Ác Ma Chi Sủng - Chương 46

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

“Ngô… Khụ khụ…” Nam Cung Liệt trượt tay, xe quẹo sang bên kia, thiếu chút nữa đã ᴆụng với xe từ phía trước đến, cũng may Nam Cung Liệt kỹ thuật tương đối khá mới tránh khỏi một kiếp. Nhưng Nam Cung Liệt lại nổi giận,“Bùi Diệc, cậu tên khốn kiếp này ! Cậu có phải muốn cùng tôi đi tìm cái ૮ɦếƭ không a ? Tôi nói cho cậu biết, tôi còn chưa muốn ૮ɦếƭ !”
Bùi Diệc không đem cơn giận của anh để vào mắt, ngồi dựa vào ghế, thở dài nói,“Thoải mái hơn a !”
Nam Cung Liệt khóe miệng run run,“Cậu đây là lấy đau khổ của người khác làm niềm vui của mình mà !”
Bùi Diệc thản nhiên liếc mắt nhìn anh, đương nhiên nói,“Là anh em đương nhiên phải đồng cam cộng khổ !”
Nam Cung Liệt không cãi lại mà đột nhiên lấy di động ra, Bùi Diệc nhìn động tác của anh, nhíu mày nói,“Làm gì ?”
“Chỉ có một mình tôi đồng cam cộng khổ với cậu thật làm người ta ăn không tiêu, gọi ba tên kia tới cùng nhau chia sẻ !” Đang muốn ấn nút gọi di động lại bị Bùi Diệc đoạt lấy.
“Nghiêm túc lái xe ! Ba người họ đều rất bận !”
Khóe miệng Nam Cung Liệt lại run,“Cậu nghĩ rằng tôi và cậu không bận sao ?” Thật sự là khổ a ! Sao lúc nào cũng là anh a ?
Bùi Diệc bộ dáng tan nát cõi lòng,“Liệt, cậu chưa từng nghe qua người thất tình thì lớn nhất sao ?”
Nam Cung Liệt không nói gì hỏi trời xanh,“Được ! Cậu hiện tại lớn nhất, như vậy xin hỏi lão đại, anh hiện tại muốn đi nơi nào ?”
“Nhà cậu !” Bọn họ đương nhiên cũng có nhà của mình, nhưng trong nhà chỉ có một người, chỉ sợ cũng không tính là nhà.
“Cái gì ?” Nam Cung Liệt nhạy cảm ý thức được cái gì, vẻ mặt đề phòng nhìn anh,“Đến nhà của tôi làm gì ?”
Bùi Diệc cười đến có chút ý xấu, chậm rãi nói,“Không phải cậu cất không ít rượu ngon sao ?”
Nam Cung Liệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên,“Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ !” Muốn dùng rượu anh cất giữ để mua say à, quả thực là phí phạm của trời, thiên lý bất dung !
Bùi Diệc đưa tay ôm vai anh, thở dài nói,“Liệt, cậu không phải không có nghĩa khí như vậy chứ ?”
Khóe miệng Nam Cung Liệt lại run rẩy thật mạnh, anh không có nghĩa khí ? Rượu của anh quý bao nhiêu cậu ta biết không? Nghĩ đến những chai rượu đó phải rời xa anh, anh liền cảm thấy đau lòng ! Muốn say thì uống rượu ngon như vậy làm gì ?
Bùi Diệc không để ý biểu tình của anh, tiếp tục nói,“Tôi lại nhớ rõ có người đã nói chờ lúc tôi thật sự thất tình thì có thể uống !”
Nam Cung Liệt khóc không ra nước mắt, anh nói như vậy chỉ vì dựa theo tình sử của Bùi Diệc thôi mà. Cậu ta căn bản không có khả năng thật sự thất tình mà ! Nếu lúc trước biết thật sự sẽ có một ngày như vậy, anh nhất định sẽ không nói vậy, đánh ૮ɦếƭ cũng không nói !
Nam Cung Liệt vừa lái xe vừa nói sâu xa,“Diệc, cô gái kia có cái gì tốt, không đáng để cậu say vì cô ta. Cậu thấy Bảo Nhi tốt không, Bảo Nhi không phải rất thích cậu sao, tôi bảo cô ấy đến với cậu được không ?”
Bùi Diệc mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn ngoài cửa sổ xe chạy đông nghịt, chậm rãi nói,“Cậu nói nếu Lam Tư biết dao giải phẫu cậu ta âu yếm là bị ai làm mất, không biết cậu ta có thể tìm người đó liều mạng hay không nhỉ ? Còn có An Thụy nếu biết máy tính cậu ta vì sao lại vô duyên vô cớ trúng độc…”
“Ngừng !” Uy Hi*p ! Uy Hi*p trắng trợn !
Trên gương mặt trẻ con của Nam Cung Liệt có chút run rẩy, mắt to tròn trừng người ngồi ghế phụ một cái, bất đắc dĩ thỏa hiệp. Ai bảo anh làm nhiều chuyện sai như vậy ! Rõ ràng chính chủ cũng không biết chuyện nhưng Bùi Diệc đều biết, anh chỉ có thể cảm thán số mình thật khổ a !
Trong một ngôi nhà sang trọng, Nam Cung Liệt ngồi trên sô pha, trong tay cầm một chai rượu, khó hiểu hỏi,“Diệc, cậu rốt cuộc coi trọng cô gái kia ở điểm nào ?”
Bùi Diệc tựa vào trên sô pha, trầm ngâm nói,“Mạc Mạc rất kiên cường, rất dũng cảm, không ham giàu…”
Tuy Nam Cung Liệt không cảm thấy cô gái kia có bao nhiêu tốt nhưng nghe Bùi Diệc chậm rãi kể ra ưu điểm của Mạc Mạc, trong lòng lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, bởi vì anh bảo vệ rượu của anh. Nhưng trời lại phụ lòng người, Bùi Diệc đột nhiên đưa tay đoạt rượu trên tay anh, liếc mắt nhìn anh,“Đừng nghĩ dời đi lực chú ý của tôi.”
Nam Cung Liệt nhìn hai chai trên bàn, thật muốn khóc mà, vì sao còn chưa say a ? Đảo mắt thấy Bùi Diệc lại muốn đến tủ lấy thêm rượu, Nam Cung Liệt lập tức ngăn lại,“Cậu làm cái gì ? Trên tay cậu không phải đang cầm một chai sao ?”
Bùi Diệc đẩy anh ra, từ trong tủ lấy ra một chai, đưa tới tay anh,“Uống với tôi !”
*****
Xe tiến vào biệt thự, Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi xuống xe hướng đến phòng khách, Kiều Bối Nhi vỗ vỗ bàn tay to bên hông. Tư Minh Dạ không vui mím môi, bất đắc dĩ buông ra, sau đó đưa tay nắm chặt tay nhỏ bé của cô. Kiều Bối Nhi nhìn anh một cái, tùy anh kéo đi không giãy ra.
Trong biệt thự vẫn yên tĩnh như cũ, Kiều Bối Nhi chuyển động con mắt nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói thầm,“Không phải còn chưa có rời giường chứ ?”
Tư Minh Dạ nhéo bàn tay nhỏ bé, nhẹ giọng nói,“Dùng dược sẽ có một ít di chứng !”
Vậy cũng được ! “Chúng ta vậy hiện tại làm gì ?”
Tư Minh Dạ nhẹ nhàng nhếch môi,“Chờ xem diễn !” Nếu không không cẩn thận bỏ lỡ, chỉ sợ cô sẽ rất tiếc !
Kiều Bối Nhi mỉm cười ngọt ngào nhìn anh, đang hợp ý cô.
Lục Mạn Nhã ngồi ở hoa viên một lát, trở lại phòng khách liền thấy hai người sánh đôi ngồi trên sô pha xem tivi. Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng nhìn xem say sưa, Tư Minh Dạ ngược lại không chút hứng thú.
Tuy thấy không quen Kiều Bối Nhi nhưng Lục Mạn Nhã cũng không muốn đắc tội Tư Minh Dạ, Tư Minh Dạ che chở Kiều Bối Nhi ai cũng nhìn ra được, bà tự nhiên sẽ không ở trước mặt Tư Minh Dạ gây phiền phức cho cô. Hơn nữa hiện tại Vũ Văn Lạc cùng Kiều Tịch Nhan đã gạo nấu thành cơm, bà tâm tình tốt, thấy Kiều Bối Nhi cũng thuận mắt hơn, không có ý định gây phiền phức cho cô.
Bảo người làm rót một tách trà, Lục Mạn Nhã tao nhã nhấp trà. Chờ hai người chiến đấu hăng hái một đêm tỉnh lại, trong lòng đã suy nghĩ khi nào cử hành hôn lễ, hoàn toàn đem danh hiệu Vũ Văn phu nhân của Kiều Bối Nhi ném sang một bên.
Vũ Văn Lạc mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung. Huyệt thái dương đột nhiên giật giật, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ. Lắc đầu, lại cảm thấy một trận mê muội.
Đột nhiên ᴆụng đến một thân thể mềm mại ấm áp, Vũ Văn Lạc nhíu mày. Trí nhớ tối qua dần dần trở lại, mở mắt ra nhìn người nằm bên cạnh, sắc mặt trở nên rất khó xem.
Tối hôm qua Lục Mạn Nhã đến phòng anh tìm anh, cùng anh thảo luận chuyện sinh nhật Vũ Văn Liệt. Sau đó người làm đem cà phê đến, còn nghĩ do Kiều Tịch Nhan kêu. Sau lại thảo luận một lát thì Lục Mạn Nhã nói mệt muốn đi nghỉ trước, để anh cùng Kiều Tịch Nhan nghĩ còn muốn mời ai. Kỳ thật mỗi lần mời đều là những người này, căn bản không có định gì nữa. Nhưng thấy Lục Mạn Nhã cao hứng như vậy anh cũng không muốn dập tắt sự cao hứng của bà.
Nhưng Lục Mạn Nhã đi không lâu Kiều Tịch Nhan liền nói cảm thấy nóng, mà chính anh cũng cảm thấy trên người từng đợt nóng lên. Lại nhìn bộ dáng Kiều Tịch Nhan hai mắt mê ly quyến rũ, anh tự nhiên cũng đoán được nguyên nhân. Tình huống như vậy, hai người nếu ở chung một chỗ khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Cho nên anh muốn mở cửa đi ra ngoài nhưng lại phát hiện cửa phòng bị khóa, căn bản mở không được.
Không đợi anh có nhiều động tác hơn, Kiều Tịch Nhan liền từ phía sau ôm lấy anh, càng không ngừng cọ xát trên người anh, miệng luôn nói nóng quá. Vốn đã trúng dược sao có thể thoát khỏi sự trêu chọc của cô, nên anh rất nhanh liền mất đi lý trí, hơn nữa anh hoài nghi chuyện này Kiều Tịch Nhan cũng có tham dự. Nếu cô tự mình đưa đến cửa thì không thể trách anh !
Nhưng sau khi đã khôi phục lý trí, trong lòng anh lại cảm thấy có chút áy náy. Bối Nhi ngay tại cách vách, anh lại cùng người phụ nữ khác ở trên giường mây mưa thất thường.
“Ân…” Kiều Tịch Nhan nhẹ nhàng giật giật, nhịn không được ՐêՈ Րỉ ra tiếng, toàn thân dường như tan rã, động một chút cũng khó chịu. Mở mí mắt nặng trĩu vừa vặn thấy gương mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Lạc, nhớ tới đêm qua điên cuồng, dù là Kiều Tịch Nhan cũng nhịn không được đỏ mặt.
Vũ Văn Lạc lại hoàn toàn coi thường biểu tình thẹn thùng động lòng người của cô, anh nghiêm mặt đi vào phòng tắm. Thấy anh như thế Kiều Tịch Nhan sắc mặt liền đổi, bọn họ đã như vậy chẳng lẽ anh còn chưa chịu chấp nhận cô sao ?
Kiều Tịch Nhan nằm trên giường càng không ngừng đoán Vũ Văn Lạc sẽ đối với cô như thế nào, mãi đến khi Vũ Văn Lạc từ phòng tắm đi ra mới nhẹ nhàng gọi một tiếng,“Lạc…”
Vũ Văn Lạc lấy ra một bộ quần áo từ trong tủ, bắt đầu mặc lên người. Lạnh giọng hỏi,“Cô cùng mẹ tôi bàn bạc tốt nhỉ ?”
Kiều Tịch Nhan biến sắc,“Không có, em không biết”, tuy cô biết cũng sẽ không phản đối, nhưng lần này Lục Mạn Nhã quả thật không có thông báo trước với cô.
Vũ Văn Lạc nghiêng đầu nhìn về phía cô, Kiều Tịch Nhan thấy rõ trong mắt anh vô tình, sắc mặt trắng bạch. Cô trả giá nhiều như vậy anh vẫn không cần cô sao ?
Nhìn hai người cuối cùng cũng xuống lầu, Lục Mạn Nhã ý cười trên mặt, sau đó phát hiện giữa hai người có chút không thích hợp, Vũ Văn Lạc hé ra gương mặt âm trầm đáng sợ, mà Kiều Tịch Nhan lại là vẻ mặt tái nhợt. Lục Mạn Nhã nhíu mày, đi qua đỡ Kiều Tịch Nhan ngồi xuống sô pha, quan tâm hỏi,“Tịch Nhan, mệt lắm không ? Lát nữa bác gái sẽ bảo nhà bếp nấu đồ bổ cho con !”
Kiều Tịch Nhan kéo kéo khóe miệng,“Cám ơn bác gái !”
“Đứa ngốc, lập tức sẽ là người một nhà, có gì phải cám ơn chứ ?”
Vũ Văn Lạc nghe vậy lạnh giọng hỏi,“Mẹ muốn nhận con gái nuôi sao ?”
Kiều Tịch Nhan sắc mặt càng thêm tái nhợt, giương mắt đúng lúc chống lại ánh mắt vô tội khó hiểu của Kiều Bối Nhi, nắm chặt hai đấm, trong mắt đều là hận ý.
Kiều Bối Nhi trong lòng cười lạnh, không phải muốn trút hết lên đầu cô chứ ? Mình hiện lên giường người ta người ta cũng không cần, vậy chỉ có thể nói mị lực của mình không đủ. Chẳng thể trách người khác sao ?
Lục Mạn Nhã nghe xong lời Vũ Văn Lạc nói, sắc mặt trầm xuống,“Lạc, ý con là gì ? Chẳng lẽ con không nghĩ chịu trách nhiệm ? Tối hôm qua động tĩnh hai đứa lớn như vậy, mọi người đều nghe thấy. Con hiện tại không muốn chấp nhận, bảo Tịch Nhan sau này làm người như thế sao ?”
Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng, vẻ mặt vô tội. Tầm mắt tò mò đổi tới đổi lui, Vũ Văn Lạc chống lại tầm mắt của cô có chút chột dạ, ánh mắt lộ ra một chút áy náy. Sau đó nhìn về phía Kiều Tịch Nhan, khinh thường nói,“Dù sao cô ta cũng không phải chỉ có một mình con, muốn chịu trách nhiệm cũng không tới phiên con !”
“Con, con là đứa bất hiếu !” Lục Mạn Nhã иgự¢ không ngừng phập phồng, hiển nhiên tức giận đến không nhẹ. Tuy không nghĩ tới Kiều Tịch Nhan từng có người đàn ông khác nhưng bà cũng không vì vậy mà bất mãn với cô, chỉ cần cô sau này chỉ có một mình Vũ Văn Lạc là được rồi.
Thật không biết vì sao bà lại đối với Kiều Tịch Nhan vừa lòng như vậy !
Vũ Văn Lạc cười lạnh nói,“Con là người như thế nào mẹ hẳn là rõ nhất, từ lúc mẹ bỏ thuốc nên nghĩ đến kết quả này !”
Lục Mạn Nhã hít sâu mấy hơi, tức giận nói,“Mặc kệ như thế nào, mẹ chỉ nhận Tịch Nhan là con dâu của mẹ, con chờ kết hôn cho mẹ là được rồi !”
Tư Minh Dạ nhìn màn kịch vui này khóe miệng hơi giơ lên, mang theo một tia châm chọc. Đảo mắt thấy Kiều Bối Nhi xem say sưa, còn không quên giả vô tội, trong mắt không khỏi mang theo mỉm cười, đầy yêu chiều.
“Mẹ, con đã sớm kết hôn rồi !”
“Vậy ly hôn cho mẹ !”
Hai mẹ con tranh cãi không ngừng, Kiều Tịch Nhan đột nhiên đứng lên hét lớn hai tiếng,“Đủ rồi !” , sau đó khóc chạy ra ngoài.
Kiều Bối Nhi liếc nhìn nhóm người làm trốn xem kịch vui, trong lòng cảm thán. Thật sự là mất mặt a ! Lần này Kiều Tịch Nhan ngay cả mặt mũi cũng mất hết !
“Tịch Nhan…” Lục Mạn Nhã vội vàng đuổi theo, đương nhiên không quên trừng Kiều Bối Nhi liếc một cái. Kiều Bối Nhi vô tội sờ mũi, cô trêu ai chọc ai a ? Sao mọi người đều thích bắt nạt cô vậy ? Chẳng lẽ cô nhìn qua dễ bắt nạt vậy sao ?
Thấy Tư Minh Dạ sắc mặt có chút âm trầm, Kiều Bối Nhi vội vàng nắm lấy tay anh. Vẫn là chờ sau khi lấy được món đồ kia rồi nói sau, bây giờ còn chưa phải lúc gây khó dễ !
Vũ Văn Lạc nhìn về phía Kiều Bối Nhi, nhẹ giọng nói,“Bối Nhi, rất xin lỗi…”
Kiều Bối Nhi kéo tóc nghiêng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt nghi hoặc. Giống như không rõ ý của anh ta, Vũ Văn Lạc không khỏi càng áy náy.
Tư Minh Dạ thấy Vũ Văn Lạc nhìn chằm chằm vào Kiều Bối Nhi, hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói,“Hiện tại xin lỗi có ích gì ? Chẳng qua chỉ trúng một chút dược đã khiến cậu sai đường… Tôi thật lo lắng khi đem Bối Nhi giao cho cậu !” Vô nghĩa ! Cho dù Vũ Văn Lạc là người đàn ông vô cùng tốt cũng không có khả năng anh đem Kiều Bối Nhi giao cho anh ta !
Vũ Văn Lạc bị người hạ dược, làm ra chuyện có lỗi với Kiều Bối Nhi trong lòng vốn đã không dễ chịu. Lại thêm Tư Minh Dạ châm chọc, anh đương nhiên bùng nổ, nhưng không đợi anh lên tiếng, Kiều Bối Nhi đã nghiêng đầu nhìn về phía Tư Minh Dạ, vẻ mặt khó hiểu hỏi,“Anh, cái gì sai đường a ?”
Vũ Văn Lạc trong lòng tức giận nháy mắt biến mất vô tung, trong lòng đầy chột dạ, không yên nhìn Kiều Bối Nhi, nếu cô hiểu anh làm cái gì cô có thể lại biến mất hay không ?
Tư Minh Dạ yêu thương sờ đầu cô, yêu chiều hỏi “Bé cưng tối hôm qua có nghe thấy thanh âm gì kỳ quái không ?”
“Có !” Kiều Bối Nhi càng không ngừng gật đầu, chun mũi,“Tối hôm qua tường bên kia rất ầm ỹ, làm cho Bối Nhi ngủ cũng không được. Bối Nhi giống như nghe thấy thanh âm chị rên nga ! Chị dường như rất đau khổ, anh, chị có phải bị bệnh hay không ? Vừa rồi sắc mặt chị cũng rất khó coi, còn trừng Bối Nhi nữa !” Cô không phải bị thanh âm cách vách làm cho ngủ không được, căn bản chính là Tư Minh Dạ không cho cô ngủ.
Vũ Văn Lạc cảnh cáo nhìn Tư Minh Dạ một cái, ý muốn anh không cần nói lung tung, nhưng Tư Minh Dạ lại dễ bị dọa sợ sao ?
Đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Kiều Bối Nhi, Tư Minh Dạ dịu dàng nói,“Đàn ông sai đường đều không phải đàn ông tốt, Bối Nhi không thể ở cùng với đàn ông xấu. Nếu không sẽ bị tổn thương đó biết không ?”
Kiều Bối Nhi cái hiểu cái không gật đầu, nói thầm,“Bị tổn thương sẽ đau, Bối Nhi sợ đau. Ân, Bối Nhi không muốn ở cùng với đàn ông xấu !”
Vũ Văn Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Tư Minh Dạ một cái, nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng dỗ, “Bối Nhi…”
Không đợi anh nói hết câu, Tư Minh Dạ nhàn nhàn nói,“Bối Nhi, anh ta chính là đàn ông xấu a !”
Nghe vậy, Kiều Bối Nhi lập tức nhích sát bên cạnh Tư Minh Dạ, đề phòng nhìn Vũ Văn Lạc, chun mũi nói,“Bối Nhi không muốn ở cùng với đàn ông xấu !”
Vũ Văn Lạc sắc mặt trở nên rất khó coi, trong mắt đều là tức giận,“Tư tổng, Bối Nhi hiện tại cái gì cũng đều không hiểu, phiền anh đừng dạy hư cô ấy !”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc