Hướng dẫn Trương ngủ đẫy giấc, đến chiều mới thức dậy. Cô ta hít hít mũi, tuy vẫn còn bị cảm nhưng tinh thần đã tốt hơn lúc sáng nhiều. Lúc cô ta mở mắt hơi nhập nhòe, lèm nhèm nhìn thấy một người đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc. Cô ta bò dậy:
“Chị Thành?”
Thành Vân quay người: “Tỉnh rồi hả? Có khá hơn chút nào không?”
Hướng dẫn Trương gật đầu, lại ngáp một cái, tinh thần sảng khoái lên.
“Chị Thành, chị ăn cơm chưa? Để em dẫn chị đi dạo trong bản một chút, giới thiệu cho chị về những điều cơ bản của bản dân tộc Động.”
Thành Vân cười cười: “Ăn rồi, có để phần cho em đó. Cơm nước xong trở về Quý Dương.”
“Dạ…hả…?” – Hướng dẫn Trương trợn tròn mắt – “Trở về Quý Dương?”
“Ừ.” – Thành Vân cài túi lại, để qua một bên.
Hướng dẫn Trương vẫn mang vẻ mặt kinh ngạc: “Bây giờ à? Hôm nay về hả? Không phải tối qua chúng ta mới vừa đến hay sao?”
Thành Vân đi đến bên giường, vỗ vỗ bả vai hướng dẫn Trương: “Ngại quá, đã làm phiền em.”
“Không, không, không!” – Hướng dẫn Trương vội vàng lắc đầu – “Không phiền đâu ạ, có điều là…”
Cô ta bỗng nghĩ đến một tình huống, liền kéo tay Thành Vân: “Chị Thành, có phải chị muốn đổi hướng dẫn viên khác không? Tuy em bị cảm nhưng không nghiêm trọng, hoàn toàn không thành vấn đề đâu chị Thành…”
“…”
Thành Vân cảm thấy cô ta quả thật bệnh đến mức đầu óc hồ đồ: “Không đổi, chị cùng về với em.”
“À…”
Điện thoại di động rung lên, Thành Vân lấy trong túi áo ra nhìn một cái rồi nói với hướng dẫn Trương: “Em sửa soạn xong thì xuống lầu ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Điện thoại di động còn đang rung, Thành Vân đẩy cửa phòng đi dọc theo dãy hành lang, rồi dừng tại cuối dãy.
“Alo.”
“Bên chỗ em tín hiệu không tốt lắm à?” – Lý Vân Sùng nói.
“Ừ, em ở trên núi.”
“Ơ, tại sao lại chạy lên núi?”
Thành Vân cúi đầu tựa vào vách tường. Nhìn từ nơi này ra ngoài, phía xa là dãy núi, bên cạnh là nhà cửa, tầm mắt nhìn xuống một chút là con đường lót đá nhỏ hẹp trải dài.
“Đi đến đâu vậy?”
Thành Vân châm thuốc: “Để em nhớ xem…”
“Đi đến đâu còn phải nhớ sao, đầu óc hồ đồ rồi.”
Trong khi Thành Vân kẹp điện thoại di động ở dưới tai và bả vai, miệng cô ngậm một điếu thuốc, một tay bật lửa một tay cản gió. Xoẹt một tiếng, ngọn lửa bùng lên, cô cúi mặt xuống châm thuốc.
“Đúng vậy, em hồ đồ rồi.” – Thành Vân đổi điện thoại sang tay trái, nhìn về phía xa khẽ nói – “Thật hồ đồ…”
Lý Vân Sùng nói: “Sao một cú điện thoại cũng chả gọi, có phải là chơi vui đến mức quên cả lối về rồi không?”
“Lý tổng một ngày kiếm bạc tỷ, làm sao em dám gọi điện thoại quấy rầy chứ.”
Lý Vân Sùng cười bên đầu kia điện thoại.
“Non nước chứa chan tình thơ ý họa sao lại không thể hun đúc con người em được nhỉ?”
“Hun đúc gì?”
“Dịu dàng một chút.”
Thành Vân cũng cười: “Được, vậy em sẽ dịu dàng một chút.”
Lý Vân Sùng thở dài một tiếng, dường như là đang hoạt động bả vai, đi lại một hồi, rồi kéo cửa ra. Thành Vân nghe được một tiếng lanh lảnh trong điện thoại, giống như tiếng tu huýt.
“Chơi chim à?” Cô hỏi.
Thường ngày Lý Vân Sùng không thích ra ngoài, nói theo cách hiện thời gọi là “trạch nam” (1), có điều là ông không chơi máy vi tính.
(1) Chàng trai luôn ru rú trong nhà dính lấy chiếc máy tính.
Ngoại trừ dưỡng sinh ra, điều duy nhất có thể gọi là thú vui của ông chính là nuôi chim. Lý Vân Sùng là một cao thủ nuôi chim nổi tiếng thủ đô. Khi ông còn trẻ mua riêng một căn biệt thự, dọn hết đồ bên trong ra làm thành một nhà ấm cỡ to, nuôi không ít loài chim nổi tiếng.
Có điều sau này ông không còn nuôi vậy nữa. Lúc Thành Vân mới quen ông, ông chỉ còn nuôi mười mấy con. Sau đó từng năm từng năm trôi qua, số chim ông nuôi càng ngày càng ít, đến nay chỉ còn ba con Phù Dung.
Nhưng ba con Phù Dung này gần như đã được nuôi đến thành tinh. Lông trắng muốt như tuyết, mượt mà như tơ. Vừa mở Ⱡồ₦g tre ra, huýt sáo một tiếng liền bay lên trời, tiếng huýt sáo dừng thì đậu trên vai, còn cho người ta chải lông nó, thật sự vô cùng thông minh.
“Hả? Không trả lời à? Thật đúng là chơi…”
“Không!” – Thành Vân ngắt lời ông: “Không có!”
“Vậy sao không gọi điện thoại?”
“…” – Thành Vân đổi lại tư thế cầm điện thoại cho thoải mái hơn, nói – “Sao anh rảnh vậy hả?”
“Sao giờ lại nói anh lại rảnh rồi, khi nãy không phải em còn nói anh một ngày kiếm bạc tỷ à?”
“Đó là em nghĩ sai rồi chứ sao.”
Lý Vân Sùng cười hai tiếng ha ha, khẽ nói: “Chơi đủ rồi thì về đi!”
“Anh gọi đến chỉ muốn nói chuyện này thôi chứ gì.”
Lý Vân Sùng: “Vẫn là em hiểu anh.”
Thành Vân rít một hơi, điếu thuốc nhanh chóng cháy đến đầu lọc.
“Sáng ngày kia.”
“Được, đặt vé máy bay xong gọi cho anh biết.”
Buông điện thoại di động xuống, Thành Vân quay đầu lại, đúng lúc cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra. Cô nhìn thấy A Nam ra khỏi phòng, cầm khúc cây cũ trong tay, chắc là vừa dọn dẹp phòng xong.
Thành Vân đi ngang qua anh, bước chân không ngừng chỉ để lại một câu: “Thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi.”
Cô đi thẳng xuống cầu thang, A Nam nắm chặt khúc cây nhìn hướng cô biến mất, môi mím lại. Đến lúc bóng dáng cô mất hút, anh từ từ cúi đầu. Khúc cây trong tay vì không thường sử dụng nên trên đó đã có rất nhiều vết mốc chồng chất lên nhau, khiến người ta nhìn không rõ cũng không lau đi được.
Thành Vân đi xuống tầng một, thấy hướng dẫn Trương đang ăn bánh bao.
“Chị Thành!”
Thành Vân nói: “Uống nước đi, đừng để nghẹn.”
“Không sao, không sao!” – Hướng dẫn Trương ngốn phồng cả hai má, nói – “Em ăn xong rồi, khi nào chúng ta đi?”
“Bây giờ đi.”
Thành Vân vừa nói dứt câu, A Nam đã đi từ tầng hai xuống. Hướng dẫn Trương thấy anh liền cười nói: “Cám ơn anh tìm thuốc cho tôi, quả thật rất hiệu nghiệm. Đúng rồi, chúng tôi định đi, anh chuẩn bị xong chưa?”
A Nam nhìn Thành Vân, ánh mắt Thành Vân nhìn vào điện thoại di động trong tay. Hướng dẫn Trương cảm thấy hơi lạ, mắt cứ láo liên giữa hai người họ, rồi lại hỏi lần nữa: “Chuẩn bị xong chưa vậy?”
Lúc này A Nam mới dời mắt, ừ một tiếng. Thành Vân tắt điện thoại.
“Tôi lên lầu lấy đồ, bây giờ chúng ta xuất phát.”
Hướng dẫn Trương chạy lên lầu, chỉ chốc lát sau đã đi xuống. Cô ta nhìn A Nam nói: “Anh có cần nói một tiếng với anh của anh không?”
A Nam lắc đầu, quay người đi ra ngoài.
Không biết do trời chưa tối hay là do đã từng đi qua, đoạn đường quay về dường như nhanh hơn lúc đến rất nhiều, suốt quãng đường đều rất yên tĩnh. Xe A Nam đỗ tại bãi đất trống gần đèo. Ngoại trừ xe anh ra, nơi này còn dừng vài chiếc xe khác rất giống với xe A Nam, đều là loại xe hư hao thương tích chồng chất.
A Nam đi lên trước mở khóa xe. Tiếng tháo dây xích có vẻ vô cùng chói tai trên bãi đất trống này.
Thành Vân nói với hướng dẫn Trương: “Gọi điện thoại cho Lưu Kiệt giúp chị, điện thoại di động chị hết pin rồi.”
“Được ạ.” – Hướng dẫn Trương lấy di động ra – “Cần nói với anh ta những gì?”
“Đặt vé máy bay giúp chị, bay đi Bắc Kinh, tốt nhất là tối nay, đừng trì hoãn quá trưa mai.”
Tiếng dây xích dừng lại, nhưng cửa lại không được mở ra.
Hướng dẫn Trương hoảng hốt: “Vé máy bay?… Chị Thành, chị phải về sao?”
“Ừ.” – Thành Vân cười cười với hướng dẫn Trương rồi nói – “Mấy ngày qua đã làm phiền em, em phục vụ rất tốt, lát nữa chị sẽ nói với công ty du lịch.”
“À… Cám ơn chị Thành!”
Tiếng hướng dẫn Trương nhỏ dần, cô ta vẫn không rõ rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu nữa. Thành Vân đi đến bên cạnh xe, A Nam đứng ở cửa xe. Cô lên xe, A Nam vẫn đứng ở cửa xe.
“Tính tiền đi!” – Thành Vân nói. A Nam ngây ra nhìn cô.
Thành Vân nói: “Tính tiền xe cộng thêm tiền mua đồ.”
Cô vừa nói vừa khom lưng, cởi giày du lịch ra, mang giày da vào. Khi cô thay giày xong thẳng người dậy A Nam vẫn còn đứng đó, không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn cô.
“Sao vậy, tính không ra hả?” – Thành Vân nghiêng mặt qua nói – “Bốn ngày, cộng thêm một đôi giày, một bộ đồ lót, một gói thuốc lá.”
Cô nhìn anh: “Bao nhiêu tiền?”
A Nam quay đầu, anh vẫn đứng tại chỗ nhưng không nhìn Thành Vân nữa. Anh không muốn đi cũng không muốn để ý đến cô.
Hướng dẫn Trương hơi phát hiện ra không khí căng thẳng, dè dặt nói với Thành Vân: “Chị Thành, hay là chúng ta đi trước đi. Về Quý Dương đến công ty du lịch rồi tính luôn một lần.”
Thành Vân nhìn chằm chằm vào gò má anh, nói: ”Được.”
Chiếc xe lặng lẽ xuất phát. Cả con đường chẳng có một bóng người. Khuỷu tay Thành Vân gác lên khung cửa sổ, im lặng nhìn ra ngoài. Mấy lần hướng dẫn Trương thò người lên trước, dường như muốn làm không khí vui tươi một chút. Nhưng thấy sắc mặt Thành Vân cô ta lại chẳng dám nói lấy một câu, ngồi lại nguyên chỗ cũ.
Thật ra thì Thành Vân chẳng tỏ vẻ gì. Gió thổi, cô khép hờ mắt, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn giống như một pho tượng được điêu khắc. Cô nhìn cây cỏ lướt qua phía bên ngoài, trong lòng trống trải không nghĩ gì cả.
Xe chạy một lát thì rời khỏi con đường nhỏ, tiến vào đường đèo quanh co. Mặt trời đã dần dần lặn xuống phía tây, nhưng chân trời không hề có màu lửa đỏ. Tầm nhìn trên đường núi rất tốt, Thành Vân như đang xem một bộ phim chiếu chậm, nhìn bầu trời tối dần từng chút từng chút.
Trong đầu Thành Vân bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, ký ức thi nhau kéo về. Trước tiên cô nhớ đến hôm đó vừa đến Quý Dương. Cô vẫn nhớ được cơn mưa bụi của Quý Dương, quán hàng rong ven đường và cả cọng rau diếp cá trong nồi đất ăn vào suýt lấy mạng người ta.
Sau đó suy nghĩ cô nhanh chóng nhảy đến ngày hôm sau. Cô nghĩ vào giờ này ngày mai chắc cô đã về đến nhà rồi. Trở về căn hộ quốc tế công viên Nam Lộ quận Triều Dương, cô sẽ đứng trước cửa sổ sát đất căn nhà tầng thứ mười lăm hút thuốc lá.
Hút xong một điếu thuốc rồi đi tắm rửa. Mưa bụi, quán hàng rong, rau diếp cá,… và những thứ khác đều quên hết đi.
Bởi vì gấp rút nên thời gian lữ hành thường có vẻ rất dài. Thật ra thì đến bây giờ cũng chỉ mới bốn ngày thôi, chưa bằng cả một tuần làm việc.
Nghĩ đến đây, Thành Vân lắc lắc cổ. Thoáng chốc suy nghĩ đã bị cắt đứt. Cô giơ tay lên xem đồng hồ, quay đầu nhìn anh tài xế bên cạnh.
“Có phải anh lái hơi chậm rồi hay không?” – Thành Vân thản nhiên nói.
“Không chậm.”
Thành Vân nói: “Lúc đến anh không phải chạy với tốc độ này.”
A Nam từ từ tựa vào ghế ngồi, gạt cần số nhưng hoàn toàn không tăng tốc.
“Nhanh một chút.” – Thành Vân vừa nói vừa nhìn ra ngoài.
“Lái không chậm mà.”
Thành Vân quay đầu nhìn anh chằm chằm, gần như là nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi nói nhanh một chút.”
“Muốn nhanh thì tự cô lái đi.”
Hướng dẫn Trương hoảng sợ. Nếu như cô ta vẫn không nhìn ra giữa Thành Vân và Chu Đông Nam có mâu thuẫn thì đúng là kẻ ngốc rồi. Nhưng cô ta không giúp được gì. Cô ta không dám khuyên Thành Vân, mà A Nam cũng sẽ không nghe lời cô ta.
Không khí trong xe hơi căng thẳng, bên ngoài gió thổi ào ào qua cửa sổ, Thành Vân nhìn chằm chằm nửa bên mặt A Nam, còn A Nam thì nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.
Một hồi lâu sau, Thành Vân cười khẩy một tiếng, cất lời: “Được, anh muốn chậm thì chậm, anh có bản lĩnh thì lái xe này đến đời sau…”
Trong chớp nhoáng khóe mắt Thành Vân nhác thấy gì đó. Cách đó chừng mười mét là một cua rẽ. Đây là một cua rẽ khá gắt, gần như là với một góc chín mươi độ. Xe của họ đang nằm phía ngoài, chuẩn bị quẹo cua.
Đó là trực giác trong nháy mắt, A Nam cũng chú ý thấy. Thành Vân chỉ vừa nói một nửa thì cánh tay đã bắt đầu hành động. Hai người gần như đồng thời nắm chặt tay lái, khống chế phương hướng chặt chẽ.
“Cẩn thận…”
Trong bóng tối không biết ai kêu to lên. Cùng lúc đó chiếc xe bánh mì đối diện nghiến mặt đường xuất hiện trong bóng tối, tốc độ như bay. Trên đường có một lớp cát thật mỏng, do xe cộ thi công lui tới để lại.
Ầm mốt tiếng! Hai xe va quẹt nhau, chiếc xe bánh mì ᴆụng vào vách núi, mà xe A Nam thì trượt ra phía ngoài.
“Aaaaa!” – Hướng dẫn Trương ngồi phía sau thét lên.
Quả thật xe A Nam giống như tờ giấy, nó quá nhẹ, vừa trượt như vậy đã mất thăng bằng. Cú va chạm vừa rồi khiến Thành Vân choáng đầu hoa mắt, lúc xe lật Thành Vân chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển. Cô nhắm mắt lại, ngay lập tức ôm lấy đầu mình, cố hết khả năng cuộn tròn người lại.
Lại một tiếng vang thật lớn, xe hoàn toàn lật nghiêng ra, trượt đến ven đường, ᴆụng vào hàng rào bảo hộ.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi.
Sau giây lát, tiếng động im bặt, Thành Vân từ từ mở mắt ra. Tai cô ù đi, ót đau đớn, nhưng cô biết mình vẫn còn tỉnh táo. Cô cảm thấy hơi thở mình có chút khó khăn, thử cử động mới biết mình đang bị đè.
Cô rũ mắt nhìn người đang ở trên người mình. Anh nhắm mắt, khuôn mặt đầy máu, ôm cô thật chặt.