e ở trước mặt của Ái Mạn Đạt.
Là gã đàn ông mấy ngày hôm trước đã tấn công Tâm Đồng, trên người hắn còn mặc bộ quần áo màu trắng của bệnh viện tâm thần!
“Tao muốn Gi*t ૮ɦếƭ ác ma! Tao muốn Gi*t ૮ɦếƭ tất cả mọi người –” người đàn ông thì thào tự nói , sau đó rút con dao đang cắm ở trước иgự¢ của Ái Mạn Đạt ra.
Ái Mạn Đạt mềm nhũn, run rẩy ngã xuống đất, khắp người toàn là máu tươi. Người đàn ông nhìn đến Đằng Lệ, ánh mắt đột nhiên toát ra tia hung ác.”Mày là ác ma! Tao phải Gi*t ૮ɦếƭ mày!”
Hắn cầm dao nhọn, điên cuồng đâm thẳng về hướng của Đằng Lệ.
Vẻ mặt Đằng Lệ nghiêm lại, chỉ cần vài động tác, đã đánh rơi con dao mà gã đàn ông đang cầm. Một tay khóa ngay cổ họng, ngăn chặn khí quản của ông ta, người đàn ông sau vài giây thiếu hụt dưỡng khí ngất xỉu ngã xuống đất.
Tất cả những chuyện xảy ra liên tiếp này, thế nhưng lại phối hợp rất ăn ý với nhau, tất cả mọi chuyện chỉ có thể nói là do ý trời.
Lạnh lùng nhìn Ái Mạn Đạt đang nằm trên mặt đất, dần dần ngừng cử động, Đằng Lệ lạnh lùng nói: “Cái này kêu là làm việc ác sẽ bị quả báo.”
Nhìn ngoài cửa sắc trời dần tối đen, lúc này Đằng Lệ mới phát hiện, bên ngoài đang có mưa phùn…….
Ba tháng sau
Ở trong phòng khách của Nhu Nhã, Đằng Lệ ngồi uống rượu buồn bã một mình, , trên mặt lộ vẻ mỏi mệt… nói không nên lời
Mà Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp đang ngồi ở một góc khác của ghế sô pha, nhìn thấy hắn không nói một câu, chỉ là đau khổ đích uống rượu.
“Đừng uống nữa! Đằng lệ.” Nhu Nhã không đành lòng, ngăn cản hắn, nàng có thể cảm ứng được, trong lòng Đằng Lệ nảy sinh bao nhiêu hối hận.
“Tôi tìm đã mấy tháng, nhưng vẫn không tìm được chỗ ở của Tâm Đồng.” Đằng Lệ nghiêm túc mở miệng nói.
“Anh chắc chắn đã tìm khắp mọi nơi? Cô nhi viện thì sao?” Đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Nhu Nhã vẫn là có chút thất vọng.
Nói tới nói lui, hôm nay Đằng Lệ và Tâm Đồng biến thành như vậy, nàng vẫn cảm thấy được bản thân cũng có trách nhiệm.
“Đã đi không dưới năm lần! Đáng giận! Cô ấy là cô nhi, không trở về cô nhi viện, thì có thể chạy đi đâu?” Đằng Lệ rống giận, dường như muốn nhân cơ hội này đem buồn bực trút ra hết.
“Anh đừng như vậy, chắc chắn sẽ tìm được cô ấy mà.” Nhu Nhã an ủi hắn.
“Hay là em dùng thần giao cách cảm để cảm ứng với cô ấy thử xem? Có lẽ lần này em có thể cảm ứng nơi ở của Tâm Đồng.” Đằng Lệ nhìn Nhu Nhã hỏi.
“Haiz! Anh cũng biết năng lực của em cũng không mạnh như vậy. Trừ phi là mặt đối mặt, nếu không. . . . . .” Nhìn người anh trai Đằng Lệ của mình, trong lòng Nhu Nhã cảm thấy thật áy náy.
“Là lỗi của anh, trước khi chưa điều tra rõ sự việc, anh không nên đơn định tội của cô ấy. Còn dùng những lời nói tàn nhẫn để tổn thương cô ấy. Buộc tội cô ấy là người ăn cắp tiền.” Đằng Lệ thản nhiên nói. Đây là lần đầu tiên ác ma Đằng Lệ nguyện ý mở miệng thừa nhận lỗi của mình.
“Trên đời này quả thật có rất nhiều phụ nữ yêu tiền.” Lãnh Diệp — người luôn luôn đối đãi Tâm Đồng không tệ lắm, nhưng lần này lại cười nhạo, ám chỉ phụ nữ là không thể tin được. ” Không phải cậu đã phái rất nhiều người để tìm cô ấy sao? Cũng đâu phải đã tách ra hơn mười năm, tôi nghĩ cậu sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy thôi.”
“Cậu dám nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!” Trong mắt Đằng Lệ bắn ra tia uy Hi*p.
“Các anh đừng ồn mà .” Nhu Nhã lập tức kêu lên, nàng nén giận nhìn về phía Lãnh Diệp.
“Lãnh Diệp, em biết anh gần đây đã gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, nhưng tất cả mọi người đều là bạn tốt, anh có thể nói ít đi một câu được không?”
Nhún nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, tuy rằng khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Diệp không có biểu hiện gì, nhưng lại toát ra vẻ thách thức và cuồng ngạo không kềm chế được.
“Nếu có thời gian để tranh chấp, không bằng chúng ta suy nghĩ thật kĩ lại nên làm cách nào để tìm được Tâm Đồng. Haiz! Nếu Nham Hổ và mọi người đều ở đây thì tốt rồi, ít nhất nhiều người thì sẽ dễ làm hơn.” Nhu Nhã không khỏi bắt đầu nén giận .
Đằng Lệ và Lãnh Diệp liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều không nói gì.
“Tâm Đồng thật sự là cô nhi sao? Cô ấy còn có bà con xa hay thân thích gì không?” Nhu Nhã hỏi.
“Anh đã đến cô nhi viện xác nhận mấy lần, cha mẹ cô ấy đều đã qua đời, trong nhà đã không còn người thân nào khác.” Đằng Lệ khẳng định trả lời nàng.
Nghiêm túc suy nghĩ, Nhu Nhã thử tìm ra càng nhiều manh mối càng tốt. “Lúc cô ấy rời khỏi nhà, có mang theo gì không?”
“Hành lý, tiền, cái gì cũng không mang, chỉ mang theo duy nhất con chó mà cô ấy yêu quý thôi.” Nhớ tới ngày Tâm Đồng rời đi với dáng vẻ vô cùng đau thương, Đằng Lệ lại tự phẫn nộ với chính mình.
Nhiều năm tôi luyện, hắn cứ nghĩ nhân tính của hắn đã bị gạt bỏ sang một bên rồi chứ? Vậy mà hắn lại làm tổn thương người phụ nữ hết lòng yêu thương hắn!
Cho dù lần này là do Ái Mạn Đạt gài bẫy, nhưng đầu óc hắn vốn luôn luôn bình tĩnh chắc chắn có thể lập tức phát hiện ra, sự việc không đúng chỗ nào, mà không nên vội vã kết luận, sau khi tàn nhẫn nhục nhã nàng, còn vô tình đuổi nàng đi, không để cho nàng có cơ hội giải thích.
“Cậu yêu cô ấy không?” Lãnh Diệp đột nhiên hỏi Đằng Lệ vấn đề này.
“Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, tôi nhất định phải tìm được cô ấy.” Đằng Lệ nghiêm túc nói.
“Cậu yêu cô ấy không?” Lãnh Diệp hỏi lại vấn đề này một lần nữa, trong mắt ánh lên tia nhìn không thể nắm bắt được.
“Không yêu cô ấy thì nên để cho cô ấy được tự do.”
Nhu Nhã cũng ngồi ở một bên, nín thở chờ đợi câu trả lời của Đằng Lệ.
Lặng yên hồi lâu, cuối cùng Đằng Lệ cũng lạnh lùng mở miệng: “Mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian, đời này tôi cũng nhất định sẽ tìm được cô ấy.”
Hắn vẫn chưa nói ra chữ “Yêu” này, nhưng tất nhiên Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp, đều hiểu được ý tứ của hắn.
Đằng Lệ độc tài và lạnh lùng, sẽ không bao giờ đối với bất kỳ kẻ nào chấp nhất như vậy.
Ở trong lòng hắn, vướng bận duy nhất chỉ có người em gái đã thất lạc nhiều năm. Đối với hắn mà nói, đó là thân tình, cũng là trách nhiệm của người làm anh.
Nhưng hôm nay hắn nói những lời này, đã có thể chứng minh, hắn lại có thêm nhiều hơn một sự vướng bận.
Vướng bận này không phải là em gái của hắn, cũng không phải là trách nhiệm của một người anh trai, đương nhiên giữa hai người bọn họ, càng không có cái gọi là thân tình.
Chen ngang ở giữa hai người đó là chỉ một chữ không thể nói ra — Yêu!
Nhu Nhã vô cùng xúc động nhìn Đằng Lệ.
Hắn cô độc lẻ loi lâu như vậy, cuối cùng đã tìm được một người phụ nữ có thể cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời, rồi lại bởi vì sự kiêu ngạo của mình, mà vứt bỏ người phụ nữ này. . . . .
“Có rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, chỉ cần có duyên, em tin tưởng anh nhất định có thể tìm được cô ấy.” Nhu Nhã tràn ngập lòng tin cổ vũ Đằng Lệ.
“Chỉ hy vọng như thế.” Nuốt vào một ngụm rượu cay đắng cuối cùng, Đằng Lệ thản nhiên nói, biểu tình trên mặt vẫn nghiêm túc như trước.
Đột nhiên tiếng chuông di động của Đằng Lệ vang lên.
“Alo, anh nói cái gì?” Đằng Lệ lấy điện thoại ra trả lời, giọng nói thật bình thản.
Sau khi nói chuyện xong, Đằng Lệ tắt di động, quay đầu lại nhìn Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp.
“Tìm được cô ấy rồi!.” Đằng Lệ nói xong, những đường cong cứng rắn trên mặt cũng không tự kiềm chế mà trở nên mềm đi.
Cuối cùng hắn đã tìm được Tâm Đồng !