Một ngày thu lạnh lẽo tháng 8.
Buổi sáng.
Sân bay chộn rộn người qua kẻ lại. Người thì bịn rịn đưa tiễn, người thì hạnh phúc
mừng đón thân nhân. Nước mắt có, nụ cười có.
Nó mặc một chiếc váy trắng, khoác ngoài là chiếc áo da hàng hiệu, tóc để xõa tự nhiên, gương mặt vô cảm, bước vào sân bay. Kế bên là ba nó,lão Quân và nhỏ Lam. Có cả một người thân tín của mẹ Shin, do mẹ Shin sai qua đây để đón nó qua bển. Không có sự xuất hiện của Shin, anh chàng đã về nước trước hai ngày rồi
Theo sau là mấy người vệ sĩ xách vali cho nó.
Nó liếc nhìn đồng hồ. 8.30
9h máy bay sẽ cất cánh.
Đến nơi chiếc máy bay đang tọa lạc. Dòng người lũ lượt bước lên máy bay.
Chỉ còn nó và một số ít người nữa chưa lên.
_Thùy Anh!- Ba nó siết chặt tay nó- Con qua bên đó, phải tự biết chăm sóc cho mình đấy!
Ba nó sợ một cô tiểu thư được cưng được nâng như trứng, hứng như hoa như nó sẽ hok tự lập được.
_Con biết mà.....- Nó cười nhạt
Người đàn ông thân tín của bà Lee, mà ba nó hay gọi ông Park, lên tiếng, tiếng Việt hẳn hoi:
_Ông Trần cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư chu đáo.
Ba nó gật đầu, cười.
Kế đến là anh hai nó, lão bước lên, xoa đầu nó:
_Thùy Anh.....-Lão nhìn nó bằng đôi mắt thông cảm, mà không biết nói jie.
Nó gắng cười, để ông anh yên tâm.
_Em không sao đâu mà.
Ông Park nhìn đồng hồ rồi nói:
_Tới giờ rồi. Chúng tôi nên lên máy bay thôi, thưa tiểu thư.
Nó gật đầu. Con Lam bước đến bên nó, mắt con nhỏ long lanh như sắp khóc:
_Thùy Anh, mình không ngờ bồ lại bị như thế này....
Nó mỉm cười, trấn an con bạn:
_Mình còn cười được thì bồ không dc khóc.
_À….-Nhỏ Lam chợt nói- Thật ra, còn một chuyện, nhưng mà….đợi zụ này lắng xuống , mình sẽ cho bồ biết....
Nó nhìn nhỏ bạn, khó hiểu.
Ông Park bỗng cất tiếng sau khi sai mấy người vệ sĩ xách mấy cái vali lên máy bay:
_Chúng ta đi thôi tiểu thư!
Nó ôm nhỏ Lam như một hành động khi chia tay, nói nhỏ:
_Ba mình cho mình xài lại di động rồi, có jie gọi cho mình nhaz.
Không đợi nhỏ Lam trả lời, nó buông con nhỏ ra, bước lại anh nó và ba nó rồi ôm hai người. Ba nó nhìn nó, trìu mến:
_Mấy hôm nữa, ba và anh hai sẽ qua sau....
_Dạ....
Nó đáp rồi cùng ông Park bước lên máy bay, không quên vẫy tay chào mọi người.
Chiếc máy bay có nó ngồi ở trong bắt đầu chuyển động, nhanh dần, nhanh dần rồi lao ✓út đi trên đường băng....bỏ lại phía sau cảnh vật và hai hàng cây cứ thế trôi tuột dần....
Cũng như nó.
Bỏ lại phía sau những kí ức đang trôi tuột dần vào quá khứ.....
Bỏ lại phía sau: ..Hắn....
Hôm nay là ngày mẹ Thường Khánh xuất viện. Tuy vẫn còn khá yếu và mệt mỏi, nhưng “thần sắc” của bà có vẻ đã khá hơn nhiều.
Trong số những người đón bà Yến xuất viện, có cả Hy Vân- trên danh nghĩa là con dâu tương lai, chứ không còn là con gái của một người bạn nữa.
Chiều nay, ba Thường Khánh sẽ tổ chức họp báo công bố dự án mới của Tập đoàn, và cũng là để chính thức công nhận Hy Vân sẽ là con dâu.
Tất nhiên là Thường Khánh và Hy Vân sẽ đến dự. Có cả ông Luân, ba cuả cô ả, mới bay từ Đài Loan về nữa.
Vì bà Yến, Thường Khánh đã không còn phản kháng nữa.... Bây giờ anh chàng như con cá nằm trên thớt rồi. Nên ông Duy muốn làm jie mà chả được....
-----------------------------------------------
Seoul. Tại ngôi biệt thự khủng của gia đình Shin.
Nó vừa tới nơi thì đã thấy Shin, dì Tư và mẹ anh chàng đang đứng chờ nó.
Nó bước xuống xe, nét mặt có phần mệt mỏi sau một chuyến bay dài mấy tiếng đồng hồ, nhưng vẫn mỉm cười, cúi đầu 90 độ, chào mẹ Shin và dì Tư.
Mẹ Shin nắm tay nó, ánh mắt lấp lánh, nói gì đó.
Dì Tư dịch lại:
_Chị ấy báo rằng cháu đến là tốt rồi, dù jie chị ấy và cháu cũng sắp trở thành mẹ con, nên không cần phải lễ nghĩa như thế....
Nó gật đầu lễ phép:
_Dạ....
Dì Tư nói:
_Thôi, chắc cháu cũng mệt rồi.- Rồi Dì quay lại bảo Shin- Shin, đưa Thùy Anh lên phòng nghỉ đi...
_Dạ.- Shin giật cái thót, vì nãy giờ anh chàng đang mãi suy nghĩ một chuyện, nên giật mình khi bị kêu.
Shin xách vali cho nó. Hai đứa bước lên cầu thang. Nó có vẻ xanh xao hơn hồi trước nhiều. Shin nhìn nó đầy lo lắng….
Nhưng nó cố “bơ” ánh mắt của Shin, vờ vui vẻ như không có chuyện jie. Nó cũng không hiểu tại sao mình phải làm như zậy, chắc là… tại nó không muốn người khác lo lắng vì nó nữa.
_Anh Shin nè- Nó bắt chuyên- Em gái anh đâu?
_À, nó đi học bale, cũng gần về rồi....- Shin đáp.
Nó đảo mắt nhìn xung quanh, lí lắc nói:
_Whoa.....Nhà anh đẹp thật đấy....
Vừa nói xong thì hai đứa lên tới phòng nó. Shin mở cửa phòng, xách đồ đạc của nó zô. Nó bườc vào theo.
Phòng nó ở đây rộng gấp đôi phòng của nó ở nhà. Dù phòng nó ở nhà cũng phải nói là rộng lắm rồi....Tất nhiên, trong phòng có đầy đủ tiện nghi: salon, máy lạnh, quạt, lò sưởi, tủ lạnh, TV,......
Và cái giường của nó ở đây thì....cứ như một cái giường công chúa vậy. Rất sang trọng, với một màu trắng ngà trang nhã....
Bình thường thì chắc nó đã chóang ngợp đến mức đờ người ra rồi. Nhưng trong hoàn cảnh này, nó chẳng màng quan tâm tới chuyện cái giường này đẹp cỡ nào, cái phòng này tiện nghi cỡ nào.....
Thế nhưng, trước mặt Shin, nó vẫn cố tỏ ra là một con nhóc vui vẻ, hồn nhiên của ngày xưa. Nó tía lia:
_Woaaaaaa Phòng em đẹp thật đó, Nhìn cái cửa này coi [Nó chạy đến vịn vào cánh của phòng]...Đảm bảo là gỗ quý, phải hok anh Shin?...Còn cái giường này nữa [Nó lại chạy lại chỗ cái giường, thả phịch người xuống] Chắc phải trên dưới trăm triệu tiền Việt Nam....Với lại cái lò sưởi....
Nó cố làm ra vẻ thích thú, chạy lại cái lò sưởi thì Shin chợt kéo tay nó lại....Anh chàng nhìn thẳng vào mắt nó, giọng ấm áp:
_Đừng cố tỏ ra mình vẫn bình thường nữa...Em không giỏi đóng kịch đâu- Ngừng một lát, Shin tiếp -Anh biết em đang rất đau...Xin lỗi vì anh chính là nguyên nhân.....
Nó giật tay ra khỏi Shin, lảng tránh ánh nhìn của anh chàng. Nó nghĩ jie vậy chứ. Shin là diễn viên, còn nó thì lại múa rìu qua mắt thợ….
_Em nghỉ đi! Anh ra ngoài đây- Shin lên tiếng phá tan sự im lặng.
Anh chàng nhanh chóng bước ra ngoài, với dáng vẻ như là....anh chàng đang tự trách mình vì đã đem lại đau khổ cho nó....
Thật sự lúc đó, nó chỉ muốn gọi Shin lại và nói rằng....nó không trách Shin.....Nhưng cổ họng nó cứng đờ i, đầu óc nó trống rỗng...Nó không làm được.
Shin đóng cửa phòng lại. Nó ngồi phịch xuống nệm, mệt mỏi….
Tóm tắt chap trước:Thường Khánh vì chữ hiếu đành chấp nhận đính hôn với Hy Vân. Nó cũng bay sang Hàn Quốc để chuẩn bị cho lễ đính hôn của nó và Shin. Cả hai đều vô cùng đau đớn không có lối thoát như nhau. Trong khi đó, mẹ Mạnh Khoa đã phát hiện ra căn bệnh mắt của con trai mình. Nhưng may mắn thay, một BV ở Hàn thông báo rằng đã có người hiến giác mạc. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
ENJOY!
Tối hôm đó, tại nhà Shin.
Nó vừa tắm xong, đang ngồi trong phòng xem mấy cuốn sách dạy tiếng Hàn thì có tiếng gõ cửa.
“Thùy Anh. Anh đây!”
Nó vứt cuốn sách lên giường rồi chạy ra mở cửa. Shin mỉm cười gượng gạo với nó rồi bước vào.
Thấy quyển sách, Shin bật cười cầm lên:
_Em cũng học tiếng Hàn nữa hả?
_Hồi đó, vì tình iêu đối với Jun Ki oppa, em cũng có đi học vài lớp, sau này vì bận quá nên thôi…-Nó cười- Nhưng nếu ôn lại chắc em sẽ nhớ…
_Jun Ki hyung???- Shin trợn mắt.
_Zạ…-Nó cũng tròn mắt nhìn Shin, làm jie mà anh chàng ngạc nhiên zữ zậy.
_Haha, tưởng ai. Em thích lão già đó à?
Nó sáng mắt, nghe giọng điệu Shin, hổng lẽ, Shin quen Jun Ki???:
_Bộ anh….
Biết nó định hỏi gì, Shin nói ngay:
_Hơi bị thân đấy nhá, Hyung là hậu bối của mẹ anh….Vì ngoại hình và tính cách giống nhau nên bọn anh dễ kết thân…
_Ngoại hình giống á????- Nó phì cười.
_Em không thấy thế sao?
Nó lắc đầu lia lịa như pha trò.
_Uh nhỉ?- Shin bỗng nhìn sâu vào mắt nó- Nếu anh giống hyung thì em đã thích anh từ lâu rồi….
Nó nhìn Shin một hồi lâu rồi xoay mặt đi.
Shin cũng quay ra chỗ khác, giọng đượm buồn:
_Xin lỗi. Anh cũng không biết tại sao mình lại nói vậy…
Nó không đáp. Shin lên tiếng tiếp
_Anh xuống nhà dưới đây….Lát nữa em xuống dưới ăn cơm nhé!
Nói rồi Shin mở cửa phòng, đi ra ngoài.
-----------------------------
Thường Khánh ngồi như một pho tượng trước ban công. 9h tối.
Anh chàng đang nghĩ về nó. Mấy bữa nay, nó không đi học lớp tăng cường hè. Bặt vô âm tính….Bất chợt, anh chàng móc di động ra.
- Giọng nhỏ Lam vang lên bên kia đầu dây.
_Xin lỗi vì đạ làm phiền cô vào giờ này.
- Nhỏ Lam cười.
Im lặng một chút. Thường Khánh tiếp:
_Cô có biết Thùy Anh hiện ra sao rồi không?
-Con Lam có vẻ khó xử. Trước khi bay qua Hàn Quốc, nó đã dặn con nhỏ là đừng để cho Thường Khánh biết. Thế nhưng, nghe giọng của Thường Khánh, nó biết chàng khờ này đang rất lo lắng cho con bạn thân của mình.
Một khoảng lặng. Con nhỏ chợt nói:
---------------------------------------
Đêm đầu tiên ở nhà Shin. Lạ chỗ ngủ, nên nó thao thức mãi đến gần 2h sáng. Thế nên sáng ra, nó phải ngáp lên ngáp xuống, vươn vai mấy lần mới đặt chân xuống khỏi giường.
Phòng ăn.
Dì tư và Shin đang ngồi ăn sáng. Anh chàng lảng tránh ánh nhìn của nó. Nó gật đầu chào dì Tư. Dì í cười:
_Ừ, con ngồi xuống đi!- Rồi bà quay lại gọi cô người làm [=tiếng Hàn]- Chị Kim lấy cho tôi thêm một cái chén và đôi đũa nữa nhé.
Nhà Shin giàu thật. Một bữa ăn ở nhà Shin chắc chi phí gấp mười lần một bữa ở nhà nó. Dù nhà nó đã là giàu nhất nhì TP rùi. Đến cả ăn sáng ở đây cũng toàn sơn hào hải vị…
Nó đang ăn, bỗng dưng dì Tư chợt nhớ ra điều gì đó và quay ra nói với Shin:
_À…Mẹ con dặn lát nữa hai đứa đi xem lễ phục đó. Đây nè- Dì Tư lôi trong túi ra một tấm danh thi*p- Chỗ wen của mẹ con thì phải…
Shin cầm lấy tấm thi*p. Hai đứa sững sờ nhìn nhau.
Dì Tư cười:
_Có jie mà ngạc nhiên zữ vậy. Còn 3 ngày nữa là lễ đính hôn diễn ra rồi…Hai đứa ăn tiếp đi!
Nó cúi đầu xuống, miếng cá trong miệng nó chợt thấy đắng chát….
---------------------------------
Một chiếc limousin màu trắng ᴆục chở Shin và nó đến cửa hàng lễ phục thuộc hàng top của Seoul . Chủ cửa hàng là bạn của mẹ Shin. Người Tài xế chạy ra mở cửa xe cho hai đứa.
Nó miễn cưỡng bước vào, khép nép bên Shin.
Mẹ Shin đã chọn sẵn cho nó một chiếc hanbok phần trên màu vàng nhạt có hoa văn, phần phùng ra màu hồng đậm, tay áo đủ màu, và cái ruy băng to bản màu tím, trông rất trang nhã và sang trọng.
Nó chẳng màng quan tâm mình sẽ mặc gì trong lễ đính hôn nữa…..Thể nên, mẹ Shin chọn gì thì nó sẽ mặc lấy vậy…
Bức rèm được kéo ra. Nó xuất hiện như một nàng công chúa trong bộ hanbok quý phái.Chỉ cần gương mặt của nó đừng ủ dôt như thể nữa thì sẽ hoàn hảo.
Chị nhân viên quay qua Shin
_Qúy khách thấy thế nào ạ?
Shin đờ người trước vẻ đẹp thánh thiện của nó trong trang phục truyền thống của quê nhà. Anh chàng giật mình khi chị nhân viên hỏi.
_À…Đẹp lắm…
Nó quay lại nói với chị nhân viên bằng tiếng Hàn:
_Vậy em lấy bộ này.
15’ sau. Đến lượt Shin thử đồ cưới. Tính anh chàng cũng chẳng kén chọn mấy. Thấy cái nào vừa ý là anh chàng gật đầu liền.
Hai đứa đang ngồi uống nước trong khi chờ nhân viên xếp đồ bỏ vào vali.
Không ai nói gì. Tuy nó không thể ép con tim yêu Shin được và vẫn chỉ xem Shin là anh trai, giống lão Quân thôi nhưng…. Thật ra, đêm qua nó đã suy nghĩ kĩ rồi. Suy cho cùng, Shin không có lỗi trong chuyện này. Nó cũng đâu có trách Shin. Tại sao cứ phải làm tội anh chàng như vậy?
_Anh Shin à…- Nó lên tiếng- Xin lỗi vì đã làm anh căng thẳng mấy bữa nay.
_Không sao đâu nhóc- Anh chàng mỉm cười.
Nó thở hắt ra, nói:
_Thật khó để thực hiện nhưng.....Em sẽ ngoan ngoãn làm cô dâu của anh!
Shin trợn trắng:
_Em không đấu tranh nữa sao?
_Làm được gì nữa đâu chứ!- Nó cố cười.
Shin nhìn nó, ngậm ngùi, thấy nó như thế này, anh chàng còn đau hơn nó.
Bất chợt, Shin nói:
_Này, tại sao em lại thích thằng bé ấy đến vậy?
_Em không biết- Nó xoay xoay ly nước lọc trong tay- Đáng lẽ…Đáng lẽ em rất ghét hắn. Người gì mà lạnh lùng, lúc nào cũng khô khốc như khúc củi, lại còn hay ghẹo em, chẳng coi em ra gì- Nó tuôn ra một hơi như đang kể tội Thường Khánh. Chợt, sống mũi nó cay cay từ lúc nào- Tuy nhiên, mặc dù hắn không nói ra và lúc nào cũng tỏ ra tự kiêu, nhưng bên trong…hắn rất cần ai đó quan tâm….Hắn lạnh lùng để mọi người biết hắn đang cô đơn…Hắn tự kiêu để mọi người chú ý đến hắn- Nó mỉm cười khi nhớ đến hình ảnh ấy, tiếp- Đằng sau cái vỏ bọc mạnh mẽ ấy, là một tâm hồn cô độc và cần được chở che….
Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Nó vội quệt đi. Shin lặng người nhìn nó. Nó yêu và hiểu Thường Khánh như thế. Thế nên, chắc chắn nó đau lắm, khi hai đứa bị chia cắt như thế này.
Bất gíac, Shin mỉm cười. Không thể để lễ đính hôn diễn ra. Vì đó là cách duy nhất để anh chàng có thể mãi mãi giữ nụ cười ấy trên môi nó….
------------------------------------------
Bệnh viện Seoul.
Tuy công việc làm ăn rất bận bịu, thế nhưng bà Lan- mẹ Mạnh Khoa vẫn một mực dẹp sang một bên tất cả, để có thể đưa con trai sang Hàn phẫu thuật.
Mạnh Khoa đang ở cố định trong bệnh viện đễ chờ đến ngày phẫu thuật.
. Bà Lan đang ngồi trên giường của Mạnh Khoa. Mặc áo bệnh nhân, nhưng anh chàng vẫn “tỏa nắng” như thường. Bà Lan hỏi:
_Con có thấy khó chịu hay nhức đầu gì nữa không?
_Dạ bớt rồi mẹ- Anh chàng cười- Chắc nhờ đổi không khí, nên con thấy thoải mái hơn nhiều.
Bà Lan mỉm cười:
_Vậy thì mẹ yên tâm rồi.
_Mẹ…-Mạnh Khoa nắm lấy bàn tay của mẹ mình- Chỉ có mỗi chuyện ăn với học, vậy mà con cũng không làm xong, bệnh lên bệnh xuống…Con làm mẹ khổ vì con nhiều quá….
Bà Lan cười hiền, dí ngón tay vào đầu anh chàng:
_Ngốc quá! Bệnh tật có ai muốn đâu! Con tự trách mình như thế nữa là mẹ giận đó!
Mỉm cười, Mạnh Khoa ôm chặt lấy mẹ mình, nũng nịu như một đứa con nít, Bỗng nhiên, mặt mày anh chàng say sầm. Mắt lại mờ đi, mọi thứ trước mắt anh chàng như đang bị bao phủ bởi một màng sương dày.
Bà Lan lo lắng:
_Con làm sao vậy? Bệnh lại tái phát nữa phải không? Để mẹ kêu bác sĩ.
_Mẹ!- Mạnh Khoa kéo tay bà Lan lại- Con đỡ rồi…..Với lại, bây giờ mới sáng sớm. Chắc họ chưa đến đâu!
Bà Lan ôm anh chàng vào lòng:
_Thấy con cố chịu đựng như vậy. Mẹ sót lắm…..
_Con chịu được mà- Anh chàng trấn an mẹ mình- Dù sao cũng chỉ còn một tuần thôi là con được phẫu thuật rồi.
--------------------------------
Tại một nhà hàng-khách sạn lớn.
Dù là đính hôn thôi, thế nhưng vì ba mẹ Shin quen biết rộng rãi, thế nên khách đến dự cũng phải hơn một ngàn người, chưa kể đến gia đình dòng họ hai bên. Ba nó, anh hai nó và nhỏ Lam vừa bay tới Seoul đêm hôm qua.
Nhỏ Lam dẫn nó từ trong phòng chuẩn bị ra trước cửa để đứng đón khách cùng với Shin và mọi người.
Nó bận chiếc hanbok mà mẹ Shin đã chọn, đầu cài vương miện, 乃úi theo phong cách hiện đại. Mẹ Shin mỉm cười, nói:
_Con đẹp lắm!
Ba Shin cũng gật đầu hài lòng. Đây là lần đầu nó gặp ba Shin, mấy hôm nay ông sang Mỹ lo cho công ty, hôm nay mới về dự đám đính hôn của con trai. Nó cúi đầu 90 độ chào ông í:
_Cháu chào bác!
_Nên gọi ta là ba thì đúng hơn- Ông ý nói tiếng Việt rạch ròi.
Nó nhìn sang Shin, rồi miễn cưỡng chào lại:
_Con chào ba!
_Uhm….
Em gái Shin tiến lại, cúi đầu chào nó. Mặc dù ở chung nhà, nhưng nó chưa được gặp con bé. Tội nghiệp, con nhỏ phải học và đóng phim này kia loạn cả lên. Thời khóa biểu chật kín, có đêm còn không về nhà mà phải ngủ luôn ở phim trường.
_Chào chị! Em là Eun Ji.- Con bé lễ phép.
Nó nhìn con bé. Wow, xinh đáo để. Con gái của “Nữ hoàng” có khác, rất ra dáng công chúa, có điều, con bé nhìn khá xanh xao.
Khách vô mỗi lúc một đông.