Á Nô - Chương 244

Tác giả: Khương Đường

Chương 244: Phiên ngoại 3: Ngủ cùng nhau

Thẩm Ngọc há miệng, không biết phải mắng hắn như thế nào nữa.
Quân Huyền Kiêu đưa đầu lại gần, nhìn chằm chằm bụng Thẩm Ngọc tựa như đang tìm tòi nghiên cứu, như kiểu muốn nhìn xuyên thấu toàn bộ cơ thể Thẩm Ngọc.
"Để cho....để cho ta nhìn một chút..."
Quân Huyền Kiêu nuốt nước miếng, đưa tay qua thăm dò, lần đầu tiên hắn có dáng vẻ khẩn trương như vậy.
"Tránh ra." Thẩm Ngọc đánh vào tay hắn một cái, "Sao ai cũng muốn nhìn hết vậy? Ném ૮ɦếƭ người rồi, coi ta thành khỉ diễn xiếc hả?"
"Còn ai muốn xem nữa?" Quân Huyền Kiêu buột miệng hỏi.
"Đương nhiên là cái tên Hồng Liên thích tham gia náo nhiệt kia rồi."
Thẩm Ngọc chu môi, cũng biết Hồng Liên là một người không kín miệng, chẳng giấu được chuyện gì.
"Hắn nhìn làm gì? Có liên quan gì đến hắn." Quân Huyền Kiêu ưỡn иgự¢ nói, "Nhưng ta thì lại không giống, ta là cha của đứa nhỏ nha! Đương nhiên là phải nhìn..."
Khóe miệng Thẩm Ngọc co rút, che mặt nói: "Cũng không phải chuyện vẻ vang gì, có gì hay mà nhìn chứ?"
"Đâu chỉ là vẻ vang, đây quả thực là rạng rỡ tổ tông đó! Không ngờ phần mộ tổ tiên của lão quân gia cũng được sáng chói rực rỡ như thế."
Quân Huyền Kiêu cười ha ha không ngừng, quấn lấy Thẩm Ngọc muốn nhìn, Thẩm Ngọc không chịu được hắn mặt dày bám riết không buông, cuối cùng chấp thuận.
Quân Huyền Kiêu xoa xoa tay, làm ấm bàn tay của hắn mới đặt lên, lực đạo vô cùng nhẹ nhàng, tựa như rất sợ ᴆụng Thẩm Ngọc bị thương.
Cảm nhận một hồi, trên mặt Quân Huyền Kiêu xuất hiện vẻ sáng tỏ, Thẩm Ngọc cũng không biết hắn sáng tỏ cái quỷ gì.
Sau đó tay Quân Huyền Kiêu đưa vào trong y phục của Thẩm Ngọc, bàn tay hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng trắng mịn của y.
"Xong chưa?" Thẩm Ngọc không kiên nhẫn.
"Để ta nghe chút."
Quân Huyền Kiêu cúi người, nghiêng tai dán vào bụng Thẩm Ngọc, lắng nghe một cách say sưa, thỉnh thoảng còn gật đầu chân mày giãn ra.
Thẩm Ngọc không nói nên lời, đẩy đầu hắn ra.
"Ấy! Ta con chưa nghe xong mà."
"Ngươi nghe được cái gì rồi?" Thẩm Ngọc khó hiểu.
"Nghe được hài nhi của hai ta đang nói chuyện." Quân Huyền Kiêu nghiêm túc nói, "Có vẻ là đang gọi cha đó!" (ông Kiêu sướng quá bị ảo tưởng rồi =))))
Mặt Thẩm Ngọc tối sầm lại, nói: "Đó là bụng ta ùng ục kêu đói! Mới có hơn hai tháng sao có thể nói chuyện trong bụng được, vậy ta ta mang thai chính là thần tiên rồi?"
"Hmm... Ta nào có biết, ta lại chưa từng sinh con." Quân Huyền Kiêu gãi gãi đầu, "Không phải ngươi đói sao? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi! Nhất định là con của chúng ta muốn ăn rồi."
"Ngươi lo nó đói bụng hay là lo cho ta?"
Thẩm Ngọc không vui lẩm bẩm một câu, bình thường đối xử với y cũng chưa thấy hắn tận tâm tận lực như vậy, xem ra vẫn là cha quý nhờ con rồi.
"Đương nhiên là lo cho ngươi rồi! Ngọc Nhi, ngươi thật tốt!"
Quân Huyền Kiêu nâng mặt Thẩm Ngọc, hung hăng hôn một cái, hút đến nỗi vang lên "bẹp" một tiếng, sau đó cười ha ha chạy đi sai người chuẩn bị thức ăn, Quân Huyền Kiêu tự mình bưng đến trước mặt Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc nhìn một đống đồ bổ, bên trong dĩ nhiên không thể thiếu các loại dược liệu dưỡng thai, nhưng Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn liền cảm thấy không có khẩu vị.
"Ta vẫn muốn ăn chua, lấy túi mơ muối ta mua kia, còn cả bánh táo chua đưa cho ta."
"Không được." Quân Huyền Kiêu nghiêm khắc nói, "Những đồ ăn vặt kia quá chua, ăn nhiều quá sẽ hại bao tử."
"Sao trước kia không thấy ngươi nói như vậy?" Thẩm Ngọc cãi lại.
"Không phải bây giờ đang có hai sinh mệnh ở trên tay ngươi sao, dĩ nhiên là không thể tùy tiện."
Quân Huyền Kiêu bưng lên một chén canh gà ngân nhĩ, múc một muỗng, đưa tới bên miệng Thẩm Ngọc.
"Để ta tự ăn."
Quả thực Thẩm Ngọc đói lắm rồi, trực tiếp húp canh xuôi theo miệng chén.
Cũng không biết là có phải thật sự liên quan đến việc bụng y bắt đầu trở nên lớn hơn hay không, trước kia đều buồn nôn đến lợi hại, khẩu vị không tốt, chỉ muốn ăn đồ chua, hôm nay lại giống như quỷ đói đầu thai, mặc dù khẩu vị chưa khôi phục, nhưng bụng đã không chống cự nữa.
Ăn liền một lúc ba chén dược thiện tẩm bổ, Thẩm Ngọc mới hơi có cảm giác no bụng, đương nhiên sau khi ăn các thứ xong bụng của Thẩm Ngọc lớn hơn một vòng, y vuốt vuốt cái bụng để tiêu thực.
Ăn no rồi cơn buồn ngủ liền ập tới, giờ cũng không còn sớm, Thẩm Ngọc ngáp một cái, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Quân Huyền Kiêu thì tinh thần phấn chấn, hai mắt tinh anh thần thái rạng rỡ, ở một bên nhìn Thẩm Ngọc, thỉnh thoảng còn ân cần hỏi han.
"Ngươi đừng quấy rầy ta, buồn ngủ quá..."
"Ngươi mới ăn xong, phải xuống giường đi lại trước đã."
Bản thân Quân Huyền Kiêu chưa bao giờ chịu khó như vậy, hắn gần như là lấy ra tất cả các phương thức dưỡng sinh mà mình biết.
"Hài nhi của ngươi buồn ngủ rồi!"
Thẩm Ngọc biết làm sao để nắm lấy điểm yếu của hắn, quả nhiên Quân Huyền Kiêu im miệng, Thẩm Ngọc nhắm mắt một lúc, mở mắt ra thấy hắn ngồi ở mép giường, cuối cùng cũng không đành lòng, kéo cánh tay hắn một cái.
"Ngươi lên giường ngủ đi."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc mời Quân Huyền Kiêu ngủ cùng, bình thường đuổi hắn còn chưa kịp.
Quân Huyền Kiêu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không được, ta trông nom ngươi."
"Ngươi trông thì có tác dụng gì hả?" Thẩm Ngọc ghét bỏ nói.
"Ta sợ ngủ bên cạnh ngươi, sức lực tay chân quá lớn, sẽ làm ngươi bị thương." Quân Huyền Kiêu ngồi bất động.
"Hài nhi của ngươi bảo ngươi ngủ cùng nó!"
Thẩm Ngọc sử dụng sát chiêu, cuối cùng cũng gọi được Quân Huyền Kiêu lên giường, Quân Huyền Kiêu nằm ở mãi phía ngoài, thu tay thu chân cả người dồn lại một chỗ, dáng người lớn như vậy nhưng lại tận lực chỉ chiếm một chỗ nhỏ, toàn bộ chỗ khác đều nhường cho Thẩm Ngọc.
"Ta ngủ bên ngoài, ngươi cũng sẽ không bị rơi xuống."
Thẩm Ngọc buồn cười lại cảm thấy ấm áp gấp bội, mùa thu càng ngày càng lạnh, trên người Quân Huyền Kiêu ấm áp, Thẩm Ngọc chen đến bên người hắn, ngủ càng yên ổn.
Cả người Quân Huyền Kiêu cứng đờ không dám nhúc nhích, sức lực hắn quá lớn, có lúc nằm mơ đều là đang anh dũng Gi*t địch, khua tay một cái là có thể làm Thẩm Ngọc bị thương nhẹ, trước kia cũng không phải Thẩm Ngọc chưa từng bị hắn làm thương.
Một đêm này, Thẩm Ngọc dựa vào người hắn, Quân Huyền Kiêu cũng không dám làm bậy, nếu là ở bình thường, nhất định hắn sẽ cầu hoan sục sôi ngất trời, Thẩm Ngọc không kìm được cảm khái có cái bùa hộ mệnh này cũng có lợi đấy chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc