Khi người hầu bưng cà phê lên, Kiều Tịch Nhan nhìn Kiều Bối Nhi cười nói dịu dàng, “Bối Nhi, phụ nữ có thai uống cà phê không tốt cho nên chị đã cho người chuẩn bị nước trái cây cho em !”
Nghe vậy, Vũ Văn Lạc nhìn về phía bụng Kiều Bối Nhi, trong lòng có chút chua sót. Kiều Tịch Nhan nhìn sắc mặt Vũ Văn Lạc khó coi, hai tay căng thẳng, tươi cười trên mặt càng thêm mất tự nhiên.
Kiều Bối Nhi chỉ là gật gật đầu, có chút nhàm chán ôm cánh tay Tư Minh Dạ chờ người Hắc Diễm bang xuất hiện. Lúc nãy mấy người kia tiến vào xem xét đã phát hiện một ít khác thường, cho nên có thể khẳng định người Hắc Diễm bang không có bỏ qua cơ hội lần này. Hơn nữa An Thụy cũng đã nhận được tin gián điệp truyền tin tới.
Nước trái cây bưng lên, Lam Tư đang muốn kiểm tra một chút thì Kiều Bối Nhi kêu, “Dạ,…”
Tư Minh Dạ trực tiếp phân phó, “Sữa !”
Kiều Tịch Nhan đang muốn cho người đi chuẩn bị nhưng đã có người U Minh Điện tự mình hành động !
Ôm sữa, Kiều Bối Nhi cảm thấy mỹ mãn uống. Một đám người trầm mặc, thật không thú vị. Kiều Bối Nhi đem sữa uống sạch, sau đó nhìn về phía Tư Minh Dạ, “Dạ, chúng ta trở về đi !” Không biết người Hắc Diễm bang khi nào mới tới !
Vẻ mặt Kiều Tịch Nhan giãy dụa. Hiện tại Vũ Văn Lạc ở đây, cô không biết có nên giữ Kiều Bối Nhi lại hay không. Nếu bây giờ cô giữ Kiều Bối Nhi lại, Vũ Văn Lạc khẳng định sẽ hận cô nhưng nếu để nó đi, phải chờ tới khi nào mới có thể tiếp tục có cơ hội ?
Tư Minh Dạ gật đầu, “Được !” Sau đó ôm Kiều Bối Nhi làm bộ muốn đi.
Nhưng Kiều Bối Nhi vừa mới đứng lên liền cảm giác bụng đau, “Dạ…”
Tư Minh Dạ thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt, trên trán còn có mồ hôi lạnh thì trong lòng cả kinh, “Làm sao vậy ?”
“Đau bụng… Cục cưng…”
Lam Tư vội vàng giúp cô kiểm tra một lượt, sắc mặt trở nên rất khó coi. Sau khi lấy ly sữa kia kiểm tra thì trầm giọng nói, “Trong sữa có độc !” Vốn vì là người nhà chuẩn bị nên cậu mới không có kiểm tra, không nghĩ tới cư nhiên xảy ra chuyện.
An Thụy lập tức tìm người lúc nãy rất chủ động đi chuẩn bị sữa nhưng người đó lại sớm không biết tung tích, bên ngoài lại có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến. Bọn họ bị bao vây !
Vũ Văn Lạc nhìn về phía Kiều Tịch Nhan, trầm giọng hỏi, “Sao lại thế này ?” Vì sao có nhiều người như vậy ? Kiều Tịch Nhan muốn làm cái gì ?
Kiều Tịch Nhan nắm chặt hai tay, di chuyển ánh mắt không nhìn tới anh ta. Thấy bộ dáng Kiều Bối Nhi đau khổ, ánh mắt lộ ra một tia sảng khoái !
Tư Minh Dạ nhìn về phía Lam Tư, Lam Tư lắc đầu. Kiều Bối Nhi trong lòng trầm xuống, nắm chặt cánh tay Tư Minh Dạ, ép nước mắt trở lại, trên mặt là biểu tình âm u lạnh lẽo dọa người, “Diệp Hạm ! Một người cũng không để sót !”
Nhìn biểu tình khủng bố của cô, Kiều Tịch Nhan rùng mình một cái, đột nhiên phát hiện cô giống như chưa từng quen biết Kiều Bối Nhi. Vũ Văn Lạc cũng nhíu mày nhìn Kiều Bối Nhi, cho dù là tức giận cũng không có khả năng thay đổi thành như vậy, bộ dáng hiện tại của Kiều Bối Nhi thật giống như là một sát thần, lãnh khốc vô tình.
Tư Minh Dạ lo lắng ôm cô, “Bé cưng…” Giương mắt nhìn về phía Lam Tư, “Em ấy có thể có chuyện không ?” Đứa nhỏ không có cũng không sao, anh hiện tại lo lắng nhất là cơ thể của Kiều Bối Nhi.
Lam Tư còn chưa kịp nói chuyện, Kiều Bối Nhi đột nhiên sờ bụng, có chút nghi hoặc nói, “Dạ, không đau, cục cưng giống như còn ở đây !”
Lam Tư sửng sốt, không có khả năng a ! Thuốc kia nặng như vậy, nếu như cứu trễ chị dâu nhỏ cũng có thể…. Bây giờ cư nhiên không có việc gì ? Vừa mới rõ ràng chính là mạch tượng như sinh non nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, thuốc kia nặng như vậy nhưng chị dâu nhỏ vốn không có xuất huyết a ! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Tư Minh Dạ hôn lên trán cô, yên lòng nói, “Không có việc gì là tốt rồi !”
Nhìn bộ dáng Lam Tư rối rắm, Kiều Bối Nhi nhìn nhẫn trên tay, nói, “Vân Phong Khinh nói thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng !” Sờ sờ bụng, thở dài nói, “Cục cưng, xem ra mẹ nuôi này không nhận cũng phải nhận !” Trong lòng vô cùng vui mừng vì tiểu tử trong bụng không có việc gì.
Thấy Kiều Bối Nhi không có việc gì mọi người mới yên lòng, Diệp Hạm đã sớm thông báo người Ám Dạ nhân, An Thụy cũng đã thông báo người U Minh Điện. Trong chớp mắt, vốn cho rằng lần này Hắc Diễm bang tất thắng liền bị người bao vây, Đoạn Phi Ưng biến sắc giận dữ hét, “Sao lại thế này ?” Rõ ràng đã cho người cẩn thận điều tra người U Minh Điện tới chỉ có mấy người, nhóm người kia là từ nơi nào xuất hiện ?
“Dạ, muốn sống !”
Một ánh mắt của Tư Minh Dạ, một người đàn ông thần không biết quỷ không hay chầm chậm tới gần bên cạnh Đoạn Phi Ưng, thừa dịp Đoạn Phi Ưng hấp tấp bất an đột nhiên chế trụ hắn, họng súng để ở huyệt thái dương của hắn. Tức Mặc Diễm thấy thế sắc mặt đại biến, không cần phải nói này đương nhiên là người U Minh Điện đặt ở Hắc Diễm bang của hắn. Người này hắn không có ấn tượng, cho rằng thân phận không cao, biết chuyện không nhiều lắm nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện, cũng may hắn ta xuống tay không phải hắn !
Nhìn bộ dáng hắn chính là không sợ ૮ɦếƭ, tuy bị nhiều người Hắc Diễm bang dùng súng chỉ vào nhưng sắc mặt không chút nào thay đổi, súng chỉ vào Đoạn Phi Ưng cũng không chút thả lỏng. Kéo Đoạn Phi Ưng hướng đến chỗ U Minh Điện.
Tuy hơn mười người Hắc Diễm bang đều chỉ súng vào hắn nhưng không có ai nổ súng. Bây giờ nổ súng liền tương đương tuyên chiến, bọn họ rõ ràng bị vây yếu thế hơn, làm sao có thể phát động việc đó chứ ?
Đoạn Phi Ưng có chút không thể tin mình khinh địch như vậy liền thua, vẻ mặt không cam lòng. Hắn sao có thể cam tâm ? Hắn mất nhiều tâm tư như vậy nhưng chưa có nổ súng đã bị chế trụ !
Tức Mặc Diễm có chút do dự, đã thành dạng này Tư Minh Dạ nhất định không có khả năng buông tha Hắc Diễm bang. Nhưng nếu thật sự muốn động thủ, chỉ sợ Hắc Diễm bang cũng là toàn quân bị diệt. Lúc này trong lòng hắn vô cùng hối hận, sao lại nhất thời nóng đầu bị Đoạn Phi Ưng xúi giục chứ ?
Kiều Bối Nhi hí mắt nhìn bên ngoài nhân. Lạnh giọng hỏi, “Củ ý hạ thuốc là của ai ?”
Tức Mặc Diễm nhìn về phía Đoạn Phi Ưng, Đoạn Phi Ưng tức giận quát, “Là ta ra chủ ý, thì sao ? Có bản lĩnh một phát giải quyết ta đi !” Hắn biết rơi vào trong tay Tư Minh Dạ sẽ không có kết quả tốt, có lẽ ૮ɦếƭ là một loại giải thoát, chỉ là trong lòng không cam lòng lại không chỗ phát tiết !
Kiều Bối Nhi cười lạnh nhìn về phía hắn, “Tân Vũ, đưa hắn về Ám Dạ nuôi cho tốt, chờ sau khi cục cưng sinh ra thì cho cục cưng làm đồ chơi !”
“Vâng, đầu lĩnh !”
Trong mắt Vũ Văn Lạc đều là không dám tin. Ám dạ ? Đầu lĩnh ? Bối Nhi làm sao có thể là Dạ đế trong truyền thuyết ? Kiều Tịch Nhan sắc mặt cũng thay đổi. Kiều Bối Nhi là Dạ đế, cô cư nhiên còn tìm người Ám Dạ đi Gi*t nó !
Sắc mặt Tức Mặc Diễm càng thêm khó coi, ánh mắt dừng trên người Kiều Bối Nhi, cô ta cư nhiên là đầu lĩnh Ám Dạ. Một Tư Minh Dạ hắn còn không đối phó được, lại thêm Ám Dạ chỉ sợ hắn ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có. Nhưng hắn cũng không thể đầu hàng. Tư Minh Dạ và Dạ đế đều là người thủ đoạn độc ác, Hắc Diễm bang đã làm nhiều chuyện như vậy, cho dù bọn họ đầu hàng cũng sẽ không có kết quả tốt. Như thế còn không bằng liều mạng, kéo theo hai người làm đệm lưng cũng tốt !
“Gi*t !”
Nhìn hai bên hỗn chiến, đạn bay khắp nơi, sắc mặt Kiều Tịch Nhan trở nên trắng bệch. Làm sao có thể biến thành như vậy ? Cô chỉ là muốn đối phó Kiều Bối Nhi mà thôi !
Sắc mặt Vũ Văn Lạc đã sớm trở nên rất khủng bố, xoay người nhìn về phía Kiều Tịch Nhan, giận dữ hét, “Cô cư nhiên hợp tác với người Hắc Diễm bang ?” Không cần phải nói anh cũng đoán được Kiều Tịch Nhan là muốn đối phó Kiều Bối Nhi !
Hai người này một người bị dọa choáng váng, một người bị giận điên rồi, cư nhiên cũng không biết trốn. Tuy bắn nhau không có lan đến gần phòng khách nhưng vẫn là sẽ có đạn không cẩn thận bay tới.
Kiều Tịch Nhan bị Vũ Văn Lạc rống phục hồi tinh thần lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn này cảm xúc cũng có chút không thể khống chế. Không nhịn được quát, “Tôi vì sao không thể hợp tác với người Hắc Diễm bang ? Chỉ sợ không phải không thể hợp tác với người Hắc Diễm bang, mà là không thể đối phó tiện nhân kia đi ? Vũ Văn Lạc, đứa con hoang kia rốt cuộc tốt hơn tôi ở chỗ nào ? Nó đã có con của người đàn ông khác, nó đã không cần anh vì sao anh còn luôn nhớ tới nó chứ ? Bây giờ tôi mới là vợ của anh, vì sao trong lòng anh đều là nó ? Tôi làm sao không bằng nó ? Tôi muốn nó ૮ɦếƭ ! Tôi muốn làm cho nó ૮ɦếƭ !”
“Ba !”
Vũ Văn Lạc tức giận tát cô thật mạnh, lực đạo quá mạnh kia khiến Kiều Tịch Nhan ngã xuống đất. Kiều Tịch Nhan ôm chặt bụng. Đau quá ! Mở to hai mắt đẫm lệ nhìn thảm chậm rãi nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt Kiều Tịch Nhan tái nhợt như tờ giấy, cô cư nhiên mang thai !
Vũ Văn Lạc nhìn vết máu đỏ tươi kia cũng giật mình sửng sốt một chút. Kiều Bối Nhi nhìn Kiều Tịch Nhan lại không có chút đồng tình. Nếu cô không gặp được Vân Phong Khinh, chỉ sợ cục cưng cũng không giữ được. Này chỉ có thể nói là Kiều Tịch Nhan tự làm tự chịu !
Đột nhiên Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi nghiêng người, viên đạn thẳng tắp bay tới đúng lúc bắn trúng giữa lưng của Vũ Văn Lạc. Tức Mặc Diễm đỏ mắt trừng Tư Minh Dạ, dù sao hôm nay hắn cũng phải ૮ɦếƭ là không thể nghi ngờ. Như vậy hắn ૮ɦếƭ cũng muốn kéo Tư Minh Dạ chôn cùng !
“Lão đại…” An Thụy hoảng sợ hô một tiếng. Mọi người đều phát hiện tình huống bên này liền đổi hướng súng Ϧóþ cò về phía Tức Mặc Diễm. Tức Mặc Diễm còn chưa kịp bắn phát thứ hai đã bị bắn thành cái sàng.
Tức Mặc Diễm vừa ૮ɦếƭ, người Hắc Diễm bang lại càng mất đi người tâm phúc. Dưới sự kinh hoảng nên bị giải quyết càng nhanh hơn.
Tư Minh Dạ nhíu mày nhìn về phía Kiều Bối Nhi, “Có chuyện gì không ?”
Kiều Bối Nhi lắc đầu, “Không có việc gì !”
“Lạc…” Kiều Tịch Nhan chịu đựng đau đớn đi qua ôm lấy Vũ Văn Lạc, “Lạc, anh đừng có chuyện gì, là em không tốt. Đều là em không tốt…” Cô hiện tại đã biết cô thương anh ấy, thương con người của anh ấy nhưng cô lại hại anh ấy ! “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” [Vũ: có một sự buồn nhẹ cho nàng Nhan, aizzz]
Ánh mắt Vũ Văn Lạc vẫn dừng trên người Kiều Bối Nhi, “Bối Nhi, thực xin lỗi…” Kiều Bối Nhi chỉ là thản nhiên nhìn anh ta, cô tức giận hơn là anh ta muốn đối phó Tư Minh Dạ !
Khóe miệng Vũ Văn Lạc gợi lên một chút cười khổ, nhìn về phía Tư Minh Dạ nói, “Tư Minh Dạ, tôi thừa nhận… Tôi quả thật không bằng anhi…” Năng lực không bằng anh ta, yêu Bối Nhi cũng không như anh ta, kỳ thật anh đã sớm hiểu là vì sự ích kỷ của anh mới có thể làm cho anh mất đi Bối Nhi, nhưng anh không muốn thừa nhận, cũng không cam tâm.
Vũ Văn Lạc nghỉ ngơi một lát mới có sức tiếp tục nói, “Bối Nhi, kiếp sau… Anh nhất định sẽ không như vậy… Anh nhất định sẽ yêu em cho tốt…”
Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi lạnh giọng nói, “Không cần !”
Ánh mắt Vũ Văn Lạc lộ ra một tia tức giận, Tư Minh Dạ lạnh lùng nhìn hắn, lời nói ác độc nói, “Tức giận chỉ có ૮ɦếƭ nhanh hơn !” Nghe vậy, ánh mắt Kiều Bối Nhi lộ ra mỉm cười.
“Khụ khụ…” Vũ Văn Lạc bị tức không nhẹ, trong mắt xẹt qua một tia bi ai. Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rơi vào kết cục như thế này.
Kiều Tịch Nhan mặt đầy nước mắt, “Lạc… Anh đừng ૮ɦếƭ…” Vũ Văn Lạc nhìn cô, không biết nên nói gì. Không nghĩ tới sau này người ở bên cạnh anh cư nhiên là Kiều Tịch Nhan.
“Lạc… Lạc…”
Nhìn Vũ Văn Lạc tắt thở, Kiều Bối Nhi nhíu mày nói, “Vũ Văn Lạc ૮ɦếƭ thật có chút phiền phức !” Dù sao cũng không phải người thường, hơn nữa lần này động tĩnh lớn như vậy !
Tư Minh Dạ vuốt tóc cô an ủi nói, “Không có việc gì, An Thụy sẽ xử lý tốt !”
Kiều Tịch Nhan ngẩng đầu hung hăng trừng mắt Kiều Bối Nhi, “Kiều Bối Nhi, mày vẫn là không phải người ? Trong lòng anh ta luôn nghĩ tới mày, mày cư nhiên lại vô tình với anh ta như vậy !”
Kiều Bối Nhi sờ sờ bụng, “Cục cưng, chúng ta đừng để ý tới người phụ nữ điên này !”
Tư Minh Dạ sợ cô mệt nên ôm cô ngồi xuống, chờ thủ hạ đem người Hắc Diễm bang dọn dẹp sạch sẽ. Sắc mặt Kiều Tịch Nhan tái nhợt vì tức giận mà có chút vặn vẹo, “Kiều Bối Nhi, tao Gi*t mày…”
Nhìn Kiều Tịch Nhan nhào lại đây, Tư Minh Dạ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng duỗi chân đá một cái. Đúng lúc đá trúng bụng của Kiều Tịch Nhan khiến Kiều Tịch Nhan ngã xuống đất, đau đớn kịch liệt làm cho cô ta không còn sức nhúc nhích.
“Lão đại, giải quyết xong rồi !”
Tư Minh Dạ gật đầu ôm Kiều Bối Nhi đứng dậy, liếc mắt nhìn Vũ Văn Lạc và Kiều Tịch Nhan một cái, âm thanh lạnh lùng nói, “Quăng xuống biển cho cá ăn !”
Kiều Bối Nhi bỏ thêm một câu, “Đem Lục Mạn Nhã cũng ném đi cho cá ăn !” Cô thật sự là khó chịu với lão thái bà kia, muốn Gi*t cô ? Cũng không nghĩ kĩ phân lượng của mình !
Tuy Kiều Bối Nhi đã không có chuyện gì nhưng vẫn là bị Tư Minh Dạ áp đến bệnh viện kiểm tra một lượt.
Nam Cung Liệt biết bọn họ đi đối phó Hắc Diễm bang nên rất tiếc nuối. Cậu cư nhiên không thể tham gia, cậu còn muốn báo thù cho mình a !
*****
“Ha ha… Em biết là con trai mà !” Cuối cùng kiểm tra ra giới tính của cục cưng, Kiều Bối Nhi cười híp mắt.
Nhìn Kiều Bối Nhi muốn nhảy dựng lên, Tư Minh Dạ vội vàng ôm cô vào trong lòng, có chút buồn cười nói, “Thích con trai như vậy ? Con gái có cái gì không tốt ?”
“Không có gì không tốt, chẳng qua em càng thích con trai hơn !” Kiều Bối Nhi nghĩ tương lai bộ dáng cục cưng đáng yêu thì vẻ mặt háo sắc. Nhìn vậy Tư Minh Dạ có chút ăn chua, trong lòng cảm thán vẫn là con gái tốt hơn, ít nhất sẽ không tranh vợ với anh !