Trời đột nhiên trở lạnh, gió cũng nổi điên theo, thổi sượt trên mặt đất giống như dao nhỏ cứa vào da thịt.
Cũng là lúc động vật đi ngủ đông.
A Nông cũng muốn ngủ đông. Khi xuân hạ thì cất giữ đầy đủ lương thực vật phẩm, chờ cơn gió mùa đông đầu tiên thổi đến, liền lập tức trốn vào huyệt động, ai cũng không lôi ra được.
Nhưng nàng không phải động vật, mà là con người.
Thật là tiếc nuối, A Nông thở dài, miên man suy nghĩ, rồi tiếp tục ăn cháo.
"Thung Thung."
Nàng nuốt xuống một muỗng cháo đặc sệt, không quá nóng cũng không bị lạnh, ăn rất ngon: "Mấy ngày nay mí mắt em giật kinh khủng, có phải vận đào hoa sắp đến đúng không?"
Nàng hỏi chân thành, Lục Thung cũng đáp rất chân thành.
"A Miêu chỉ yêu mỗi mèo cái, em chịu ૮ɦếƭ tâm đi."
A Miêu ngồi xổm dưới chân Lục Thung, meo meo phụ họa. Nếu mèo cái có để lại dấu hôn môi, nó rất muốn triển lãm gương mặt đầy kiêu ngạo với hai người một lát.
A Nông dùng ngón tay ấn xuống mí mắt, cảm giác nó vẫn giật thình thịch không ngừng, bỗng nhiên nhớ tới nữ sinh mua hoa.
"Thung Thung, em cảm thấy hai nữ sinh ngày đó tới mua hoa hình như có quen biết em."
"Vậy vì sao lại muốn làm bộ không quen biết em?"
"Là ai? Vì sao vậy?"
Thanh âm nàng chợt trở nên thấp hèn, A Nông quấy cháo trong chén.
"Có phải em không được người khác thích lắm đúng không?"
"Khiến anh thích là đủ rồi."
Lục Thung dùng khăn giấy lau khóe miệng, chân dài sải một bước, đã ngồi vào bên người A Nông, múc một muỗng cháo, đút tận miệng cho nàng.
A Nông theo bản năng há mồm, mới phát hiện cháo đã sắp lạnh.
"Em tự mình ăn được mà."
Nàng muốn ςướק lại cái muỗng, nhưng bị Lục Thung né đi, ngay cả cái chén cũng bị đoạt mất, đút cho A Nông từng muỗng từng muỗng một.
Hôm nay ánh mắt trời còn chưa chịu ló dạng, sương mù mênh ௱ôЛƓ, trông mà xám xịt.
Nhưng A Nông lại có cảm giác năm tháng khá tốt đẹp.
Nàng rũ mắt, nhìn chằm chằm ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Lục Thung, không biết vì sao lại nuốt nuốt nước miếng.
Vừa nhấc mắt liền đối diện với biểu tình cười như không cười của hắn, mắt đen híp lại.
"Làm sao? Anh có thể xin nghỉ."
Hắn nhẹ buông một câu, A Nông lập tức mềm hết chân.
Có đôi khi Lục Thung và vẻ bề ngoài đặc biệt không giống gì nhau, nhất là lúc ở trên giường, nói cái gì đều có thể làm được cái đó, hung ác nhưng thâm tình.
Giống như hiện tại, A Nông rất tin tưởng hắn nói được làm được.
Vì thế, A Nông đỏ mặt nói ra mấy lời lẽ chính đáng để từ chối cái yêu cầu vô lý biến thái đó.
Lục Thung rất tiếc nuối, lần nữa hỏi A Nông có cần suy xét lại hay không.
A Nông: "......"
Không cần.
Lục Thung đi bệnh viện.
Hôm nay A Nông không cần đến cửa hàng bán hoa, chị chủ cửa hàng đi kiểm tra thai sản, tiện cho A Nông xả hơi luôn một ngày.
Làm gì bây giờ.
Tắm cho A Miêu mới được chốc lát, kết quả lại làm cho chính mình một thân ướt nhẹp, nhoáng một cái, A Miêu đã chạy mất.
Thật là thất bại.
Ánh mặt trời rọi vào ấm áp hẳn, A Nông đắp chăn, thiu thiu ngủ trên sô pha.
Mí mắt vẫn giật thình thịch, A Nông thở dài, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà.
Nhớ Thung Thung.
Nàng chỉ có mỗi mình hắn.
Cho nên, cực kỳ nhớ.
*
Khi Trần Ngọc đến tìm Lục Thung, hắn đang viết bệnh án trong phòng khám bệnh.
Không có người bệnh, Lục Thung đã xin nghỉ nửa ngày, thật là đáng tiếc, không thể dùng để ℓàм тìин với A Nông.
Hắn biết Trần Ngọc sẽ đến tìm hắn, là do gấp không chờ nổi, muốn tới nói với hắn vài việc, thỏa mãn cái tâm hiếu thắng bị đả kích của cô ta.
"Em có quen Chu Nông, cậu ta là bạn học đại học với em."
Vẫn là cô ta nhịn không được mở miệng trước, nhìn đến phong thái ổn trọng nắm chắc thắng lợi của người đàn ông, Trần Ngọc vừa hận vừa yêu.
"Ngày hôm qua ở cửa hàng bán hoa, anh đã nhìn ra em quen cậu ta đúng không?"
"Ừ."
"Vậy vì sao anh không hỏi gì em?"
Lục Thung cười, mặt mày hài hước, như là nghe được câu chuyện cực kỳ buồn cười.
Trần Ngọc bỗng nhiên cảm thấy tâm tư của mình bị hắn nhìn thấu, nhưng hắn lại không nói ra, muốn nhìn cô ta xấu mặt.
"Hỏi, rồi sau đó thì sao?"
"Cùng cô ở bên nhau?"
Hắn hỏi lại với một thái độ châm chọc.
Lại là dáng vẻ này.
Trần Ngọc nhắm mắt, nỗ lực ức chế cơn tức giận trong người, không muốn biểu hiện mình giống mấy cô gái chỉ biết la lối khóc lóc.
"Cậu ta và bạn trai cũ của em rất không trong sáng, còn cùng mấy người đàn ông khác câu tam đáp tứ. Anh biết không? Nhà cậu ta còn có một người cha kế nát rượu, anh cảm thấy gia đình của anh sẽ đồng ý cậu ta không?"
Lục Thung gật gật đầu, dùng tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười, khiến người khác sinh ra ảo giác có thể thân cận.
"Còn nữa không?"
Hắn hỏi.
Trong đầu Trần Ngọc bỗng nhiên hiện ra ánh mắt cầu cứu ngày đó của Chu Nông, trong lòng sợ hãi, tay cũng theo đó run lên.
"Chỉ vậy thôi, không còn?"
"Không còn."
Lục Thung gật đầu, đứng dậy khóa trái cửa, kéo màn xuống, sau đó cởi từng cái từng cái cúc một trên chiếc áo blouse trắng.
Đôi mắt Trần Ngọc trừng rất lớn, lắp bắp hỏi Lục Thung muốn gì.
Nhưng cũng không chờ được cái câu mong muốn kia, "Làm em".
Không xứng.
Nói ra ngại dơ.
Người đàn ông mặc trong người một cái áo len trắng, vóc dáng hắn cao ráo, tỉ lệ lại chuẩn, mặc vào trông rất đẹp, tỏa ra phong thái chi lan ngọc thụ tốt đẹp, là A Nông mua cho hắn.
Nghĩ vậy, hắn nhíu mày.
Sợ làm dơ.
Từ trên bàn chọn lấy một con dao giải phẫu, Lục Thung hơi hơi khom người, trong lòng càng thêm ghê tởm, một đầu ngón tay cũng không muốn chạm vào Trần Ngọc.
Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống sự ghê tởm dâng trào, Ϧóþ mặt nàng, dao phẫu thuật lạnh tanh dán trên gương mặt ấy.
Cười dịu dàng mà đa tình, dường như đã cùng cô ta yêu nhau nhiều năm.
"Hiện tại, đến lượt tôi."