chuyện không may thì cô sẽ hối hận không thôi .
Lão Thiên Gia , những lời con nguyền rủa ngày trước đối với Tư Đồ Viêm chỉ là giỡn , mong ngài đừng để nó thành sự thật , trong lòng Lâm Khả Tâm cầu nguyện nói
Nhưng tiếp giây theo , Lâm Khả Tâm bỗng phản ứng lại : A? Không phải cô rất ghét Tư Đồ Viêm sao? Tự dưng bây giờ lại cầu phúc cho anh? Hơn nữa nếu anh xảy ra chuyện gì thì cô sẽ tự do , không phải rất tốt sao?
Nhưng cô cũng ngẫm lại , cô vẫn hy vọng anh sẽ không xảy ra chuyện gì , không muốn thừa nhận mối quan hệ đó nên tìm lời giải thích hợp lý —— bởi vì cô rất lương thiện nha.
Lâm Khả Tâm vừa đứng dậy định đem đồ ăn hâm nóng , nhưng lúc cô xoay người cửa liền mở ra , nghe được âm thanh mở cửa , cô quay đầu thấy Tư Đồ Viêm đứng ngay cửa , thoạt nhìn mệt mỏi ...
"Anh đã trở lại?"
"Ừh" Tư Đồ Viêm một bên trả lời , một bên cởi nút áo ra , sau đó tuỳ tiện tháo ca- vat trên cổ , xương quai xanh khiêu gợi trước mắt của Lâm Khả Tâm
Cô không nỏi nuốt nước miếng một cái , ách , Tư Đồ Viêm rõ ràng nam tính , nhấc tay nhấc chân đều toả ra mị lực . . . . . .này chính là tai hoạ ...
Nhìn thấy Lâm Khả Tâm trố mắt , Tư Đồ Viêm không khỏi giơ khoé miệng lên.
anh nhịn không được vẫn muốn chọc cô một chút
Bị Tư Đồ Viêm hỏi vậy , Lâm Khả Tâm nhất thời có chút bối rối " Ách , tôi có nhìn gì đâu. . . . . .Tôi. . . . . .Đúng rồi , tôi làm cơm cho anh rồi , anh ăn nha? Tôi
đi làm nóng lại." Lâm Khả Tâm giả vờ đánh trống lãng
"Không cần." Tư Đồ Viêm đến sofa ngồi xuống: "Lúc nãy tôi đi gặp khách đã ăn rồi”
Lời nói của tuỳ ý của anh làm cho cô nhất thời phẫn nộ , cái gì mà thôi? Anh bên ngoài ăn uống no nê , một cú điện thoại cũng không gọi? Làm hại cô chờ anh mà đến giờ vẫn chưa ăn gì , thật sự quá đáng.
Tuy rằng Lâm Khả Tâm muốn trút giận ra ngoài nhưng vì sợ hãi nên cô nhịn xuống: " A , tôi biết rồi." Giọng nói mang theo chút không vui , mất mác , nhưng những tình tự nho nhỏ này Tư Đồ Viêm cũng không bỏ qua.
Ngay lúc , Lâm Khả Tâm quay người , anh bỗng gọi cô lại: "Cô đi nhà ăn làm cái gì? Lại đây ngồi xuống chúng ta tán gẫu."
Anh thật muốn hỏi , rốt cuộc vì sao không cao hứng , nói ra cho anh biết ..
Lời nói của anh làm Lâm Khả Tâm dừng cước bộ , nhưng không quay đầu lại mà thầm tự xem thường anh . Có lầm hay không? Nói chuyện phiếm với anh sao? Cô không có thời gian rỗi đâu , bây giờ không ăn chắc cô sẽ ૮ɦếƭ đói mất ...sau đó , Lâm Khả Tâm không nói thêm gì , tiếp tục bước đến phòng bếp.
Tư Đồ Viêm không ngờ cô lại làm trái mệnh lệnh của anh , anh ngồi thẳng , mày cũng hơi hơi nhíu lại :" Lâm Khả Tâm , tôi gọi cô lại đây nói chuyện phiếm chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?" Anh không chút che dấu sự hờn giận trong lời nói
Bình thường mặc kệ việc gì , anh nói một lần thì sẽ không ai dám làm trái ý anh , cho nên anh đã đủ khách khí với Lâm Khả Tâm , nếu như cô không nghe thì đừng trách ..
Chính là Lâm Khả Tâm dừng bước chân , nhưng vẫn không có ý đi lại :" Thật ngại nha Tư Đồ Đại Gia , lời nói của anh tôi có thể nghe được , cũng rất muốn đáp ứng mà đi nói chuyện phiếm với anh , nhưng nếu tôi quay lại mà nói chuyện chắc tôi sẽ xỉu vì đói , bây giờ tôi cần đi bổ sung năng lực , thứ lỗi tôi không tiếp anh." Nói xong , liền đi vào phòng bếp.