Thế giới này có thứ gì thuộc về hắn?
Không có, Lục Thung nghĩ vậy.
Chi bằng, từ lúc bắt đầu liền không cần có là được.
Bởi vì, những thứ vốn không thuộc về hắn, rồi cũng sẽ tự động rời đi.
Sáng sớm 6 giờ rưỡi, Lục Thung nằm giữa nơi ánh sáng hắt đến, mở mắt ra liền ngửi thấy mùi cháo gạo nếp, nên xuống giường ra khỏi phòng ngủ.
Trên bàn cơm đã bày sẵn cháo và đồ ăn sáng khác, vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Cô gái nhỏ ngồi xổm nơi ban công. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy mặt mày trơn láng như ngọc, dưới ánh mặt trời tựa hồ còn phát ra ánh sáng.
Nàng giống như chồi non đầu tiên nảy mầm vào mùa xuân, màu xanh nhạt, non nớt lại mỹ lệ, làm người ta không thể dời tầm mắt.
Đôi mắt đen của Lục Thung vẫn còn chút nhập nhèm buồn ngủ, nhìn chằm chằm thiếu nữ đến ngây người, tựa như bị hấp dẫn, không tự giác muốn chạy qua đó.
Nhưng khi đã bước được hai bước, liền dừng một chút, rồi dừng lại.
A Nông nghiêng người thoáng nhìn người đàn ông, đứng lên, cùng hắn chào hỏi.
Má lúm đồng tiền nhợt nhạt, bên tai hồng hồng, đáng yêu giống hệt một con thú nhỏ.
Lục Thung cũng cười, không còn dáng vẻ lúc nãy nữa. Trong mắt thanh minh, vẫn như cũ dịu dàng khách sáo và lễ phép.
Trên bàn cơm, Lục Thung ăn một muỗng cháo trắng. Mùi vị này thật sự không có gì để chê bai, làm hắn có chút ngoài ý muốn.
"Cô biết nấu cơm?"
A Nông cào cào tóc đen, nói: "A Nông cũng không biết, hẳn là biết ạ."
Đoán rằng, trước kia chắc cũng thường xuyên làm.
Cơm nước xong, Lục Thung ngăn không cho thiếu nữ vào phòng bếp rửa chén, đuổi nàng ra phòng khách, có chút giống bộ dáng người lớn nói chuyện.
"A Nông, cô không thể ở mãi chỗ này của tôi được."
A Nông lại lộ ra bộ dáng khi vừa mới tỉnh lại, sợ hãi giống một đứa bé.
Nàng muốn giữ chặt tay người đàn ông, lại bị hắn nhẹ nhàng né tránh, tay cứ thế rơi vào khoảng không.
Trái lại người đàn ông vẫn cười dịu dàng vẫn xa cách như trước. Khóe môi cong lên gãi đúng chỗ ngứa, giống như đã dày công tính toán qua.
Ai cũng không nhìn ra, hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
"Chỗ này của tôi cũng không phải chỗ thu nhận người, cô cần phải đi thôi."
A Nông vẫn không từ bỏ, bắt không được tay, liền bắt lấy tay áo của Lục Thung, ánh mắt khẩn thiết lại nhút nhát: "Nhưng em chỉ biết một mình anh..."
Ai cũng không nhớ rõ, ai cũng không quen biết.
Chỉ biết mỗi Thung Thung, từ lúc tỉnh lại đã cười với em, chăm chút vết trầy da của em, cho em ngủ cùng Thung Thung.
"Nhưng mà..." Lục Thung dễ như trở bàn tay tránh xa thiếu nữ, vuốt phẳng nếp uốn mới có, cúi đầu, âm thanh vừa bình vừa ổn, nói chuyện kiểu không liên quan đến mình.
"Tôi không quen cô."
A Miêu không biết từ chỗ nào lêu lổng đã trở lại, đạp cước chạy bộ đến chính giữa hai người, liền phát giác ra bầu không khí không đúng lắm, thế nên liền ngoan ngoãn hạ thấp thân thể, trông vừa ngoan vừa hiền.
"Thung Thung..."
"Đừng có gọi tôi như vậy nữa."
Không khí một lần nữa lại đình trệ, Lục Thung ngẩng đầu, mắt đen lãnh đạm lại tối tăm, môi mỏng hơi mím, như bị cái gì chọc trúng chỗ bị thương, ngay cả ngụy trang cũng lười.
"Ngu xuẩn."
Hắn nói xong, lại nở nụ cười như lúc trước, tựa hồ lúc nãy chỉ là biểu diễn một màn biến sắc mặt.
A Miêu run bần bật......
Tên biến thái này lại muốn dọa người rồi.
Nhưng A Nông không dao động, đầu ngón tay có chút phát run, muốn động lại không động nổi.
Lục Thung liếm liếm đôi môi khô khốc, nhớ tới tối hôm qua nàng liên tục rúc vào trong lòng hắn, hệt như bảo bối nhỏ. Hắn vốn muốn đẩy ra, nhưng lại không khống chế được mà ôm người vào trong lòng.
Hắn chắc rằng lúc trước nhất định nàng đã trải qua vài chuyện rất tồi tệ. Giờ lại quên không còn một mảnh, đâm đầu hỏng mất, tuy rằng sợ hãi, nhưng lại luôn vui mừng giống như một đứa bé, đơn giản lại ngây thơ.
Không biết là phúc hay họa, nếu là phúc, thì gặp gỡ hắn liền thành họa, tương phản, cũng vẫn là họa.
Ảnh hưởng gì đến hắn?
Là phúc hay họa cũng không cần phải cứu vớt.
Trước khi ra cửa, Lục Thung lần nữa đổi băng dán khác cho A Nông, lại bị cô gái nhỏ từ chối, như thế nào cũng không chịu đổi.
Khả năng nàng cho rằng, đổi xong băng dán, chính là thật sự phải đi.
Nhiều chuyện thật.
Lục Thung vẫn cứ nhét bằng được băng dán vào trong tay A Nông, sờ sờ đầu nàng, xã giao như lúc mới gặp của người thời nay vậy.
Lục Thung đi bộ đi làm, nhà gần bệnh viện, cho nên không cần thiết phải lãng phí tiền vào chuyện di chuyển.
Đi ngang qua hàng xóm nào cũng chào hỏi hắn, có thể thấy được nhân duyên của hắn rất tốt.
Chỉ là hôm nay, thấy phía sau hắn có thêm một cái đuôi nhỏ, cứ nhắm mắt theo đuôi. Bộ dạng xinh đẹp cực kỳ, nhưng trông giống như rầu rĩ không vui.
"Bác sĩ Lục, đây là?"
Có người hỏi.
Ý cười lập tức phai nhạt trong mắt hắn, nhưng vẫn không quên lễ phép lắc đầu: "Không quen biết ạ."
Vì thế, cái đuôi nhỏ hắn không quen biết cứ một đường đi theo phía sau như vậy. Ngay khi đến nơi, rốt cuộc nàng cũng lấy hết can đảm, bắt lấy tay hắn.
Ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt tràn đầy nước mắt, lại cắn môi, không chịu để một giọt rớt xuống.
"Thung Thung, em không thể đi."
Nàng nói nàng không thể đi, chứ không phải không đi.
Đâu ra không thể đi.
Lục Thung thở dài trong lòng, muốn cười, muốn hỏi cô gái nhỏ này muốn làm chuyện lớn gì, cứu vớt thế giới à?
Hay là, coi hắn là chúa cứu thế, hoặc nữa là cứu vớt hắn.
Nhưng thân hắn đã hãm vũng bùn, chỉ kém hai bước nữa là ngã xuống huyền nhai, nhập địa ngục luân hồi, nơi nào còn có thể cứu chữa nữa.
Thôi, một đời một chuyến này, hắn cũng không có bất kỳ kỳ vọng gì.
Chung quy, hắn vẫn không thể ngoan độc hạ quyết tâm ném cái tay kia ra, lại còn móc trong túi ra một cái khăn tay sạch sẽ, vì cô gái nhỏ lau khô nước mắt.
"Đừng khóc, cô bị thương còn chưa khỏi hoàn toàn. Khóc không tốt cho thân thể đâu."
Xem đi, hắn càng ngày càng kỳ quái.
Rõ ràng muốn đuổi nàng đi, nhưng chỉ một đôi mắt kia, liền muốn đối tốt với nàng, muốn cho nàng ngừng nước mắt, ngọt ngào cười một cái với hắn.
Nơi nào có ánh mặt trời? Tất cả đều ở trong mắt nàng.
Nhưng ánh mặt trời bị mưa xối mất, oán hắn là đúng.
"Đi đi, A Nông, tôi không cần cô."
Lục Thung cầm bàn tay mảnh khảnh của thiếu nữ, cảm nhận được mạch đập của nàng dồn dập, chần chờ hai giây, liền lắc đầu, tránh khỏi tay nàng.
"Đi đi, về sau có nhớ đến tôi cũng không cần tới báo đáp tôi đâu."
Bởi vì một chút cũng không muốn gặp lại bộ dáng vui mừng hoặc đau khổ của cô, cùng tôi không liên quan gì hết.
Còn đang định nói, phía sau chợt truyền đến một giọng nữ, đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.
"Bác sĩ Lục?"
Người phụ nữ một thân váy vàng, làn da trắng nõn, tư thái ưu nhã lại hào phóng.
Thứ duy nhất không ưu nhã lắm chính là cái miệng đang cắn dở miếng bánh sandwich.
"Ai dazz, hiếm khi thấy được anh đến trễ, coi như được mở mang tầm mắt."
Lục Thung hơi hơi mỉm cười, mặt mày ôn nhuận đáp: "Không khéo, cô đến trễ, tôi cũng thành quen rồi."
Nói một lời liền làm người nghe "tức nước vỡ bờ", hơn nữa chắc có thể làm tức ૮ɦếƭ người.
Vu Nghi trợn trắng mắt, đúng là sói đuôi to lợi hại, một chút tiện nghi cũng không cho ai.
Dư quang liếc thấy có cô gái trẻ đứng phía sau người đàn ông, tinh thần nhiều chuyện lập tức bốc cháy, hai bước vọt tới trước mặt A Nông, hai mắt tỏa sáng: "Em gái, em thật là xinh đẹp!"
Lời này là sự thật, Vu Nghi lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên trông thấy một em gái nhỏ xinh đẹp như vậy. Chỗ nào cũng đẹp, chỉ có vết sẹo ngay lưỡng đạo thái dương là thứ duy nhất chướng mắt.
Nhớ đến Lục Thung trước nay không dính đào hoa, mà một khi dính liền dính hẳn một đóa lớn.
A, người đàn ông này.
"Có phải bác sĩ Lục bắt nạt em không? Em cứ nói với chị, chị giúp em."
"Anh ấy không cần em......"
Lời này vừa nói ra, Vu Nghi rống ra tiếng, nội tâm cuồng loạn với mấy vở kịch cẩu huyết, lời lẽ chính đáng nói: "Xinh đẹp như vậy mà anh còn chưa hài lòng?"
Lục Thung còn không thèm đôi co, xoay người đi mất.
Vu Nghi nhìn đồng hồ, không nghĩ rằng đã đến giờ làm việc, vội viết cho A Nông số điện thoại, rồi vội vàng đi làm.
A Nông nhìn thân ảnh hai người đi xa, ánh mắt mê mang nhìn chung quanh, hết thảy đều xa lạ, nâng nâng chân, lại không biết đi về hướng nào.
Đi đâu được đây?
Nàng nhớ tới Thung Thung từng nhắc đến cục cảnh sát, vì thế một lòng hỏi đường tìm đến đó. Kết quả đến được chỗ đó, cứ một câu hỏi đã hết ba câu không biết, liền bị người ta hung dữ quăng 乃út.
"Bị gì vậy? Lớn lên đẹp thì có thể chơi đùa người khác sao? Đi đi đi! Đi mau!"
A Nông ra khỏi cục cảnh sát, lại tìm không thấy con đường đã đi qua.
Nàng bấu chặt lòng bàn tay, chậm rãi đi về phía trước thì đến một quảng trường, nơi đó có rất nhiều cha mẹ đang bồi con nhỏ vui chơi.
A Nông một người ngơ ngác đứng ở nơi đó rất chướng mắt, thỉnh thoảng có bạn nhỏ ᴆụng vào nàng, cười hì hì nói xin lỗi xong lại chạy ra chơi tiếp.
Trên đường, đi ngang qua một cái gương lớn.
A Nông nhìn thiếu nữ trong gương, bộ dáng này thì nàng khá quen, tóc tai hỗn độn, nguyên cái trán đều là mồ hôi, môi không có chút huyết sắc, chật vật cực kỳ.
Giống như một đóa hoa trong nhà ấm, mất đi người chăm sóc có lòng, không bao lâu liền khô héo.
"Mày là ai... Mày rốt cuộc là ai......"
Nghĩ đến mức đầu cũng đau, vẫn không nghĩ ra, A Nông chỉ vào người trong gương lầm bầm lầu bầu, hốc mắt đỏ một vòng, nhưng không có khóc.
Bả vai bỗng nhiên bị người ta ᴆụng phải, A Nông đứng không vững, lập tức ngã trên mặt đất, lòng bàn tay bị ma sát một mảng, đau đớn nóng rát.
Băng dán trong tay cũng không thấy, A Nông cố đứng lên đi xung quanh tìm băng dán.
Một dì tốt bụng thấy A Nông đi tìm băng dán, liền ngồi xổm xuống giúp nàng tìm nhặt về, rồi giao vào tay nàng, hỏi: "Cô gái trẻ, cháu bị làm sao vậy?"
A Nông không nói lời nào, chỉ biết gắt gao nắm chặt cái băng dán đã bẩn kia, giấu kĩ trong lòng.
Nàng chậm rãi mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy băng dán bị làm cho bẩn, ngay cả hình trái tim nho nhỏ ở mặt trên cũng bị dẫm cho không còn hình dáng.
Nàng mở băng dán ra, dán lên miệng vết thương trong lòng bàn tay.
Dì kia thấy vậy, vội khuyên can: "Băng dán này bẩn rồi, có vi khuẩn đó, không thể dán nữa."
Đầu ngón tay dừng trên hình trái tim, cô gái nhỏ nức nở hai tiếng, đột nhiên thất thanh khóc rống lên.
Ở một nơi xa lạ, quanh mình tất cả đều là người xa lạ, ngay cả chính nàng cũng xa lạ.
Thời điểm tỉnh lại nàng không khóc, thời điểm Thung Thung nói không cần nàng, nàng không khóc, thời điểm bị va phải cũng không khóc, nhưng giờ phút này lại khóc như mưa.
Thung Thung nói, băng dán có tình yêu, dán lên liền không đau nữa.
Nhưng mà, đau quá.
Thung Thung, A Nông đau quá.