Ác Ma Chi Sủng - Chương 45

Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

Kiều Bối Nhi cười ngọt ngào, đưa tay nhéo mặt cô ấy,“Cô cũng rất đáng yêu !” Mặt trẻ con a ! Sờ rồi nựng ! Nam Cung Liệt cô không dám nựng nhưng Phạm Bảo Nhi là nữ, nựng hai cái Dạ hẳn sẽ không tức giận !
Phạm Bảo Nhi còn chưa kịp phủi tay trên mặt, trong lòng còn chưa ôm đủ, giương mắt nhìn đã thấy Kiều Bối Nhi bị nhốt trong lòng Tư Minh Dạ. Ánh mắt chống lại lam mâu lạnh như băng kia Phạm Bảo Nhi run lên, ngoan ngoãn đứng một bên, không dám lỗ mãng !
Tần Nhu bây giờ như mới hồi phục tinh thần lại, hai mắt nhìn Kiều Bối Nhi,“Cô… Cô không ૮ɦếƭ ?”
Kiều Bối Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, hơi thở lạnh như băng rất giống Tư Minh Dạ, làm cho người ta tự dưng rùng mình,“Tôi cần phải ૮ɦếƭ sao ?”
Tần Nhu cũng không xem là rất ngốc, trong lòng hiểu được Tư Minh Dạ bảo người tra tấn cô như vậy khẳng định đã biết chuyện kia cô có tham dự. Trong một lúc trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, chống lại tầm mắt khi*p người kia của Tư Minh Dạ trong lòng lại sợ hãi, cô đột nhiên ý thức được người đàn ông này so với Danny · Rock tuyệt đối càng khủng bố !
Tư Minh Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn người trong lòng, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng như nước, làm người ta không thể không bội phục tốc độ thay đổi vẻ mặt của anh,“Bé cưng, muốn tự mình ra tay sao ?”
Kiều Bối Nhi ngửa đầu nhìn anh cười cười,“Chúng ta ở một bên nhìn thì được rồi, Nam Cung Liệt, tiếp tục đi !”
Nam Cung Liệt liếc mắt, nhìn về phía Tần Nhu lại là vẻ mặt mang sát ý,“Chủ mưu là ai ?”
Tần Nhu sửng sốt một chút, không chút do dự nói,“Là Lãnh Nguyệt Tâm !” Lãnh Nguyệt Tâm là chủ mưu, như vậy hành vi phạm tội của cô hẳn là có thể giảm bớt đi ? Có lẽ Tư sẽ vì tình cảm trước kia mà tha cho cô một lần !
Lãnh Nguyệt Tâm ? Tư Minh Dạ khóe miệng gợi lên một độ cong thèm máu. Nếu Lãnh Nguyệt Tâm thật sự có thực lực thì băng ghi hình quán cà phê sớm đã bị người hủy đi, nhưng anh tin cho dù không hủy thì trong đó cũng sẽ không xuất hiện Lãnh Nguyệt Tâm. Trực tiếp huỷ đi, mục đích che giấu thủ pháp cô ta quá mức chuyên nghiệp đi ? Tuy Tần Nhu đã khai nhưng Tư Minh Dạ vẫn bảo An Thụy đi điều tra Lãnh Nguyệt Tâm, xác định phương hướng, tra ra rất dễ dàng. Tứ đại đường chủ không ai là người dễ trêu, thực lực An Thụy đương nhiên cũng không thể khinh thường.
“A…” Tiếng hét thê thảm tràn ngập cả gian phòng, thê lương khi*p người như vậy nhưng quan sát thêm cả người ra tay, bốn người hoàn toàn không có phản ứng đặc biệt gì.
Tư Minh Dạ ôm Kiều Bối Nhi ngồi một bên nhìn, rất nhanh liền nhận được điện thoại của An Thụy, Tần Nhu không có nói dối. Đột nhiên Kiều Bối Nhi nhảy bật lên,“Dạ, chúng ta nhanh trở về chút, nếu không sẽ bỏ qua trò hay !”
Tư Minh Dạ đứng lên cưng chiều vuốt mái tóc của cô, nhìn về phía Nam Cung Liệt lạnh giọng dặn dò,“Tiếp tục ! Mãi đến khi tắt thở mới thôi !”
Kiều Bối Nhi nhìn quét một vòng, đột nhiên hỏi,“Sao không có nhìn thấy bàn ủi a ?”
Phạm Bảo Nhi bỗng nhiên đứng lên liền bay ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu lên,“Tôi đi chuẩn bị !”
Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi,“Tôi chẳng qua tùy tiện hỏi một chút mà thôi !” Nhìn Tần Nhu người đầy các vết thương do dao, roi, súng, cái gì cũng có, rất vô tội nói,“Tôi thật không phải cố ý !” Sau đó kéo Tư Minh Dạ liền đi ra ngoài. [Vũ: chị độc thật, cơ mà em thích *cọ cọ*]
Trên xe Kiều Bối Nhi bị Tư Minh Dạ ôm vào trong иgự¢, mắt đầy chờ mong, chút nữa nhất định sẽ rất náo nhiệt ! Sau đó đột nhiên nghĩ nếu Vũ Văn Lạc chịu trách nhiệm với Kiều Tịch Nhan, vậy không phải sẽ ly hôn với cô sao, bây giờ không thể được ! Sao cũng phải chờ cô tham gia bữa tiệc sinh nhật của Vũ Văn Liệt xong đã a ! Nhưng Vũ Văn Lạc hẳn là người cũng không phải dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lúc trước chuyện anh ta lấy cô có thể nhìn ra, nhẫn nại của anh ta cũng có giới hạn.
Gặp đèn đỏ xe ngừng lại, Kiều Bối Nhi lấy lại tinh thần, lại phát hiện tầm mắt Tư Minh Dạ không ở trên người cô, không khỏi nhìn theo tầm mắt của anh, nhíu mày, Mạc Mạc ? Sau đó lại nhịn không được nhíu mày, nhanh như vậy đã có niềm vui mới ? Cô thật đúng là có chút đồng tình Bùi Diệc, tuy Bùi Diệc nhìn qua giống như chuyện gì cũng không có nhưng chỉ cần chú ý, liền có thể thấy đáy mắt anh ta ảm đạm.
Tư Minh Dạ thản nhiên thu hồi tầm mắt, xe lại chạy, Kiều Bối Nhi cũng không đi nghĩ chuyện Mạc Mạc. Cô vốn là người keo kiệt, Mạc Mạc thiếu chút nữa hại ૮ɦếƭ cô, cô cũng không gây phiền phức cho cô ta đã tốt lắm rồi, cô cũng không có thời gian rảnh đi quan tâm vấn đề tình cảm của cô ta, chẳng qua là Bùi Diệc có chút đáng thương !
Tư Minh Dạ cũng không nói thêm gì, trong chuyện này có thể nói anh đã nể mặt Bùi Diệc !

“Bá bá…” Xe phía sau không ngừng ấn kèn, Bùi Diệc rốt cục lấy lại tinh thần, xoa xoa thái dương, lái xe đi dạo chẳng có mục đích.
Nhìn nhà trọ nhỏ xuất hiện trước mắt, Bùi Diệc khẽ cười một tiếng, anh sao lại đến nơi đây ? Đang muốn lái xe rời đi lại nhìn thấy hai thân ảnh càng ngày càng gần, tay khựng lại, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Tên con trai không phải lần đầu anh nhìn thấy, dường như cũng là học sinh học viện Già Đế ? Nhưng Mạc Mạc nói giữa bọn họ không có gì, anh cũng tin giữa bọn họ không có gì. Nhìn hai người lưu luyến chia tay, nhìn tên con trai kia hôn trên trán Mạc Mạc, Bùi Diệc mặt không chút thay đổi, có lẽ anh vốn không nên đi trêu chọc cô. Anh là người sống trong bóng tối, trên người của anh lại dính đầy máu, Mạc Mạc là cô gái không thể chịu đựng được.
Đang muốn rời đi lại thấy một người cả người tràn ngập hơi thở lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt hướng về bên này. Bùi Diệc nhíu mày, Lãnh Nguyệt Tâm ? Tuy rằng Lãnh Nguyệt Tâm nhìn qua không có khác thường gì nhiều nhưng anh lại nhìn ra cô ta bị thương.
Tuy Tư Minh Dạ không có hạ lệnh nhưng Nam Cung Liệt theo anh lâu như vậy, có một số việc không cần anh hạ lệnh. Tư Minh Dạ cùng Kiều Bối Nhi vừa đi cậu liền gọi điện nói, bảo người bắt Lãnh Nguyệt Tâm lại.
Nhưng Lãnh Nguyệt Tâm cũng không phải đơn giản, lúc trước chọn cô làm bảo vệ của Kiều Bối Nhi đó là vì cô xuất sắc, nên không may để cô ta chạy thoát !
Lãnh Nguyệt Tâm thấy Mạc Mạc, trong mắt xẹt qua một tia ác độc, cô rất rõ thân phận của Mạc Mạc, có cô ta liền giống như nắm trong tay con át chủ bài. Sau khi nhìn Mạc Mạc cùng tên con trai kia không muốn rời đi, Lãnh Nguyệt Tâm trực tiếp đi về hướng Mạc Mạc. Bùi Diệc trong lòng rùng mình, anh cảm giác được sát khí trên người Lãnh Nguyệt Tâm.
Bùi Diệc rất nhanh mở cửa xe, tiến lên chắn trước người Mạc Mạc, Lãnh Nguyệt Tâm thấy anh sắc mặt trở nên rất khó xem, xem ra vận khí của cô thật sự thật không tốt.
Mạc Mạc thấy người trước mặt tản ra lãnh khí thì sửng sốt, sau đó nhìn về phía xe bên cạnh, sắc mặt đổi đổi, anh thấy,“Diệc, anh nghe em giải thích, em cùng cậu ta không có gì !” Tuy Tề Tường thích cô nhưng cô thật sự chỉ xem cậu ta là anh trai mà thôi. Tề Tường đối với cô rất tốt, cô không muốn mất đi anh trai này. Mạc Mạc chờ đợi nhìn bóng dáng của Bùi Diệc, hy vọng anh có thể hiểu được tâm tình của cô.
Bùi Diệc híp mắt nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, tinh thần cảnh giác cao độ, sao còn lo đến một màn lúc nãy, âm thanh lạnh lùng,“Đi xa một chút !” Tuy không rõ sao Lãnh Nguyệt Tâm lại muốn ᴆụng tới Mạc Mạc nhưng một chút sát ý kia anh sẽ không cảm giác sai !
Mạc Mạc sắc mặt trắng nhợt, vì sao anh không thể hiểu cho cô ? Thật sự cô cùng Tề Tường không có gì, chẳng lẽ cô không đáng để anh tin tưởng như vậy sao ? Hay anh muốn lấy cớ này để đẩy cô ra ?
Cô biết chuyện lần trước là cô làm sai, cô cũng đã rất tự trách nên lúc xuất viện cô hỏi qua Lam Tư, tuy thái độ Lam Tư đối với cô không tốt nhưng trong lời nói anh ta vẫn có một chút thương cảm, cô đã biết cô gái kia chưa ૮ɦếƭ !
Cô một mình ở bệnh viện đều do Tề Tường chăm sóc cô, tuy cô bị thương không phải rất nặng nhưng anh cũng chưa một lần đến gặp cô, khiến cô rất đau lòng. Anh lâu như vậy không xuất hiện, cô có bao nhiêu khổ sở anh biết không ? Chẳng lẽ trừng phạt như vậy còn chưa đủ, anh hoàn toàn muốn đuổi cô ra khỏi cuộc sống của anh sao ?
Kỳ thật không phải Bùi Diệc không muốn đi gặp cô, mà mấy ngày nay tất cả đều bận rộn tìm Kiều Bối Nhi, hơn nữa tình hình Tư Minh Dạ cũng làm cho người ta lo lắng. Quan trọng nhất là, anh không biết nên đối mặt với cô như thế nào !
Mạc Mạc một mình đau lòng, mặt khác hai người cũng đang giương súng sẵn sàng. Nơi này tuy không phải người đến người đi nhưng cũng không phải nơi để rút súng, nhưng Lãnh Nguyệt Tâm đã không còn đường có thể đi, cô rất rõ rơi vào tay Tư Minh Dạ kết quả sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ !
Tốc độ Bùi Diệc rút súng cũng không chậm hơn so với cô, họng súng đen ngòm hướng về đối phương, Lãnh Nguyệt Tâm lạnh giọng,“So với sống không bằng ૮ɦếƭ, tôi tình nguyện lựa chọn ૮ɦếƭ, có thể kéo Đường chủ chôn cùng tôi cũng không oán !”
Bùi Diệc trong mắt tất cả đều là ngưng trọng, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết Lãnh Nguyệt Tâm đột nhiên sao lại bị ép đến cùng đường. Nếu chỉ có mình anh, anh cũng không e ngại Lãnh Nguyệt Tâm nhưng hiện tại có Mạc Mạc ở đây, không giống !
Mạc Mạc rốt cục ý thức được cái gì, đi từ phía sau Bùi Diệc ra vừa thấy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cũng không biết là lá gan lớn hay bị dọa choáng váng, không thét lên chói tai.
Cũng may lúc này không có ai đi qua, nếu không đã sớm có người báo cảnh sát. Đột nhiên không biết từ đâu chui ra một bé trai đáng yêu mười một, mười hai tuổi, Mạc Mạc muốn kêu nó đừng lại đây nhưng lại phát không ra tiếng. Bé trai cười đáng yêu với Mạc Mạc sau đó chạy về hướng cô.
Bùi Diệc sau khi lướt nhanh qua bé trai, nhíu mày, ánh sáng mỏng manh lóe lên. Bùi Diệc trong lòng cả kinh, họng súng trực tiếp chuyển hướng bé trai, không chút do dự Ϧóþ cò mà cùng lúc đó, Lãnh Nguyệt Tâm cũng đồng thời nổ súng, viên đạn bay về phía Bùi Diệc lại nửa đường bị một viên đạn khác bắn chệch. Vì trên súng đều trang bị ống giảm thanh nên vẫn không gây nên sự khủng hoảng.
Bé trai bị bắn trúng giữa hai đầu mày, cách xa Mạc Mạc hai thước thì ngã xuống, một cây kim bạc ở ngón giữa phát sáng lạnh lẽo. Mạc Mạc ngẩn người, chạy đến bên cạnh ôm lấy bé trai thì thấy vết đạn giữa hai đầu mày, lại có chút thất thần, đã ૮ɦếƭ ? Nó vừa rồi còn cười với cô mà trong chớp mắt đã ૮ɦếƭ !
Ngẩng đầu nhìn Bùi Diệc, ánh mắt xa lạ kia giống như chưa bao giờ quen biết anh, thanh âm có chút run run,“Nó chỉ là một đứa nhỏ !”
Bùi Diệc nắm chặt súng trong tay, muốn mở miệng giải thích lại bị Mạc Mạc nhanh chóng cắt ngang,“Bùi Diệc, anh sao có thể là người như vậy ? Anh dựa vào cái gì tùy tiện chấm dứt sinh mệnh người khác ?”
Lúc này Lãnh Nguyệt Tâm đã bị vài người chế ngự, Nam Cung Liệt mở cửa xe đi ra, trên tay còn cầm súng, đi vài bước đến trước mặt Mạc Mạc liền một bạt tai đi xuống. Mạc Mạc té trên mặt đất, nhìn vẻ mặt tức giận của Nam Cung Liệt trong lòng có chút sợ hãi, tầm mắt chuyển hướng Bùi Diệc nhưng Bùi Diệc lại giống như không cảm giác được tầm mắt của cô, hai mắt tựa như đang nhìn cô lại giống như không nhìn cô. [Vũ: aizzz]
Nam Cung Liệt đưa tay nhặt lên kim bạc trong tay bé trai khoa tay múa chân một chút, cười lạnh nhìn về phía Mạc Mạc,“Không biết thứ này có thể gây ૮ɦếƭ người hay không ?”
Nhìn kim bạc trong tay Nam Cung Liệt dần dần tới gần mặt mình, Mạc Mạc sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên mặt bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Nhìn cô bộ dáng sợ hãi, Nam Cung Liệt nhếch môi cười, giọng điệu rất bình tĩnh,“Nếu không phải tôi đúng lúc đuổi tới, cô cho là bây giờ còn có thể đứng đây mặc cô phê phán sao ? Lấy mạng đổi mạng kết quả cư nhiên lại như thế này, cô gái như cô thật đúng là không có lương tâm !” Nếu không phải anh đã bái chị dâu nhỏ làm thầy, khổ luyện lâu như vậy, căn bản không có khả năng chặn đứng viên đạn của Lãnh Nguyệt Tâm thì Bùi Diệc sớm đã ૮ɦếƭ rồi !
Mạc Mạc sắc mặt càng thêm tái nhợt, rốt cuộc nhớ tới vừa rồi cô gái kia cũng dùng súng chỉ vào Bùi Diệc. Bùi Diệc tựa như rốt cuộc hồi phục thần trí, nhìn Mạc Mạc, cười khổ nói,“Những lời tôi nói em một câu cũng không tin, có phải không ?”
Hỏi xong nhưng không chờ Mạc Mạc trả lời, lạnh giọng dặn dò người đi theo Nam Cung Liệt đến,“Thu dọn sạch sẽ !” Sau đó kéo Nam Cung Liệt lên xe, cũng không nhìn đến Mạc Mạc một lần, thật sự cần phải cắt đứt, anh cùng Mạc Mạc từ đầu đến cuối không thích hợp.
Lãnh Nguyệt Tâm sau khi bị áp lên xe, nhìn thi thể bé trai, nhíu mày. Tên nhóc này vào U Minh Điện cũng được vài năm, lúc bị người khác bắt nạt Lãnh Nguyệt Tâm đã cứu hắn nên bây giờ hắn mới có thể liều ૮ɦếƭ bảo vệ Lãnh Nguyệt Tâm. Nhưng hiện tại hắn đã ૮ɦếƭ, Lãnh Nguyệt Tâm vẫn như cũ không thể trốn thoát.
“Diệc…” Mạc Mạc sững sờ nhìn xe rời khỏi, ánh mắt mơ hồ, không chú ý tới những người khác lôi Lãnh Nguyệt Tâm lên xe, cũng không chú ý tới thi thể bé trai trước mắt bị lôi đi.
Trong đầu vang lên lời Bùi Diệc từng nói qua,“Anh không phải người tốt nhưng anh nghĩ khi yêu em, có thể anh sẽ mang nguy hiểm đến cho em nhưng anh sẽ dùng sinh mệnh bảo vệ em, có thể cho anh một cơ hội không ?” Đó là lần đầu tiên Bùi Diệc rất nghiêm túc rất nghiêm túc nói chuyện với cô, cô biết mình đã động lòng nhưng cô lại cố gắng thuyết phục mình, kia chẳng qua là chiêu anh tán tỉnh phụ nữ mà thôi, bắt buộc mình quên lời nói êm tai kia. Về sau Bùi Diệc cũng không nói qua những lời giống như lời thề đó nữa, cô cũng đã dần dần quên nhưng hóa ra anh rất nghiêm túc, không chấp nhận thật sự luôn là cô !
Xe chạy rất nhanh, quả thực có thể so với chạy như bay, Bùi Diệc phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nói,“Liệt, chậm một chút !”
Nam Cung Liệt đem tốc độ chậm lại, lắc đầu nói,“Cuối cùng cũng hoàn hồn, nếu không tôi cũng tìm lại hồn cho cậu !”
Bùi Diệc nhìn phía trước, sâu kín hỏi,“Liệt, cậu có trải qua cảm giác đau lòng chưa ?”
“Chưa có !” Lời mới nói ra, một nắm tay đã dừng trước иgự¢ anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc