Hạ Chính Đức không nghĩ tới chính Lí Thi mạn lái xe đưa Vu Tâm Lăng lại đây, bởi vậy thời điểm nhìn thấy cô, ông có kinh ngạc không nhỏ.
“Thật có lỗi, bác trai, bởi vì thời điểm bác gọi điện cho cô ấy, vừa lúc cháu đi tìm cô ấy, liền thuận tiện lái xe đưa cô ấy tới gặp bác.” Lí Thi Mạn cũng nhìn về phía bác gái bên cạnh thăm hỏi: “Xin hỏi, cháu ở trong này có tiện hay không a? Nếu đúng như vậy, thì cháu đi trước là được rồi.”
“Nếu đã đến đây, sẽ không nên rời đi, cháu ở trong này cũng được, bác trai đây sẽ đem sự tình xử lý thật tốt.” trước mặt Lí Thi Mạn đem mọi chuyện phiền toái giải quyết hết, cũng có thể làm an lòng cô ta.
“Vâng.” Lí Thi mạn hướng một bên ngồi xuống.
Ngồi ở bên cạnh chồng Giản Tư Phương đánh giá Vu Tâm Lăng. Cô ấy chính là người con gái con trai mình thích sao? Là đứa nhỏ hồn nhiên đáng yêu, tuy rằng không xinh đẹp bằng Thi Mạn, nhưng là thoạt nhìn rất đơn thuần, thì ra đứa con thích cô gái như vậy.
Nhưng, nhìn đến bộ dáng cùng vẻ mặt sợ hãi của cô gái, làm cho bà cảm thấy đau lòng.
“Ba đứa nhỏ, mặc kệ có lời gì muốn nói, trước hết mời khách nhân ngồi xuống đi.”
“Cô ta không cần ngồi xuống, đứng là tốt rồi.”
“Như vậy thực thất lễ.”
“Đủ rồi, bà câm miệng, sự tình này để tôi xử lý, bà không cần nói nữa.” Hạ Chính Đức mạnh mẽ muốn vợ không nên xen mồm vào. Đối phó với loại phụ nữ sống ૮ɦếƭ phải bám lấy kẻ có tiền này, căn bản là không cần nói cái gì lễ phép.
Giản Tư Phương bất đắc dĩ. Từ trước đến nay chồng nói gì thì là như thế, bà hoàn toàn không có quyền lợi xen vào, hơn nữa cũng không quan tâm có hay không có người khác ở dưới, lớn tiếng nói chuyện với bà, đối với bà không hề có lời lẽ tôn trọng.
Hạ Chính Đức nhìn Vu Tâm Lăng, trực tiếp đi vào trọng điểm: “Cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Tuấn Bình?”
“A?” Bác trai hiện tại đang hỏi cái gì?
Vu Tâm Lăng không có nghe rõ ràng, nhưng Hạ Chính Đức xem ra, là đang muốn đùa giỡn, bởi vậy hắn quát lớn: “Đừng giả ngu, trả lời nhanh lên, cô muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng rời khỏi Tuấn bình.”
“Ba đứa nhỏ, đừng có hung dữ với khách nhân như vậy.” Nhìn cô ấy đều đã sợ hãi.
“Tôi không bảo bà xen mồm vào!” Hạ Chính Đức gầm giận lên với vợ.
Hôm nay ông từ Ngươi Bình mới biết, tiểu tử Tuấn Bình kia đang lục tục đem công việc của mình chuyển ra bên ngoài, một bộ dáng muốn rời khỏi công ty, làm cho ông kinh ngạc không thôi.
Tiểu tử kia thật sự vì người phụ nữ này mà từ bỏ quyền thừa kế sao?
Ông tuy rằng rất tức giận, nhưng dù sao cũng là con của mình, hơn nữa nếu không phải người phụ nữ này bên ngoài giựt giây, đứa con làm sao có thể làm những chuyện như thế?
Bởi vậy ông để cho trợ lý đi điều tra số điện thoại của Vu Tâm lăng, hiện tại, mặc kệ cô ta muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần không phải quá mức, ông đều cho cô ta, sau đó phải cô ta phải lập tức cút đi.
Vu Tâm Lăng hiểu được. Nguyên bản bác trai tìm đến cô là muốn cho nàng tiền, sau đó để cho cô rời khỏi Tuấn, loại sự tình giống như phim truyền hình vẫn chiếu, nàng hiểu được.
Nhưng, cô thực sự thích Hạ Tuấn Bình.
“Bác, bác trai, thực xin lỗi, cháu thật sự rất thích Tuấn Bình, cháu đã đồng ý với anh ấy sẽ không rời khỏi anh ấy, sẽ vẫn sẽ ở bên anh ấy.” Đêm cầu hôn đó, Tuấn nói cả đời bọn họ đều phải ở bên nhau, cô đã đáp ứng rồi.
“Thích? Cô thích nó vì cái gì, không phải là thích tiền của nó thôi sao.” Hạ Chính Đức giễu cợt nói: “Tôi nói cho cô biết, hiện tại tôi muốn cho ngươi tiền, cô cầm rồi cút đi, nếu cô vẫn tiếp tục dây dưa, đến cuối cùng, cô ngay cả tiền cũng không lấy được, mà tiểu tử kia cũng sẽ bị tôi đuổi ra khỏi cửa.”
Lời nói của ông, không chỉ làm cho Vu Tâm Lăng cùng Lí Thi Mạn khi*p sợ không thôi, ngay cả vợ của ông cùng bị dọa đến sợ hãi.
“Ba đứa nhỏ, chẳng lẽ cũng đã từng nói với Tuấn Bình như vậy sao?” Thấy chồng cam chịu, Giản Tư Phương hoàn toàn không thể tin. Trách không được ngày đó đứa con lại hỏi bà, nếu có một ngày anh bị đuổi ra khỏi cửa, bà làm sao bây giờ?
Cùng chồng kết hôn đã hơn ba mươi năm, bà biết rõ ràng ông là một thương nhân mẫu mực, chỉ riêng lợi nhuận là toan tính, nhưng Tuấn Bình là con của ông, ông lại đem nó ra giống như thương phẩm mà buôn bán, thật sự làm bà rất thương tâm, cũng rất khó chấp nhận, nếu thực sự có một ngày như vậy, bà nhất định sẽ cùng đứa con cùng nhau rời đi.
“Bác trai, bác nói muốn đuổi Tuấn Bình ra khỏi cửa sao?” Đây là thật vậy chăng?
“Đúng vậy!” Hạ Chính Đức như đinh đóng cột nói xong: “Nếu nó không đáp ứng hôn sự, như vậy nó cũng không phải con của Hạ Chính Đức ta, đừng nói ta một đồng tiền cũng không cho nó, mà ta còn đuổi nó đi ra ngoài.”
Lí Thi Mạn quả thực xem đến ngây người. Wase, bác trai Hạ so với cha cô còn đáng sợ hơn, hơn nữa thoạt nhìn không giống như đùa, Như vậy Hạ Tuấn Bình cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà?
Nghe thấy Hạ Tuấn Bình nếu tiếp tục ở một chỗ với cô, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, điều này làm cho trong lòng Vu Tâm Lăng từng trận đau đớn.
Trước đây tâm tình anh không tốt, chính là bởi vì bác trai nói với anhnhư vậy sao? Nhưng cuối cùng anh vẫn muốn ở bên cạnh cô, còn nói muốn kết hôn với cô, hiện tại nàng mới biết được, thì ra anh yêu cô như vậy.
Thật khổ sở, Vu Tâm Lăng khóc lên.
Cô rất muốn xin lỗi anh, lần sau nhìn thấy anh, cô nhất định sẽ ôm anhthật chặt, nhưng bọn họ có lẽ sẽ không gặp lại, bởi vì cô không thể hại anh bị đuổi ra khỏi nhà.
Đêm đó Tuấn cầu hôn với cô, cô rất vui sướng, thế cho nên đã quên nếu anh ở bên cạnh cô, liền không thể kế thừa công ty của cha, kết quả hiện tại, không chỉ là rời đi khỏi công ty, mà anh còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà, anh vì cô hy sinh nhiều như vậy, mà cô có năng lực vì anh làm cái gì đây? Tưởng tượng đến như vậy, cô khóc càng nhiều hơn.
“Đứa nhỏ, con đừng khóc.” Giản Tư Phương cũng không cầm được hốc mắt đỏ lên.
Một bên Lí Thi Mạn cũng không có nói chuyện. cô cảm giác rằng Vu Tâm Lăng là thật tâm yêu Hạ Tuấn Bình, bởi vì tiếng khóc của cô ấy, thực đơn thuần cũng thực chân thành, trách không được tên Hạ Tuấn Bình kia không buông tha cho cô ấy.
“Ô ô……” Vu Tâm Lăng hút hạ mũi, nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, hết thảy đều là lỗi của cháu, cháu sẽ rời khỏi anh ấy, sẽ không gặp mặt anh ấy nữa, mọi người cũng không cần cho cháu tiền, cháu sẽ đi.”
Cô vừa khóc vừa hướng cửa đi đến, mà Giản Tư Phương cùng Lí Thi Mạn đều đi theo, nhau đi đến phòng bên ngoài.
“Vu Tâm Lăng, cô ở chỗ này chờ tôi, tôi đi lái xe lại đây.”
“Không cần, Lí tiểu thư, cám ơn cô, nhưng tôi muốn tự mình đi về.” Cô rất muốn đi tìm một góc, sau đó khóc thật lớn một hồi.
“Vẫn là bác báo lái xe đưa con trở về?” Giản Tư Phương cũng khóc theo.
“Ô, không cần, cám ơn mọi người, cháu đi về trước, gặp lại.”
Nhìn cô ấy khóc rời đi, Lí Thi Mạn đi đến một bên, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Hạ Tuấn Bình, nói cho anh ta biết, nữ hầu gái của anh ta vừa mới khóc thật sự thảm từ nhà anh ta đi ra ngoài, điện thoại kia rất nhanh mất tín hiệu, xem ra anh hẳn là sẽ lập tức chạy tới.
Nói xong điện thoại, cô quay người lại, bị người đàn ông đứng ở phía sau làm cho hoảng sợ. Là Hạ Ngươi Bình, một cậu ấm lang thang càn rỡ, tất cả mọi người đều nói anh ta như vậy
“Anh dọa người a.” Thật là, nếu ngọn đèn tối một chút nữa, cô sẽ nghĩ đến đấy là ma.
“Cô làm chuyện gì xấu sao? Thoạt nhìn bộ dáng có điểm chột dạ.”
Người đàn ông này rốt cuộc đang nói cái gì? “Tôi nào có làm chuyện gì xấu, nếu không phải có anh cùng ma giống nhau đi đến sau lưng người khác không một tiếng động, tôi sẽ bị dọa nhảy dựng sao?” Nghĩ muốn cùng cô đấu, cánh cửa đều không có, cũng không đi hỏi thăm xem ngoại hiệu của Lí Thi Mạn cô, là nữ nhân siêu cấp dã man.
“Vì cái gì lại gọi điện thoại cho Hạ Tuấn Bình, cô không phải rất muốn gả cho anh ta sao?”
“Ai muốn gả cho anh ta, Đại tiểu thư bây giờ còn không muốn lập gia đình.”
“Vậy cô không nghĩ muốn gả cho Hạ Tuấn Bình.”
“Vô nghĩa.” Hạ Ngươi Bình ngang ngược chỗ nào, bất quá chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi
“Không muốn gả, cho nên mật báo cho tạp chí, nói Hạ Tuấn Bình có kết giao thân mật với học muội đã mười năm, có thể còn đem tư liệu điều tra của mình, đều kính tặng hết, tôi không có nói sai chứ?” Hạ Ngươi Bình cười khẽ, tiếng cười tự tin lại tiêu sái.
Lí Thi Mạn kinh hãi không thôi, cô muốn nhìn rõ dụng ý của người đàn ông này, nhưng hai con ngươi này so với bóng đêm còn đen hơn, căn bản không thể nào dò xét: “Anh rốt cuộc đang nói cái gì? Tôi nói cho anh biết, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói lại không thể nói linh tinh.”
“Thực thật có lỗi, tôi chưa bao giờ ăn cơm bậy bạ, hơn nữa tôi ưa ăn cơm Tây.”
“Không tốt.” Đều khi nào thì, vừa nói lại vừa cười lạnh.
“Thì ra cô biết là tôi đang chê cười, chúng ta đây vẫn còn có điểm ăn ý.” Hạ Ngươi Bình nhìn người phụ nữ này biểu tình kích động lại ra vẻ bình tĩnh trước mắt. Nói thật, cô chẳng những bộ dạng rất được, hơn nữa, còn rất thú vị.
“Hạ Ngươi Bình, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng nói lung tung.”
“Tôi cũng không có nói lung tung, tôi chính là có căn cứ.”
Lí Thi Mạn cảm thấy tim mình đập thật sự mau.
“Cô biết không? Tôi vẫn cảm thấy được bài báo kia viết rất thú vị, phóng viên có thể thật sự rất nhàn rỗi, mới điều tra ngay cả tổ tông mười tám đời của Vu Tâm Lăng đều rõ ràng như thế, lại đến, điều cười hay nhất là tiêu đề.” Anh ta nhếch miệng cười: “Trên tấm ảnh chụp kia nhân vật cũng chỉ có ba người, tiêu đề cũng kiên quyết viết thậ to, giống như viết cái gì mà vợ chưa cưới đau lòng lúc sau thương tâm muốn ૮ɦếƭ, tôi nhớ rõ vài từ đặc biệt kia.”
Lí Thi Mạn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đúng vậy, là cô đi tìm bạn bè giúp đỡ việc này, tư liệu của Vu Tâm lăng cũng là do cô cung cấp, điều kiện duy nhất chính là muốn đem chuyện cô ủy khuất thực sự viết, dụng ý chính là muốn cho sau khi cha nhìn đến, một mạch hủy bỏ đám hỏi.
Anh ta rốt cuộc là làm sao mà biết được?
Nghe anh nói chỉ nhìn đến ảnh chụp? Người này không phải dùng từ càn rỡ để hình dung, căn bản là cái gì ma, xin người ghét quỷ!
“Anh muốn thế nào?”
“Hẳn là tôi nên hỏi cô phải làm như thế nào mới đúng chứ, có phải nên ngăn chặn miệng của tôi hay không, không cho tôi đi nói linh tinh khắp nơi?”
“Được, anh muốn bao nhiêu tiền?”
Cô vừa mới nói xong, bỗng dưng bị Hạ Ngươi Bình kéo qua: “Tôi dạy cho cô, ngăn chặn miệng một người, là không cần đến tiền, một nụ hôn là đủ rồi.” Anh cúi xuống phủ hôn lên đôi môi thoạt nhìn vô cùng cá tính cùng mê người kia
Lí Thi Mạn như thế nào cũng không nghĩ tới anh lại có thể hôn cô, hơn nữa ngay cả đầu lưỡi đều xâm nhập vào, căng thẳng khẩn trương, cô dùng sức đẩy anh ra, đỏ mặt tía tai mắng: “Anh cái đồ đại sắc phôi, anh có biết đây là nụ hôn đầu tiên của tôi hay không!” Vừa nói xong, cô lập tức hối hận, mặt càng đỏ hơn.
“Nụ hôn đầu tiên? Không thể nào, lớn như vậy mới nụ hôn đầu tiên?” Hạ Ngươi Bình rất kinh ngạc.
“Ai cần anh lo!” Được tiện nghi còn khoe mẽ: “Tóm lại, anh cũng đã hôn, anh không được đem chuyện kia nói ra.”
Nói xong, một khắc cô cùng không muốn ở lại nổi giận đùng đùng rời đi. Sau khi trở về, cô nhất định sẽ phải hướng chỗ ở của anh ta vẩy muối lên.
Về phần cái hôn kia, coi như là bị quỷ hôn đến, quên đi.
Lần sau mà cô gặp lại anh, cô nhất định sẽ cho anh đẹp mặt.
Sau khi rời khỏi Hạ gia, Vu Tâm Lăng vừa đi vừa khóc, cô không biết là vì mình bị buộc phải rời khỏi Hạ Tuấn Bình, hay là đau lòng anhvì cô mà bị đuổi ra khỏi nhà, tóm lại, cô cảm thấy rất khổ sở.
Đi rồi không biết bao lâu, cô nghe có người ấn còi ô tô trên đường, nàng không nhìn xem ai đang bấm loạn. Người ta đều đang thương tâm muốn ૮ɦếƭ, người kia còn có tâm tình bấm còi loạn lên.
Đột nhiên tiếng nhạc chuông điện thoại trên tay nàng vang lên. Là Tuấn gọi tới.
Phải nghe sao?
Cô lung tung lau nước mắt, không muốn cho anh biết nàng đang khóc, sau đó ấn nút nghe máy
“A lô, Tuấn, anh tan ca rồi a?”
“Em nhìn về phía bên trái xem.”
Anh ở trong này sao? Cô khẩn trương quay đầu lại. Ngã tư đường có mấy người, nhưng không thấy Tuấn, như vậy anh muốn cô xem cái gì nha? Vừa rồi cô còn nghĩ anh đang ở đây.
“Ngu ngốc, trái phải đều không phân biệt rõ ràng, em xem chính là bên phải, hiện tại hướng bên trái xem.”
Cô xem sai hướng? Vu tâm lăng lần này nhìn về phía bên trái đường, cửa kính xe đánh xuống, sau đó cô nhìn thấy Hạ Tuấn Bình ngồi trong xe.
Anh thật sự đến đây? “Tuấn, sao anh lại ở chỗ này?”
“Nơi này không thể dừng lâu, em nhanh lên lên xe.”
“Nhưng……” Cô vừa mới nói không thể gặp lại anh.
“Muốn anh xuống xe đem em lên sao?”
Vu Tâm Lăng đóng di động, đi qua mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
“Tuấn, sao anh biết em ở nơi này?” Trùng hợp gặp được sao? nhưng anh không phải nói đợt này công việc rất nhiều chuyện bận rộn, mỗi ngày đều phải tăng ca sao?
“Lí Thi Mạn gọi điện thoại cho anh, nói em đi gặp cha mẹ nói chuyện.”
“Lí tiểu thư gọi điện thoại cho anh?” Cô ấy không phải vì Tuấn Bình mà chạy tới tìm cô nói chuyện hay sao? Chẳng lẽ không đúng?
“Làm gì mà kinh ngạc như vậy? Muốn chúng ta kết hôn chính là cha mẹ hai bên, anh cùng cô ta, cả hai cũng không thích đối phương, cũng không muốn kết hôn cùng đối phương.” Ngày đó ở N.T anh đã biết, anh thậm chí hoài nghi chuyện lên báo đó có liên quan với cô ta.
Bất quá sau anh lại không có điều tra, dù sao anh đã quyết định cự tuyệt hôn sự, chuyện xấu lên báo kia có liên quan đến cô ta hay không, một chút cũng không ảnh hưởng.
“Vậy cô ấy vì sao lại đến tìm em?” Mãi cho đến cuối cùng, cô cũng không biết Lí Thi Mạn vì sao tìm đến cô.
“Em không cần phải nghĩ nhiều, có lẽ cô ta chính là nhàm chán.”
“Phải không?” Thì ra Lí tiểu thư không thích Tuấn, cũng không muốn gả cho anh, cho nên mới gọi điện thoại cho cô, như vậy lần sau nhìn thấy cô ấy, hẳn là phải nói cảm ơn cô ấy.
“Anh muốn biết cha đã nói với em những gì.” Tuy rằng anh không có ở đây, nhưng Lí Thi Mạn đại khái cũng nói qua, anh nghĩ hẳn là giống như lần trước cha nói với anh: “Cha anh có phải nói muốn đem anh đuổi khỏi nhà hay không, từ nay về sau anh sẽ không phải là con của ông?”
“Tuấn……” Là nàng hại anh trở nên đáng thương như vậy, cô vừa muốn khóc.
Hạ Tuấn Bình đem xe dừng ở một nơi có thể dừng: “Em không cần để ý lời cha nói, em chỉ cần anh nói với em, anh yêu em, anh muốn lấy em, muốn được ở bên cạnh em cả đời.”
“Tuấn……” Anh còn làm cho cô muốn khóc hơn: “Nhưng anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Như vậy em nguyện ý thu lưu anh sao?”
“Nhưng……”
“Em chỉ cần trả lời, có nguyện ý thu lưu ( thu nhận và giúp đỡ) anh hay không?”
“Em đương nhiên nguyện ý, Nhưng……” Nghe hiểu được lời nói tiếp theo, ngón trỏ của anh để trên môi đỏ mọng của , không cho phép cô, nói thêm gì đi nữa.
“Anh chỉ cần có em, có thể ở một chỗ cùng em, như vậy là đủ rồi.” Hạ Tuấn Bình vươn tay: “Đến đây, lại đây một chút, ôm một cái.”
Vẻ mặt của anh rất ôn nhu, Vu Tâm Lăng nhìn xem đều mê say, cô đi đến bên cạnh, cùng anh thâm tình ôm, hai người cũng không nói gì nữa, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nhau.
“Chờ một chút anh lái xe đưa em trở về.”
“Vâng.”
“Anh nghĩ thuận tiện đi chính thức hỏi thăm bác gái.”
“Vâng.”
Về sau cô đều đã nghe anh, sau đó càng yêu thương anh thêm.
Trương Anh Tuyết nhìn thấy Hạ Tuấn bình đột nhiên tới chơi, vô cùng kinh ngạc. Như thế nào, anh ta còn chưa buông tha sao?
“Bác gái, thật có lỗi, cháu cùng Tâm Lăng đã kết giao mười năm, hiện tại mới đến thăm hỏi bác, thật sự rất xin lỗi.”
Ánh mắt của bà ở mười ngón tay của bọn họ đang đan vào nhau. Bọn họ không phải quyết định phải……
“Cháu hôm nay đến, là muốn thỉnh cầu bác đáp ứng hôn sự của cháu và Tâm lăng, cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của cháu.”
“Hai đứa muốn kết hôn?” Bà có nghĩ đến mục đích hôm nay Hạ Tuấn Bình đến, nhưng không nghĩ tới anh thật đúng là mở miệng.
“Nhưng không phải anh sẽ cùng thiên kim tiểu thư gì kết hôn sao?”
“Đó là tạp chí viết bậy bạ, trên thực tế, ngay từ đầu cháu đã không đáp ứng hôn sự.”
” nh thật sự muốn kết hôn với Lăng Lăng nhà chúng tôi?”
“Đúng, cháu yêu cô ấy, mười năm nay chỉ yêu một mình cô ấy, về sau cũng sẽ chỉ yêu cô ấy thôi”.
Hạ Tuấn Bình cùng Vu Tâm Lăng thâm tình nhìn nhau, sau đó nở nụ cười.
Trương Anh Tuyết nhìn ra được bọn họ là thực tình yêu nhau, trên thực tế ngày đó ở bệnh viện, bà đã biết.
Bà phải phản đối sao? Không, nhìn thấy hai người yêu nhau như vậy, bà không nên nói lời phản đối, bà đã từng nghĩ tới, con gái có thể được người đàn ông xuất sắc như vật yêu, là chuyện thực may mắn, đặc biệt người đàn ông này đối với con gái mình tình cảm rất sâu.
Nhưng cho dù bà đáp ứng tốt lắm, thì người nhà của anh ta thì sao?
“Hai đứa nói muốn kết hôn, nhưng người nhà của anh thì sao, bọn họ…… Sẽ không phản đối sao?” Dù sao kết hôn không phải chuyện của hai người.
“Hôm nào cháu sẽ sắp xếp mẹ cháu đến gặp mặt bác gái.”
“Mẹ, mẹ là đáp ứng con cùng tuấn bình kết hôn sao?” Vu tâm lăng rất sợ mẹ tiếp tục phản đối chuyện này, nên khi nhìn thấy thái độ tự hồ mềm mại của bà thì cảm thấy rất vui vẻ.
“Không đáp ứng được không? Con đã muốn đem nó ôm chặt như vậy.” Nhìn thấy bộ dạng con gái ỷ vào anh ta, có thể thấy được bình thương anh ta yêu thương nó như thế nào, hết thảy chính là tự nhiên tốt đẹp như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Tâm Lăng đỏ bừng: “Mẹ, sao mẹ lại làm con xấu hổ như vậy.” Cứ việc thẹn thùng, bàn tay bé nhỏ vẫn cùng bàn tay lớn nắm lấy gắt gao.
“Bác gái, cám ơn bác đã đáp ứng hôn sự của chúng cháu.”
“Cháu nhất định phải đối xử tốt với Lăng Lăng, biết không?” bà làm sao lại có thể không thích con rể như nó đâu.
Hy vọng hai người trẻ tuổi bọn họ sau khi trải qua rất nhiều chuyện, có thể đến được hạnh phúc.