Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản - Chương 03

Tác giả: Xà Thôn Kình

Lúc này , ngay ngoài phòng khác . . . . . .
"Tổng Tài , đây là tư liệu anh cần." Đại Vĩ nói , một bên cung kính đưa tư liệu về Lâm Khả Tâm cho Tư Đồ Viêm .
Qua một đêm , tất cả tư liệu mà Tư Đồ Viêm cần Đại Vĩ đều chuẩn bị xong , cũng coi như hiệu suất làm việc rất tốt nên mới có thể công tác bên cạnh Tư Đồ Viêm lâu như vậy ..
"Ừ." Tư Đồ Viêm lạnh lùng trả lời , sau đó lật lật tài liệu để xem.
Đại Vĩ đứng một bên , lẳng lặng chờ đợi Tư Đồ Viêm phân phó , tuy rằng trong lòng cảm thấy rất kì quái , cũng chẳng hiểu sao Tổng Tài lại đi tìm hiểu một cô gái bình thường như vậy? Nhưng Đại Vĩ biết , là thuộc hạ thì không được can thiệp vào chuyện của Tổng Tài , nên anh cũng không nói thêm gì ..
Nhìn tư liệu trước mắt , Tư Đồ Viêm không khỏi nhíu mày , anh không ngờ có
người lại sống cuộc sống bình thường như thế , chỉ có vài tờ tư liệu , bất quá bên trong , vẫn có chỗ khiến cho anh giật mình - Cha qua đời sớm , mẹ đi thêm một bước nữa cùng với trùm phòng điền sản ——Hách Thiểu Hoa.
Hách Thiểu Hoa? Nhìn đến tên này , anh nhịn không được ninh mày lên , phải biết cái tên này rất quen thuộc với Tư Đồ Viêm , thậm chí trên thương trường anh đã vài lần tranh đấu cùng Hách Thiểu Hoa , đối với sự xảo quyệt của Hách Thiểu Hoa , Tư Đồ Viêm rất có ấn tượng.
"Tôi như thế nào lại không biết Hách Thiểu Hoa đã từng ly hôn?" Nhìn thấy này ,
Tư Đồ Viêm bỗng hỏi một câu
"Báo cáo Tổng Tài , Hách Thiểu Hoa không có ly hôn , lúc trước mẹ của Lâm Khả Tâm làm vợ bé gả cho Hách Thiểu Hoa , cũng gọi là bà hai".
Thật ra lúc điều tra Đại Vĩ cũng có chút kinh ngạc , dù sao Hách Thiểu Hoa cũng hay xuất hiện cùng vợ lớn , thoạt nhìn hai người rất hạnh phúc không nghĩ tới Hách Thiểu Hoa cư nhiên còn có một đoạn chơi bời trăng hoa , tấm tắc , người giàu có cuộc sống thật là lộn xộn .
Nghe được Đại Vĩ nói vậy , Tư Đồ Viêm ánh mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ chán ghét , mẹ của Lâm Khả Tâm chẳng biết xấu hổ đi câu dẫn chồng của người khác , cũng khó trách sẽ có người con ái dâm đãng y như vậy .
Nghĩ xong , Tư Đồ Viêm cảm thấy không có một chút gì có lỗi với Lâm Khả Tâm , hoàn toàn chán ghét , xem thường cô , xem xong một lúc , Tư Đồ Viêm liền đề cập đến toàn bộ có liên quan đến Lâm Khả Tâm .
"Đại Vĩ , cậu xác định đây là những gì tư liệu có thật của Lâm Khả Tâm sao?" "Đúng vậy , xin hỏi Tổng Tài còn gì nữa không?" Đại Vĩ một bên cung kính đáp
Bởi vì rất hiểu năng lực làm việc của Đại Vĩ nên Tư Đồ Viêm cũng không nói thêm gì , chỉ phất phất tay cho Đại Vĩ rời đi .
"Được rồi , cậu đi đi , có chuyện gì tôi sẽ gọi sau." "Được , Tổng Tài." Nói xong , Đại Vĩ liền đi ra cửa.
Lúc đi tới cửa , Đại Vĩ bỗng nhiên nhớ đến cái gì , liền quay đầu lại nói với Tư Đồ Viêm: "À , đúng rồi Tổng Tài , nghe nói Lâm Khả Tâm còn thầm thương trộm nhớ Cố Thiếu Kiệt nhiều năm , ngày hôm qua cô ấy tỏ tình thì bị Cố Thiểu Kiệt cự tuyệt , không biết chuyện này là thật hay giả?"
Đại Vĩ xử lý chuyện luôn luôn là nhanh gọn , tuy rằng tin tức này chỉ là tin hành lang nhưng có người trong gia đình chính mồm nói ra cho Đại Vĩ biết, dù sao cũng chỉ là người nói lại , nên Đại Vĩ không ghi vào tư liệu của Lâm Khả Tâm .
Nghe được Đại Vĩ nói vậy , sắc mặt Tư Đồ Viêm bỗng trở nên lạnh lung: " Cố Thiếu Kiệt? Không phải anh ta đính hôn cùng Hách Sa Sa sao?"
Mặc dù không hiểu vì sao Tư Đồ Viêm lại hỏi vậy , cũng không biết anh nghe từ đâu , nhưng Đại Vĩ vẫn cung kính hồi đáp: "Đúng vậy , Tổng Tài"
"A, khó trách. . . . . ." Tư Đồ Viêm bỗng nhớ đến đêm qua khi Lâm Khả Tâm thốt ra câu "Cố Ca Ca" , bây giờ xem ra người đó chắc chắn là Cố Thiếu Kiệt.
Bị Cố Thiếu Kiệt cự tuyệt sao?Aida , thật giống một loại người với mẹ của cô !
Mẹ của Lâm Khả Tâm đã phá huỷ gia đình của người khác , mà cô thì cũng y chang mẹ cô , loại không biết xấu hổ , ngay cả bạn trai của em cùng mẹ khác cha của mình cũng muốn đoạt?
Nghĩ vậy , trong đầu của Tư Đồ Viêm không khỏi nhớ lại chính bi thương của mẹ anh , đó là một cái bóng ma mà không thể đuổi đi được , đột nhiên lúc này đang nghĩ đến mẹ anh thì biến thành khuôn mặt của Hách Sa Sa , vẻ mặt khổ sở giống nhau ....
Không được , anh sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa , vì vậy mà một kế hoạch tà ác nảy ra trong đầu anh .
"Tổng Tài , xin hỏi làm sao vậy?" Đại Vĩ không thể lý giải , vì sao Tổng Tài vẻ mặt lại trở nên đáng sợ thế.
"Không có gì , Đại Vĩ , chuyện tình còn lại không cần cậu xen vào , đi đi"
Tư Đồ Viêm cũng không tính sẽ đem ý nghĩ của anh nói cho ai biết , anh muốn bí mật tiến hành một mình.
"Đã biết , Tổng Tài." Đại Vĩ nói xong liền rời khỏi biệt thự của Tư Đồ Viêm , trên đường đi , Đại Vĩ không khỏi lo lắng thay cho Lâm Khả Tâm , phải biết rằng Đại Vĩ rất quen ánh mắt này của Tư Đồ Viêm , hy vọng rằng Lâm Khả Tâm sẽ không gặp bất trắc gì ..
Trong ngôi biệt thự , Tư Đồ Viêm ngồi trước máy tính , đánh đánh gõ gõ , một lúc sau , anh ấn「enter 」 , thì một bản hợp đồng liền được in ra .
Bên trong phòng , Lâm Khả Tâm khóc xong thì cũng dần dần chấp nhận sự thật xảy ra , cô cẩn thận đứng dậy , lượm áo quần mặc vào.
"Hắt xì. . . . . ." Lâm Khả Tâm mở cửa ra , nghe được tiếng mở cửa , Tư Đồ Viêm theo bản năng nhìn , vừa lúc chống lại ánh mắt của cô .
"Lâm Tiểu Thư , rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi?" Giọng nói lạnh như băng của Tư Đồ
Viêm không mang theo chút cảm tình .
"Ừ , phải. . . . . ." Bị Tư Đồ Viêm nhìn thấy , Lâm Khả Tâm cảm nhận tim mình đập thật nhanh , không biết tại sao nhưng cô lại có cảm giác ánh mắt anh nhìn cô là vô cùng chán ghét cùng đầy hận thù? Cô ý thức được có gì đó không thích hợp.
. . . . .
"A , Anh như thế nào lại biết tôi họ Lâm?" Nghĩ đến đây , Lâm Khả Tâm không khỏi có chút phòng bị với Tư Đồ Viêm.
"À , tôi chẳng những biết cô là họ Lâm , mà tôi còn biết cô là sinh viên ở trường
đại học XX." Tư Đồ Viêm vừa nói vừa nhìn về hướng bộ иgự¢ của Lâm Khả Tâm
Ý thức được anh nhìn mình nên cô lấy tay che иgự¢ lại , nhưng phản ứng đó làm cho anh cười lạnh: " Lâm Tiểu Thư , cô đừng nghĩ quá nhiều , tôi chỉ là thấy thẻ
sinh viên trong túi áo cô thôi."
Nghe anh nói vậy , Lâm Khả Tâm phát hiện chính mình tự chuyện bé xé thành to
, cô định sẽ giải thích nhưng câu kế tiếp của anh làm cô giận phát điên .
"Hơn nữa , cái gì nên xem thì hôm qua cũng xemrồi , bộ иgự¢ như sân bay của cô nếu tự nguyện cho tôi coi chưa chắc tôi có hứng thú đâu."
Tư Đồ Viêm vừa nói , ánh mắt cũng lộ ra vẻ khinh thường cô . "Anh ——" Lâm Khả Tâm nhất thời đỏ mặt , đỏ như trái cà chua
"Hiện tại cô còn vấn đề gì sao?" Không để ý đến Lâm Khả Tâm kháng nghị , Tư Đồ Viêm tự biên tự diễn nói.
Đối với câu hỏi của anh thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn lắc đầu .
"Nếu vậy thì đi ăn thôi. " Tư Đồ Viêm nói xong liền xoay người đi về phía nhà ăn Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn đứng tại chỗ : ." Không , không cần , tôi về nhà ăn là
được rồi"
Đã xảy ra chuyện hôm qua , cô còn có thể ở đây sao? Bây giờ cô thật hận không thể nhanh mà trốn khỏi nơi này , chạy ở đâu càng xa càng tốt .
Nói là một chuyện , nhưng vấn đề là Tư Đồ Viêm không đồng ý sự từ chối của cô.
"Tôi nói rồi , đến đây ăn cơm." Ngữ khí của anh bá đạo không cho cô con đường nào cự tuyệt .
Cuối cùng , bất đắc dĩ đành phải nghe theo anh , ngoan ngoãn đi sau lưng anh vào bếp.
"Ngồi xuống" Tư Đồ Viêm vỗ vỗ cái bàn , Lâm Khả Tâm liền ngồi xuống.
"Cái kia. . . . . ." Do dự nữa ngày , cô cũng mở miệng nói: "Xin hỏi ở đây là đâu?"
Nếu như không hỏi rõ đây là đâu thì sẽ bất tiện cho việc cô quay về nhà .
"Thế nào? Cô muốn tố giác tôi?" Tư Đồ Viêm nheo con ngươi lại nhìn Lâm Khả Tâm , ngữ khí trào phúng làm cho cô không tự nhiên .
"Tôi , tôi không có ý đó. . . . . ." Nếu báo nguy thì cô phải báo gì? Đi báo cảnh sát rằng mình không muốn cấp 「đêm đầu tiên 」 cho người khác sao ?
Lâm Khả Tâm cúi đầu , âm thanh càng lúc càng nhỏ . Tư Đồ Viêm một tay chống cằm: " A? Vậy ý cô là gì?"
Không thể hiểu rõ vì cái gì mà nhìn bộ dáng khổ sở của cô , anh liền nhịn không
được muốn chọc cô một chút .
Lâm Khả Tâm không dám ngẩng đầu nhìn anh , cô tiếp tục cúi đầu , nhỏ giọng đáp "Tôi chỉ muốn biết ở đây là đâu , để xem có thể kiếm phương tiện mà về hay không thôi . . . . ."
Bởi vì thời điểm hôm qua đi ra ngoài quá đột ngột nên Lâm Khả Tâm cũng không mang theo nhiều tiền , nếu nhà của anh cách xa thì cô thật không biết nên lấy gì mà về nhà đây?
"Yên tâm , chuyện về nhà cô không cần lo , chút nữa tôi sẽ lái xe đưa cô về." Tuy rằng ngoài miệng Tư Đồ Viêm nói vậy nhưng đây không phải là ý thật của anh.
Quả thật , cô không cần phải quan tâm chuyện về nhà , vì vốn dĩ anh sẽ không dễ dàng cho cô đi.
Nghe anh nói vậy , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , lo lắng xua xua tay nói: "Không cần làm phiền anh , tôi tự về là được"
Chuyện tối hôm qua đó , để cô bây giờ ở lại ăn với anh là đủ tra tấn rồi , cô không muốn tiếp tục có những điều liên quan đến anh đâu.
Huống gì nếu bị người khác nhìn thấy , thì sẽ hỏi cô tại sao lại theo đuôi đàn ông về nhà? Hai người có quan hệ gì? Kia không phải thảm cho cô sao?
Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương , cự tuyệt của Lâm Khả Tâm , trong lòng Tư Đồ
Viêm có chút mất hứng nhưng anh không biểu hiện ra ngoài chỉ than nhiên nói
:"Tuỳ cô"
Dù sao anh tin rằng , cuối cùng Lâm Khả Tâm cũng sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của anh , Tư Đồ Viêm xoay người , lấy một hộp sữa trong tủ lạnh ra rót vào ly đưa cho Lâm Khả Tâm: " Cô uống đi , tôi đi lấy chút bánh mì."
Nói xong , Tư Đồ Viêm hướng đến phòng khách đi ra , Lâm Khả Tâm định nói không cần , chính là anh đã tới cửa nên cô không nói thêm gì chỉ ngoan ngoãn cầm ly sửa lên uống ..
Uống vào , cô tổng cảm thấy có chút không thích hợp . Kì lạ nha , bánh mì không phải trong bếp là có sao? Anh đến phòng khách làm gì?
Vốn tò mò , nên Lâm Khả Tâm nhìn nhìn xung quanh , vừa vặn anh thật sự đem bánh mì quay lại nên lùi về tiếp tục uống sữa , không ngờ anh thật sự đem bánh mì đặt trong phòng khách , đúng là người quái dị ...
Một lát sau , hai người trầm mặc ăn xong điểm tâm , dừng một lát , Lâm Khả Tâm đứng dậy , đối với Tư Đồ Viêm mà nói: " Cái kia . . . . . . Nếu ăn xong rồi , tôi đi trước."
"Ừ" Tư Đồ Viêm thản nhiên trả lời , không có ý sẽ ngăn cản .
Lâm Khả Tâm nhíu nhíu mày , cái người này thật quái dị nha , bá đạo kêu cô ở lại dùng điểm tâm với anh , hoàn toàn không quan tâm ý kiến của người khác , nhưng lúc cô cự tuyệt để anh chở cô về thì anh lại không kiên trì giữ lại. . . . . .
Tuy rằng , trong lòng có nhiều nghi hoặc nhưng Lâm Khả Tâm cũng không muốn nói thêm gì , điều duy nhất bây giờ cô muốn nhất chính là chạy thoát khỏi nơi này , càng xa càng tốt . . . . . .
Vì thế , Lâm Khả Tâm liền xoay người đi ra cửa ... , nhìn theo bóng dáng của cô , trong lòng Tư Đồ Viêm im lặng tự đếm ngược : 3,2,1
Vừa dứt , liền nghe "a ——" một tiếng , Lâm Khả Tâm cảm giác như chính mình bị vướn cái gì , sau đó liền nghe âm thanh đồ vật vỡ tan , còn cô thì hung hăng té quay trên mặt đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc