Thành Vân nhìn chằm chằm vào máy vi tính mà thẫn thờ, ngay cả khi Quách Giai gõ cửa cũng không nghe thấy. Cửa mở ra một khe nhỏ, Quách Giai ló đầu vào, thấy Thành Vân ngồi phía sau bàn làm việc, chậc một tiếng đứng thẳng lên.
“Đã nói giờ này làm sao cô không ở trong phòng được chứ!” – Cô ta lập tức đi vào, trở tay đóng cửa lại.
Thành Vân thoáng ngước mắt, lại nhìn vào máy vi tính.
“Xem gì mà chú tâm vậy, mắt dính sát vào máy tính rồi kìa.” – Quách Giai đến gần, cơ thể hơi béo đè lên người Thành Vân.
Thành Vân ối lên một tiếng: “Nhấc người lên một chút, đè ૮ɦếƭ tôi rồi!”
“Không.” – Quách Giai càng đè hăng say hơn, thừa dịp thấy hé ra khoảng trống, nhìn vào máy vi tính, vừa xem vừa nói – “Cửa hàng… Ồ, cô định mua cửa hàng à? Định làm gì, có kế hoạch gì lớn mau khai ra!”
Thành Vân đẩy cô ta đứng lên: “Trước tiên cô đứng lên cho tôi đi đã.”
Quách Giai rời khỏi người Thành Vân, dựa vào bàn làm việc: “Sao đột nhiên muốn mua cửa hàng vậy?” Cô ta vừa nói vừa quay đầu xem màn hình, “… Chị xem cô chọn khu vực nào đây. Quý… Quý Dương?”
Thành Vân dựa vào ghế da, tay nắm lấy con chuột click vài cái, tiếp tục kéo xuống.
Quách Giai chọc chọc Thành Vân: “Làm gì vậy? Chạy đến Quý Dương mua nhà à?”
Thành Vân nhìn màn hình cẩn thận, thuận miệng ừ một tiếng.
Quách Giai cau chặt mày: “Cô nghe được tiếng gió gì hả, giá nhà Quý Dương sắp tăng à?”
“…” Thành Vân lườm cô ta một cái – “Bệnh thật!”
Quách Giai đạp Thành Vân một cú.
Cuối cùng Thành Vân nói: “Không có dự định gì hết, tùy tiện xem thôi. Những thứ này cô hiểu hơn tôi, giúp tôi chọn đi.”
Quách Giai nói: “Cô nói trước xem vì sao lại chạy đến Quý Dương mua nhà?” Cô ta chớp mắt vài cái, xem thường Thành Vân, “Cô muốn mua cũng nên mua ở Vân Nam chứ, không phải Lý Vân Sùng đã mua một mảnh đất ở Ngọc Khê sao?”
Thành Vân giả bộ như không nghe thấy, quay màn hình sang: “Nào!”
Quách Giai bị cô kéo đến trước màn hình, xem mấy trang web, thuận miệng nói: “Mua cửa hàng định buôn bán à?”
Thành Vân chỉ tay năm ngón, đẩy màn hình về phía sau, dứt khoát nhường ghế cho Quách Giai, tự mình đứng lên rảnh rỗi đi lại trong văn phòng.
“Mua cửa hàng đương nhiên là muốn buôn bán rồi.” – Thành Vân cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một hớp nước.
“Mở tiệm gì, cửa hàng phải căn cứ xem cô định kinh doanh gì, quán ăn, nhà sách, nhà tắm, … chắc chắn không giống nhau.”
“Quán ăn đi.”
“Quán ăn à…?” – Quách Giai click vài cái lách tách – “Quán ăn là khu vực này, cô muốn mở bậc trung hay là sao?”
Thành Vân nói: “Không biết, gì cũng được!”
“Không có loại gì cũng được.”
“Vậy… loại bình dân đi.”
“Loại bình dân?” – Quách Giai nghi ngờ liếc nhìn Thành Vân.
“Ừ.”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Thành Vân nói: “Xem giúp người khác, đừng hỏi nữa!”
“À.” – Quách Giai bừng tỉnh ngộ – “Hóa ra là xem giúp người khác, quán ăn loại bình dân…”
“Quán lẩu.” – Thành Vân ở bên cạnh bổ sung.
“Vậy thì không khác lắm với hàng quán bình thường. Cái này chỉ xem trên mạng không được, cô phải đi khảo sát thực địa mới ổn, tìm nơi người qua lại nhiều, mức sống cũng không quá thấp.”
Thành Vân ừ: “Đến lúc đó rồi nói sau, không chừng mua đại một căn tiệm second hand rồi khai trương luôn.”
“Làm thủ tục chưa?”
Thành Vân ngáp một cái: “Chắc chắn chưa.”
“…” – Quách Giai khinh thường nhìn Thành Vân – “Đúng là vật hợp theo loài, người bạn kia của cô có phải cũng giống cô qua ngày nào hay ngày đấy hay không?”
Thành Vân chậm rãi lắc đầu, nhìn Quách Giai nghiêm túc nói: “Tôi thông minh hơn anh ta nhiều.”
“Vậy xong rồi, đừng mở nữa.” – Quách Giai rút ra kết luận – “Chắc chắn lỗ chỏng vó!”
Thành Vân cười khanh khách.
Ở khu dân cư cách công ty Thành Vân không xa, hai người khác cũng đang trò chuyện.
Lưu Giai Chi chỉ định sửa sang lại tài liệu, hôm nay sẽ không đi làm, sau khi suy nghĩ rất lâu, lúc nghỉ ngơi vừa hay nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Cô ta nhìn qua mắt mèo, thấy được anh hàng xóm đen đúa kia đã trở về. Lưu Giai Chi nhanh chóng mở cửa ra, gọi anh lại trước khi anh mở cửa vào nhà.
“Chu Đông Nam!”
Chu Đông Nam quay đầu: “Hả?”
Lưu Giai Chi mặc bộ đồ ngủ cotton màu hồng phấn, nguyên một bộ từ trên xuống dưới in hình thỏ con, trên chân cũng mang đôi dép thỏ bông bao phủ toàn bộ bàn chân, bên ngoài là hai cái tai thỏ, cô ta vừa cử động chúng cũng chuyển động theo.
“Anh đi đâu thế?” – Lưu Giai Chi hỏi – “Sớm như vậy đã trở về rồi?”
“Ồ, tôi đi tìm việc làm.”
Lưu Giai Chi chỉ tùy tiện bắt chuyện không ngờ lại hỏi tiếp: “Tìm việc làm? Công việc ban đầu của anh đâu?”
“Không làm nữa.” – Chu Đông Nam không muốn giải thích thêm gì.
Hiển nhiên Lưu Giai Chi không dễ dàng từ bỏ như vậy: “Không làm nữa hả? Vậy bây giờ anh tìm được công việc chưa?”
“… Vẫn chưa.” – Buổi sáng anh đi ra ngoài một vòng, bởi vì tình hình đặc thù nên anh phải suy xét rất nhiều. Chu Đông Nam nhìn Lưu Giai Chi, chợt nhớ đến nơi cô sinh trưởng là Bắc Kinh liền hỏi một câu – “Cô biết rõ những việc này không?”
“Dĩ nhiên!” – Lưu Giai Chi ưỡn иgự¢ – “Tôi đã ở đây hai mươi mấy năm rồi.”
“Vậy cô biết xung quanh đây có chợ việc làm nào không?”
Lưu Giai Chi hơi nhíu mày: “Gì cơ?”
“Vậy thôi đi.” – Chu Đông Nam quay người mở cửa.
“Đừng thôi! Chợ việc làm phải không, anh chờ chút!” – Lưu Giai Chi quay đầu chạy vào nhà, vẫn không quên gọi với theo anh – “Anh chờ chút, năm phút… không, ba phút thôi!”
Chu Đông Nam đứng chờ ba phút ở cửa. Ba phút sau Lưu Giai Chi cầm mấy tờ giấy ra: “Cái này cho anh.”
Chu Đông Nam lấy đến, liếc nhìn: “Nhiều vậy à?”
“Mấy chợ việc làm ở Bắc Kinh đều có quy mô lớn, tôi chọn đều khá gần nơi này, bên dưới là địa chỉ và cách đi lại.” – Không hổ là ký giả, tính trật tự khi làm việc rất mạnh, Lưu Giai Chi hài lòng với hiệu suất công việc của mình, xua tay có chút đắc ý nói – “Không cần cảm ơn đâu.”
Chu Đông Nam lật xấp giấy: “Vậy tôi đi đây.”
Lưu Giai Chi bật dậy: “Nói không cần cảm ơn là anh không cảm ơn thật à?”
Chu Đông Nam giơ tay, để lại cho Lưu Giai Chi một bóng lưng: “Cảm ơn.”
“Hứ!” – Lưu Giai Chi dẩu môi, lại gào to lên – “Chúc anh thuận lợi tìm được việc làm nhé!”
Chu Đông Nam dựa theo địa chỉ Lưu Giai Chi cho, ngồi xe bus đến, nhưng sau khi đến mới phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Mấy năm trước Bắc Kinh đã hủy bỏ rất nhiều chợ việc làm tự phát ven đường, biến thành tập trung hóa quản lý. Lưu Giai Chi tìm cho anh đều là mấy trung tâm đang tìm nhân tài chính quy quy mô lớn, người được nhận quả thật không ít, doanh nghiệp chính quy, quản lý chính quy, đi vào phải đăng ký. Đứng xếp hàng một hồi cuối cùng đến lượt anh. Sau khi Chu Đông Nam ngồi xuống đối phương lập tức yêu cầu sơ yếu lí lịch của anh.
“Tôi không có sơ yếu lí lịch.” – Chu Đông Nam nói.
“Vậy… Giấy chứng minh nhân dân thì sao?”
Anh cũng chẳng mang chứng minh nhân dân.
“Chuyện này tối thiểu anh phải mang theo giấy chứng minh, nếu không thì hộ khẩu, bằng lái?”- Đối phương liên tiếp đặt câu hỏi, Chu Đông Nam lắc đầu, đứng lên nhường vị trí cho người sau.
Anh lại chọn một nơi khác không lớn như vậy, sau khi đến phát hiện ngoại trừ khác nhau về quy mô, còn thứ tự làm việc đều giống hệt nhau. Anh đi ra khỏi trung tâm giới thiệu việc làm, nghỉ ngơi ở cửa một hồi, xung quanh người đến người đi, đông nghìn nghịt. Chu Đông Nam quyết định không đến chỗ tiếp theo nữa.
Cấp bậc chợ việc làm Lưu Giai Chi hiểu với anh hiểu không giống nhau. Lúc hai ba giờ chiều, Lưu Giai Chi lại nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Thật ra thì từ lúc Chu Đông Nam đi, Lưu Giai Chi vẫn lo lắng chuyện này, đầu giống như một dây cung căng chặt. Hiện tại Chu Đông Nam trở về, dây cung nới lỏng, cô chạy vèo ra ngoài.
“Sao hả? Sao hả? Thuận lợi không? Tìm được việc không?” – Lưu Giai Chi tròn xoe mắt, giống như người tìm việc làm không phải là Chu Đông Nam mà là cô ta vậy.
Chìa khóa Chu Đông Nam đã cắm vào ổ, cũng không vặn, anh quay người nói với Lưu Giai Chi: “Không tìm được.”
“Sao tìm không được, đều không thích hợp à?”
Chu Đông Nam lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Không sao, nhanh lắm, anh chờ tôi một chút.” – Nói xong Lưu Giai Chi lại nghiêng đầu muốn vào nhà. Chu Đông Nam đưa tay đến kéo cánh tay cô ta.
“Thật không cần mà.”
Lưu Giai Chi dừng bước, Chu Đông Nam thả tay ra, bộ đồ ngủ mềm mại bị anh nắm để lại dấu tay. Tay của anh thật là to. Lúc Lưu Giai Chi cất tiếng lần nữa đã bất giác nhỏ hơn một chút.
“Sao không cần hả?”
“Tự tôi tìm thôi.”
“Nhà anh có mạng không?”
Chu Đông Nam lắc đầu.
“Không được, ngay cả máy vi tính anh cũng không có đúng không?”
“Không có.”
“Vậy anh đi đâu tìm, ra quán internet tìm à? Vậy không bằng tìm ở chỗ tôi đi.”
“Không cần, tự tôi tìm được mà.”
Anh lặp đi lặp lại, từ chối nhiều lần, Lưu Giai Chi có chút không vui: “Có phải anh cảm thấy chỗ tôi tìm cho anh không tốt phải không? Không hài lòng thì nói với tôi, có chuyện gì phải nói ra mới được chứ.”
Chu Đông Nam lắc đầu: “Không phải là không tốt…” – Anh suy nghĩ lựa lời – “Có điều là thứ cần nộp nhiều quá.”
Đầu óc Lưu Giai Chi thông minh, vừa nghĩ đã hiểu ra ngay.
“Hôm nay cảm ơn cô.” – Chu Đông Nam vừa nói vừa mở cửa.
“Từ từ đã.” – Lưu Giai Chi nắm chặt lấy cổ tay đang vặn chìa khóa của Chu Đông Nam – “Tôi hiểu ý của anh rồi, không cần thủ tục chính quy đúng không, tôi tìm cho anh.” – Cô ta giống như dốc hết sức lực – “Lúc nãy tôi hiểu lầm, là công việc tạm thời phải không, tôi tìm cho. Tìm không ra tôi không làm ký giả nữa!”
Chu Đông Nam giống như bị kinh hãi bởi câu trần thuật bất thình lình của cô, không nói lời nào.
Lưu Giai Chi đưa một ngón tay ra, sắc mặt khá đứng đắn nói: “Nói với anh, ký giả là phải đi xâm nhập xã hội. Đi vào cuộc sống. Nếu không là lý luận suông, đều là thùng rỗng cả. Anh yên tâm, công việc này tôi tìm được giúp anh chắc rồi.”
Chu Đông Nam nhìn cô ta, trong hành lang tối om, mắt anh càng đen hơn. Lưu Giai Chi đột nhiên cảm giác câu nói khi nãy có chút khoa trương, cô hắng giọng hai tiếng: “Dù sao thì… thì… hai chúng ta cùng tầng lớp… với nhau. Anh đừng cho rằng tôi cao cấp quá, tôi nhất định có thể tìm được công việc thích hợp giúp anh.”
Chu Đông Nam nhìn cô ta chằm chằm thật lâu, Lưu Giai Chi cũng rướn cổ nhìn lại anh. Qua hồi lâu, Chu Đông Nam nói: “Cảm ơn.”
Đây là đồng ý rồi. Lưu Giai Chi hớn hở nói: “Đừng khách sáo, anh đợi tin của tôi đi.”
Chu Đông Nam lại nói: “Nhưng cô không phải cùng tầng với tôi.”
“Hả? Không phải gì cơ?”
Chu Đông Nam rút chìa khóa: “Cô không phải cùng tầng với tôi, chẳng qua là nhìn giống thôi.”
“Có ý gì?”
Chu Đông Nam lắc đầu, chỉ nói tiếp: “Ai cùng tầng với tôi, tôi tự biết.” Nói xong anh đi vào phòng.
Lưu Giai Chi một mình đứng thừ ở cửa hồi lâu. Trong hành lang truyền đến tiếng vang, mấy bà thím xách túi rau đi lên lầu. Lúc các bà đi vòng qua cầu thang tầng bốn, Lưu Giai Chi bỗng hiểu ra điều gì đó.
Mấy ngày gần đây cô ta thỉnh thoảng sẽ cảm thấy Chu Đông Nam không giống với kết luận “im lặng, đần độn, thích chiếm lợi” ban đầu của cô ta. Trong lòng anh cất giấu một thứ gì đó, nhưng do trở ngại ăn nói, anh không biểu đạt được. Mà điều đó khiến những hành động phổ thông lại tầm thường của anh trở nên không giống với vẻ ngoài của anh nữa