"Cho dù như vậy . . . . . . kia tôi cũng không có nói gì , hơn nữa tôi không có cấu kết gì với người đàn ông khác cả , anh đừng vu khống , bôi nhoạ sự trong sạch của tôi." Lâm Khả Tâm cố gắng biện luận nhưng cô làm sao đấu lại anh?
Tư Đồ Viêm nở nụ cười khinh thường , trong sạch?Nếu cô cũng tốt được vậy thì còn gì để nói?
"Vậy cô có thể giải thích một chút vừa rồi cô cùng Đại Vĩ nói chuyện vui vẻ này không tính cấu kết , dụ dỗ chứ là gì?" Ngay cả Tư Đồ Viêm nói ra , anh cũng không nhận được trong giọng nói của đó có một tia ghen tuông
"Dụ dỗ?" Lâm Khả Tâm không thể tin được anh cư nhiên dùng từ này để nói cô như vậy
"Tôi chẳng qua cùng Đại Vĩ nói vài câu , như thế nào anh lại xem là tôi dụ dỗ Đại Vĩ?"
"Quy củ là tôi định , chỉ cần tôi nói đúng thì là đúng." Ngữ khí “không được xía vào” của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm có chút đè nén .
" Tư Đồ Viêm , tâm lý anh có vần đề à , tôi không có gì nói với anh nữa đâu." Lâm Khả Tâm nói xong liền giãy dụa , muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh nhưng tất cả cô làm chỉ là phí công
"Cô cho rằng sau khi cô qui phạm điều ước có thễ dễ dàng nói đi là đi sao? Cẩn thận tôi trách cô bội ước , còn kết quả của việc đó có lẽ cô rõ hơn tôi." Lời nói lạnh lùng của Tư Đồ Viêm vừa nói ra khiến cho Lâm Khả Tâm liền bật người tiếp tục giãy dụa
"Thối , tiểu nhân" Lâm Khả Tâm sinh khí , trừng mắt nhìn Tư Đồ Viêm , nhưng sự đáp lại của anh chỉ là nụ cười lạnh lùng .
"Vậy anh muốn gì?" Bởi vì 600 vạn kia mà cô phải nhịn nhục anh
"Thật ra tôi cũng không muốn gì , cứ như vậy. . . . . ." Tư Đồ Viêm nói xong liền túm cô đến phía mình , thuận tiện để lên giường , sau đó anh hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.
"Đừng , không cần. . . . . ." Cảm giác tê dại truyền đến cơ thể của Lâm Khả Tâm , cô dùng tay nện nện lên người anh .
"A ——" иgự¢ đau đớn làm cho Tư Đồ Viêm nhíu mày , không nghĩ tới khí lực của người phụ nữ này không nhỏ chút nào , bất quá thượng có chính sách , hạ có đối sách , anh lưu loát tháo cà-vạt sau đó buộc cổ tay của Lâm Khả Tâm lên góc giường .
Vì hai tay không thể nhúc nhích , nên Lâm Khả Tâm đành vặn vẹo để kháng cự nụ hôn của anh , nhưng sự phản kháng của cô không có tác dụng gì .
Không biết từ lúc nào , cả anh và cô đều không có một mảnh , sự lạnh lẽo xâm nhập vào lỗ chân lông của Lâm Khả Tâm , làm cho cô hoàn toàn luống cuống .
Mắt thấy anh sẽ tiếp tục bước tiếp theo , ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợ tóc , Lâm Khả Tâm nhịn không được kinh hô: " Từ từ , Tư Đồ Viêm anh thanh tỉnh một chút , tôi là phụ nữ đó!"
Lời nói của Lâm Khả Tâm nhất thời làm cho Tư Đồ Viêm dừng động tác , anh chau mày .. đã tới nước này cho dù xem cũng có thể nhìn ra chuyện này là thật đi?
"Tôi đương nhiên biết cô là phụ nữ , ở trên giường ngoại trừ tôi sẽ chỉ là phụ nữ , tôi còn có thể mang đàn ông về nhà sao?" Tư Đồ Viêm thậm chí hoài nghi , cô có phải doạ anh không .
"A?" Lâm Khả Tâm cảm thấy có chút hỗn loạn: " Không đúng, anh không phải thích đàn ông sao?"
"Khụ , khụ khụ. . . . . ." Nghe được Lâm Khả Tâm nói vậy , Tư Đồ Viêm thiếu chút nữa sặc nước miếng rồi .
Sau đó , anh không vui nhìn cô: " Nói , ai với cô là tôi thích đàn ông?" Lời nói này nói ra kèm theo sắc mặt nghiêm túc của anh , làm cho cô sợ hãi
Vì sao anh đột nhiên tức giận vậy? Chẳng lẽ anh không muốn người khác biết giới tính thật của anh sao? Trời , trờ , hiện tại cô phát hiện ra bí mật của anh rồi không biết anh có đem cô Gi*t người diệt khẩu không?
Nghĩ đến đây , Lâm Khả Tâm bật miệng nói: "Anh đừng hỏi tôi , tôi không biết gì
đâu"
Tuy rằng ngoài miệng phủ nhận nhưng biểu tình của cô đã rõ ràng nói cho anh biết là cô nói dối .
"Nói ——" Tư Đồ Viêm cảm thấy mình không còn kiên nhẫn , nếu như cô không nói ra thì anh cũng muốn “Nghiêm hình bức cung”.
Bị anh quát vào mặt , Lâm Khả Tâm nhất thời ngoan ngoãn nói: " Thì ai bảo. . . . .
.Ai bảo anh tuyển thư kí là đàn ông làm chi , anh không thể vì tôi phát hiện ra bí mật của anh mà Gi*t tôi diệt khẩu , dù sao những gì anh làm cũng rõ ràng , khẳng định mọi người đều cảm nhận được , dù anh Gi*t tôi cũng vô dụng. . . . . ." Lâm Khả Tâm một bên giải thích , một bên chạy tội cho bản thân , đem tội đổ ngược lại lên đầu anh.
Nhưng những gì cô vừa nói xong làm anh liền nhịn không được bật cười , a , anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì .. thì ra là vậy ... xem ra về sau anh nên mướn một thư kí nữ mới được ..
Mà Lâm Khả Tâm không dự đoán được anh sẽ phản ứng vậy , vì ngoài ý muốn nên cô hoá đá tại chỗ .
"Thư ký của tôi là đàn ông . . . . . .đây là lý do cô rằng tôi bị gay?"
"Cũng không hẵn là tất cả. . . . . . nhưng dù sao điều kiện anh tốt như vậy , lại đi chọn tôi làm vợ , còn là một năm nữa ... hơn nữa 「cái kia 」 của anh cũng không được , nên chỉ là vậy thôi." Lâm Khả Tâm thành thật trả lời.
Nói xong , cô có chút chột dạ ngẩng đầu tò mò về biểu hiện của anh , thấy bộ dáng dở khóc dở cười của anh , cô không khỏi hoài nghi chẳng lẽ như cô nghĩ sao?
Tư Đồ Viêm ghé sát vào tai của Lâm Khả Tâm nói: " Nếu vậy , thì tôi có lẽ nên dùng hành động để chứng minh mình không phải GAY." Vừa dứt lời , bàn tay lại không an phận mà hành động.
"Không , không cần! Tôi tin anh không phải là Gay , không cần chứng minh nữa."
Lâm Khả Tâm khẩn trương nói nhưng anh không tính cứ vậy mà đình chỉ , hay nói giỡn , vậy anh thế nào lại không cấp cho cô một cái 「chứng minh 」 tốt đi?
Ngay lúc Tư Đồ Viêm muốn tiến vào thì trên vai truyền đến cảm giác đau đớn , anh dừng lại một chút . ૮ɦếƭ tiệt , người phụ nữ này cư nhiên dám cắn anh.
Tư Đồ Viêm mở to mắt nhìn Lâm Khả Tâm , mà cô cũng có thể nhìn thấy sự phẫn nộ trong ánh mắt của anh .
" Lâm Khả Tâm , cô cảm thấy bây giờ phản kháng còn kịp sao? Cô đã ký vào hợp đồng là vợ của Tư Đồ Viêm , thì cô nên làm đúng nghĩa vụ của một người vợ , nên ngoan ngoãn hầu hạ tôi ——chồng của cô." Tư Đồ Viêm nói xong , liền dùng
sức tiến thẳng vào bên trong thân thể của cô .
"A ——" Hạ thân trướng mãn làm cho Lâm Khả Tâm nhịn không được kêu lên , cô không thể tin rằng mình một lần nữa bị Tư Đồ Viêm bá đạo giữ lấy .
"Sự tình hôm nay tôi không so đo với cô , bất quá đừng trách tôi không nhắc trước sau này cô tốt nhất đừng phản bác yêu cầu của tôi , bằng không tôi sẽ cho là cô bội ước." Tư Đồ Viêm lạnh lùng cảnh cáo , một bên không quên mà luật động thân thể ..
Lâm Khả Tâm cắn chặt môi , không cho chính mình rên rĩ , nhưng nước mắt của cô lại tràn mi .. thời gian trong nháy mắt như biến thành người già , thông thả nện bước làm cho người ta mong thời gian đứng lại ..
Đối với cô mà nói , mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò , cô cố nén chính Dụς ∀ọηg nhưng thân thể đã bán đứng cô " A. . . . . .A"
Âm thanh mềm mại , yêu kiều làm khuôn mặt cô đỏ bừng , cô thậm chí không thể tin rằng đó là âm thanh thốt ra từ miệng mình ..
Nghe được tiếng ngâm nga của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm càng dùng sức , động tác thêm mạnh hơn , khoái cảm cùng lý trí mà tiến nhập , mà không hiểu sao tội nghiệt lại càng làm cho chán ghét khác thường ..
Cả buổi tối , Lâm Khả Tâm giãy dụa trong sự đau khổ , cô không đếm được chính mình bị Tư Đồ Viêm lấy đi bao nhiêu thứ ..
Thậm chí lúc anh đã thoả mãn , tháo cavat trên cổ tay cô ra , một lực để cho anh cái tát cô cũng chẳng có ..
Cuối cùng , Tư Đồ Viêm mang theo nồng nặc mùi rượu ngã ra ngủ bên cạnh cô , mà cô thì trừng to mắt nhìn trần nhà , mặc tuỳ ý nước mắt cứ chảy ra ..
Lại một đêm không ngủ . . . . . .
Vì uống nhiều rượu và liên tục vận động kịch liệt nên đến 9g sáng hôm sau anh mới bị chuông di động đánh thức ..
Mở to mắt , đầu tiên là vẻ mặt thoả mãn của anh , phải biết từ sau khi 7 tuổi , đây là lần đầu tiên anh ngủ nhiều và ngon đến vậy ... chẳng lẽ vì Lâm Khả Tâm sao?
Mang theo ý nghĩ này , Tư Đồ Viêm trở mình , nhìn sang bên cạnh nhưng điều anh ngoài ý muốn là —— Lâm Khả Tâm không có ở đó?!?
Chuông reo không ngưng , Tư Đồ Viêm nhanh nhẹn xoay người bước xuống giường , nhanh chóng mặc quần áo , sau đó anh đi quanh nhà tìm Lâm Khả Tâm nhưng cũng không thấy .
Đáng ૮ɦếƭ , người phụ nữ này cư nhiên dám trốn anh? Cô thật nghĩ mình có thể thoát khỏi tay anh sao?
Trở lại phòng ngủ , di động vang lên , Tư Đồ Viêm lấy nghe , hiện trên màn hình là số của Đại Vĩ , bỗng nhiên lời nói của cô quay trở về trong đầu anh ——"Anh không phải thích đàn ông sao? Ai kêu anh chọn thư kí là đàn ông làm chi. . . . . ."
Này đột nhiên xuất hiện một ý tưởng , làm cho anh không tự giác lắc đầu , kì quái? Anh thế nào lại nhớ tới những lời ma quỷ của người phụ nữ kia?
Nhưng mà anh cũng không muốn miệt mài theo đuổi vấn đề này nữa , anh rõ ràng tìm nguyên nhân trốn tránh , phỏng chừng tối hôm qua uống quá nhiều đi? Xem ra lần sau không nên uống nhiều như vậy ..Anh cũng không nhận ra rằng , lời giải thích của chính mình cứ như thôi miên ..
Phục hồi lại tinh thần , Tư Đồ Viêm nhấn hạ điện thoại "Alo?"
Bởi vì nguyên nhân Lâm Khả Tâm trộm bỏ trốn nên giọng nói của anh nồng đậm phiền rầu .
"Tổng Tài , vừa rời giường sao? Dường như tâm tình của Tổng Tài không tốt lắm." Ngay cả bên kia điện thoại Đại Vĩ cũng có thể nhận ra Tư Đồ Viêm không vui.
"Có việc gì thì nói , tôi nhớ không lầm tôi không có bỏ tiền mướn cậu làm chuyên
gia cố vấn." Tư Đồ Viêm luôn công tư rõ ràng , anh đem vấn đề chính nói lại , không muốn quan tâm đến chuyện Lâm Khả Tâm chạy trốn.
Thấy Tư Đồ Viêm không muốn nói nên Đại Vĩ không hỏi nhiều , bất quá chỉ muốn biết rõ chắc là liên quan đến chuyện Lâm Khả Tâm.
Có thể làm cho Tổng Tài tức giận thế này thì có lẽ Lâm Khả Tâm cũng không phải
đối tượng dễ chọc a , thật uổng công cho Đại Vĩ còn lo cho cô .
Nhưng nghĩ chỉ là nghĩ , Đại Vĩ lập tức quay lại vấn đề chính :" Tổng Tài theo tin tức được biết , sáng nay bệnh xuất huyết não của Tần Lão phát tát , trưc tiếp rơi vào tình trạng rất nguy hiểm , nói không chừng có thể liên quan đến tính mạng."
Người mà Đại Vĩ gọi là Tần Lão chính là Tổng Tài của xí nghiệp Tần Thị , mà xí nghiệp Tần Thị được coi là người bạn đầu tiên khi công ty của Tư Đồ Viêm được thành lập , phải biết rằng lúc trước Tư Đồ Viêm cũng nhờ vào sự trợ giúp của Tần Thị mới khai quật được như ngày hôm nay .
Bất quá , mang tiếng là giúp đỡ nhưng Tần Lão lấy không ít tiền thù lao của Tư Đồ Viêm , hơn nữa thường xuyên chèn ép sự phát triển của anh.
Đều nói thành công cũng tiêu , mà bại cũng tiêu , nếu không phải xí nghiệp Tần Thị từng ấy năm xa lánh phỏng chừng Tư Đồ Xí Nghiệp bây giờ đã phát triển cấp bội , nhưng vì lo lắng Tần Lão cũng có ơn tri ngộ với mình nên Tư Đồ Viêm mới nhắm mắt bỏ qua , chịu đựng đến hôm nay.
Nghe Đại Vĩ nói vậy , biểu tình của anh trở nên nghiêm túc , này đều là “Tin tức nội bộ”, Đại Vĩ nói thì chắc sẽ không sai.
"Hiện tại bên Xí Nghiệp Tần Thị phản ứng sao?
Cho dù Đại Vĩ không nói thì Tư Đồ Viêm cũng đoán được bây giờ bên đó nhất
định sắp nổ tung ra , nhưng anh vẫn cần xác thực lại .
"Theo như người chúng ta đưa vào trong đó nói , Tần Thị tận lực phong toả tin
tức Tần Lão phát bệnh , không để nhân viên lộ chút gì. . . . . ."Đại Vĩ đem những gì nghe được thuật lại.
"Ừ , vậy sáng nay cổ phiếu bên đó thế nào?" Trên thật tế đây mới là vấn đề Tư Đồ
Viêm quan tâm .
"Báo cáo Tổng Tài , cổ phiếu vẫn vậy , không có biến hoá gì lớn"
"Như vậy. . . . . ." Tư Đồ Viêm dừng một chút sau đó đảo qua ánh mắt: " Đại Vĩ , bây giờ dùng tốc độ nhanh nhất , tận lực dùng truyền thông chế tạo dư luận , đem tin tức Tần Lão phát bệnh tung ra ngoài , hơn nữa viết càng nghiêm trọng càng tốt , làm cho người ta thấy được bất cứ lúc nào Tần Lão cũng có thể ૮ɦếƭ!" Tư Đồ Viêm tin tưởng , tin tức mà Tần Lão được truyền ra sẽ làm cho người ta hoảng sợ , cổ phiếu của Tần Thị cũng sẽ ảnh hưởng , tạo thành diện rộng hạ ngã , sau đó. . . . . .
"Sau đó thừa dịp thị trừng chứng khoán báo cáo ngày trước , làm cho công ty trong khả năng mua từ từ cổ phiếu của Tần Thị lại , nhớ kỹ chưa?”
“Đã biết , Tổng Tài."
Tuy rằng Đại Vĩ biết Tư Đồ Viêm muốn mua lại cổ phiếu của Tần Thị nhưng vì cái gì còn hạ nó xuống? Nếu đến lúc đó cổ phiếu “túi chữ nhật lao” oa , đại khái là không lên lại nha~) , tài chính thu không được thì không phải thảm sao?
Nhưng cũng vì quá hiểu Tư Đồ Viêm , nên Đại Vĩ biết anh nhất định có lý do riêng của mình , vì thế liền đem những gì Tư Đồ Viêm dặn dò nhớ kỹ trong lòng.
Cúp điện thoại , Tư Đồ Viêm nhìn cái giường rỗng tuếch , sau đó anh bước vào phòng tắm , vội vàng rửa mặt , suy nghĩ một hồi rồi rời đi.
Ngay tại lúc anh sắp tới cửa , thì cửa lại mở ra , Lâm Khả Tâm đứng ở đó , trong tay mang theo mấy túi đồ , cô ngẩng đầu liền chống lại con ngươi của Tư Đồ Viêm , hai người đối diện , vì kinh ngạc nên không ai nói gì .
Bỗng nhiên , Tư Đồ Viêm bước đến phía trước , anh nắm trụ cánh tay của Lâm Khả Tâm , sau đó dùng lực ghì chặt nói: "Lâm Khả Tâm , cô còn biết đường trở về sao? Nói , cô chạy đi đâu?"
Giọng nói của anh rất phẫn nộ , tưởng tượng anh có thể như bổ nhào đánh người trước mặt bất cứ lúc nào .
"Đau. . . . . ." vì tức giận nên anh đã quên mình dùng bao nhiêu lực ghì chặt tay Lâm Khả Tâm , trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn , cô nhăn mặt lại
"Cô còn kêu đau? Nói , vừa rồi đi đâu? Như thế nào bây giờ mới về?" Tuy rằng ngữ khí vẫn tức giận nhưng anh ý thức được nên buông lỏng cánh tay một chút .