A Nam không nghe rõ: ” Gì hả?”
“Anh cần bao nhiêu tiền để mở tiệm?”
A Nam suy nghĩ rồi nói: “Vài trăm nghìn.”
“Bây giờ anh tích cóp được bao nhiêu rồi?”
“…”
A Nam không trả lời, Thành Vân quay lại thấy anh đang cúi đầu nhìn tảng đá, giống như là có thể nhìn ra hoa vậy. Thành Vân nhớ đến gì đó, cười khẩy một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Để bạn gái nghệ thuật gia trước đây của anh gạt hết rồi hả?”
A Nam nhíu mày: “Chuyện đó đã lâu lắm rồi.”
“Anh để cô ta gạt anh bao nhiêu tiền?”
A Nam im lặng, rõ ràng không muốn nói chuyện này.
Thành Vân quay người. Cô đang quấn chăn, rất khó quay người, chỉ quay được nửa vòng liền đưa chân ra. Một khúc chân trắng nõn nà đạp về phía A Nam.
“Hỏi anh đó!”
Con lật đật lại trở về vị trí cũ.
“Sáu bảy mươi nghìn thôi.”
Thành Vân ngẫm nghĩ: “Vào bảy năm trước sáu bảy mươi nghìn không phải là con số nhỏ đâu.”
A Nam không nhịn được quay đầu lại nhìn cô: “Em nói thì thôi, còn cười cái gì?”
Vẻ mặt Thành Vân có chút hả hê, khóe môi nhoẻn cao, còn nghiêm trang hỏi A Nam: “Tôi cười thì sao?”
“…” – A Nam khoanh tay ôm đầu gối, thở dài.
Thành Vân cười đủ rồi lại hỏi: “Anh ra ngoài đời năm bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm.”
“Chậc chậc, tiền tích cóp bốn năm năm đều bị người ta gạt hết. Thật là tai bay vạ gió, sét đánh giữa trời quang, tôi thật sự không đành lòng tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó của anh chút nào…”
Vẻ mặt và giọng nói của cô chả có vẻ gì không đành lòng. A Nam hít sâu vào, cảm thấy nhất định phải tranh luận với cô một chút, nào ngờ Thành Vân lập tức chuyển đề tài.
“Mười mấy tuổi đã ra đời đi làm, thế học đến đâu?”
A Nam nén cơn bực bội ngồi trở lại, lẳng lặng nói: “Không học hết trung học.”
Yên lặng một hồi, A Nam quay đầu nhìn Thành Vân. Thành Vân nhìn về phía xa, thản nhiên nói: “Tôi cũng vậy.”
“Cái gì?”
Thành Vân nhìn về phía anh, nói: “Tôi cũng vậy, học trung học đến giữa chừng thì nghỉ.”
Cô lại hỏi A Nam: “Hiện tại gom góp được bao nhiêu rồi?”
A Nam hỏi ngược lại: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
Thành Vân nói: “Tôi kiểm tra thử xem mấy năm nay anh có nghiêm túc làm việc không.”
“…” – A Nam cúi thấp đầu, nói – “Hai trăm nghìn thôi.”
Hai giờ trưa, mặt trời hơi chếch về phía tây, mặt nước càng thêm sáng ngời chói mắt. Nhìn lâu như vậy khiến người ta dễ buồn ngủ. Thành Vân giơ tay lên chỉ vào dòng nước nói: “Nhặt một viên đá cho tôi!”
Yêu cầu kỳ lạ.
A Nam hỏi: “Tại sao phải nhặt đá?”
Thành Vân nói: “Tôi muốn mặc lại quần áo, không muốn anh thấy, được không?”
“…” – A Nam mấp máy môi, đứng lên. Thành Vân nhạy cảm nhận thấy được gì đó, bèn kéo chặt quần anh lại.
“Có phải đang đỏ mặt không?”
Hiện tại A Nam đang đứng, thể hiện rõ ưu thế dáng vóc cao ráo của anh, Thành Vân ngửa đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy cằm anh thôi. A Nam khẽ nói không có rồi sải bước đi đến bờ kênh nhỏ.
Nước rất cạn, Thành Vân thấy A Nam cẩn thận chọn chỗ đặt chân, giẫm lên dòng nước, khom lưng nhìn xuống dưới. Nhìn một hồi anh thẳng người lên, quay đầu lại.
Thành Vân lập tức kêu to lên: “Nhìn lén phải không? Anh là đồ dâm tặc…! Anh cẩn thận sau này càng ngày càng đen cho xem…”
“…”
A Nam quay đầu lại là vì tìm viên đá, vốn không hề có ý nhìn lén, nghe thấy Thành Vân gào to, anh thẳng người lên.
“Tôi đâu có nhìn…”
“Tôi đâu có mù …”
“…”
A Nam cũng không muốn giải thích, quay người lại, đổi phía khác tìm tiếp. Thành Vân cười khanh khách, cô lấy quần áo mặc vào từng chiếc, cuối cùng mang giày vào, đứng lên.
A Nam vẫn còn ở đằng kia khom lưng tìm đá. Thành Vân mím môi cầm túi mình đến. Đó là một chiếc túi xách màu đen, chất lượng rất tốt, có điều bây giờ da túi hơi sờn do vụ tai nạn xe hôm qua.
Thành Vân kéo khóa ra, lục tìm một hồi, lấy ra một chiếc hộp từ ngăn túi nhỏ bên trong.
Đầu tháng trước Thành Vân đi Hong Kong một chuyến, lượn một vòng cuối cùng mua một viên kim cương trở về. Viên kim cương vàng rực rỡ mười hai carat, trị giá ba triệu bốn trăm nghìn tệ.
Thành Vân mở hộp ra, viên kim cương yên lặng nằm bên trong. Lúc đó cô đi Hong Kong cũng đeo chiếc túi này, sau khi mua viên kim cương này về cô chỉ lấy ra một lần cho Lý Vân Sùng xem.
“Anh còn tưởng em mua cái gì.” – Khi đó Lý Vân Sùng nói – “Chưa từng nghe em nói thích kim cương bao giờ.”
“Đúng là không thích.” – Thành Vân ngồi đối diện ông trên ghế salon, nói – “Nhưng chẳng có gì hay để mua.”
Lý Vân Sùng lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, cúi đầu lắc qua lắc lại bộ trà cụ trong tay. Ông có nghiên cứu về trà đạo, trà và trà cụ trong nhà đều là hàng thượng đẳng.
“Lúc trước tặng em một bộ trang sức phỉ thúy em cũng không thích. Em biết anh mất biết bao công sức mới mua được không? Phỉ thúy rất tốt cho phụ nữ nhất, nhất là phỉ thúy cổ. Vả lại bộ đó phù hợp cho mọi lứa tuổi, anh chờ hai năm mới mua được đấy!” – Ông vừa nói vừa cầm chiếc hộp nhỏ trên bàn – “Em lại chỉ toàn thích mấy thứ thô tục, để anh xem thử, ôi thôi, còn là vàng nữa chứ, tục càng thêm tục!”
Thành Vân đóng hộp kim cương lại: “Anh bảo em mua trang sức, em nghe lời anh, anh còn không hài lòng!”
“Được, được, được, hài lòng, anh hài lòng!” – Lý Vân Sùng đặt chung trà nhỏ xuống, nói với Thành Vân – “Có nhiều thứ không phải một hai năm là thành được, chúng ta từ từ bồi dưỡng.”
Ông chỉ vào hộp kim cương kia, nói: “Em cất nó trước đi đã, qua mười năm sau em nhìn lại vật này, anh cam đoan em sẽ hận không thể giấu nó cả đời.”
Thành Vân không nói gì nữa, tiện tay bỏ chiếc hộp vào túi xách. Một tháng sau, viên kim cương này lại theo Thành Vân đến đây.
Thành Vân quay đầu lại, A Nam còn đang tìm đá. Hai tay anh chống lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào đáy nước.
Cô lấy viên kim cương ra, nó lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Lúc thì trắng lúc thì vàng, vô cùng rực rỡ. Tựa như mặt trời chói chang soi vào đôi mắt, tựa như dòng nước lóng lánh soi bóng mặt trời.
Thành Vân bỏ lại viên kim cương kia vào hộp, đạp lên thành cầu. Cây cầu rất nhỏ, dáng vóc Thành Vân lại cao, vừa đạp lên thành cầu đưa tay lên đã chạm đến xà ngang trên đỉnh. Cô đặt chiếc hộp này lên đó rồi nhảy xuống.
“Này!…”
Thành Vân gọi A Nam đang chổng ௱ôЛƓ lên trời tìm đá dưới dòng nước.
A Nam quay người lại, Thành Vân nói: “Anh tìm được chưa vậy?”
A Nam không trả lời, chỉ giơ tay cao lên. Với khoảng cách này Thành Vân không thấy rõ trong tay anh đang cầm gì. Cô đi xuống cầu, đến bên cạnh anh. Khi đến gần, cô nhìn thấy viên đá trong tay A Nam thì không khỏi á khẩu.
A Nam đưa viên đá cho cô, cô lật qua lật lại xem. Không có hoa văn, không có màu sắc, xanh đen lẫn lộn, hình dáng cũng chẳng có gì đẹp mắt, xù xì gồ ghề, cầm cũng thấy cấn tay.
Thành Vân không nhịn được hỏi anh: “Anh cảm thấy viên đá này có gì hay?”
A Nam cúi đầu nhìn viên đá, lại ngẩng đầu nhìn Thành Vân.
“Nó giống em.”
“…” – Thành Vân bỗng giơ tay lên, A Nam vội lui về sau một bước. Thành Vân cũng không đập viên đá kia vào anh, chỉ làm mặt giận nói – “Quay qua chỗ khác!”
A Nam nói: “Em lại muốn làm gì?”
“Bảo anh quay thì cứ quay đi!”
A Nam vừa quay lưng, Thành Vân trở lên cầu, bỏ viên đá vào trong túi.
“Quay lại đi!” – Thành Vân kêu A Nam.
A Nam đi lên cầu, đế giày hơi ướt. Thành Vân chỉ vào đế giày anh nói: “Anh đừng giẫm lên chăn!”
“Không đâu.” – A Nam đứng xa một chút, nhìn hai bên cầu Phong Vũ, nói – “Em đã làm gì vậy?”
Thành Vân cười cười, nói: “Tôi giấu viên đá rồi.”
A Nam quay đầu định tìm theo phản xạ, Thành Vân vỗ anh một cái – “Anh gấp làm gì, giấu thì giấu thôi.”
A Nam nhìn cô: “Tại sao lại giấu?”
“Giấu chơi.”
“…”
“Ngồi một chút nữa đi.” – Thành Vân ngồi trên chăn, A Nam cũng ngồi xuống.
Lần này hai người họ nói rất ít. Tựa như bộ phim đã đến hồi kết, lúc này mọi người hoặc là mệt mỏi, hoặc là hồi tưởng lại. Dẫu sao đây là lúc cảm xúc nhiều nhất. Đến lúc hết phim, người ta lại bắt đầu quên lãng. Quên đi trong câu chuyện ai được viên mãn, cũng quên mất ai cầu mà không được. Đạo diễn sẽ không cho kết cuộc như tất cả mọi người mong muốn, giống như cuộc sống vậy.
Đối với Thành Vân mà nói, về núi non này, về câu chuyện này đã có đầu có cuối.
Trời tối, Thành Vân đứng lên, nói với A Nam: “Đi thôi.”
Hai người đi về, lúc lên sườn núi, A Nam không nhịn được quay đầu lại. Thành Vân đứng bên cạnh đợi anh. Mặt trời đã dần dần xuống núi, cây cầu này vẫn như lần đầu tiên cô thấy, vừa hư vừa cũ. Nó đã ở đây quá lâu, lâu giống như đã Ⱡồ₦g vào mảnh núi rừng sông nước này. Đối với nó mà nói, hai người họ đi qua chỉ như một trận gió thổi, không có gì khác biệt.
Chớp mắt, Thành Vân nhìn nửa bên mặt A Nam. Làn da ngăm đen, xương lông mày cao cao, sóng mũi thẳng và đôi môi đang khép. Trong lúc thất thần, cô có một cảm giác dường như anh đã khác trước. Nhưng khi anh quay đầu lại, lúc đôi mắt ngây dại kia nhìn cô chằm chằm, cô lại cảm thấy tất cả đều là ảo giác của mình.
“Đi thôi.”
Thành Vân quay đầu khẽ nói. Họ rời khỏi cầu Phong Vũ. Thành Vân biết anh nhất định sẽ quay lại đó tìm.
Lúc trở về bản, trời đã tối hẳn. Hai người “bận việc” suốt một buổi chiều, chắc chắn hiện giờ đã đói bụng, may mà Chu Đông Thành đã chuẩn bị xong thức ăn từ lâu. Thành Vân vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm, cô nhìn trên bàn bày món ăn thịnh soạn, giống như đã chuẩn bị được một lúc rồi.
“Chao ôi, anh trai thấu hiểu!”
Thành Vân đi đến, cười với Chu Đông Thành một cái. Cô nhìn món ăn trên bàn, trong nháy mắt cảm thấy hình tượng cả người lấm lem của Chu Đông Thành cũng đã cao lớn hơn.
A Nam vào nhà, hai anh em trò chuyện với nhau bằng tiếng Động, Thành Vân không quan tâm nhiều như vậy, chỉ ngồi trên ghế.
“Tôi không khách sao đâu nhé.” – Cô cầm lấy đũa gắp thức ăn.
A Nam và Chu Đông Thành nói một hồi cũng ngồi vào bàn. Thành Vân ăn một lát rồi ngẩng đầu hỏi Chu Đông Thành: “Ơ, anh hai, có rượu không?”
Chu Đông Thành ngơ ngác nhìn cô.
A Nam nói: “Có, em muốn uống hả?”
Thành Vân nói: “Uống đi!”
A Nam ra cửa, một lát sau ôm nửa két bia vào. Thành Vân nhìn thấy cười nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ ôm một hũ rượu vào chứ!”
A Nam không để ý đến cô trêu chọc, đặt bia bên cạnh bàn, cầm hai chai lên.
Thành Vân nhìn về phía Chu Đông Thành: “Sao vậy, không uống bia à?”
“Anh tôi không thể uống.” – A Nam khui nắp, đưa một chai cho Thành Vân – “Tôi uống với em.”
Thành Vân nhận lấy, cũng không cầm cốc mà khẽ nghiêng miệng chai. Keng một tiếng, hai miệng chai chạm vào nhau. A Nam ngước mắt, Thành Vân khẽ nhướng mày nói:
“Chúc anh sau này làm ăn phát đạt!”
A Nam không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Thành Vân nói xong ngửa đầu ra, tu vào miệng chai.
Cả một chai bia cứ thế vào bụng, A Nam uống với cô. Chu Đông Thành ngồi bên cạnh không hiểu gì cả, chỉ ngu ngơ nhìn hai người đến quên cả ăn cơm.
Tổng cộng A Nam lấy ra tám chai bia, hai người mỗi người bốn chai. Thành Vân chưa từng thấy loại bia này, nó rất giống với loại bia Hoa Tuyết trước đây, được chứa trong chai lớn, nồng độ khá cao. Có điều không sao, bốn chai bia không thể nào chuốc say Thành Vân được, A Nam cũng vậy.
Sau khi uống hết bia, đáy mắt A Nam hơi hiện chút vằn đỏ nhưng vẫn trong suốt như cũ.
Thành Vân vỗ vỗ cánh tay anh: “Anh uống được bao nhiêu?”
A Nam nói: “Với loại bia này có lẽ là mười lăm mười sáu chai.”
“Không tệ.”
Đêm khuya yên tĩnh, cơm nước no nê, Thành Vân nằm trên giường. Cô nghe thấy dưới lầu vang tiếng chén bát leng keng. Công việc thu dọn bàn ăn rơi vào đầu Chu Đông Thành, A Nam ở dưới giúp anh ta.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, Thành Vân cởi giầy ra, trở mình nằm ngủ. Một lát sau, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, A Nam đi vào. Anh cầm túi chườm nóng, bỏ vào dưới chăn, sau đó nằm lên giường.
Anh ôm Thành Vân đang ngủ vào lòng, nhắm mắt lại.
Sau bốn giờ ngắn ngủi, Thành Vân tỉnh dậy. Cô quay đầu nhìn A Nam đang ngủ say. Anh vẫn đang ôm cô.
Thành Vân ngồi dậy trên giường, mặc lại áo, sau đó quay lại nghĩ xem có nên lén chụp một tấm hình để làm kỷ niệm không. Cuối cùng cô cảm thấy thôi đi là hơn. Cô cúi đầu hôn lên mặt A Nam một cái. Trong bóng tối giác quan của người ta đều tăng lên. Mùi rượu trên người A Nam bay vào mũi Thành Vân lại biến thành hương say.
Cô chỉ chỉ mặt anh, tiếng nói hờ hững, nhưng trong đôi mắt vẫn còn vương một tia trìu mến.
“Sau này tìm một cô gái tốt, sống cho vui vẻ.”
Cô cầm túi và áo khoác, đẩy cửa phòng ra. Đã hơn bốn giờ, trời còn chưa sáng. Vừa bước ra khỏi cửa, Thành Vân quay đầu lại, nhìn chàng trai đang nằm trên giường lần cuối. Sau đó cô đóng cửa lại đi vào gió lạnh.
Đến khi cô ngồi vào xe, trời không còn tối như khi nãy nữa.
Nắng mai vừa ló dạng.
Thành Vân châm một điếu thuốc, quay vô lăng.