“À, đúng rồi.”
Trước khi A Nam vừa định đi, Thành Vân gọi anh lại. A Nam quay người lại đợi cô nói.
“Ngày mai mua cho tôi bộ đồ.”
A Nam nhìn bộ đồ Thành Vân đang mặc theo phản xạ.
Thành Vân nói: “Đồ lót.”
A Nam không nhìn nữa, ừ thật khẽ, sau đó bỏ đi.
Thành Vân nghe tiếng bước chân bên ngoài dần dần hòa lẫn vào tiếng mưa mới từ từ nhoẻn cười. Cô vừa cười vừa đảo mắt một vòng, từ chiếc ghế bên cạnh đến ghế salon, rồi đến trần nhà, cuối cùng là điều hòa và tủ đầu giường.
Cô nghiêng người ngã xuống giường. Đỉnh đầu là bao thuốc kia. Thành Vân lấy đến lật đi lật lại trong bàn tay thon dài mà nhìn ngắm. Giống như lần đầu tiên cô thấy nhãn hiệu thuốc này vậy.
Trên hộp thuốc lá có một nếp nhăn nho nhỏ. Thành Vân tưởng tượng cảnh bàn tay to lớn cầm gói thuốc lá này và dáng vẻ vội vã trở về của A Nam. Anh không hút thuốc lá nên cũng chẳng biết mức độ cứng mềm của gói thuốc. Vì quá vội vàng nên dễ để lại nếp nhăn.
Tuy trên gói thuốc này có nếp nhăn nhưng không có nước, một chút ẩm ướt cũng không có, hoàn toàn khô ráo.
Thành Vân nhìn một hồi bèn trở mình bỏ gói thuốc lên tủ đầu gường, kéo chăn lên. Sau khi đắp chăn, tất cả tạp niệm đều bay biến, gần như hai phút sau Thành Vân đã ngủ mất.
Hôm ấy Thành Vân mơ một giấc mơ. Đây là chuyện rất hiếm có, bởi vì Thành Vân rất ít khi nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đi trên vùng đất trống hoang vu, bên cạnh là một đường ray thật dài, xung quanh đường ray mọc đầy cỏ dại. Cô đi rất lâu, rất lâu cũng không thấy bóng người và nhà cửa nào hết, giống như toàn bộ thế giới chỉ có đường ray kia.
Cô không biết tại sao mình phải đi, nhưng trong giấc mơ này bước chân cô không hề dừng lại. Dù là không có mục đích nhưng cô vẫn đi mãi.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy từ xa truyền đến tiếng còi tàu. Cô quay đầu lại nhìn, chẳng thấy xe lửa đâu hết.
Nhưng âm thanh kia càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng Thành Vân không nhịn được lẩm bẩm một câu. Cô đang mơ, không thể nói chuyện được.
Đúng lúc Thành Vân bật thốt thì cũng mở mắt ra. Khi cô mở mắt, miệng cũng hơi hé ra, nhưng cô đã quên mất mình muốn nói gì rồi.
Điện thoại ở đầu giường vẫn còn đang rung lên ro ro. Thành Vân chậm chạp cầm điện thoại đến, mắt vẫn nặng trĩu không mở lên nổi.
“Ai?”
“…” – Đối phương hoàn toàn không ngờ cô sẽ nghe điện thoại với giọng điệu như vậy, do dự một chút mới nói – “Tôi.”
Nói xong có lẽ anh cảm thấy tình trạng đầu óc của Thành Vân hiện tại có thể phản ứng khá chậm, lại bổ sung thêm: “Chu Đông Nam.”
Thành Vân ôm đầu nói: “Làm gì?”
“Đã sáu giờ bốn mươi rồi.”
Thành Vân chậm chạp ừ một tiếng.
“Đã nói bảy giờ xuất phát.”
“… Ừ.”
“Chúng tôi đã chuẩn bị xong, đang chờ cô.”
Thành Vân hít sâu một hơi: “… Ừ.”
Liên tục ừ ba tiếng rồi đặt điện thoại xuống, Thành Vân ngồi dậy vuốt mặt mình liên tục.
Lúc cô rửa mặt, mặc quần áo, đi ra cửa đã đúng bảy giờ sáng. A Nam và hướng dẫn Trương đã xong, đang đợi cô trong khách sạn.
Hướng dẫn Trương vẫn tán gẫu với nhân viên khách sạn như lần trước. Chu Đông Nam đứng lẻ loi ở bên cạnh. Hướng dẫn Trương đang trò chuyện thì nhân viên ra hiệu cho cô ta, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Thành Vân.
“Chị Thành dậy rồi à, chị muốn ăn gì không?”
“Không cần, chị không đói, hai người ăn chưa?” – Cô nhìn về phía A Nam.
“Bọn em đã ăn rồi.”
“Vậy thì đi thôi.”
Thanh toán tiền phòng xong, ba người cùng nhau đi ra ngoài. Vừa xuống sườn núi đã thấy chiếc xe dỏm đời của A Nam.
Tối hôm qua bị mưa xối một trận, sườn xe đã sạch sẽ hơn một chút, nhưng chiếc xe này nếu sạch như thế vậy thì thà không sạch còn hơn. Sườn xe đã tróc nước sơn từng mảng từng mảng, nếu không thì là dấu vết bị va quẹt, giống như mắc bệnh da liễu vậy. Nó đã chịu đủ sương gió, thương tích chồng chất.
Thành Vân vừa đi về phía xe vừa nhìn A Nam, cô cảm thán: “Trước sau như một.”
Mắt A Nam nhìn thẳng về phía trước.
Hướng dẫn Trương đi theo phía sau với vẻ mặt “tôi không muốn ngồi”. Thành Vân nhìn ra bèn trêu ghẹo cô ta: “Tiểu Trương, em đừng khẩn trương, cứ thể nghiệm thử cái gọi là hoàn cảnh càng khó khăn chúng ta càng phải đương đầu, vượt qua muôn nghìn khốn khó hiểm nguy, cuối cùng là hi vọng đi.”
Hướng dẫn Trương bị chọc cười: “Ha ha, được, chúng ta vượt qua muôn vàn khốn khó hiểm nguy.”
Thành Vân đi đến, tự mình mở cửa sau ra: “Nào, mời hướng dẫn Trương.”
Hướng dẫn Trương liền leo lên xe. Thành Vân vừa quay đầu, A Nam đã đứng sau lưng cô, mở cửa chỗ ghế lái phụ ra. A Nam nhìn cô, tỏ ý bảo cô ngồi vào.
Thành Vân ngồi lên xe, hướng dẫn Trương còn đang ở phía sau nói: “Chị Thành, nếu chị ngồi không thoải mái nhất định phải nói với em nhé. Công ty du lịch của bọn em ở Quý Châu có rất nhiều chi nhánh, rất dễ dàng điều xe.”
Thành Vân ồ một tiếng: “Công ty lớn nhỉ!”
Hướng dẫn Trương cười ngại ngùng: “Chắc chắn không thể nào so sánh với chị Thành được rồi.”
Thành Vân ngồi phía trước, quay đầu nói với hướng dẫn Trương: “Không cần đổi xe, em ngồi một chút sẽ biết xe chúng ta cũng có ưu điểm.”
Hướng dẫn Trương hỏi: “Ưu điểm gì ạ?”
Thành Vân giơ tay lên, ngón tay thon dài quay một vòng trong xe: “Thông gió đó. Thông thoáng bốn phía đông, tây, nam, bắc. Chúng ta đi chơi mong muốn điều gì, không phải là muốn thông thuận sao?”
Hướng dẫn Trương cười khúc khích. Thành Vân vừa nói chuyện ở bên này, A Nam vừa khóa cửa lại ở bên cạnh. Lúc anh đang khóa được một nửa thì Thành Vân kề lại gần, như trêu chọc anh: “Anh nói phải không?”
A Nam không trả lời, cúi đầu chuẩn bị xích lại.
Khuya hôm qua mưa đã tạnh, hôm nay lại là ngày rực rỡ, không khí trong lành, trời xanh thẳm. Thành Vân cũng không quan tâm anh có trả lời hay không, tâm trạng khoan khoái vươn vai một cái.
Thoáng chốc khi cô đang vặn eo, mới nghe thấy bên cạnh có một tiếng nói thật khẽ: “Phải gì chứ….”
Thành Vân quay đầu, A Nam đã khóa cửa xong, đi vòng qua đầu xe bên kia. Cô thấy A Nam ngồi vào vị trí tài xế khởi động xe với vẻ mặt vô cảm thì không nhịn được bật cười.
Xe đi trên đường núi. Lúc này “ưu điểm của xe” mà Thành Vân vừa nói đã thể hiện ra. Thành Vân gác hờ tay lên khung cửa sổ xe, nằm dựa vào lưng ghế, gió núi mát mẻ thổi vào mặt cô, cô thoải mái híp mắt lại. Một chút mỏi mệt phải dậy vào lúc sáng tinh mơ cũng hoàn toàn tiêu tan.
Hướng dẫn Trương bám vào lưng ghế trước, hỏi Thành Vân: “Chị Thành, chị muốn đi bản dân tộc Động nào?”
Thành Vân bình tĩnh liếc A Nam một cái, đáng tiếc sự chú ý của anh đều đang tập trung vào đường núi, dường như không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cô.
Thành Vân chuyển mắt lại nói: “Nơi nào khá nổi tiếng?”
“Nếu nổi tiếng thì bản Triệu Hưng và bản Thất Tinh cũng không tệ.” – Hướng dẫn Trương nói – “Bản Triệu Hưng khá lớn, là bản dân tộc Động đứng số một số hai toàn quốc.”
Trong xe yên lặng một hồi, Thành Vân liếc nhìn: “Này!”
Hướng dẫn Trương theo ánh mắt cô, nhìn về phía anh chàng đang lái xe bên cạnh. Cái nhìn chăm chú rõ ràng như vậy là ai cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng A Nam lại chẳng nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không hề có ý tham gia vào đề tài.
Thành Vân ung dung nhìn anh nói: “Tôi nói này anh Chu.”
Hướng dẫn Trương: “Phì!”
Thành Vân lại nói: “Tôi có thể hân hạnh được anh nhìn một cái không?”
Đã bị điểm danh đến vậy rồi, A Nam cũng không có lý do mà tránh né nữa, anh liếc nhìn cô rồi nói: “Sao hả?”
Thành Vân nói: “Bản dân tộc Động nào hay?”
“Đều chẳng có gì hay.”
Trôi qua vài ngày, hướng dẫn Trương và Thành Vân đã quen thân, không còn giữ kẽ như lúc ban đầu nữa. Nghe thấy câu trả lời của A Nam, cô ta không nhịn được gõ vào lưng ghế.
“Sao cái gì anh cũng nói không hay hết vậy hả? Anh có đi qua chưa mà nói không hay?”
A Nam liếc nhìn cô ta qua kính chiếu hậu: “Đi qua rồi.”
“Anh đưa khách à?”
“Đúng.”
“Anh đưa khách đi đương nhiên không thấy hay rồi. Anh phải đến chơi mới biết có hay hay không chứ!”
Hướng dẫn Trương trợn mắt lên rồi đảo tròn, giống như làm mắt lé vậy. A Nam lại liếc nhìn cô ta, không lên tiếng.
Hướng dẫn Trương chiến thắng, quay đầu nói với Thành Vân: “Chị Thành, hay là chúng ta đi bản Triệu Hưng nhé?”
Thành Vân nhìn về phía A Nam: “Anh nói xem?”
Thoáng chốc A Nam thấy hướng dẫn Trương nhìn anh như lâm vào cảnh đại địch. Anh gật đầu.
“Được.”
Thành Vân cười cười: “Vậy đi thôi, xa không?”
Lúc này A Nam trả lời: “Không xa, ở Lê Bình, ba bốn giờ là đến nơi.”
Suốt quãng đường đi, hướng dẫn Trương phấn khởi trò chuyện với Thành Vân, hết giới thiệu cái này đến giới thiệu cái kia. Đến khi xe vào khu nội thành Khải Lý thì cô ta đã bớt nói lại. Sau khi lên đường cao tốc thì đã hoàn toàn thích ứng với cách lái xe của A Nam, mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi ở chỗ ngồi phía sau.
Xe yên lặng chạy trên đường cao tốc. Qua hơn một giờ lái xe, Thành Vân nhìn cảnh sắc lặp đi lặp lại khiến người ta nhàm chán ở bên ngoài. Bỗng dưng cô như cảm giác được gì đó, quay đầu lại. A Nam đang nhìn cô.
“Sao cô không ngủ?”
Thành Vân nói: “Sao tôi phải ngủ?”
Câu hỏi ngược lại hóc 乃úa khiến A Nam không trả lời được, quay đầu tiếp tục lái xe. Gió ngoài cửa thổi tóc A Nam bay bay. Thành Vân nhìn gò má, nhìn đường nét chiếc cằm lên xuống vui mắt, và cả làn da tay ngăm đen của anh.
Bởi vì làn da sậm nên màu môi của anh cũng thâm hơn người thường một chút. Xương lông mày nhô cao và hốc mắt sâu.
“A Nam.” – Thành Vân khẽ gọi anh.
A Nam ừ, Thành Vân nói: “Có ai từng nói anh rất đẹp trai không?”
A Nam gật đầu: “Có.”
Thành Vân nói: “Có phải là dù lời nói ngượng ngùng nhiều hơn nữa anh cũng có thể nói ra với vẻ mặt không biểu cảm thế kia không?”
“Không phải.”
“Nhà anh ở đâu?”
A Nam nhanh chóng liếc nhìn cô, rồi quay đầu nhìn đường.
“Không muốn nói hả?”
“Không phải…” – A Nam khẽ nói – “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
“Anh cũng không phải người dân tộc Động.”
“Đúng.”
“Nhà anh ở bản Triệu Hưng sao?”
A Nam lắc đầu: “Không phải ở đó.”
“Ở thành phố à?”
Nhắc đến chuyện của mình, dường như vòng phản xạ của A Nam dài hơn. Nhưng vòng phản xạ của anh cũng không thể dài hơn con đường này được. Thành Vân kiên nhẫn đợi.
“Không ở thành phố, nhà tôi ở bản dân tộc Động.” – A Nam nói.
Thành Vân hỏi: “Ở bản dân tộc Động nào?”
“Vô danh.” – A Nam nói – “Bản chúng tôi rất hẻo lánh, cũng không lớn như Triệu Hưng.”
“Cũng ở Lê Bình à?”
“Không, ở Dung Giang.”
“Dung Giang còn có bản dân tộc Động khác sao?”
“Có một bản dân tộc Động Tam Bảo.”
Thành Vân quay người, nhìn về phía trước: “Đi Dung Giang đi.”
Xe vẫn đang chạy ổn định, A Nam không lên tiếng, không đáp lời, chỉ nắm chặt tay lái.
Trải qua một lúc nói chuyện, Thành Vân quyết định như vậy dường như có chút hợp lý. Nhưng trong sự hợp lý này có mang theo ẩn ý khác hay không thì không biết được.
Lái thêm được mười mấy phút, A Nam khẽ hỏi: “Đi thật hả?”
“Ừ.”
Thành Vân nhìn ngoài cửa sổ. Tốc độ xe giảm lại, xuống khỏi đường cao tốc.