Lâm Khả Tâm nhìn bộ dáng phẫn nộ của Tư Đồ Viêm , không khỏi có chút sợ hãi
, âm thanh cũng nho nhỏ trả lời: " Tôi thấy trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn , mà anh lại đang ngủ nên tôi tự mua chút đồ làm điểm tâm thôi".
Lâm Khả Tâm vừa nói xong , liền giơ túi vật này nọ cho anh xem , lúc này anh mới biết thì ra do anh suy nghĩ quá nhiều ..
Mặc dù cũng cảm thấy có lỗi vì hiểu lầm cô nhưng ba chữ -Thật xin lỗi - với anh mà nói không có cách nào nói ra được.
"Nếu vậy lần sau có đi đâu nhớ nói cho tôi biết một tiếng , nghe rõ chưa?"
Nghe được anh nói vậy , trong lòng Lâm Khả Tâm không khỏi xem thường : Hừ , ba chữ “Thật xin lỗi” thôi , nói ra có khó khăn vậy không? Bất quá tuy rằng trong lòng không cam tâm nhưng cô vẫn nói: " Được , tôi biết rồi"
Gặp Tư Đồ Viêm phải đi làm , Lâm Khả Tâm liền giơ đồ trên tay nói :" Nếu anh không có việc gì nữa tôi đi làm điểm tâm."
"Ừ" Tư Đồ Viêm nói xong , thả tay cho cô đi làm đồ ăn.
Ngay sau đó , Lâm Khả Tâm mang theo túi đồ thực phẩm đi vào phòng bếp , chuẩn bị một bữa sáng phong phú , nhìn theo bóng dáng hăng hái của cô , trong lòng Tư Đồ Viêm cuối cùng cũng thở nhẹ , anh đến sofa ngồi chờ tay nghề của Lâm Khả Tâm.
Tuy rằng bình thường anh ăn những món sơn hào hải vị , nhưng những lúc công việc vội thì chỉ ăn qua loa , có cái gì ăn đó ,cũng không quá kén chọn ..
Cho nên khi nghe Lâm Khả Tâm đi làm điểm tâm ,anh cũng không kỳ vọng cô làm đồ ăn ngon , chỉ hy vọng đừng quá tệ là được ..
Trong phòng bếp , Lâm Khả Tâm đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh , thờ dài một hơi ... Hô . . . . . .hoàn hảo cô có mua nguyên liệu về nấu ăn nếu không thì không biết giải thích với anh thế nào. . . . . .
Thật ra , Tư Đồ Viêm nghĩ đúng , cô vốn tính liền vậy chạy trốn , bởi vì đêm qua anh quá тһô Ьạᴏ tiến nhập vào trong cô , thậm chí chỉ cần nghĩ lại cô đã cảm thấy ghê tởm ...
Dần dần trời sáng , ánh mặt trời rọi qua cửa sổ , cô mới phát hiện ra mình nằm cứng đờ cả đêm như vậy , có lẽ vì quá im ắng nên cả hô hấp ồ ồ của anh cô cũng có thể nghe rõ ..
Cô quay đầu nhìn người trần như nhộng của anh , khuôn mặt có độ chuẩn , lông mày dày đậm , mũi cao ngất .. Ai có thể nghĩ được người đàn ông có diện mạo tuấn mỹ như thiên sứ này căn bản là một ác ma?
Mà cô —— Lâm Khả Tâm lại là người vợ của ác ma .
Tuy rằng ký vào hợp đồng , chấp nhận làm vợ của Tư Đồ Viêm , nhưng chuyện hôm qua cô cũng chưa từng nghĩ tới , tưởng tượng cuộc sống từ nay về sau , mỗi ngày đều lập lại chuyện tối qua với anh , cô thật cảm thấy ghê tởm ..
Nói cô đơn thuần cũng được , đần độn cũng được nhưng cô hoàn toàn không thể đổý , đúng vậy , cô mặc kệ ! hiện tại cô sẽ chạy xa nơi này , thoát ra khỏi ác ma , chạy càng xa càng tốt ..
Nghĩ đến đây , Lâm Khả Tâm vội vàng nhặt quần áo mặc lên người , sau đó mở nhẹ cửa đi ra , tự do chạy đi.
Chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã ngồi lên xe bus về nhà .
Lâm Khả Tâm nhìn ra cửa sổ , nếu như nhịp đập của con tim không nhắc nhở cô thì chuyện xảy ra 2 hôm nay cô tưởng chỉ là giấc mộng ..
Cho đến khi đến trạm xe bus , cô đắm chìm trong ý nghĩ trốn đi ..
Trên đường về nhà , cô lấy tay che иgự¢ lại , làm cho nhịp tim đập bình thường , không chỉ thế cô còn an ủi bản thân " Được rồi , đến đây rồi , ác ma kia sẽ không đuổi theo nữa , này tất cả coi như là giấc mộng thôi. . . . . ."
Mà sỡ dĩ cô nghĩ vậy là vì không biết tư liệu của cô đã bị Tư Đồ Viêm biết rõ tất cả Đang lúc cô bình tĩnh lại , đột nhiên xuất hiện cảnh tượng làm lòng cô đau thắt
…Cách đó không xa , một đôi tình nhân thân thiết đang đi tới trước mặt cô mà hai người đó không ai khác chính là Cố Thiếu Kiệt và Hách Sa Sa
Thoe bản năng , cô hướng một góc chạy trốn , muốn né tránh hai người họ ... tiếng nói của bọn họ càng lúc càng gần , ngay tại lúc cô vào cua quẹo thì Cố Thiếu Kiệt và Hách Sa Sa dừng cước bộ ở khúc gần kề.
"Thiếu Kiệt anh xem , bên kia có xe kem kìa" Hách Sa Sa chỉ vào đườn đối diện , giọng nói ngọt nào có chút làm nũng , đó là phương thức phụ nữ khoe hạnh phúc khi họ đang yêu.
"Nếu Sa Sa thích , anh sẽ đi mua cho em ăn." Giọng nói của Cố Thiếu Kiệt cũng tràn ngập sủng nịch.
Nghe cuộc đối thoại của đôi tình nhân , lòng của Lâm Khả Tâm như bị cắt ra từng mảnh .
" Cố Ca Ca. . . . . ." Theo thói quen , Lâm Khả Tâm hô một tiếng , nhưng lúc này Cố Thiếu Kiệt còn không đáp lại
"A, Thiếu Kiệt ca ca , em nghe giống như là giọng của Khả Tâm tỷ?" Hách Sa Sa bỗng nhiên mở miệng , trên mặt đầy nghi ngờ.
Không nghĩ tới âm thanh của mình làm cho Hách Sa Sa nghe được , trong nháy mắt Lâm Khả Tâm cứng đơ , những ý nghĩ đều bỏ lại sau lưng .
Nghe được lời nói của Hách Sa Sa , Cố Thiếu Kiệt nhìn xung quanh nhưng không thấy gì vì thế anh cười sờ sờ đầu của Hách Sa Sa , ôn nhu nói: " Sa Sa , Khả Tâm làm sao ở đây được? Có phải em nhớ cô ấy quá nên nghe lầm không?"
"Nhưng mà. . . . . ." Hách Sa Sa không vui , rõ ràng vừa rồi là âm thanh của Khả Tâm Tỷ , như thế nào có thể nghe lầm?
Vì chứng minh mình đúng nên Hách Sa Sa cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Lâm Khả Tâm , nhưng bởi vì Khả Tâm trốn đi nên cuối cùng không tìm được .
"Được , có lẽ em nghe lầm" Hách Sa Sa gục đầu , bộ dạng chịu thua
Nhưng giống như Hách Sa Sa nhớ tới cái gì liền giữ chặt cánh tay Cố Thiếu Kiệt , ánh mắt tò mò: " Đúng rồi Thiếu Kiệt ca ca , hôm trước Khả Tâm Tỷ tìm anh là có chuyện gì?"
Câu hỏi quá đột ngột của Hách Sa Sa , Cố Thiếu Kiệt trừng mắt , mà một bên Lâm Khả Tâm nghe lén được cũng đổ đầy mồ hôi
"Thật ra. . . . . ." Cố Thiếu Kiệt dừng một chút , vẫn quyết đình nói sự thật cùng Hách Sa Sa
"Hôm đó Khả Tâm tìm anh để thổ lộ nhưng cô ấy không biết chuyện em và anh yêu nhau."
Nghe Cố Thiếu Kiệt nói vậy , Lâm Khả Tâm khi*p sợ bịt miệng lại .. cô thật không ngờ Cố Thiếu Kiệt đem tất cả nói cho Hách Sa Sa biết , nói xem từ nay về sau cô đối mặt với Sa sa thế nào?
Bất quá cũng khó trách , Cố Thiếu Kiệt là người thành thực , huống chi anh yêu Hách Sa Sa ,thì làm sao nối dối Sa Sa được?
Nghe lời nói đó , Hách Sa Sa cũng không khỏi trừng to mắt: " Cái gì? Anh nói gì? Khả Tâm Tỷ thích anh?"
"Ừ. . . . . ." Cố Thiếu Kiệt gật gật đầu
"Trời , vậy anh trả lời thế nào?" Hách Sa Sa có chút lo lắng hỏi , muốn biết tâm ý
Cố Thiếu Kiệt.
"Anh cự tuyệt cô ấy , hơn nữa cũng nói cho cô ấy chuyện của anh và em." Nói đến này , Cố Thiếu Kiệt không khỏi nhớ tới sắc mặt của Lâm Khả Tâm sau khi anh cự tuyệt , không hiểu vì cái gì mà trong lòng cũng ẩn ẩn sự đau đớn ..
Nhìn ánh mắt phức tạp của Cố Thiếu Kiệt , Hách Sa Sa đẩy đẩy cánh tay của anh "Thiếu Kiệt ca ca , sao anh lại biểu tình vậy ... anh không phải thích Khả Tâm Tỷ và hối hận ở cùng chỗ với em?" Hách Sa Sa vừa nói vừa nhìn Cố Thiếu Kiệt , nước mắt cũng bắt đầu ngưng tụ lại sắp rơi xuống
"Sa Sa , em thế nào nghĩ vậy?"
"Em chỉ sợ thôi. . . . . .Ai bảo bình thường anh luôn quan tâm Khả Tâm Tỷ?" Hách Sa Sa càng ói càng uỷ khuất.
Thấy Hách Sa Sa sắp khóc , Cố Thiếu Kiệt lấy khăn tay đưa cho Hách Sa Sa lau nước mắt , thời điểm làm động tác này , Cố Thiếu Kiệt bỗng nhớ tới chính mình không biết đã bao nhiêu lần đưa cho Lâm Khả Tâm để lau nước mắt ..
Đương anh nhìn Hách Sa Sa thành Lâm Khả Tâm , sau một lúc , hồi phục lại tinh thần chỉ thấy Hách Sa Sa đang mong chờ nhìn anh , chờ mong anh cấp cho cô một đáp án.
Thanh giọng , Cố Thiếu Kiệt khuyên Hách Sa Sa: " Sa Sa, anh chỉ xem Khả Tâm là em gái , em đừng nghĩ quá nhiều".
Nhưng mà sự ghen tuông của phụ nữ làm cho Hách Sa Sa không thuận theo mà buông tha.
"Nhưng mà , ai biết được anh không phải đã sớm thích Khả Tâm Tỷ . . . . . .Chị Khả Tâm vừa xinh lại , lại vừa tốt bụng. . . . "
"SaSa , anh nói thế nào em mới tin tưởng anh? Anh thật sự chỉ xem Khả Tâm là em gái , ngoại trừ điều đó không còn gì nữa , vả lại Sa Sa của chúng ta cũng xinh đẹp và tốt bụng mà." Tuy rằng ngoài miệng Cố Thiếu Kiệt cực kỳ khẳng định nhưng nội tâm của anh chỉ có chính bản thân anh biết được.
Ở trong một góc , hai chữ 「em gái 」 lọt vào tai của Lâm Khả Tâm , âm thanh rất nhỏ nhưng nghe như sét đánh thẳng vào người cô ... Thì ra chỉ là em gái a. . . .
. .
Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm vô lực ngồi xổm trên mặt đất , nước mắt cố nén nãy giờ cũng tuông trào , nhưng những giọt nước mắt đó cũng như tình cảm của cô , cho dù có khóc cũng phải kìm lại , không cho mình phát ra âm thanh nào ..
Về phần Hách Sa Sa , thấy bộ dáng thề son của Cố Thiếu Kiệt , làm cho Hách Sa Sa không khỏi vui vẻ: " Được rồi , em tin anh ... Đi thôi Thiếu Kiệt Ca Ca , đi mua kem cho em. . . . . ."
Sau đó , Hách Sa Sa cầm trụ cánh tay của Cố Thiếu Kiệt đi về chỗ bán kem , rốt cuộc hai người đã đi rồi , cho đến khi Lâm Khả Tâm không còn nghe âm thanh của bọn họ nữa mới dám buông tay khóc lớn tiếng
Cô không trách Cố Thiếu Kiệt , cô chỉ trách bản thân mình , là do cô tự đa tình , tưởng sự quan tâm của Cố Thiếu Kiệt đối với cô là suất phát từ tình cảm nam nữ
, cho nên mới làm náo loạn một trận , mà đây chính là vở kịch thảm hại và đáng cười nhất của cô ..
Nhưng điều làm cô rối rắm nhất là một người là người cô thích nhiều năm còn người còn lại là kế muội của cô, xem coi từ nay về sau cô thế nào đối mặt với bọn họ ? Tuy rằng cô cũng biết chính mình có thể chủ động tranh thủ giành tình cảm của Cố Thiếu Kiệt nhưng cô không thể bỏ đi hữu tình với Hách Sa Sa
Từ sau khi mẹ Lâm tái giá , người trong nhà Hách Gia không ai dành cho cô ánh mắt ấm áp cả , chỉ có Hách Sa Sa ——Đại Tiểu Thư của Hách Gia luôn giúp đỡ cô , mua đồ mới và đối xử tốt với cô .
Đối với Lâm Khả Tâm mà nói , Hách Sa Sa như những ngọn lửa , sưởi ấm cho cô
rất nhiều , huống chi rãnh nhỏ nước còn biết truyền báo , cho dù cuộc sống trong Hách Gia không tốt đẹp nhưng Hách Thiểu Hoa vẫn là người nuôi cô lớn , cô làm sao có thể đoạt lấy chồng của kế muội?
Cho nên khi biết Hách Sa Sa là bạn gái của Cố Thiếu Kiệt , thì trong nước cờ này cô khôn cần chiến , sẽ chủ động đầu hàng nhận thua.
Bất quá nhận thua cũng không thể chối bỏ từ nhỏ Cố Thiếu Kiệt chính là người trong mộng của cô , cô vẫn ảo tưởng có một ngày mình và Cố Thiếu Kiệt sẽ đứng trong giáo đường ...Hiện tại nguyện vọng này phải được thực hiện , bất quá nghĩ đến thân phận tỷ tỷ xuất hiện theo đạo lý , vừa rồi chỉ nhìn thấy sự sủng nịch của Cố Thiếu Kiệt đối với Hách Sa Sa mà cô phát điên rồi huống chi bây giờ “chú rễ “ trong mộng của cô lại dắt tay chính em cùng cha khác mẹ ?
Hơn nữa , phiền toái nhất là , Hách Sa Sa đã biết chuyện cô tỏ tình với Cố Thiếu Kiệt , còn hoài nghi anh có ý với cô , như vậy hai người mà đối mặt thì xấu hổ không thôi , nói khhông chừng Hách Sa Sa còn có thể nghĩ cô muốn ςướק Cố Thiếu Kiệt , rồi sinh ra hiểu lầm chán ghét , vậy cô nên làm gì đây?
Tuy rằng cô có thể nói với Hách Sa Sa chuyện tỏ tình với Cố Thiếu Kiệt chỉ là đùa giỡn cho vui , cũng có thể lúc Hách Sa Sa kêu Cố Thiếu Kiệt là 「Thiếu Kiệt Ca Ca
」 cô sẽ giả vờ như không có gì , nhưng giả bộ thì không thể cả đời , nếu lỡ một ngày nhìn cảnh hai người ngọt ngào cô chịu không được khóc oà ra thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui , cô cũng đưa ra kết luận cuối là không thể về nhà , càng không thể quay về trường học, bởi vì lúc trước cô liều mạng nộp hồ sơ vào trường đại học là vì Cố Thiếu Kiệt học ở đó , cho nên cô cố gắng thi vào để mỗi ngày đều gặp Cố Thiếu Kiệt.
Mà lúc đó , cô cũng không nghĩ đến , mỗi ngày gặp Cố Thiếu Kiệt sẽ khó chịu , dù sao anh mỗi ngày đều gặp Hách Sa Sa , sẽ làm cô khó mà bỏ được , đúng vậy cô phải hoàn toàn rời xa Cố Thiếu Kiệt , như vậy cô mới đoạn tuyệt tình cảm tròng lòng của mình được !
Nhưng rốt cuộc làm sao mới có thể hoàn toàn rời xa Cố Thiếu Kiệt? Lâm Khả Tâm không ngừng suy nghĩ , nhưng lúc này bỗng nhiên khuôn mặt của Tư Đồ
Viêm xuất hiện trong ý nghĩ của cô , tuy rằng cô không muốn thừa nhận nhưng nơi mà có thể giúp cô hoàn toàn rời xa Cố Thiếu Kiệt chỉ có nhà của Tư Đồ Viêm , nghĩ đến khuôn mặt lãnh khóc của anh , không khỏi sinh ra cảm giác mâu thuẫn , nhất là chuyện tối hôm qua , lại làm cô khó chấp nhận.
Nhưng cô nghĩ , Tư Đồ Viêm biết trường cô học nên nếu cô trở về trường học mà trốn nói không chừng vì 600 vạn mà anh sẽ tới trường tìm cô , lúc đó chuyện bị làm lớn rồi người ta sẽ biết hợp đồng giữ cô và anh , kia cô còn mặt mũi nào ở trong trường? Mà vài năm gần đây bệnh tim của mẹ cô lại không tốt , nếu như mẹ Lâm lại tức giận bệnh sẽ tái phát.