Bùi Diệc theo ở phía sau đi vào, thấy Lăng Vi An bộ dáng thê thảm, lại nghe cô nói vậy, khóe miệng run rẩy, chị dâu nhỏ lại có thể nói ra như vậy !
Tư Minh Dạ ôm cô ngồi ở một bên sô pha, dịu dàng cười nói,“Cô ta bắt nạt em như thế nào ?”
Hạ Duy Y ôm thắt lưng của anh, ngửa đầu nhìn anh, thở hổn hển nói,“Cô ta muốn dùng cà phê làm bỏng em, còn muốn đánh em !”
Tư Minh Dạ sắc mặt trầm xuống, tầm mắt âm lãnh nhìn về phía Lăng Vi An. Lăng Vi An run lên, lã chã khóc nhìn anh, nghẹn ngào nói,“Tổng tài, tôi không có, tôi chỉ là lòng tốt pha cho cô ấy một ly cà phê nhưng không nghĩ tới…” Không có nói thêm gì nữa, nhưng người sáng suốt vừa thấy cô bộ dáng thê thảm liền biết Hạ Duy Y làm chuyện không thể tha cỡ nào.
Nhưng Tư Minh Dạ không có chút tác phong thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng nói,“Tôi nói không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào văn phòng !” Tự nhiên cũng bao gồm cô ta !
Lăng Vi An sợ tới mức rụt lui thân mình, bởi vì đau đớn mà sắc mặt càng thêm tái nhợt, có chút không cam lòng nói,“Tổng tài, cô ấy dùng cà phê hắt vào tôi không nói, còn động thủ đánh tôi, người phụ nữ ác độc như vậy anh đừng để bị bộ dáng của cô ấy lừa gạt !”
Hạ Duy Y lạnh lùng liếc mắt cô một cái, quay đầu lại đáng thương cáo trạng,“Dạ, cô ta mắng em !”
Bùi Diệc đứng một bên thật sự là rất muốn cười, nhưng vì không muốn rước lấy họa nên chỉ có thể kìm lại. Tư Minh Dạ ánh mắt liếc về phía cậu, âm thanh lạnh lùng,“Đem cô ta ném ra Tuyệt Thế, công ty nào dám nhận cô ta sẽ đối nghịch cùng Tuyệt Thế !”
Nghe anh nói như vậy Lăng Vi An rốt cuộc không thể giữ bình tĩnh, kích động nói,“Tổng tài, anh không thể làm như vậy !” Có ai dám đối nghịch cùng Tuyệt Thế? Mặc dù tập đoàn Vũ Văn với Tuyệt Thế sức lực ngang nhau nhưng cũng nhường ba phần, hơn nữa nay vẫn là đối tượng hợp tác cùng tập đoàn Tuyệt Thế. Một câu của Tư Minh Dạ, tiền đồ của cô liền hoàn toàn bị hủy, cô không có khả năng sẽ tìm được việc, chỉ sợ cả một tạp hóa nhỏ cũng không có người dám dùng cô.
Cô bằng cấp cao, năng lực tốt, không lo tìm không được công việc tốt. Thư ký tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế, nói ra không ai không đỏ mắt nhưng cô lại lòng tham quá mức, đem mục tiêu định ở vị trí tổng tài phu nhân, cô không nghĩ tới một khi thất bại, hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
“Không thể ? Vì sao không thể ?” Thanh âm lãnh khốc không mang theo một tia cảm tình, con ngươi u lam thâm thúy đều là âm lãnh. Bị tầm mắt anh nhìn như vậy, Lăng Vi An chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, nhịn không được run lên, ngay cả khí lực phản bác cũng không có.
Tư Minh Dạ không kiên nhẫn nhìn về phía Bùi Diệc,“Không nghe rõ ?”
“Nghe rõ rồi !” Bùi Diệc vội vàng nắm cổ áo của Lăng Vi An ném ra ngoài.
Lúc này Lăng Vi An mới hồi phục tinh thần lại, giãy dụa kêu lên,“Tổng tài, tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi ! Tôi sẽ ૮ɦếƭ mất !” Không có công việc cuộc sống của cô sẽ như thế nào ? Ngay cả đi làm người tình của một ông chủ cũng không ai dám muốn a !
Bùi Diệc lạnh lùng nói,“Không muốn sống không bằng ૮ɦếƭ nên ngoan một chút !” Nếu không phải chị dâu nhỏ không có chuyện gì, cô ta nghĩ nhẹ nhàng như vậy liền có thể xong việc sao ?
Tư Minh Dạ không nói gì, giống như suy nghĩ cái gì, Hạ Duy Y móm miệng kéo ống tay áo của anh, thật cẩn thận hỏi,“Dạ, anh tức giận sao ?” Sau đó lại hùng hồn nói,“Anh đã nói em có thể đem những người phụ nữ thích anh đánh chạy !” Hơn nữa nếu không phải người phụ nữ kia bắt nạt cô trước, cô cũng sẽ không đánh cô ta !
Tư Minh Dạ lấy lại tinh thần nhìn cô, hôn lên mặt cô một cái, cưng chiều nói,“Anh không có tức giận.”
Hạ Duy Y thấy anh thật sự không có tức giận, cao hứng hôn lại lên gương mặt anh, hỏi,“Chúng ta khi nào thì về nhà ?”
Tư Minh Dạ trìu mến vuốt sợi tóc mềm mại của cô, dịu dàng nói,“Đi thôi !”
Lúc này, cửa “Ầm” một tiếng bị mở ra, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa, đi theo phía sau bà là một người đàn ông trung niên. Tuy rằng cao tuổi nhưng bộ dáng rất xuất sắc, người phụ nữ kia bộ dáng cũng không kém, nhưng lúc này bộ dáng bà tức giận tận trời làm hỏng chút mỹ cảm kia. Hơn nữa bộ dáng giàu có như kim ngân bùng nổ thật sự làm người ta không dám khen tặng.
Hai người này chính là tổng tài tập đoàn Kiền Vũ, Tư Kiền Vũ cùng tổng tài phu nhân Hứa Nhã Lệ, cũng là cha mẹ của Tư Minh Dạ. Bọn họ không phải lần đầu tiên đến Tuyệt Thế, cô gái ở quầy tiếp tân biết thân phận bọn họ, không dám ngăn cản, vốn có gọi điện thoại thông báo nhưng Lăng Vi An vừa bị đuổi đi, không có người nghe điện thoại nên hai người trực tiếp xông vào.
Tư Minh Dạ nhìn hai người, sắc mặt trầm xuống,“Ai cho các người lên ?”
Hứa Nhã Lệ đưa tay chỉ vào anh liền mắng,“Đứa con bất hiếu này ! Bảo mày đi gặp Tiểu Nhu, mày cư nhiên không để ý, bây giờ ngay cả điện thoại cũng không nghe, trong mắt mày rốt cuộc còn có tao là mẹ không ?” Nghỉ chút lấy giọng, lại chỉ vào Hạ Duy Y quát,“Có phải chính vì hồ ly tinh này mày mới đối xử với Tiểu Nhu như vậy ?”
Tư Minh Dạ sắc mặt càng thêm âm trầm, Hứa Nhã Lệ sợ hãi run lên, có chút sợ hãi thu tay về. Hạ Duy Y vẻ mặt chán ghét nhìn hai người bọn họ, cô một chút cũng không thích hai người kia, cô có thể cảm giác được Dạ thấy bọn họ cũng rất không vui.
“Dạ, bọn họ là ai a ?”
Tư Kiền Vũ nhìn cô nói,“Chúng tôi là cha mẹ của nó !”
Nghe vậy Hạ Duy Y kinh ngạc nói,“Dạ, anh cũng có cha mẹ a ?”
Bùi Diệc nghe nói Tư Kiền Vũ cùng Hứa Nhã Lệ lên lầu, vội vàng để bảo an đem Lăng Vi An ném ra, đuổi theo lên lầu, sắc mặt có chút âm trầm. Người công ty chưa bao giờ thấy qua anh sắc mặt đáng sợ như thế, trong lúc nhất thời ngay cả chào hỏi với anh cũng không dám, thấy Lăng Vi An thê thảm như vậy, nghĩ Lăng Vi An chọc tới anh nên vội vàng cách khá xa, chỉ sợ tự rước lấy họa. Tuy rằng cũng có người đồng tình Lăng Vi An nhưng cũng không ai dám lên tiếng cầu tình. Tư Minh Dạ thường xuyên không ở công ty, chuyện lớn nhỏ ở công ty trên cơ bản đều là Bùi Diệc làm chủ, đắc tội anh liền giống như đắc tội Tuyệt Thế, ai dám đắc tội Tuyệt Thế ? Đây không phải không muốn sống sao ?
Bùi Diệc đi đến cạnh cửa liền nghe lời nói giật mình của Hạ Duy Y, lại thấy cô biểu tình vô cùng kinh ngạc, trên mặt lộ ra mỉm cười, có chị dâu nhỏ ở đây, cậu hẳn là không cần lo lắng cho lão đại rồi !
Không thể trách Hạ Duy Y giật mình, thật sự là cô cùng Tư Minh Dạ một chỗ lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghe anh nhắc chuyện liên quan đến cha mẹ.
Hứa Nhã Lệ nhìn cô bộ dáng kinh ngạc, nổi giận nói,“Vẻ mặt đó của cô là gì ? Nó không có cha mẹ, chẳng lẽ là từ tảng đá nhảy ra à ?”
“Nhưng…” Hạ Duy Y nhìn hai người cạnh cửa, lại nhìn Tư Minh Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trước иgự¢ anh, nhỏ giọng nói thầm nói,“Một chút cũng không giống a ! Sẽ không là ôm nhầm con đi ?” Không thể trách Hạ Duy Y hoài nghi, thật sự hai người này đều tóc đen mắt đen, mà Tư Minh Dạ ánh mắt là màu lam, tóc cũng là màu ngân lam.
“Ha ha…” Bùi Diệc không khách khí cười to ra tiếng, đồng ý nói,“Tôi cũng rất hoài nghi !” Thật sự là hai người kia đối với lão đại rất quá đáng, căn bản không xứng làm cha mẹ !
Nghe có người đồng ý, Hạ Duy Y hai mắt sáng nhìn cậu, một bộ dáng tìm được tri âm,“Dạ rõ ràng cũng rất dễ khiến người ta thích, hai người kia lại chán ghét như vậy, khẳng định không phải cha mẹ ruột, một chút cũng không giống !”
Nghe vậy, Hứa Nhã Lệ kêu lên,“Con tiểu hồ ly tinh này ! Cư nhiên dám nói chúng tôi chán ghét ?! Một chút gia giáo cũng không có…” Còn chưa mắng xong, chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, đối diện tầm mắt âm lãnh của Tư Minh Dạ, e ngại im miệng, bà không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Tư Minh Dạ !
Tư Kiền Vũ nhìn Tư Minh Dạ liếc mắt một cái, lúc trước ông cũng hoài nghi nhưng ông kiểm tra ADN, chứng minh Tư Minh Dạ quả thật là con ông. Nhíu mày, không vui nói,“Vì sao không nghe điện thoại ? Tiểu Nhu bị thương, con là vị hôn phu không giúp con bé lấy lại công đạo còn chưa tính, cư nhiên ngay cả đi bệnh viện nhìn con bé một cái cũng không chịu, còn cùng người phụ nữ khác yêu thương gần gũi, con xứng đáng với con bé sao ?”
Bùi Diệc lười biếng đứng một bên, nhìn hai người cười lạnh nói,“Sao ? Thật là nghĩ mình có nhiều lương tâm ? Tôi nghe nói tình hình gần đây tập đoàn Kiền Vũ hình như không tốt lắm…”
Tư Kiền Vũ sắc mặt trầm xuống, quả thực gần đây tài vụ tập đoàn Kiền Vũ xảy ra vấn đề, tài chính chi tiêu không linh hoạt, đứa bất hiếu này lại thấy ૮ɦếƭ không cứu, cho nên ông mới thật sự hy vọng có thể cùng Tần thị làm thông gia, vượt qua lúc nguy cơ này.
Bùi Diệc tiếp tục cười lạnh nói,“Chuyện bán con, quả thực giống chuyện dạy con ngoan mà hai người biết làm vậy !”
Hạ Duy Y ôm Tư Minh Dạ, thở hổn hển giơ nắm tay lên,“Dạ là của tôi ! Ai dám bán, tôi đánh ૮ɦếƭ người đó !” Đáy mắt chợt lóe qua tia sáng lạnh, chứng minh cô không phải tùy tiện nói, nhưng có người cố tình không xem mặt sắc.
Hứa Nhã Lệ tránh ở phía sau Tư Kiền Vũ, tránh đi ánh mắt Tư Minh Dạ, không có văn hóa quát,“Mày là cái thứ gì ? Có quyền gì lo chuyện của chúng tao ? Nó là tao mười tháng mang thai sinh ra, tao muốn nó làm cái gì nó nên làm cái đó ! Nó thấy ૮ɦếƭ mà không cứu chính là bất hiếu, cần phải bị sét đánh !”
Hạ Duy Y thật sự nổi giận, Tư Minh Dạ vội vàng ôm lấy cô, an ủi hôn cô,“Cưng…” Hạ Duy Y không cam lòng trừng mắt anh, bĩu môi rất bất mãn. Tư Minh Dạ dịu dàng hôn trán cô, đối với cha mẹ, anh đã sớm không còn hy vọng gì nhưng nhìn cô bộ dáng tức giận như vậy, anh lại cảm thấy rất hạnh phúc, như vậy là đủ rồi, có cô là đủ rồi !
Bùi Diệc nhìn hai người, trong lòng rất vui mừng, lão đại rốt cục có thể hạnh phúc rồi chứ ?
Trong mọi người cậu là người biết Tư Minh Dạ sớm nhất, hơn nữa là cậu tự mình tìm tới cửa muốn nhận Tư Minh Dạ làm lão đại, đơn giản là chính mắt cậu chứng kiến một màn tàn nhẫn kia, cậu nhóc như cậu, lần đầu tiên học được đau lòng.
Tư Minh Dạ từ nhỏ đặc biệt thông minh bởi vậy Tư Kiền Vũ luôn ép anh học đủ loại kiến thức, muốn anh tương lai đem tập đoàn Kiền Vũ của ông phát dương quang đại, để cho tất cả mọi người biết tên Tư Kiền Vũ. Nên Tư Minh Dạ cuộc sống ngoại trừ học tập vẫn là học tập, rất ít có thể nhìn thấy cha mẹ, mặc dù gặp được cha mẹ anh cũng là một bộ dáng không kiên nhẫn. Anh lúc nhỏ không rõ vì sao lại như vậy, chỉ là khi anh mười tuổi trên người liền tản ra sự lạnh lùng khiến mọi người cách xa ngàn dặm, hoàn toàn không giống một đứa nhỏ mười tuổi.
Ngày đó là sinh nhật mười tuổi của anh, rốt cục có thể nghỉ một ngày, hơn nữa Tư Kiền Vũ cùng Hứa Nhã Lệ dẫn anh ra ngoài sinh nhật, tuy rằng anh như cũ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhưng từ đáy mắt sáng kia có thể thấy được anh rất vui vẻ, dù sao vẫn là đứa nhỏ, làm sao có thể không hy vọng được cha mẹ chú ý cùng yêu thương đây ?
Nhưng khi nhìn thấy rất nhiều người xa lạ, anh mới hiểu được Tư Kiền Vũ dẫn anh ra ngoài chẳng qua là vì muốn khoe, mặc dù có chút thương tâm nhưng anh vẫn rất cao hứng cha mẹ có thể ở cùng anh. Nhưng trên đường trở về, bọn họ gặp xã hội đen đang đấu súng, Hứa Nhã Lệ sợ hãi trốn phía sau Tư Kiền Vũ, mà Tư Kiền Vũ thuận tay liền ôm lấy Tư Minh Dạ chắn trước người, không may là viên đạn không có vòng qua bọn họ, Tư Minh Dạ trúng đạn, mà cha mẹ anh cũng không xảy ra chuyện gì.
Anh trước khi ngất xỉu nghe mẹ anh nói để lái xe ôm anh ngồi taxi, đừng làm xe bị dơ, đó chính là cha mẹ anh ! Anh không cảm nhận được sự đau đớn trên người, chỉ có thể cảm giác được từ đáy lòng toát ra khí lạnh, thật sự rất lạnh !
Đợi cho tất cả lắng xuống, Bùi Diệc từ dưới xa chui ra, nhìn hướng taxi rời đi, nắm tay lại, rất nhanh đón taxi khác đi theo, trong lòng âm thầm thề, từ nay cậu muốn đi theo anh ! Cậu không biết cậu muốn đi theo anh làm gì, chỉ biết là cậu rất đau lòng vì anh, không muốn thấy anh chỉ có một mình.
Từ đó về sau, Tư Minh Dạ càng trở nên lạnh lùng, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch, hai mắt của anh làm người ta cảm thấy sợ hãi vì nơi đó đều là tử khí, làm người ta không cảm giác được hơi thở của sự sống. Bùi Diệc mất mấy năm quấn quít lấy anh mới khiến cho anh chấp nhận sự hiện hữu của cậu.
Sau lại gặp được Tần Nhu, Tần Nhu phản bội làm anh trở nên càng thêm lãnh khốc vô tình, cho nên bọn họ đều rất chán ghét Tần Nhu. Người nước ngoài mà Tần Nhu thích trên thực tế là một tên xã hội đen. Tần Nhu lần này trốn về nước bởi vì cô ta bị người nước ngoài kia bắt gian trên giường, người nước ngoài kia giận dữ, đem nhốt cô ta, thường xuyên thay đổi cách tra tấn cô ta, có khi còn có thể đem cô ta thưởng cho thủ hạ của mình, mà chuyện này không ai biết là mấy người bọn họ làm, ngay cả Tư Minh Dạ cũng không biết. Bọn họ sẽ không hỏi đến chuyện riêng của anh nhưng tổn thương anh, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tần Nhu sở dĩ đến tìm Tư Minh Dạ cũng bởi vì nghe được lời đồn tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế là U Minh Điện điện chủ, muốn tìm sự che chở.
Nhìn Tư Minh Dạ đáy mắt dịu dàng, Hạ Duy Y không cam lòng ôm anh cọ cọ, rầu rĩ nói,“Em chán ghét bọn họ !”
Tư Minh Dạ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngẩng đầu nhìn hai người ở cửa, trong mắt không hề có sự dịu dàng, chỉ còn một mảnh tê buốt lạnh như băng,“Muốn làm thông gia ?”
Tư Kiền Vũ không chắc thái độ của anh, chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ, Tư Minh Dạ khóe miệng giơ lên, lạnh như băng châm chọc,“Nếu ông muốn tập đoàn Kiền Vũ cùng tập đoàn Tần thị cùng nhau biến mất, có thể thử một lần ?”
Tư Kiền Vũ sắc mặt lạnh lùng,“Tôi là cha cậu !” Ông trong lòng rất rõ, Tư Minh Dạ có năng lực như vậy, ông không dám chọc giận anh, chỉ có thể dùng quan hệ huyết thống nhắc tỉnh anh không nên quên cội nguồn !
Tư Minh Dạ hừ lạnh một tiếng,“Thì sao ?” Không muốn cùng bọn họ nói nhảm, đảo mắt nhìn về phía Bùi Diệc, lạnh lùng phun ra hai chữ,“Tiễn khách !”
Bùi Diệc cười đến cà lơ phất phơ, trong mắt vẫn che kín hàn sương, tao nhã làm tư thế xin mời.
Hứa Nhã Lệ chưa từ bỏ ý định, nếu tập đoàn Kiền Vũ xảy ra vấn đề, bà sao có thể còn cuộc sống tốt đẹp ? “Mày tên bất hiếu ! Mày có tiền như vậy, giúp chúng tao cũng không được sao ? Không có chúng tao ở đâu có mày ?”
Bùi Diệc trực tiếp cầm điện thoại trên bàn Lăng Vi An,“Bảo vệ…” Tư Kiền Vũ thấy thế, hừ lạnh một tiếng, mặt bình tĩnh kéo Hứa Nhã Lệ đi.