Chương 136: Ϧóþ tím
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ, trong tẩm điện loang lổ sáng tối, có hai người đang sít sao tựa sát lên người nhau, trên mái hiên vang lên tiếng chim yến hót véo von đánh thức Quân Huyền Kiêu, hắn theo bản năng mà ôm lấy người trong иgự¢, nhận ra người vẫn còn mới an tâm.
Cả đêm Quân Huyền Kiêu đều duy trì cái tư thế này, chỉ chợp mắt ngủ không đến một canh giờ.
Hắn cúi đầu nhìn người đang yên lặng nằm ở trong lòng mình, gương mặt tinh xảo trắng đến đáng sợ, trong lòng Quân Huyền Kiêu co rút đau đớn.
Quân Huyền Kiêu tưởng rằng mình đã nắm rõ Thẩm Ngọc như lòng bàn tay, đối với y đã đủ săn sóc chu đáo, cho tới bây giờ, Quân Huyền Kiêu mới hiểu được, có lẽ mình là người phu quân không xứng với chức vị ấy nhất, tự cho mình là đúng nhất trên thế gian này.
Nếu như Thẩm Ngọc tỉnh lại còn có thể coi hắn là phu quân.
Quân Huyền Kiêu sâu sắc cảm thấy bản thân không xứng, qua một thời gian dài như vậy, hắn thậm chí ngay cả sinh thần của Thẩm Ngọc cũng không biết, còn phải thông qua miệng Biển Thập Tứ mới biết được. Trước kia mình làm mấy cái bố thí không quá quan trọng kia, Thẩm Ngọc thật sự để tâm sao? Quân Huyền Kiêu áy náy mình không biết một chút gì về y hết.
Nếu tất cả những thứ này đều không phát sinh thì tốt biết bao....
Nếu có cơ hội làm lại một lần, nhất định sẽ không tiếp tục làm những chuyện tổn thương đến Thẩm Ngọc nữa, muốn đối đãi với y tốt gấp trăm gấp ngàn lần.
Đáng tiếc thế sự không có lần thứ hai.
"Ngọc Nhi, ngươi có thể cho ta một cơ hội không, ta thề với trời, ta sẽ bù đắp cho ngươi, đem tất cả nợ nần trước kia bồi thường cho ngươi, được không? Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ngươi muốn cái gì, muốn làm cái gì, Bổn vương đều đáp ứng ngươi....."
Quân Huyền Kiêu ghé vào tai Thẩm Ngọc, dịu dàng nói nhỏ, thế nhưng Thẩm Ngọc không nghe được hắn nói chuyện, cũng sẽ không đáp lại.
Một ngày một đêm không cạo râu, dưới cằm Quân Huyền Kiêu lởm chởm râu đen, khiến hắn thoạt nhìn trông già nua tiều tụy đi rất nhiều, hắn dùng nước lạnh tạt vào mặt, để cho thần trí hỗn loạn của mình tỉnh táo lại một ít.
Mì trường thọ được cung nữ chuẩn bị đã nguội rồi.
"Ngọc Nhi, hôm nay là sinh thần của ngươi, theo phong tục ở Bắc Vực là phải ăn mì trường thọ, không biết quê hương Vân Mộng của ngươi thì thế nào? Ngươi muốn ngủ, vậy ta thay ngươi ăn nhé."
Quân Huyền Kiêu nhét vào miệng một miếng lớn mì mừng thọ, cổ họng mặn chát, khó mà nuốt trôi, ăn như nhai sáp, nhanh chóng miễn cưỡng nuốt xuống bụng.
Quân Huyền Kiêu cảm thấy mình thật nực cười, tuyệt vọng đến mức cho rằng dựa vào ngụ ý phong tục mong đợi Thẩm Ngọc mau tốt lên.
"Phong tục..."
Một viên hồng đậu màu đỏ thắm thoáng hiện ra trước mắt Quân Huyền Kiêu.
"Người đâu!"
Một nhánh Trấn Bắc quân phụng mệnh lập tức lên đường trở về Vương phủ Bắc đô, nhưng chỉ lệnh của Vương gia lại rất kỳ quái, đó là tìm một viên hồng đậu rơi xuống khe hở nào đó ở Vương phủ, bọn họ nghi hoặc khó hiểu, cho là Vương gia phát điên rồi.
....
Sương phòng trong Thống lĩnh phủ, xiêm y màu đỏ và giáp y cứng rắn luân phiên ném đầy đất, một chiếc giầy thêu treo ở cạnh giường, ngoài ra còn có một đôi ủng nam ở chung một chỗ với chiếc còn lại.
Trên giường hai thân thể chân thành thẳng thắn quấn lấy nhau dây dưa cùng một chỗ, một người trắng nõn như tuyết, một người da màu lúa mạch cường tráng, cả phòng nồng nặc mùi sắc dục liệt hỏa vừa mới tắt, chỉ để lại "khí tức dâm mỹ" hồi lâu không tiêu tan.
Tống Thanh mở mắt ra, đột nhiên ngồi bật dậy, dược hiệu mãnh liệt còn dư lại khiến đầu hắn đau như 乃úa bổ, một cái chân thon dài gác lên bụng của hắn, lúc ngồi dậy, vừa vặn trượt tới cái nơi nhô lên kia.
Có lẽ là do dược lực vẫn còn, cũng có lẽ là do Tống Thanh 23 năm qua chưa từng trải qua cảm giác này, lúc này vừa tiếp xúc, lại khiến lửa nóng của hắn tăng vọt lên, trong nháy mắt Dụς ∀ọηg có khuynh hướng dâng cao.
Tống Thanh giống như là ᴆụng phải rắn độc vậy, đem cái chân kia ném ra.
Lúc hắn nhìn thấy Hồng Liên bên cạnh không mảnh vải che thân, đôi mắt hoảng sợ trợn to.
"Làm sao có thể....cùng hắn ngủ chung một chỗ?!"
Tống Thanh ôm lấy đầu, bên trong thật giống như có một tổ ong mật đang bay lượn.
Mặc dù Tống Thanh là xử nam, nhưng loại chuyện này cũng đã từng nghe qua, ở trong quân doanh, những sĩ binh đại hán kia đều thích nói một ít lời nói thô tục trêu ghẹo, hầu hạ Vương gia cùng Thẩm Ngọc lâu như vậy, điều hắn nên hiểu đều hiểu, cho nên Tống Thanh lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.
Hơn nữa dấu vết xanh tím trên người Hồng Liên, cùng với trọc dịch loang lổ khắp nơi trên đệm giường, chứng minh tất cả suy nghĩ của hắn.
Hồng Liên bị động tĩnh của hắn đánh thức, thế nhưng một đêm vất vả, hắn căn bản không muốn mở mắt ra, chỉ híp mắt mơ màng nhìn hắn.
"Tống đại gia không mệt sao? Tinh lực thật tốt..."
Hồng Liên mơ mơ màng màng còn muốn ngủ thêm, lại bị Tống Thanh kéo lên một cái.
"Ngươi!" Tống Thanh giận không kiềm được, " Vì sao ngươi ở trên giường của ta?! Tối hôm qua.... Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?".
Hồng Liên hữu khí vô lực nói: "Bây giờ không phải rõ ràng rồi sao, lần đầu tiên ta hầu hạ Tống đại gia uống hoa tửu, Tống đại gia chịu không nổi tửu lực, ai nha.... liền ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ ta."
Tống Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, hô to: "Không, không có khả năng..."
"Sao lại không có khả năng?" Hồng Liên trách móc nói, " Đêm qua Tống đại gia không nói như vậy, còn gọi ta là Bảo nhi gì đấy, ai~...không hổ là người xuất thân quân gia, dày vò đến xương cốt của ta cũng sắp rã rời ra, ngươi nhìn một chút xem ngươi gấp đến độ, đem cái ௱ôЛƓ ta cũng Ϧóþ tím rồi....."
Trên mặt Tống Thanh hết xanh lại trắng, sau đó xấu hổ đến mặt đỏ bừng, ánh mắt Hồng Liên đặc biệt ám muội nhíu mày nhìn về phía hạ bộ của hắn, Tống Thanh hoảng loạn ngã xuống giường, nhặt xiêm y lên che lại thân thể.