An Thụy nhìn bộ dáng cô dỗi, cười hỏi,“Chị dâu nhỏ, chị sao không ở cùng một chỗ với lão đại ?”
Hạ Duy Y hung hăng trừng mắt anh, anh còn dám nói, cô thiếu chút nữa không dậy nổi, còn có thể đi theo Dạ sao ?
An Thụy sờ sờ mũi, anh không có đắc tội cô chứ ? Lắc đầu, nói,“Tôi còn có việc, đi trước !” Lão đại lại bảo anh nhanh chóng phá tan hệ thống phòng vệ an toàn của Ám Dạ. Tuy rằng gần đây Ám Dạ rất yên tĩnh nhưng nếu bọn họ nhận hành động, vậy khẳng định còn sẽ phái người đến ám sát.
Lam Tư cũng đi theo anh đi rồi, Lãnh Dạ Bạch nhìn Hạ Duy Y, lo lắng căn dặn,“Y Y, không thể chạy loạn khắp nơi biết không ?”
Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu, mở ra tivi xem. Lãnh Dạ Bạch nghĩ cô vừa mới bị Tư Minh Dạ trừng phạt, hẳn sẽ ngoan vài ngày, hơn nữa trên người cô còn có thiết bị truy tìm, cũng an tâm đi thu xếp việc của mình. Tuy anh ở U Minh Điện không có chức vị nhưng cũng ngang hàng với tứ đại đường chủ, cũng rất bận.
Xem một lát, Hạ Duy Y bất mãn chu miệng, cô thật nhớ Dạ nga ! Sau đó nghĩ đến cái gì hai mắt sáng ngời, Dạ có cho cô di động, nói lúc nhớ anh có thể gọi cho anh!
“Thùng thùng thùng” chạy lên lầu, cầm chiếc di động màu hồng, thuận tiện ôm lấy Tiểu Hùng ẩm lại quay về trên sô pha. Vừa xem tivi vừa ấn một dãy số.
Trong phòng họp, Tư Minh Dạ gương mặt lạnh lùng, những người khác thấy anh không vui cau mày, cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ không cẩn thận chọc tới anh.
Trong lúc hoàn toàn yên tĩnh lại đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, mọi người lập tức gục đầu xuống, âm thầm liếc mắt nhìn, muốn xem xem ai xui xẻo. Nhưng lại thấy Tư Minh Dạ sắc mặt đột nhiên dịu đi, thậm chí mang theo ý cười nhạt.
Sau đó tất cả mọi người biểu tình đều như gặp phải quỷ, nhìn Tư Minh Dạ lấy điện thoại ra, ấn nút nghe. Vẻ mặt dịu dàng, ngay cả thanh âm cũng dịu dàng có thể chảy cả nước,“Bé cưng…”
Trời ơi ! Ai tới nói cho bọn họ biết bọn họ có phải ban ngày ban mặt gặp quỷ không?
Hạ Duy Y nắm tay Tiểu Hùng, chu miệng oán giận nói,“Dạ, anh sao còn chưa trở về ? Người ta nhớ anh !”
Lãnh Dạ Bạch có chút lo lắng, cho nên quay đầu nhìn cô, thấy cô đang nói chuyện cùng Tư Minh Dạ liền hoàn toàn yên tâm.
“Ha ha… Có nhớ nhiều không ?”
“Rất nhớ rất nhớ !”
“Ân… Anh rất nhanh sẽ trở về !” Vốn U Minh Điện còn có chút chuyện cần đi giải quyết nhưng bây giờ anh lại muốn về sớm một chút.
Hạ Duy Y cao hứng nở nụ cười,“Nha… Anh nói nga !”
Cúp điện thoại, Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng nằm trên sô pha lăn lộn, ha ha ngây ngô cười, hoàn toàn đã quên là ai ép cô đến đau cả lưng. Lúc nãy rõ ràng còn hạ quyết tâm hôm nay không cần để ý Tư Minh Dạ, kết quả vừa tỉnh ngủ cái gì cũng quên !
Di động lại vang lên, Hạ Duy Y trực tiếp ấn nghe,“Dạ…” Di động này tuy Tư Minh Dạ đã sớm chuẩn bị cho cô nhưng cô bây giờ mới bắt đầu dùng, cũng không có người khác gọi điện thoại cho cô nên cô cho rằng là Tư Minh Dạ.
“Cô Hạ, tôi có thể nói chuyện với cô không ?” Điện thoại truyền đến là giọng của một cô gái.
Hạ Duy Y nghi hoặc hỏi,“Cô là ai a ?” Còn ai biết số điện thoại của cô ?
Số di động này người biết quả thực không nhiều lắm. Tư Minh Dạ đương nhiên biết, còn có người từng theo bên cạnh cô, Lãnh Nguyệt Tâm.
“Tôi là Mạc Mạc, chúng ta gặp ở quán cà phê hôm qua, tôi muốn nói chuyện với cô !”
Mạc Mạc ? Hạ Duy Y nhíu mày nghĩ nghĩ, chính là cô gái ngu ngốc hại Bùi Diệc đau lòng a ! Hạ Duy Y suy nghĩ muốn ra ngoài hay không, Dạ nói rất nhanh sẽ trở về, nếu anh phát hiện cô lại chạy loạn, cô nhất định sẽ ૮ɦếƭ !
“Cô Hạ, cô có đang nghe không ?”
“Có a !” Hạ Duy Y kéo kéo tóc, mày nhíu chặt lại, rốt cuộc phải ra ngoài hay không?
“Tôi ở quán cà phê chờ cô, tôi muốn nói về chuyện Bùi Diệc với cô một chút.”
Nghĩ Bùi Diệc bộ dáng đáng thương, Hạ Duy Y gật gật đầu,“Được !” Phải đi xem mới được. Nếu cô gái kia thật sự rất ngốc thì coi như xong, nếu không phải đặc biệt ngốc, cô nhắc nhở cô ta một chút là được. Miễn cho Bùi Diệc bộ dáng sống như đã ૮ɦếƭ, còn hại Dạ bận rộn như vậy !
Hạ Duy Y buồn rầu nắm nắm tóc, nhưng có cần nói với Dạ không ? Suy nghĩ trong chốc lát vẫn là quyết định để lại tờ giấy. Trong mắt mang theo ý cười giảo hoạt, nếu cô về sớm hơn Dạ, vậy chuyện gì cũng không có. Nếu về trễ hơn Dạ thế cô có để lại tờ giấy kia, cũng không xem như lén chạy loạn ! Hoàn toàn đã quên lần trước có để lại giấy nhưng vẫn bị đánh !
Lần này cô lại thông minh mang theo tiền nhưng gần biệt thự không có taxi, cần phải đi một đoạn rất xa mà cô hiện tại đang vội, nên cô đành phải bảo lái xe chở cô đi.
Lái xe biết cô, hơn nữa tuy Tư Minh Dạ không cho phép cô chạy loạn nhưng cũng không có hạ lệnh cấm túc. Nên lái xe rất cung kính mời cô lên xe, sau đó xe nghênh ngang rời khỏi biệt thự, thật sự là thuận lợi không thể thuận lợi hơn.
Đến quán cà phê liền thấy Mạc Mạc chờ ở cửa, Hạ Duy Y ôm Tiểu Hùng đi đến bên cạnh cô. Nhìn Mạc Mạc dáng vẻ có chút khẩn trương, tò mò hỏi,“Cô muốn nói gì với tôi ?”
Mạc Mạc tự bảo mình phải bình tĩnh, cô cũng không phải làm chuyện gì xấu, chỉ là muốn thử Bùi Diệc một chút mà thôi, có gì khẩn trương chứ ? Nhớ tới vài phút trước, Tần Nhu nói đã gọi điện thoại báo Bùi Diệc, Mạc Mạc vội vàng nói,“Chúng ta đi chỗ khác nói !”
Nói xong liền đẩy Hạ Duy Y trở về trong xe, chính mình cũng ngồi lên sau đó bảo lái xe đi bờ biển,“Phiền đi nhanh một chút !” Nếu không cô sợ thời gian không kịp, nếu Bùi Diệc đến các cô còn chưa tới, thế không phải liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao ? Cô không biết Tần Nhu vốn không có báo Bùi Diệc, cũng không tính để cho các cô có thể đến bờ biển.
Hạ Duy Y nhìn Mạc Mạc bộ dáng sốt ruột, nhịn không được nhíu mày, có chút dự cảm không tốt,“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì với tôi ?”
Mạc Mạc nhìn cô,“Cô đừng vội, chúng ta đến bờ biển nói chuyện ! Phiền anh đi nhanh chút !”
Nghe vậy lái xe bất đắc dĩ lại tăng tốc, Hạ Duy Y mày nhíu càng chặt, vì sao phải đến bờ biển nói chuyện ? Vừa định kêu lái xe dừng xe lại thấy từ kính lái xe gương mặt hoảng sợ. Ở đây xe cũng không nhiều, phía trước đã có một chiếc xe vận tải lớn nhanh chóng lao về phía các cô.
Hạ Duy Y đồng tử co rút, phản ứng đầu tiên là nhảy xe nhưng lại đột nhiên đau đầu như vỡ ra, vô số hình ảnh trong đầu xuất hiện. Cảm giác đầu bị căng đến phát nổ, hai tay ôm chặt Tiểu Hùng, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, thân mình nghiêng về phía cửa đã bị cô đẩy ra từ sớm, ngã ra bên ngoài. Mạc Mạc đã sớm bị dọa choáng váng, chỉ có thể hoảng sợ nhìn xe ᴆụng nhau, ngay cả thét chói tai cũng đã quên.
“Mẹ…” Vũ Văn Lạc trong giọng nói đều là bất đắc dĩ, thật vất vả nghỉ ngơi một ngày, muốn thoải mái một chút lại bị Lục Mạn Nhã gọi điện thoại đến giáo huấn anh, bảo anh ở chung với Kiều Tịch Nhan cho tốt. Còn nói trong khoảng thời gian này bà có chút việc, qua khoảng thời gian ngắn nữa sẽ đến theo dõi anh, bà có phải đã quên anh đã kết hôn với Bối Nhi rồi không !
Xem ra lần kháng nghị trước vẫn không có tác dụng gì. Vũ Văn Lạc có chút đau đầu, nếu không phải thật sự không thể nhịn được nữa anh cũng không muốn chọc Lục Mạn Nhã tức giận, dù sao cũng là mẹ anh. Lần trước Lục Mạn Nhã dùng hết mọi cách ép anh kết hôn, Vũ Văn Lạc phiền không chịu nổi mới có thể lấy cho bà con dâu xí, bày tỏ sự kháng nghị.
Thật vất vả Lục Mạn Nhã càm ràm xong, Vũ Văn Lạc cúp điện thoại, Ϧóþ Ϧóþ trán, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên lái xe lên tiếng,“Tổng tài, phía trước hình như xảy ra tai nạn xe !”
Vũ Văn Lạc ló đầu ra nhìn, quả nhiên hai chiếc xe ᴆụng thẳng vào nhau, đoạn đường này cũng xảy ra tai nạn xe sao ? Nơi này xe rất ít, hai chiếc xe ᴆụng vào nhau, quả thực tỷ lệ rất nhỏ !
Đột nhiên nhìn đến người nằm cách đó không xa, Vũ Văn Lạc nhíu mày, sao cảm thấy lưng của cô ấy rất giống Bối Nhi ? Chẳng lẽ anh quá nhớ Bối Nhi ?
Nhịn không được vẫn là xuống xe nhìn nhưng khuôn mặt kia không phải Kiều Bối Nhi, Vũ Văn Lạc trong lòng có chút thất vọng nhưng trong nháy mắt thấy nhẫn trên tay Hạ Duy Y, tầm mắt không rời.
Anh nhớ rõ Bối Nhi đeo chiếc nhẫn này nhưng vì thấy chiếc nhẫn đó có loại cảm giác quỷ dị thật sự làm người ta không thoải mái, nên anh nói không thích, sau đó Bối Nhi cũng không đeo nữa.
Anh không biết đó là Kiều Bối Nhi muốn từ từ mở thật lòng mình ra với anh nhưng không nghĩ tới mới bước ra bước đầu tiên liền gặp trở ngại trở về.
Còn có Tiểu Hùng cô ôm chặt vào trong иgự¢, Bối Nhi thích nhất gấu bông, trong phòng của cô chất đầy từ lớn đến nhỏ mấy chục con. Vũ Văn Lạc trong lòng có chút kích động, cô nhất định là Bối Nhi, nhưng vì sao lớn lên lại khác nhau như vậy ?
Không phải lúc nghĩ nhiều như vậy, Vũ Văn Lạc vội vàng cẩn thận ôm cô vào trong xe, đưa tay che miệng vết thương trên đầu cô vẫn còn đang chảy máu,“Đến bệnh viện gần nhất !” Trong đầu hiện lên mọi suy nghĩ, hoàn toàn đã quên vụ tai nạn.
Bọn họ mới vừa đi không lâu, một chiếc xe khác dừng lại ở gần đó. Lãnh Nguyệt Tâm sau khi kiểm tra không có phát hiện bóng dáng Hạ Duy Y, sắc mặt có chút khó coi. Thấy vết máu cách đó không xa, trong lòng suy nghĩ khẳng định đã được cứu đi, nhưng là ai cứu chứ ? Nếu là người bình thường, không nên chỉ cứu Hạ Duy Y mà bỏ lại những người khác !
Trong mắt lóe một tia sáng, vài lúc sau chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh, một chiếc xe rất nhanh rời đi. Cách nơi nổ mạnh một khoảng, Mạc Mạc đang nằm ở đó, chính là chỗ Hạ Duy Y nằm lúc nãy.
Không phải Lãnh Nguyệt Tâm có lòng tốt, mà cô hiện tại không có thời gian đem vết máu kia xử lý sạch sẽ, đành phải ném Mạc Mạc nằm ở đó để tránh bị nghi ngờ.
Tư Minh Dạ từ tòa cao ốc đi ra, vừa ngồi vào trong xe liền có một cảm giác hoảng hốt. Cảm xúc đột nhiên xuất hiện làm cho anh đứng ngồi không yên, vội vàng lấy di động ra trực tiếp gọi cho Lãnh Dạ Bạch,“Bé cưng đâu ?” Đợi trong chốc lát, Lãnh Dạ Bạch cho anh đáp án lại là không thấy người.
Bất an trong lòng Tư Minh Dạ dần dần tăng thêm, lạnh giọng dặn dò,“Lập tức tìm vị trí của cô ấy !”
Vừa về đến biệt thự, Tư Minh Dạ gương mặt bình tĩnh hỏi,“Thế nào ?”
Lãnh Dạ Bạch trên mặt đều là ngưng trọng,“Thiết bị truy tìm trên người Y Y bị phá hỏng rồi !”
Tư Minh Dạ không tự giác nắm chặt hai đấm,“Lập tức phái mọi người đi tìm, bảo Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt trở về !”
Lãnh Dạ Bạch cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, tuyệt không dám chậm trễ, lập tức hạ mệnh lệnh. Trong lòng không ngừng tự trách, cũng là anh không có để ý kỹ cô.
Tư Minh Dạ trong lòng càng lúc càng hoảng, loại cảm giác này như thế nào cũng kiềm không được, giống như cô thật sự phải rời khỏi anh ! Sẽ không, cô nhất định không có việc gì ! Đột nhiên nhìn đến dưới đĩa trái cây trên bàn trà lộ ra một góc giấy trắng, Tư Minh Dạ vội vàng lấy ra.
“Dạ, em không phải lén đi nga, là Mạc Mạc nói muốn nói chuyện Bùi Diệc với em, em rất nhanh sẽ trở về, anh không thể tức giận nga !”
Mạc Mạc ? Tư Minh Dạ lấy điện thoại ra,“An Thụy, tìm Mạc Mạc cho tôi !”
…
Bệnh viện Lam thị
Mọi người đều trầm mặt chờ Mạc Mạc tỉnh lại, toàn thân Tư Minh Dạ hơi thở âm lãnh làm người ta không dám tới gần. Đoạn đường kia một bên là núi, một bên là biển, xe nổ mạnh lao xuống biển, nếu nói bé cưng ở trong xe…
Anh bây giờ chỉ hy vọng Mạc Mạc tỉnh lại có thể nói cho anh biết, bé cưng không ở trong xe, cô chỉ là mất tích, chỉ là trốn ở nơi nào đó, chờ anh đi tìm cô.
“Ngô…” Người trên giường rốt cục có phản ứng, tất cả mọi người đem tầm mắt dừng trên người cô.
Mạc Mạc mở mắt ra, nhìn thấy nhiều người như vậy có chút thẫn thờ. Bùi Diệc nhìn cô liền hỏi,“Mạc Mạc, chị dâu nhỏ đâu ? Chị dâu nhỏ có ở trên xe không ?”
“Anh…” Mạc Mạc trong lòng có chút lạnh, anh đầu tiên quan tâm không phải cô, mà là cô gái kia!
“Ai nha…” Chỉ thấy một cô gái có gương mặt trẻ con đáng yêu, không kiên nhẫn kéo Bùi Diệc ra,“Tiểu Diệc, anh tránh ra, tới em hỏi !”
Bùi Diệc lúc này trong lòng sốt ruột cũng không đi so đo vấn đề xưng hô của cô, anh không dám tưởng tượng nếu chị dâu nhỏ thật sự xảy ra chuyện gì, lão đại sẽ như thế nào !
Phạm Bảo Nhi đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống giường bệnh,“Uy, cô nói mau a ! Chị dâu nhỏ rốt cuộc có trên xe không ?” Phạm Bảo Nhi này kì thật rất giống Nam Cung Liệt, gương mặt trẻ con luôn mang theo nụ cười nhưng lúc này lại rất nghiêm túc.
Về phần cô là từ đâu xuất hiện ? Chính là Bùi Diệc cùng Nam Cung Liệt quay về căn cứ huấn luyện thì gặp. Vừa gặp mặt, Phạm Bảo Nhi liền tùy tiện để cho Nam Cung Liệt làm anh cô vì Nam Cung Liệt rất giống cô. Còn Bùi Diệc thì làm chồng cô vì cô thấy Bùi Diệc rất thuận mắt. Từ đó về sau cô liền sống ૮ɦếƭ quấn lấy Bùi Diệc không buông, nhưng hai người đến căn cứ huấn luyện không lâu đã bị điện thoại gọi về, Phạm Bảo Nhi cũng không quan tâm sống ૮ɦếƭ quấn lấy hai người cùng trở về.
Hiện tại Phạm Bảo Nhi hoàn toàn lấy thân phận tự cho mình là vợ Bùi Diệc, ngay cả cách xưng hô với mọi người cũng giống Bùi Diệc.
Mạc Mạc nhớ tới chuyện lúc trước, cô chỉ nhớ rõ xe bị chiếc xe vận tải lớn kia lao tới, cũng không thấy Hạ Duy Y nhảy ra ngoài, vì thế gật đầu.
Nhìn cô gật đầu mọi người lòng trầm xuống, toàn bộ ánh mắt dừng trên người Tư Minh Dạ. Nhưng thấy anh vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh như vậy lại làm cho người ta càng lo lắng hơn.
Phạm Bảo Nhi đột nhiên hỏi,“Cô vì sao lại hẹn chị dâu nhỏ đi ra ngoài ?” Trong mắt chợt lóe qua tia sắc bén chứng minh cô không phải nhìn qua tùy tiện như vậy.
“Tôi…” Thấy tầm mắt mọi người đều dừng trên người mình, Mạc Mạc kiên trì nói,“Tôi chỉ là muốn xem trong lòng Bùi Diệc tôi quan trọng hay cô gái kia quan trọng nên muốn hẹn cô ấy ra bờ biển, xem nếu chúng tôi cùng bị chìm anh ấy sẽ cứu ai trước !”
Bùi Diệc sắc mặt càng trở nên khó coi, Phạm Bảo Nhi đột nhiên nhào vào trong lòng anh. Giống như vỗ con chó nhỏ, vỗ vỗ đầu của anh, dỗ nói,“Tiểu Diệc ngoan, không phải lỗi của anh, anh không cần tự trách, nếu không người ta sẽ đau lòng nga !”
Bùi Diệc biết cô là ý tốt nên cũng không giống lúc trước, không chút khách khí đẩy cô ra.
Mạc Mạc nhìn hai người ôm nhau, sắc mặt thay đổi,“Các người…”
Không đợi lời cô ra khỏi miệng, Phạm Bảo Nhi cắt ngang,“Đây là chủ ý của cô ?” Phạm Bảo Nhi trực giác chuyện này không đơn giản, bởi vì nơi đó xảy ra tai nạn xe như vậy, nếu nói là ngoài ý muốn, tỷ lệ thật sự rất thấp !
“Tôi…” Mạc Mạc đang lo lắng có nên nói Tần Nhu ra không.
Lam Tư lạnh lùng nói,“Cô tốt nhất là nói thật, chuyện này rất có thể không phải ngoài ý muốn, cô sẽ thành đồng lõa hại ૮ɦếƭ chị dâu nhỏ !”
Mạc Mạc sắc mặt trắng nhợt, cô gái kia đã ૮ɦếƭ ? Đồng lõa ? Vậy là nói cô bị người ta lợi dụng sao ? Rốt cục ý thức được chuyện nghiêm trọng, Mạc Mạc đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói ra.
Nam Cung Liệt nghiêm mặt lạnh lùng,“Quả nhiên, chuyện tôi lo lắng đã xảy ra !” Nhìn Bùi Diệc, an ủi,“Diệc, không phải lỗi của cậu !” Nói cho cùng anh cũng có trách nhiệm, không nghĩ tới chuyện bọn họ ở quán cà phê lại bị Tần Nhu thấy, còn nhân cơ hội này lợi dụng Mạc Mạc.
Lãnh Nguyệt Tâm vẫn không có lộ diện nên Mạc Mạc cũng chỉ biết Tần Nhu mà thôi.
Đột nhiên An Thụy gấp giọng hỏi,“Lão đại đâu ?” Lão đại khi nào thì không thấy ?