Tức là bây giờ, trong một căn phòng nọ,có một chiếc giường nệm gối đàng hòang, ấm áp thì lại trống không. Zậy mà, hai bên thành giường, dưới sàn lạnh lẽo, có hai đứa, zừa khùng zừa ngốc, zừa cố chấp đang nằm….Hai đứa….đã lún quá sâu vào vũng lần tình iu này ròai.
Nó zừa nằm xuống, đã vờ nhăn nhó, kêu lên:
_Ui chazzzz! Lạnh quá ta! Lạnh hơn cả mình tưởng!
Nó cứ thế mà xúy xuýt xoa xoa….Biết nó chỉ giả vờ, nhưng “ai kia” chả thể nào mà yên lòng cho được. Rốt cuộc, hắn đành phải đứng lên, nghe tiếng bước chân, nó đoán, hình như hắn hơi bực thì phải, đi qua bên nó.
_Cô làm cái cái trò zì zậy hả?- Gịong như nạt nó
Nó nghịch ngợm một cách buớng bỉnh, trả lời:
_Cái trò jie thì anh cũng thấy roài đó!
_Cô…..- Hắn như xì khói, nhưng ráng nói bằng giọng bình tĩnh- Cô muốn tôi ngủ trên giường, để cô ngủ dưới đất, nên cô mới xuống đây nằm….Tôi biết.- Thừơng Khánh dừng lại một lát, nhìn nó, rồi tự dưng, hok kìm nổi mình, anh chàng quát lớn- Nhưng cô nghĩ rằng tôi sẽ yên tâm ngủ trên giường khi thấy cô phải nằm dưới đây sao?
Ít khi nào được thấy hắn giận “thiệt tình” như thế này, lạnh lùng như hắn, nên hok mấy khi cái sự tức có cơ hội bộc lộ ra ngòai…..Bỗng nhiên, nó thấy…Hắn giận, mới dễ thương làm sao (?!)
Mắt nó mở to, đứng tròng, nhìn hắn:
_Nhưng dưới sàn lạnh lắm…..
_Không cần phải lo cho tôi!- Hắn nói rồi quay đi.
_Nhưng tui không muốn anh phải chịu lạnh vì tôi! Đồ ngốc ak`!- Nó hét lên.
Thường Khánh xoay người lại, hơi bị ngạc nhiên và….trong lòng còn mỉm cười vì xúc động nữa cơ ^^, nhưng anh chàng chỉ nói đơn giản 1 câu:
_Chứ cô muốn tôi làm làm sao đêy?
Nó đứng lên, không trả lời.
Hai đứa đứng nhìn nhau, cả hai đều cố tỏ ra “hiên ngang”, vẫn còn sứ chịu đựng “cơn bùn ngủ”, nhưng làm sao mà hiên ngang cho nỗi khi mí mắt cả hai đều sắp sụp đến nơi cả rồi….hiz
Rắc rối thật, có một cái giường, cả hai đều hok muốn đối phương bị lạnh nên nhất quyết nhường giường cho người kia, thế nên nếu 1 trong 2 đòi nằm dưới đất, người kia liền kiên quyết hok cho….. trong khi hai đứa đều bùn ngủ, rất bùn ngủ cả roài…..
Thực ra, lúc đó trong đầu hai đứa cùng có một giải pháp, nhưng cả hai đều không (dám) nói ra và cố quên đi….Vì sao ư? Vì giải pháp đó rất chi là…. kì cục…Có ai đóan ra chưa, là….ngủ-chung đó! Nhưng tại sao, haizzzz, hok quên được, bời vì đó là giải pháp cuối cùng…Nếu nó hok sợ ma thì đâu ra nông nỗi…..Đúng là “họa vô đơn chí” mà.
Việc gì cũng có giới hạn của nó, lội mưa cả đêm, đứa nào đứa nấy cũng mệt nhoài, phải 1h rưỡi sáng hơn rồi chứ ít à, làm sao mà có thể đứng 4 mắt nhìn nhau mãi thế này được….Phải chi bây h có gương thần kì của Doremon để nhân đôi chiếc giường kia lên nhỉ?
Nó đứng hết nỗi…mệt mỏi ngồi phịch xuống giường, ngập ngừng:
_Thiệt lòng….Tui hok muốn nói ra điều này…-Nó ngừng lại, giương mắt nhìn hắn,-Nhưng nếu hok ngủ thì chắc ngày mai tui nằm liệt một chỗ mất- Nó lại dừng lại, thở dài, tiếp- Chắc là phải…..
Hắn ςướק lời nó:
_Tôi hiểu cô muốn nói jie…..
Cả hai tỏ vẻ miễn cưỡng, ái ngại nhìn nhau. Nó khịt mũi, lắc đầu ngao ngán:
_Chỉ còn mỗi cách đó thôi…
Thường Khánh im lặng một lúc…rồi cất tiếng:
_Nếu đã thế…- Hắn đi wa phía bên kia giường, kéo chăn gối của mình từ dưới đất lên, thảy lên giường và….leo lên luôn, anh chàng tiếp- Nửa đêm có chuyện jie xảy ra..-Anh chàng nhìn nó bằng ánh mắt như đe dọa….-Thì đứng có trách đấy nhaz’.
Nó suýt phì cười, nhưng vẫn giữ vẻ mặt…dữ dằn, giơ nắm đấm lên, hù lại, dù jie, nó bik, hắn chỉ dọa nó thôi….Lạnh lùng như hắn thì hai chữ “thú tính” làm jie có đất để sống.
_Yên tâm đi! Tui có cách làm anh nhập viện ngay khi anh chưa chạm vào được tui mà!
Thường Khánh làu bàu:
_Hừ…Đừng quá tự tin như thế! Nếu chuyện đó mà lỡ xảy ra…lcú đó, cái đai đen karate của cô, cũng chỉ để làm cảnh đượcc thôi.
Nó “Hứ” một phát, “dương dương tự đắc”:
_Còn lâu nhaz’.
Nó leo lên nệm, cẩn thận đặt cái gối ôm vào chính giữa hắn với nó, và nằm xuống, cố nằm thật xa cái vạch mức- tức cái gối ôm…càng xa càng tốt, xa đến nỗi…nó đang nằm sát cái mép giường. Hiz, chắc nửa đêm, nó rớt xuống sàn lun wo’…Sao cũng được, miễn là hok phải nằm gần “ai kia”…
Nó nằm đó, ráng nghĩ jie đó nghĩ ngợi lung tung chơi! Để cố quên đi rằng, mình-đang-nằm-trên-cùng-một-chiếc-giường-với-một-thằng-con-trai!!!!!!!
Còn Thường Khánh…anh chàng cũng “thẹn” ra mặt, cũng nằm sát ngay mép bên kia giường chứ hok dám nằm gần cái gối ôm…Sợ mất công…“người ta” ngủ say quá, hok bik trời trăng mây đất jie, lăn qua ôm cái gối ôm…mà ôm hok trúng gối, lại trúng mình….thì chắc là khổ lun ik’
Nhưng….thiệt ra là lúc đó, trong đầu cả hai đang có chung một “toan tính”…Cả hai đều…cố hok ngủ, để chờ người kia ngủ say, mình sẽ “một thân một mình” đem chăn gối xuống đất ngủ….Bởi zì lúc đầu, dù biết ngủ chung thì kì thật…Nhưng hai đứa hok lường trước được…lúc chính thức nằm cạnh nhau thế này…thì cái sự “kì cục” ik’, nó mới phát sinh dữ dội!
Hai đứa này, tâm đầu ý hợp thật í nhaz’…cứ “ý tưởng nhớn” ᴆụng nhau ầm ầm hoài, thế mà sao suốt ngày cãi nhau chứ hok hòa hợp nổi ấy nhỉ?....
Nhưng đúng là “người tính không bằng trời tính”, ngay khi những dự định ấy vừa được “sản sinh” ra bởi hai cái đầu, ngay khi cả hai còn đang tính tóan cách đi đứng làm sao đề người kia hok tỉnh ngủ…thì chính mình, đột nhiên, lại ngủ lúc nào hok hay bik…Cả hai quá mệt mỏi rồi….hok trách được….hiz
Trời Đà Lạt vẫn lạnh cắt da…và dù năm trên nệm, phủ chăn…thì cái lạnh ấy vẫn vô tư thâm nhập vào người từng đứa…lạnh…hai đứa….bị hơi ấm cơ thế của nhau…vô tình…cuốn hai đứa lại gần nhau…trên một chiếc giường, trong một đêm trời lạnh lẽo…..[Kấm nghĩ pậy khi đọc xong đoạn này đếy nhaz]
Sáng. Ánh nắng chiếu xuyên qua ô cửa kính phòng, đang tâm rọi thẳng lên gương mặt đẹp zai ngời ngời của Thường Khánh, làm anh chàng sực tỉnh, mở mắt…Ngay lập tức, ánh sáng chói lòa làm mắt anh chàng lóa cả đi…Phải mất một lúc sau để đôi mắt từng làm bao em đổ dài dài ấy thích nghi với ánh nắng mặt trời…
Anh chàng vươn vai, trước khi ngồi dậy, và khi vừa đưa tay lên…Thường Khánh liền có cảm giác…hình như, cánh tay trái mình đang bị…vật jie đó…kẹp cứng. Dấu chấm hỏi to đùng..Anh chàng nhẹ nhàng xoay đầu qua nhìn…và há hốc, chưa bao giờ chứng kiến Thường Khánh “kinh hãi” đến mức như thế này, cứ như thể anh chàng vừa gặp ma ấy…
Thường Khánh đang…… “tá hỏa tam tinh” khi phát hiện ra…cái vật đang “kẹp” cánh tay mình, chính là….hai bàn tay, và chủ nhân của hai bàn tay ấy, không ai khác chính là….Thùy Anh- là nó, con bé tối qua vừa miễn cưỡng ra mặt khi phải ngủ chung giường với anh chàng, vậy mà giờ đây…
Đã thế, nó lại còn…gục đầu lên vai anh chàng- đoạn bả vai tiếp giáp cánh tay í-----cái bản mặt xinh đẹp trẻ con của nó…kề sát nhíp mặt Thường Khánh, khi anh chàng vừa quay wa….
Thường Khánh bối rối kinh khủng, trống иgự¢ đập thình thịch, chẳng bik phản ứng ra sao…Tội nghiệp…từ bé đến h, có rơi vào trường hợp “bi đát” thế này bao h đâu….
Cố trấn tĩnh lại mình, anh chàng lục tìm trong trí nhớ, và hét lên trong đầu “Cái quái jie zậy chời? Hôm wa…”- Anh chàng nhớ ra….”Hôm wa còn cái gối ôm chính giữa mà…” Nghĩ thế, Thường Khánh nhẹ bật đầu dậy, quan sát xung quanh trên nệm và….phát hiện ra…cái gối ôm nằm chỏng chơ phía cuối giường, chắc là nửa đêm, cái gối đáng thương ik’, bị gót ngọc của “ai kia”, trong lúc ngủ say, đá văng xuống dưới lun ròai…..
Thường Khánh đập đầu xuống gối…lòng rối bời nhìn lên trần nhà…làm sao đây làm sao đây, nó mà thức dậy lúc này…chắc là phải hét toáng lên mất….
Anh chàng nghĩ thầm rồi quay wa…khẽ nâng đầu nó dậy, đặt lên gối, gắng làm thật khẽ…để nó hok thức giấc, định gỡ lun hai tay nó ra…nhưng sợ làm nó tỉnh “giấc vàng”, nên thôi…
Và tự nhin, khi nhìn vào pản mặt baby dễ sương của nó…trong người Thường Khánh bỗng trào lên một cảm xúc khó tả. Anh chàng trở người, xoay mặt qua, để đối diện với nó…
Thường Khánh chăm chú nhìn vào gương mặt nó. Anh chàng chưa bao h nhìn kĩ ai, như thế này…Thú thật thì, Thường Khánh rất ngại nhìn chằm chằm zào mặt người khác, và cũng chúa ghét ai cứ nhìn vào mặt mình “đắm đuối”…Nhưng…nó đang ngủ, tự dưng, hắn lại thích…nhìn nó ngủ, thôi thì tranh thủ cơ hội….ngắm nó một chút, trở thành “thằng vô duyên” một bữa zậy…
Ánh mắt Thường Khánh lướt qua đôi mắt…đang nhắm nghiền của nó, có một bí mật rất lớn mà anh chàng chưa bao giờ tiết lộ liên quan đôi mắt của nó…Đôi mắt to tròn, sắc sảo, pha một chút thơ ngây của nó đã làm anh chàng “૮ɦếƭ trong lòng một tí” bằng một cảm giác la lùng ngay khi vừa thấy nó…Tất nhiên lúc ấy Thường Khánh chỉ gạt cảm giác mà anh chàng cho là vớ vẩn ấy qua một bên…cho đến khi không thể nào tự dối lòng rằng mình đã thích nó..
Ánh mắt anh chàng tiếp tục lướt đến cái mũi…cái mũi thẳng và cao, chả kém jie một minh tinh điện ảnh, làm gương mặt xinh đẹp của nó càng thanh tú thêm gấp ngàn lần…..
Chợt Thường Khánh phát hiện ra một vết jie đó màu xanh đang dính trên khuôn mặt, chỗ gần khóe mắt nó. Vết rì thế này? Có từ bao giờ thế? Anh chàng tự hỏi rồi đưa mặt mình lên, chăm chú nhìn vào cái vết ấy….Mực hả? Sao lại có thể là mực chớ…?...Hắn tò mò nghĩ thầm…
Anh chàng không nhận ra rằng, mặt mình đang cách mặt nó chỉ chừng….1cm rưỡi nữa thôi….Hix, sao hum nay hắn hành xử lạ lùng thế, chắc chỉ tại zì….Thường Khánh lun trở thành…chính mình- hơi bị nhí nhố + tò mò- khi được ở gần nó…đặc biệt là trường hợp như thế này :nó ngủ…chứ khi nó thức, lắm lúc anh chàng lại tỏ ra lạnh lùng…bệnh nan y mà….lúc thế này, khi thế khác….
Và chính cái chứng…mìn mìn hok bình thường ấy, đã…phản bội lại Thường Khánh
Chưa khám phá ra…cái vết xanh xanh trên mặt nó là rì, thì bất ngờ, ánh mắt anh chàng dừng lại ở….môi của nó (kấm nghĩ pậy!)…..Tự dưng xúc cảm nụ hôn đầu tiên dấn lên trong người anh chàng…Cái nụ hôn “bất đắc dĩ” mà anh chàng…đánh liều đặt lên môi nó trước cổng trường, trước bao kon mắt kinh ngạc [và đau đớn] của mọi người…..hiện lên rõ mồn một như màn hình phẳng TV LCD 32Inch…Bỗng nhiên….Trong người Thường Khánh…sao thế này?....Cảm giác jie thế này?....Sao anh chàng không điều khiển nổi mình…môi nó có sức hút mãnh kiệt hay là bik cách thôi miên người khác thế…..Mơ Hồ….Chậm chậm…Thường Khánh áp sát khuôn mặt mình vào mặt nó…sát hơn một tí nữa…tí nữa thôi….mắt anh chàng từ từ nhắm lại….Không như đêm wa, bị gián đoạn vì Thiên Lôi…lần này….rất nhanh, rất nhẹ…Hai đôi môi như hút lấy nhau…Chỉ là đầu môi này chạm đầu môi kia thôi…nhưng…cảm giác ấy rất thiêng liêng..
Vừa lúc đó..thì…nó cựa quậy, nhăn nhăn mặt và…. cái cảm giác lạ lẫm ở đầu mội làm nó nhanh tỉnh hơn bình thường, nó động đậy hai mí mắt rồi mờ bừng mắt ra…trước khi Thường Khánh kịp phản ứng….Thế là, lúc nó mở mắt ra, một…cảnh tượng kinh hòang hiện ra trước mắt nó….
Thường Khánh cũng giật mình sực tỉnh nhưng…vẫn để nguyên hiện trạng
Nó…hãi lên….Rì thế này? Sao lại? Kiss….hiz, hắn đang…kiss nó sao, nó hok bị mơ ngủ đấy chứ…
Nếu đôi mắt của hắn đang ko đứng tròng nhìn nó (tỉnh rồi đếy) và cái cảm giác kia không thật đến thế thì chắc nó vẫn đang tin mình đang nằm mơ…
5 giây dài dằng dặc trồi qua trong im lặng…Không gian tĩnh hơn bao giờ hết, chỉ còn lại hai gương mặt đang áp sát vào nhau và hai đôi môi đang…dính chặt..
Sau 5 giây ấy, cả nó và hắn, hok hẹn mà cũng…..thức tỉnh. Nó bình tĩnh để tiếp tục…thất thần nhìn hắn cho đến khi nhận ra điểu khủng khi*p tiếp theo: mình đang nằm sát bên hắn và…tay thì đang ôm lấy cánh tay hắn chẳng khác jie ôm gối ôm!
Hết chịu nỗi những dấu hỏi to đùng dồn nén xoay quanh chiện “What ‘s going on?” ,nó bật hét lên, âm thanh chói tai nhất mà Thường Khánh từng bik “Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!!” Đồng thời, tài tình như “Tôn Ngộ Không tái thế”, nó nhảy bật khỏi giường, phi xuống đất như mấy chiêu khinh công trong phim **********, mà chính nó cũng hok hiểu sao nó có thể làm được , chắc là “bản năng sinh tồn”….
Thường Khánh đút vội hai ngón trỏ vào lỗ tai, nói lớn:
_Cô thần kinh ak?
Nó rối đến mức chỉ bik la lung tung, lộn tùng phèo cả lên:
_Á! Sao lại như zậy? Anh…tui, làm jie ….Anh làm jie tui…tui thế hả…Sao…Dám…Anh dám…Áaaaaaaaaaaaa- Nó tiếp tục là lên như bị uất chế lâu năm và gãi tung tóc.
Và rồi…nó hok bik nói jie nữa, hay đúng hơn, nó hok thể nói được jie, chỉ Á rồi A…..Sao lại như thế….Nằm sát nhau, nó ôm tay hắn, hắn hôn nó…Trời ạ…ai bik được…đêm wa,. Chuyện jie đã xảy ra…Nhưng…dù có say ngủ cỡ nào, nó cũng đâu thế…Ngủ như ૮ɦếƭ , mà hok bik được chiện jie….
Đầu óc nó lộn ngược.
_Cô đừng hét nữa được hok?- Hắn cất tiếng…bình thản
_Anh…Còn..Da..Dám nói nữa hả? Anh….đã…đã làm jie tui…Đê…Đêm wa
.- Nói đến đó thì nó lại tịt ngòi…Như là rô bốt hết pin…Ít khi nào thấy nó “khủng hoảng” như thế này
Hắn ngồi dậy, thản nhiên vươn vai, rồi kéo chăn qua một bên, cố ý hok nhắc đến cái “kiss”, mà chỉ nhắc đến cái “hug”:
_Cứ làm như đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm tui ấy…..
Nó quay zòng zòng, thét:
_Anh…anh nói zậy là sao hả?
Hắn bước xuống giường, “tự nhiên hết cỡ”, nói:
_Đây là lần thứ 2 cô ôm tui và là lần thứ 3 cô ngủ trên vai tui rồi đó….
Nó như điên lên, chộp lấy cái jie đó, mà nó cũng chả quan tâm là cái jie, ở trên bàn, chĩa vào Thường Khánh, nói như thét:
_Anh đang nói khùng nói điên rì đó! Im ngay nếu hok tui sẽ phi thẳng cái này zô mặt anh…
_Không tin thì thôi! Phiền quá đi!
Hắn "zô tình" nói ra câu đó rồi quay lưng, bỏ đi tuốt vào phòng vệ sinh, để nó ở lại một mình, nó như muốn nổ tung…sao quay quanh đầu….như người mất hồn , nó ngồi xuống giường…cố định hình lại đầu óc và sắp xếp lại mọi thứ, hiện đang nhảy lò cò tứ lung tung trong lòng.