Chương 167: Ngươi cũng không nói được?Ám vệ mặc trang phục màu đen đi trong đêm, mặc dù dáng người khôi ngô, lại không lộ ra vụng về, bả vai rộng lớn, eo lưng nhỏ hẹp rắn chắc.
Thẩm Ngọc có chút cảm giác thân thuộc giống như đã từng quen biết.
"Có lẽ là trong cơn mưa đêm qua đã gặp qua thôi."
Lúc ấy Thẩm Ngọc nhìn thấy bốn ám vệ, có điều ban đêm gió lớn, làm sao y có thể thấy rõ, chỉ có một tí ấn tượng mà thôi.
Trên mặt ám vệ đeo một mặt nạ sắt màu xám đen, là một cái có hình quỷ nhe răng nanh dữ tợn.
"Vì sao hắn lại đeo mặt nạ?" Thẩm Ngọc nghi hoặc liền hỏi.
Sở Linh không chút do dự nói: "Đây là ám vệ sát thủ trong tộc bồi dưỡng, không tiện để lộ tướng mạo, hôm qua mấy người kia cũng đeo mặt nạ giống như vậy, Ngọc Nhi không thấy sao?"
"À."
Thẩm Ngọc không hỏi đến cùng, tình cảnh lúc này làm sao y có thể nhìn ra ám vệ xuất hiện từ trong rừng mưa là cái dạng gì? Nói chung là đều đeo mặt giống nhau thôi.
"Vậy khi nào chúng ta lên đường? Đệ đã không sao rồi."
Dịch quán này cách Kinh thành cũng không quá mười dặm đường đâu, rất dễ bị kẻ xấu tìm được bắt trở về, cho nên Thẩm Ngọc muốn nhanh chóng gấp rút tiếp tục lên đường.
Sở Linh suy nghĩ, nói: "Không vội, chờ đệ an dưỡng cơ thể mấy ngày đã rồi tính sau."
Thẩm Ngọc nhíu mày: "Đệ đã khỏe rồi, nhỡ đâu bị quan binh tìm được..."
"Ừm..." Sở Linh trầm ngâm nói, "Sáng nay ta đã đi thăm dò rồi, Quân Huyền Kiêu đã hạ lệnh rút quân, có lẽ là không truy bắt chúng ta nữa đâu."
"Rút quân?"
Thẩm Ngọc mở to mắt không thể tin, sau đó lại chầm chậm thở dài, trên mặt có nụ cười yếu ớt.
"Vậy thật sự quá tốt rồi, chắc là hắn không còn kiên nhẫn nữa."
Toàn thân Thẩm Ngọc đều thả lỏng một ít, thời gian có Quân Huyền Kiêu ở bên cạnh, lúc nào cơ thể y cũng căng cứng, cuối cùng ác bá cũng bị mặt lạnh của y tiêu hao hết kiên nhẫn.
Như vậy cũng tốt.
Nhưng mà... dựa theo tính cách của Quân Huyền Kiêu quấn đến ૮ɦếƭ cũng không buông, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, sao lại dễ dàng buông tha mà rút quân?
Chắc là bởi vì bức mật báo kia, bí mật u ám của hắn bị mình biết rồi, không còn mặt mũi đối diện với mình nữa.
Sở Linh thấy Thẩm Ngọc lâm vào trầm tư, hỏi: "Ngọc Nhi, cuối cùng có thể rời khỏi hắn, đệ cao hứng sao?"
"Đương nhiên."
Thẩm Ngọc buột miệng thốt ra.
"Ừ."
Sở Linh gật đầu, thầm nghĩ, cả bản thân Thẩm Ngọc cũng không phát hiện, miệng y nói cao hứng, trên mặt lại không có một tí tẹo vẻ vui mừng khi trốn chạy tìm được đường sống.
"Nào, uống chén canh gừng, xua bớt khí lạnh làm ấm người đi."
Sở Linh múc một muỗng canh gừng, đưa đến gần bên miệng Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc nhận lấy.
"Đa tạ Sở đại ca, ta tự uống được rồi."
Ừng ực mấy ngụm liền uống xong, bản thân y là người rất độc lập, rất biết làm việc, tuy là sau khi vào Vương phủ, mới có người hầu hạ, tứ chi bắt đầu trở nên chậm chạp không làm gì. Mãi cho đến sau này, gần như Quân Huyền Kiêu nuôi dưỡng y thành một người tay chân tàn phế, hận không thể tự tay đút cơm cho y, Thẩm Ngọc lại không dám cự tuyệt. Hiện tại sinh hoạt của Thẩm Ngọc bắt đầu lại một lần nữa, vậy những cái thói xấu kia phải bỏ đi.
Sở Linh thấp giọng nói: "Ngọc Nhi, thực ra đệ không cần khách khí với ta như vậy."
Thẩm Ngọc nghi hoặc, trả lời: "Ta không khách khí, là vì bản thân làm được rồi, không cần làm phiền người khác."
Nghe được từ "người khác", Sở Linh trầm mặc một lúc.
"Ta là huynh trưởng của đệ, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực chiếu cố đệ, đệ có thể thản nhiên tiếp nhận, tạ ơn tới tạ ơn lui, ngược lại là tỏ ra lạnh nhạt."
Ánh mắt Sở Linh ôn hòa mà nói, ngữ khí mang theo thân thiết của huynh trưởng, cũng không có trách cứ.
"Ta không có ý này..."
"Vậy đệ cứ tiếp nhận giống như trước đây nhận chăm sóc của Quân Huyền Kiêu vậy, không cần phải nói cảm ơn."
Chính mắt Sở Linh thấy Quân Huyền Kiêu quan tâm chăm sóc Sở Ngọc như thế nào, gần như là cưng chiều, Thẩm Ngọc cũng chưa từng nói cảm ơn, dĩ nhiên điều này chỉ có người thân thiết nhất mới được như vậy.
"Không giống cái kia...."
Thẩm Ngọc không biết nên nói như thế nào, y đối mặt với Quân Huyền Kiêu, đến cả tiếng cũng không dám bật ra, còn thường xuyên thất thần, sao mà nói cảm ơn được.
"Ừ, đúng là không giống."
Con ngươi Sở Linh hơi u ám, sau đó cười sờ đầu y, nói: "Ta biết, đệ mới quen biết ta không lâu. Ngọc Nhi, đệ nghỉ ngơi một lát cho thật tốt đi, ta đến chỗ quan trạm dịch thuê một chiếc xe ngựa, chờ đệ khôi phục, chúng ta sẽ đi."
Sở Linh khép cửa phòng lại, Thẩm Ngọc cẩn thận tỉ mỉ nghĩ một chút lời Sở Linh nói, nhưng không có manh mối.
Thẩm Ngọc không tiếp tục ngủ nữa, y mê man lâu như vậy, không còn bao nhiêu buồn ngủ, muốn đứng lên nhưng chân tay lại mềm nhũn, đành phải tựa lên gối mà ngồi.
Ngồi đến mức cả eo cũng mỏi rồi, Thẩm Ngọc mới bỗng nhiên ló đầu, nhìn về phía ám vệ đứng im không nhúc nhích ở góc phòng.
Ám vệ vẫn luôn đứng ở nơi đó, nhìn về phía Thẩm Ngọc, nếu không phải lúc hắn hô hấp Ⱡồ₦g иgự¢ hơi phập phồng Thẩm Ngọc còn cho rằng đây là một bức tượng đá điêu khắc.
Huấn luyện thật nghiêm chỉnh nha, Thẩm Ngọc nhịn không được cảm thán.
"Ngươi tên gì?"
Thẩm Ngọc cảm thấy vẫn nên chào hỏi cho tốt, dù sao an nguy cũng gửi gắm trên người hắn, ngươi ta vào sinh ra tử, thật sự chuyên nghiệp.
Với lại cả người Thẩm Ngọc cũng buồn bực, từ lúc y học nói chuyện đến nay, nói với Hồng Liên và Biển Thập Tứ nhiều nhất, có đôi khi tìm hạ nhân đầu bếp nói vài câu, về sau được phong hậu, lại không có ai dám nói chuyện với y nữa.
Bây giờ đã rời khỏi Quân Huyền Kiêu, y vẫn giữ khát vọng được giao lưu với người khác.
Ám vệ không nói gì, chắp tay đứng không nhúc nhích.
"A...ngươi không cần đứng suốt thế đâu, ngồi đi."
Thẩm Ngọc chỉ chỉ ghế, nếu để hắn vẫn luôn đứng như vậy, nửa canh giờ là hắn sẽ tê liệt trên đất.
Ám vệ không để ý đến y, từ trước đến nay Thẩm Ngọc cũng không giỏi nói chuyện, nói chung là bọn họ tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, tính tình cũng rất lạnh lùng.
Ban đầu Tống Thanh cũng có tính tình giống như này, mấy cây gậy đánh không ra một lời, Thẩm Ngọc cũng không thể nói chuyện, bình thường đều là hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Ngọc chợt sáng tỏ, vỗ tay nói: "Ta biết rồi! Có phải ngươi cũng không nói được?"