Thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ trắng như tuyết của cô gái nằm trên người đàn ông, theo va chạm nhấp nhô, thở dốc dồn dập.
Ánh trăng rọi vào, chiếu sáng một đôi mắt đầy diễm tình dập dềnh sóng nước của A Nông, rất giống một yêu tinh mê hoặc người.
Đi một chuyến đến trần gian này, ςướק đi ba hồn bảy phách của anh, đoạt đi tình dục tính ái của anh, rồi quay đầu mỉm cười, để lại cho anh một thể xác rỗng tuếch, quỳ gối dưới váy nàng.
"A... Em không nổi... Không nổi nữa......"
Khoé mắt thiếu nữ rơi lệ, tựa như hoa lê dính mưa, rất chọc người thương xót.
Đôi tay Lục Thung gồng lên, đầu lưỡi chậm rãi liếm khoé mắt trên khuôn mặt phấn hồng, chỉ tiếc bị một giọt nước mắt phá hỏng, nhưng tựa hồ lại nếm thấy có vị ngọt.
Khiến cho người ta nghiện.
Nàng cấu chặt bờ vai của hắn, nước mắt rơi thành chuỗi, thân thể run bần bật vì sắp đạt cao trào, chỉ kém đúng một bước nữa.
Lục Thung cười khẽ, tiếng nói khàn khàn, giống như người say rượu thích chuyện hoang đường.
Hắn nắm chặt tay, mu bàn tay hằn rõ gân xanh, sau đó bứt ra, rời khỏi cơ thể ấm áp của A Nông.
"Ô......"
"Thung Thung......"
Hai mắt A Nông đẫm lệ ௱ôЛƓ lung cắn cằm Lục Thung, thẹn thùng cọ loạn.
Nói là cắn.
Nhưng lại giống bậm hơn. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN, chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Sợ thật sự cắn đau hắn, cho nên lấp đi hàm răng nhỏ, sức lực cạn kiệt, lại còn hơi ê ẩm, ngay cả đầu lưỡi cũng sợ chạm quá lực.
Tựa như ngậm một viên kẹo nhưng lại sợ tan mất.
Yết hầu hắn lăn lộn, mặc cho A Nông mềm yếu bậm cằm hắn, Dụς ∀ọηg dưới thân cứng rắn dựng thẳng tắp, vừa nóng lại vừa lớn, A Nông không cẩn thận ngó đến, sợ tới mức lập tức che đôi mắt lại.
"Em thật là tham ăn, A Nông."
Lục Thung ôm eo nàng, cố ý chọc chọc bắp đùi dinh dính của nàng.
Lưu manh.
A Nông mẫn cảm đến rối tinh rối mù, toàn bộ cơ thể nằm xoài trên người Lục Thung, hít hít cái mũi, muốn lấy lại niềm vui sướng của bản thân trở về.
Tay trói gà không chặt, nhưng lại ra sức đè Lục Thung xuống, giống như nữ thổ phỉ тһô Ьạᴏ.
"Anh đừng có mà cử động......"
Có làm thế nào cảm giác sung sướng vẫn không quay về, giọng mũi A Nông đã rất nặng, bắt đầu cà cưa lầm bầm lầu bầu.
"Thung Thung, anh phiền quá đi......"
"Cho không vào, làm sao bây giờ?"
"Ô, ô, eo em mỏi lắm rồi, rốt cuộc anh muốn em làm thế nào nữa?"
A Nông thật sự là tủi thân cực kỳ, chuyện trên giường, Lục Thung chưa từng để nàng lao lực dù chỉ một chút, chỉ cần phụ trách nằm hưởng thụ là được.
Nhưng hôm nay, trận này, từ lúc bắt đầu Lục Thung đã để cho nàng nằm ở trên xuất lực, sức lực đều đã dùng hết, thật vất vả muốn thành công, hắn nhẹ nhàng kéo một cái, củi kiếm ba năm thiêu một giờ.
Người xấu!!
"Nữ sinh tới mua hoa ngày đó thích anh, có phải không?"
"Ừ."
A Nông quấn chặt chăn nhỏ, dùng sức hừ một tiếng, nói: "Lần sau em sẽ không bán hoa cho cô ấy nữa."
Lục Thung bật cười, tay nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ đáng yêu của A Nông, nhìn thế nào cũng thấy nàng đáng yêu, rất muốn cắn cho một phát.
"Anh không cho em "cái kia", có phải bởi vì cô ấy phải không?"
A Nông bừng tỉnh đại ngộ, khuôn mặt đỏ rực.
"Ừ."
Lục Thung cười cười, thái độ vô vị, không phủ nhận.
Ya!!
A Nông phồng quai hàm, tựa như một con cá nóc tức giận, trên đỉnh đầu hừng hực muốn bốc cả lửa.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nàng lộc cộc bò từ trên người Lục Thung xuống dưới, nhìn chằm chằm vào vật kia của hắn, tập trung tinh thần, ghét bỏ dò đầu lưỡi ra, liếm một cái.
"Hiz......"
Lục Thung hít hà một hơi, hiếm khi thấy hắn mất khống chế như thế.
Vì thế A Nông lại liếm lần thứ hai, chưa gì đã bị Lục Thung một phát túm qua, mặt hắn căng đét, dạng rộng đôi chân thon dài của nàng ra hai bên, cắm phập vào.
"A......"
Lần này đổi thành A Nông.
Nàng vừa sướng lại vừa trướng, cắn môi dưới, mắt rưng rưng nước.
Động tác của người đàn ông nóng như lửa, lại lạnh như băng, hắn hỏi: "Ai dạy em?"
A Nông thực sự có chút chịu không nổi, thở dốc cực kỳ nhanh, thật cẩn thận lén lui về sau một ít. Hắn xông vào cực kỳ sâu, giống như muốn thúc đến tận cổ họng nàng, có một loại cảm giác hít thở không.
"Em... Vu Nghi dạy... Dạy em......"
Nghe vậy, Lục Thung lập tức dịu dàng đi không ít, ít nhất không phải nhìn người đàn ông khác học, vậy còn được.
Đêm khuya, lọt vào tai là tiếng ՐêՈ Րỉ không ngừng, còn có tiếng mèo cái động dục kêu vang.
Đôi nam nữ trong nhà ℓàм тìин không biết mệt mỏi, nơi nơi tràn ngập hương vị tình yêu.
Nếu tận thế, anh sẽ làm gì?
Tôi sẽ cùng với người tôi yêu ℓàм тìин trắng đêm không thôi, ai cũng không thuộc về chính mình, chỉ thuộc về đối phương, mặc đêm tối ăn mòn hết thảy, chúng tôi vẫn nhiệt tình hôn môi đối phương, đến khi nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Muốn ૮ɦếƭ cũng muốn ૮ɦếƭ trên người của em.
Thời khắc sung sướng vui vẻ nhất sinh mệnh sẽ dừng lại đúng ngày thế giới tận thế.
Bởi vì anh đang hoan ái cùng em.
Là vui mừng âи áι.
Hắn ở bên tai nàng hài hước trêu đùa, khen da thịt nàng đàn hồi thật tốt.
"Ông trời muốn trừng phạt anh."
"Sao lại vậy?"
Bởi vì mỗi ngày anh chỉ muốn cùng em làm chuyện xấu, cũng không muốn cho em đi nơi nào khác, chỉ cần ngoan ngoãn nương vào trong thân thể của anh.
Em xem.
Anh là một người xấu.
Một người xấu yêu em như mạng.