Chương 242: Phiên ngoại 1: Sinh mệnhQuân Huyền Kiêu cho rằng một đường đi về phương Bắc, thừa dịp Thẩm Ngọc cao hứng, có cơ hội thân mật thêm mấy lần, nhưng sự thật là thiếu chút nữa thành Phật.
Bất luận hắn năn nỉ ỉ ôi thế nào, Thẩm Ngọc cũng không để cho hắn chạm vào, Quân Huyền Kiêu nghĩ là Thẩm Ngọc đi đường mệt nhọc, thông cảm cho y thân thể yếu ớt, đến Bắc Đô sẽ tốt lên, kết quả đến Bắc Đô ba ngày rồi, ngày nào Thẩm Ngọc cũng chạy đi phủ Tướng quân, ngay cả bóng người của y cũng không thấy.
Sáng sớm hôm nay, Quân Huyền Kiêu bắt được Thẩm Ngọc đang chuẩn bị ra cửa, ôm lên giường, luồn tay vào trong y phục Thẩm Ngọc, vén y phục y vừa mới mặc xong lên.
Cả người Quân Huyền Kiêu nhào lên người Thẩm Ngọc, tuy là không đè lên người y, nhưng cũng vững vàng khóa y dưới thân.
Thẩm Ngọc đập bắp đùi và lưng hắn, nhưng bắp thịt cả người tên này rắn chắc, Thẩm Ngọc đánh chỉ thêm đau tay.
"Ngươi làm gì? Mới sáng sớm giở trò lưu manh gì đấy! Ngươi coi chừng ta một kéo đi xuống..."
Cách một lớp áo Thẩm Ngọc cắn một miếng lên иgự¢ hắn, trong miệng hàm hồ uy Hi*p.
Quân Huyền Kiêu kệ cho y cắn, mèo hoang nhỏ này miệng lưỡi càng ngày càng bén nhọn rồi, nhưng mà chút đau đớn này, chỉ có thể kích thích Dụς ∀ọηg hắn càng dâng cao, với hắn mà nói là làm tăng thêm hứng thú.
"Cây kéo nào mới đủ? Có cần phu quân tìm cho ngươi một cây 乃úa? Ngươi nhìn xem, nó cũng muốn ăn thịt rồi..."
Quân Huyền Kiêu vừa nói, vừa cầm tay Thẩm Ngọc đưa đến dưới hông hắn, để cho Thẩm Ngọc nắm lấy nó.
Thẩm Ngọc mới vừa chạm vào thứ ấm áp này liền mãnh liệt rút tay về, hai chân co lại, đầu gối đá vào hạ thân Quân Huyền Kiêu, suy cho cùng cũng là địa phương yếu ớt nhất của nam nhân, một chiêu này Thẩm Ngọc làm lần nào cũng đúng.
"Ngọc Nhi, ngươi hạ thủ không thể nhẹ một chút sao? Ngươi hận nó như vậy, muốn khiến ta tuyệt hậu sao?" Quân Huyền Kiêu nhe răng há miệng nói.
"Đương nhiên! Để cho nó suốt ngày gây họa!" Thẩm Ngọc buột miệng nói, "Dù sao ngươi cũng không tuyệt hậu được."
Quân Huyền Kiêu nghe không hiểu, chỉ vùi đầu vào cổ Thẩm Ngọc cọ tới cọ lui.
"Nhưng ngươi đã đáp ứng ta một tháng hai lần, vậy mà tháng này ngay cả một lần ngươi cũng không cho ta..."
Thẩm Ngọc bị hắn liếm cổ vài cái, ngứa đến mức đẩy đầu hắn ra.
"Ngươi muốn à?" Thẩm Ngọc hỏi.
Quân Huyền Kiêu gật đầu không ngừng: "Muốn! Muốn!"
"Mơ đẹp nhỉ, nhưng mà mơ cũng đừng có mơ!" Thẩm Ngọc vô tình phá tan ảo tưởng của hắn.
"Tại sao?"
Quân Huyền Kiêu khó hiểu.
"Không tại sao cả, ta sợ đau." Thẩm Ngọc vừa nói vừa chỉnh lại vạt áo lộn xộn.
"Vậy... vậy dùng tay cũng được mà!" Quân Huyền Kiêu nhượng bộ.
"Nếu là miệng thì càng tốt."
Thẩm Ngọc lại nhất thời cứng họng, suy nghĩ một hồi, thong thả nói: "Thật ra thì... ta bị bệnh."
"Cái gì? Bị bệnh gì? Đau chỗ nào? Nghiêm trọng không? Sao không nói sớm?! Bây giờ ta cho gọi ngay Biển Thập Tứ đến..."
Thẩm Ngọc túm lấy Quân Huyền Kiêu đang ồn ào ầm ĩ, nghiêm túc nói: "Cũng khá nghiêm trọng, không cẩn thận sẽ là một sinh mệnh."
"Không được, bây giờ ta sẽ gọi Biển Thập Tứ đến chữa trị cho ngươi." Quân Huyền Kiêu giống như con kiến bò trên chảo nóng.
"Ngươi đi một chuyến đến phủ Tướng quân cùng ta trước đã."
"Hả?" Quân Huyền Kiêu bị sự bất thường của y làm cho có chút mơ hồ.
"Nếu như không phải dọc đường ngươi đi tới đi lui không ngừng, ta sẽ không bỏ lỡ hôn sự của Tống đại ca và Hồng Liên."
"Cái này có liên quan gì đến việc bị bệnh?"
Quân Huyền Kiêu mù mờ, lại nói, rõ ràng là Thẩm Ngọc mua này mua nọ, lúc thì muốn ăn mận khô*, lúc thì mua một bọc lớn mơ muối mới làm chậm trễ, mà thôi y nói cái gì thì là cái đó đi.
*mận khô: gia ứng tử (加应子) là một loại mứt quả kiểu Mân, bắt nguồn từ vùng Hạ Chương Tuyền ở Phúc Kiến. Vị nó ngọt và rất thơm, dư vị đậm đà.
Thẩm Ngọc vừa đến phủ Tướng quân, liền gọi Hồng Liên và Biển Thập Tứ vào phòng đóng cửa lại, cũng không biết thì thầm to nhỏ cái gì, để cho Quân Huyền Kiêu và Tống Thanh đối ẩm (uống trà, uống rượu), thẳng đến trời tối.
Quân Huyền Kiêu thấy Tống Thanh sau tân hôn, mặt mày đỏ hồng, nhìn dáng vẻ liền biết trong lòng rất thỏa mãn, không nhịn được ghen tị, lại không thể mất thể diện, vừa đêm xuống đã đứng dậy muốn đi.
"Liên Nhi bọn họ đang trò chuyện thoải mái, Hoàng thượng không uống thêm mấy ly sao?"
Miệng Quân Huyền Kiêu đầy mùi rượu cất cao giọng nói: "Ngươi không biết, mấy ngày nay Ngọc Nhi bám Trẫm rất chặt, mỗi đêm đều phải lăn qua lăn lại một phen, một ngày cũng không thể rời khỏi Trẫm."
Tống Thanh thật thà cho là thật, khổ não thở dài nói: "Vì sao Hồng Liên không như vậy? Chỉ có đêm động phòng tận hứng một lần, sau đó cũng không để cho thần ngủ cùng hắn."
Quân Huyền Kiêu làm ra vẻ "Vợ ngươi không cần ngươi, nhưng vợ Trẫm cần Trẫm" dương dương đắc ý cười to mấy tiếng, vỗ vỗ bả vai Tống Thanh.
Quân Huyên Kiêu vừa nghe, thì ra cuộc sống của Tống Thanh cũng không khác hắn lắm, nhất thời cân bằng không ít.
"Ngươi như này là không biết rồi, tức phụ ý, tuy bình thường phải yêu thương, nhưng ngươi cũng không thể nuông chiều y mọi chuyện, lúc nào cần cứng rắn phải cứng rắn, không nói nữa, không nói nữa, nhất định Ngọc Nhi đang nóng lòng chờ rồi."
"Vừa hay, thần cũng đi đón Liên Nhi."
Quân Huyền Kiêu giống như người từng trải giáo huấn Tống Thanh xong, oai hùng hiên ngang bước đi, rời đi mang theo làn gió, đứng ở bên ngoài phòng của Thẩm Ngọc, thấy bên trong còn thắp đèn.
"Ngọc Nhi..."
Mới vừa kêu một tiếng, bên trong liền truyền tới tiếng la của Thẩm Ngọc: "Ngươi đừng vào."
"Khụ."
Quân Huyền Kiêu nhìn Tống Thanh một cái, gãi gãi mũi.
"Thời gian không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi." Quân Huyền Kiêu nghiêm túc, trầm giọng nói.
"Biết rồi, ngươi đi ngủ đi."
"..." Quân Huyền Kiêu kiên trì đến cùng nói, "Vậy ngươi..."
"Hôm nay ta ngủ cùng Hồng Liên và Biển Thập Tứ."
Quân Huyền Kiêu nhíu mày, một lần ngủ với hai người nam nhân?!
Nhưng mà không hiểu sao lại thấy cực kỳ yên tâm?
"Ngọc Nhi, không phải thân thể ngươi khó chịu sao? Trẫm đến chăm sóc ngươi."
"Có Biển Thái y ở đây, cần ngươi làm gì?" Thẩm Ngọc không nhịn được hô, "Ngươi mau đi đi, đừng quấy rầy ta."
Quân Huyền Kiêu bị đuổi đi, chán nản trở lại trong sân lần nữa, đưa mắt nhìn Tống Thanh, hai người không nói lời nào, gió đêm thổi một cái, có vẻ hơi lúng túng.
"Nào, uống rượu uống rượu..."