Bệnh viện
Người trên giường giật giật, bản năng đưa tay ngăn cản ánh sáng chói mắt. Vũ Văn Lạc vội vàng đi đến bên giường,“Bối Nhi, em tỉnh rồi ?”
Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, Hạ Duy Y mờ mịt trừng mắt nhìn, có chút bất an hỏi,“Anh là ai ?” Ánh mắt chuyển động, giống như đang tìm cái gì.
Vũ Văn Lạc sửng sốt một chút, nghĩ cô đang tìm Tiểu Hùng, xoay người liền đem Tiểu Hùng lại đây, đặt trong lòng cô. Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng, thoáng an tâm một ít nhưng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.
Vũ Văn Lạc nhịn không được hỏi,“Bối Nhi, em đang tìm cái gì ?”
“Tôi…” Hạ Duy Y mày nhíu lại,“Tôi không biết…”
Vũ Văn Lạc cảm thấy có chút không đúng, vừa rồi cô hình như hỏi anh là ai,“Bối Nhi, em biết anh là ai không ?”
Hạ Duy Y nhìn anh lắc đầu, Vũ Văn Lạc mày nhíu lại, thử hỏi,“Vậy em biết bản thân mình là ai không ?”
“Tôi ?” Hạ Duy Y vẻ mặt mờ mịt.
Vũ Văn Lạc mày nhíu càng chặt, sau khi gọi bác sĩ tới kiểm tra đã ra kết luận, cô bởi vì ᴆụng vào đầu, mất trí nhớ !
…
Nhìn người ôm Tiểu Hùng, đáng thương rúc trên giường, Vũ Văn Lạc đau lòng,“Bối Nhi, chúng ta phải về nhà !” Tuy rằng tai nạn xe rất nghiêm trọng nhưng Hạ Duy Y ngoại trừ bị ᴆụng ở đầu một chút thì trên người chỉ có một ít vết thương ngoài da. Sau khi quan sát hai ngày, không có vấn đề gì Vũ Văn Lạc liền quyết định dẫn cô về nhà, dù sao Kiều Bối Nhi cũng sống ở đó một năm, có lẽ khi trở về nơi đó cô sẽ nhớ một chút.
Kiều Bối Nhi nhìn anh, rốt cục mở miệng hỏi,“Anh là ai ?”
Vũ Văn Lạc cười cười, tựa như thở phào nhẹ nhõm. Vì từ khi cô tỉnh lại, Kiều Bối Nhi nói mấy câu, sau đó hai ngày nay vẫn không chịu mở miệng. Vũ Văn Lạc rất lo lắng nhưng bây giờ cô cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện,“Anh gọi là Vũ Văn Lạc, là chồng của em !”
“Chồng ?” Kiều Bối Nhi tựa như không biết rõ, tầm mắt lại bắt đầu liếc nhìn xa xăm.
Vũ Văn Lạc nhíu mày, vì sao Bối Nhi luôn giống như đang tìm cái gì ? “Bối Nhi…” Vũ Văn Lạc đưa tay muốn ôm cô xuống giường, Kiều Bối Nhi lại rất nhanh tránh ra, ôm Tiểu Hùng bất mãn nhìn anh, nói,“Anh không thể dựa vào tôi gần như vậy!”
Vũ Văn Lạc nhíu mày, nhìn bộ dáng cô bất mãn chu miệng đáng yêu lại nhịn không được khóe miệng giơ lên,“Được, anh không dựa vào em gần như vậy, tự em đi được không ?”
Kiều Bối Nhi gật đầu, ngoan ngoãn xuống giường đi theo anh. Trước khi lên xe lại nhịn không được nhìn khắp nơi, cô cũng không biết mình đang tìm cái gì, chỉ là trong lòng có chút mất mát.
Xe tiến vào biệt thự, Kiều Bối Nhi xuống xe theo Vũ Văn Lạc, nhìn nơi xa lạ trong lòng nhịn không được có chút khủng hoảng, ôm chặt Tiểu Hùng trong lòng. Vũ Văn Lạc nhìn cô bộ dáng bất an, dịu dàng an ủi,“Đừng sợ…” Đưa tay muốn ôm cô, Kiều Bối Nhi lại rụt về sau, nhíu mày nói,“Đã nói anh không thể dựa vào tôi gần như vậy !”
Vũ Văn Lạc nhìn cô bộ dáng bất mãn, nhịn không được nhíu mày,“Vì sao ?”
Kiều Bối Nhi sửng sốt một chút, chu miệng nói,“Không thể chính là không thể !”
“Anh là chồng em !”
“Chồng cũng không thể !”
Vũ Văn Lạc bất đắc dĩ, quên đi, cô hiện tại không nhớ rõ anh, đối với cô mà nói anh chẳng qua là người xa lạ, cô không cho anh tới gần cũng rất bình thường,“Đi thôi !”
Vũ Văn Cận đúng lúc chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy hai người liền sửng sốt, tầm mắt dừng trên người Kiều Bối Nhi,“Cậu sao lại ở đây ?”
Kiều Bối Nhi bất an rụt về sau, Vũ Văn Lạc nhìn cô một cái, nhíu mày hỏi,“Cận, em gặp qua Bối Nhi rồi ?” Anh không biết trong khoảng thời gian này cô đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao dung mạo của cô lại thay đổi lớn như vậy, nhưng nhiều chỗ giống lại thêm cùng một chỗ như vậy, anh không cho là trùng hợp, cô chính là Bối Nhi !
“Bối Nhi ?” Vũ Văn Cận thì thào mở miệng, tầm mắt dừng trên người Kiều Bối Nhi, trong mắt hiện lên một chút đau xót, cô cư nhiên là chị dâu của cậu ? Nếu là người khác, cậu còn có thể cố gắng đoạt lấy cô nhưng người này là anh trai, cậu sao lại cùng anh trai giành phụ nữ chứ ?
Vũ Văn Cận cảm thấy ông trời đang đùa giỡn với cậu mà. Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng của cậu nhịn không được nhíu mày, nếu không biết cậu đã có người trong lòng, anh khẳng định sẽ nghĩ Cận cùng Bối Nhi có gì đó liên quan,“Cận ?”
Vũ Văn Cận phục hồi tinh thần lại, sợ Vũ Văn Lạc nhìn ra cái gì vội vàng dời tầm mắt, kéo kéo khóe miệng,“Anh hai, em hôm nay về lại bên kia !”
Vũ Văn Lạc ánh mắt lộ ra một chút kinh ngạc,“Gấp như vậy ? Sao trước đó không nghe em nói tới ?”
Vũ Văn Cận miễn cưỡng cười,“Bên kia có việc !” Không đợi Vũ Văn Lạc lại mở miệng, Vũ Văn Cận rất nhanh nói,“Được rồi, em đang vội, đi trước !” Cậu không dám ở lại chỗ này, nếu tiếp tục ở lại đây, anh trai thông minh như vậy, nhất định sẽ phát hiện gì đó ! Bởi vì trong lòng hoảng loạn, cậu không còn lòng dạ suy nghĩ những chuyện cậu cần nghi ngờ.
Nhìn thân ảnh Vũ Văn Cận rời đi rất nhanh, Vũ Văn Lạc nhíu mày, sau đó nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng nói,“Bối Nhi mệt không ? Chúng ta vào thôi !”
Kiều Bối Nhi bĩu môi, cô không có phiền phức vậy đâu ! Lại nhìn hướng Vũ Văn Cận rời khỏi, người kia giống như quen biết cô !
“Lạc…” Kiều Tịch Nhan xuống lầu đúng lúc thấy Vũ Văn Lạc, trong mắt vui vẻ, vội vàng dịu dàng chào hỏi nhưng khi thấy Kiều Bối Nhi đi theo phía sau anh, sắc mặt cứng đờ, người phụ nữ kia là ai ? Lạc sao có thể dẫn phụ nữ trở về ?
Nhìn ánh mắt Kiều Tịch Nhan mang theo địch ý, Kiều Bối Nhi nhịn không được lui về sau hai bước, cô chán ghét người phụ nữ kia !
Vũ Văn Lạc vội vàng an ủi,“Bối Nhi đừng sợ, cô ta là chị của em !”
Chị ? Kiều Bối Nhi liếc mắt nhìn Kiều Tịch Nhan một cái, cau mũi. Cho dù là chị cô vẫn chán ghét ! Kiều Tịch Nhan lại vì lời Vũ Văn nói mà ngơ ngác tại chỗ, cô ta là… Bối Nhi ? Làm sao có thể ?!
“Lạc, anh không lầm chứ ? Cô ta rõ ràng không phải Bối Nhi !”
Bởi trong khoảng thời gian này Kiều Tịch Nhan vẫn rất hiền lành, Vũ Văn Lạc đối với cô cũng coi như khách khí, nhìn Kiều Bối Nhi, nói,“Tuy không biết vì sao lại như vậy nhưng tôi xác định cô ấy là Bối Nhi. Hiện tại Bối Nhi bị tai nạn xe nên cái gì cũng không nhớ rõ, chờ cô ấy nhớ ra liền biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì !”
Kiều Tịch Nhan oán hận nắm tay lại, dịu giọng nói,“Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc Bối Nhi thật tốt !”
Vũ Văn Lạc gật đầu, nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng nói,“Bối Nhi, anh dẫn em đi nghỉ ngơi !”
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Kiều Tịch Nhan thiếu chút nữa răng cắn phải môi. Cô cùng Lạc thật vất vả mới có chút tiến triển, không nghĩ tới lúc này Kiều Bối Nhi lại đột nhiên xuất hiện ! Không được, cô cần phải cầu cứu bác gái !
Kiều Bối Nhi ôm Tiểu Hùng ngồi trên giường, thân mình không ngừng lui về sau, vẻ mặt đề phòng nhìn Vũ Văn Lạc,“Anh muốn làm gì ?”
“Cùng em nghỉ ngơi !” Tuy rằng trước kia bọn họ đều chia phòng ngủ nhưng bây giờ không còn giống, anh yêu cô !
Thật vất vả mất đi mới tìm lại được nhưng cô lại quên anh. Tuy trên mặt anh không có biểu hiện gì nhưng trong lòng không dễ chịu. Cô hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, anh hiển nhiên ở bên cô nhiều hơn, để cho cô quen anh, rời không được anh rồi tiến tới yêu thương anh ! Như vậy cho dù cô không nhớ ra cũng không có vấn đề gì, dù sao trước kia anh đối với cô mà nói đều là lừa gạt, có lẽ nhớ không ra sẽ tốt hơn !
“Không cần, tôi muốn nghỉ ngơi một mình !”
Vũ Văn Lạc đưa tay muốn ôm cô,“Ngoan, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi !”
Kiều Bối Nhi lại co người né tay anh, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Vũ Văn Lạc bất đắc dĩ cào tóc, đứng lên nói,“Đi thôi, anh dẫn em đi về phòng của mình !” Phòng của cô anh vẫn giữ lại như cũ.
Kiều Bối Nhi ủy khuất theo ở phía sau anh, thấy phòng nơi nơi đều là Tiểu Hùng thì hai mắt sáng ngời, cao hứng nói,“Thật nhiều gấu con a !” Sau đó lại nhìn Tiểu Hùng trong lòng, bĩu môi nói,“Vẫn là Tiểu Hùng đáng yêu nhất !”
Vũ Văn Lạc đưa tay muốn vuốt tóc cô nhưng lại bị cô nghiêng đầu né tránh, anh gấn như cũng quen, thu tay lại, dịu dàng căn dặn,“Nghỉ ngơi cho tốt, lúc ăn tối anh lại đến gọi em !”
“Nga !”
…
Bị tiếng đập cửa đánh thức, Kiều Bối Nhi mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, đứng dậy đi mở cửa. Vũ Văn Lạc nhìn cô bộ dáng mơ hồ đáng yêu, khóe miệng giơ lên, dịu giọng,“Đói bụng không ? Ăn tối rồi ngủ tiếp !”
“Ngô…” Kiều Bối Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một lát sau tựa như mới hiểu ý của anh, gật đầu.
Trên bàn cơm, Kiều Tịch Nhan nhìn Vũ Văn Lạc cẩn thận gắp thức ăn cho Kiều Bối Nhi, cô phải dùng hết khí lực toàn thân mới không làm cho hai mắt của mình bốc hỏa. Cũng may, bác gái nói rất nhanh bà sẽ đến. Cô biết bác gái thích cô, lại đối con dâu Kiều Bối Nhi này không hài lòng, có bác gái thiên vị, cô không tin đấu không lại Kiều Bối Nhi giống như con ngốc này. Haiz… Kỳ thật cô cảm thấy Kiều Bối Nhi trước kia cũng như con ngốc không có gì khác, yếu đuối dễ bắt nạt !
Kiều Bối Nhi dường như cảm giác được Kiều Tịch Nhan địch ý, luôn sợ hãi nhìn cô ta. Dùng xong bữa tối, Kiều Bối Nhi lại trở về phòng nghỉ ngơi, Kiều Tịch Nhan cũng không có hành động đặc biệt gì vì Lục Mạn Nhã đã dặn cô, bảo cô tạm thời cái gì cũng không cần làm, chờ bà đến đây rồi nói sau !
Nửa đêm, Kiều Bối Nhi đột nhiên ngồi dậy, rất nhanh mặc vào bộ quần áo có vẻ dễ dàng hoạt động. Mở cửa phòng ra, đi đến phòng Vũ Văn Lạc, nhẹ nhàng mở cửa ra. Vẫn không đưa tay bật đèn nhưng bóng tối đối với cô mà nói, tựa hồ không có ảnh hưởng gì nhiều.
Kiều Bối Nhi đi đến bên giường, đột nhiên đưa tay ra, vệt sáng mỏng manh chớp qua, cả thời gian nháy mắt cũng không có thì cô đã thu tay về. Sau đó lại lẳng lặng trở lại phòng mình, đem cửa phòng khóa trái, mở cửa sổ ra nhảy xuống.
Phòng khách trong biệt thự, sáu người ngồi đó vẻ mặt đều là nản lòng, trầm mặc một lúc lâu mới có người mở miệng.
Lam Tư nhíu mày hỏi,“Lão đại thế nào ?”
Lãnh Dạ Bạch mặt sắc ngưng trọng nói,“Lão đại vẫn không ăn không uống, cứ tiếp tục như vậy…”
Bùi Diệc vẻ mặt áy náy, trong lòng đều là tự trách. Phạm Bảo Nhi nhìn anh một cái, lên tiếng hỏi,“Một chút tin tức cũng không có sao ?”
Nam Cung Liệt xoa trán, bất đắc dĩ nói,“Chúng tôi đã nghe phân phó của lão đại, phái mọi người đi tìm nhưng vấn đề là… Chị dâu nhỏ cô ấy…”
Tuy anh không nói hết câu nhưng mọi người trong lòng đều rõ, tình huống như vậy, chị dâu nhỏ còn sống khả năng hầu như là không. Lão đại chẳng qua là không chịu hết hy vọng, nhưng trong lòng anh ấy khẳng định cũng đã rõ, nếu không cũng sẽ không đau lòng như vậy !
Nam Cung Liệt đột nhiên hỏi,“Tần Nhu đâu ?” Trong mắt tia ác độc chợt lóe qua. Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt kia, cậu nhất định phải đem cô ta bầm thây vạn đoạn !
An Thụy sắc mặt cũng không dễ coi,“Tần Nhu bị Danny. Rock bắt trở về, người phụ nữ đó lúc trước trốn đi. Dù sao cô ta bị bắt trở về cũng không có ngày vui vẻ, hiện tại quan trọng nhất là lão đại !”
Tần Nhu với Lãnh Nguyệt Tâm mà nói cũng là tình địch, cô làm sao có thể bỏ qua cho cô ta ? Hơn nữa cô cũng không ngốc như vậy, nếu giữ Tần Nhu, Tư Minh Dạ rất nhanh sẽ điều tra ra cô.
Nam Cung Liệt vẻ mặt bất đắc dĩ,“Cậu cũng không phải không biết tính lão đại, chúng tôi khuyên không được, trừ phi là chị dâu nhỏ…”
Bọn họ vẫn biết chị dâu nhỏ đối với lão đại rất quan trọng nhưng không nghĩ tới lão đại sẽ sụp đổ.
Trong phòng lầu 3 không có bật đèn, chỉ có thể thấy lờ mờ một người nằm trên giường.
Tư Minh Dạ lẳng lặng nằm, đau lòng đến hít thở không thông, hơi thở thuộc về cô càng lúc càng mờ nhạt, cũng sắp hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh nhưng anh lại bất lực, sao cũng bắt không được.
“Bé cưng, không phải đã đồng ý sẽ không rời khỏi anh sao ?” Thì thào nói nhỏ mang theo đau khổ vô tận, vì sao ông trời phải tàn nhẫn như vậy ? Ngay cả cô cũng phải ςướק đi, anh chỉ cần cô cũng không được sao ?
Hai mắt chua xót đau đớn lại không có nước mắt,“Bé cưng…”
Cửa sổ mở rộng ra, bóng người hiện lên, sau đó là thanh âm hai chân rơi xuống đất, cước bộ rất nhẹ nhưng Tư Minh Dạ vẫn nghe được, anh vẫn không nhúc nhích, tùy ý họng súng chỉ vào tim mình.
Bé cưng, em thật sự không ở thế giới này sao ? Vậy anh sẽ đến với em được không ? Không có anh, cô nhất định sẽ sợ hãi !
…
Đột nhiên một người mặc bộ âu phục màu đen vọt vào phòng khách,“Đường chủ, có người xâm nhập !”
Mọi người liếc nhau vội vàng hướng đi lên lầu. Nếu trước kia bọn họ hoàn toàn không lo lắng nhưng hiện tại lão đại lại làm cho bọn họ không thể không lo lắng !
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, bóng đen đứng trong phòng tay run lên một chút, một phát súng bắn trên vai Tư Minh Dạ, sau đó bản thân cũng ngã về phía sau.
Mọi người vội vàng hướng cửa sổ nhìn lại, bọn họ căn bản còn chưa kịp ra tay người nọ liền đã ૮ɦếƭ, là người trên cửa sổ ra tay. Hơn nữa bọn họ hình như cảm nhận được trên người người đó bốc lên lửa giận.
Kiều Bối Nhi nhìn một đám người ngây ngốc, thiếu chút nữa tức bể phổi,“Lam Tư, lấy đạn ra !”
Kết quả cô vừa lên tiếng, một đám người vốn đã phục hồi tinh thần lại lại ngây người, Kiều Bối Nhi thiếu chút nữa bị tức ૮ɦếƭ. Đưa tay mở đèn, sau đó không vui trừng mắt một đám ngốc,“Muốn tôi ra tay đánh tỉnh các người sao ?”
“Chị… Chị dâu nhỏ…” Nam Cung Liệt không thể tin trợn tròn đôi mắt vốn đã tròn của anh,“Chị… Chị không ૮ɦếƭ…”
Kiều Bối Nhi lúc này không có tâm trạng nhiều lời với cậu, nhìn Lam Tư. Lam Tư phục hồi tinh thần lại, vội vàng bắt đầu xử lý miệng vết thương của Tư Minh Dạ. Kiều Bối Nhi vẫn trầm mặt, có thể nhìn ra rất tức giận. Bởi vì lo lắng Tư Minh Dạ, cô mới có thể nửa đêm lẻn vào, không nghĩ tới lại đúng lúc gặp được một màn như vậy !
Từ trên cổ thi thể kia tìm ra một kim bài nhỏ, nhìn chữ “Ám” trên mặt, Kiều Bối Nhi trong mắt đều là sự tàn độc hiếm thấy. Vân Huyên, cái này tôi sẽ nhớ kỹ !
Lam Tư vẻ mặt nghiêm túc thay Tư Minh Dạ lấy đạn ra, mà Tư Minh Dạ tầm mắt vẫn dừng trên người Kiều Bối Nhi, ngay cả rên một tiếng cũng không có, chỉ là nhìn Kiều Bối Nhi không chớp mắt, giống như căn bản không cảm giác đau là gì.
Sau khi đã băng miệng vết thương, tất cả mọi người tự động lui ra ngoài, bởi vì bọn họ cảm giác được Kiều Bối Nhi rất tức giận. Nếu bọn họ còn ở chỗ này khẳng định sẽ không có kết quả tốt !
“Bé cưng…” Tư Minh Dạ nhìn thân ảnh quen thuộc kia, rốt cuộc khẽ mở miệng.
Kiều Bối Nhi mặt lạnh nhìn anh,“Vì sao không né ?” Sát thủ kim bài Ám Dạ sao có thể là đối thủ của anh ?
“Anh nghĩ em đã ૮ɦếƭ…”
Cho nên anh cố ý tìm cái ૮ɦếƭ ? Nếu trước kia biết điện chủ U Minh Điện tìm cái ૮ɦếƭ, cô nhất định cười đến lăn lộn nhưng hiện tại, cô lại thầm muốn khóc.