_Đùa anh đấy! À mà chuyện hôm anh nói zới tôi "...." là thật hay giỡn thế....
Mặt nóng bừng, Thường KHánh vội đánh trống lãng:
_Chuyện đó....À mà cô làm bài tập sinh học chưa, tui bí rồi chỉ tui nhé!
Nó định wát "Lái giỏi nhỉ????" nhưng thấy ngại nên thôi. Vừa lúc đó, Hy Vân từ ngoài cửa
lớp bước đến bàn nó, cười nham hiểm:
_Càng ngày càng tiến triển nhỉ?- Cô ả liếc nó cười cười làm nó chợt rùng mình rồi cô ả nói
với Thường khánh- Bác trai bảo tối nay em wa nhà ăn cơm chung đấy, chiều nay bác về
VN...
Thường Khánh không nói gì, Hy Vân tiếp:
_tối anh wa rước em nhé, bác trai bảo thế!
_...- Vẫn nín như hến
_Không có chuyện gì thì em zề lớp đây.
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------
Hy Vân nhìn sang nó bằng vẻ mặt khinh khỉnh pha chút ghen tức, nói:
_Hạnh phúc nhỉ? Ráng giữ nhé, chẳng còn nhiều thời gian vui vẻ thế đâu....
Cô ả phá lên cười một cách khó hiểu rồi bước về lớp. Nó không để ý đến câu nói đó, chỉ
bảo với Thường Khánh:
_Chậc! Anh vô tình wá, để vị hôn phu độc thoại thế mà coi được ak?
_Hôn phu hôn phu, cô không nói cũng chẳng ai bảo cô câm đâu!!!!!!!!-Thường Khánh tức
tối wát lên. Nó im bặt. Nói nữa mắc công nghe chửi....
-------------------------------------
Tan trường.....
_Thùy Anh!!!!!!!!!!!!!!!!!- Nó và con Lam vừa đang mải tám chuyện vừa dắt xe ra cổng thì
cách xa ở phía sau vang lên tiếng gọi của Lâm Danh. Nó way lại, anh chàng vừa chay đến.
_May wá, bạn chưa về....
_Có chuyện gì?
_Bây giờ bạn rảnh rồi chứ?!? Đi ăn với tui nhá!- Anh chàng nhìn nó với đôi mắt khẩn khoản.
Hôm nay nhà pà cô dạy thêm có đám, pả cho nghỉ. Nó gật đầu đồng ý:
_Được!
Mặt Lâm Danh chẳng mấy chốc lại tươi roi rói. Anh chàng cười tươi hơn hoa:
_Hay wá, zậy chúng ta đi thôi!
Nó way wa nhỏ Lam:
_Bồ về đi! Mình đi ăn với bạn này....
_Uh, đi chơi zui nghen!- Nhỏ Lam nhỏen miệng cười với nó rồi dắt xe đi.
Nó way lại phía Lâm Danh:
_Chúng ta đi đâu?
_Cứ chạy theo Danh đi.
Nói rồi Lâm Danh leo lên xe, đạp đi. Nó đạp theo sau. Khoảng 15\' sau, Lâm Danh dừng xe
lại trước một wán nước trong một ngõ hẹp, không gian nới đây rất là yên tĩnh, chỉ tòan cây
là, chim chóc, có một hòn non bộ bên phải nhìn vào, nước tuôn trắng xóa như một cái thác
thu nhỏ. Một nhân viên chạy ra dắt xe vào giúp hai đứa. Nó và anh chàng bước vào wán,
Lâm Danh đi trước, nó theo sau. Đến bàn tiếp tân, Lâm Danh đứng lại nói gì đó với chị wản
lý. Chị wản lý đưa một chiếc chìa khóa cho anh chàng. Anh chàng way wa nó:
_Đi thôi!
Dù rất tò mò nhưng nó không hỏi. Đến một cái room có chữ V.I.P to đùng ngoài cửa, Lâm
Danh nhẹ nhàng mở khóa, rồi way sang lấy tay bịt mắt nó lại, nói thầm:
_Chuẩn bị ngạc nhiên nhé......
Nó chưa kịp hỏi thêm gì thì Lâm Danh mở cửa và kéo nó vào phòng, rút tay mình khỏi đôi
mắt nó. Sững sờ.....Bàng hoàng....Kinh ngạc....Trong một căn phòng rộng lớn, cơ man bao
nhiêu là hoa violet. Một màu tím huyền ảo bao trùm không gian wanh nó. Cả cái bàn uống nước cũng zậy, dưới lớp kiếng mỏng là những đóa hoa violet mang một màu tím mộng
mơ....rồi đến mấy cái ghế cũng được bao phủ bới một màu tím của violet. Nó hỏi, không
chớp mắt, ú ớ:
_Sao...sao anh biết tôi thích violet?
Lâm Danh nháy mắt:
_Không wan trọng, wan trọng là bạn thấy đẹp hok đã?
Nó gật gật như rô bốt:
_Đẹp...đẹp lắm....
Lâm Danh cười, ánh mắt biểu lộ sự sung sướng:
_Không đẹp sao được, cả ngày trời đó.
Nó king ngạc tập hai:
_Anh tự tay làm hết sao?
_Chứ có ai giúp nữa...
Nó không hỏi thêm nhưng nó biết chắc chắn là phải tốn nhiều công sức, thời gian và tiền
bạc lắm, tất cả chỉ vì nó thôi sao? Mà đúng thiệt. Căn phòng violet này là ý tưởng của riêng
Lâm Danh, không liên wan gì đến Hy Vân cả, lúc bắt tay thực hiện thì cũng có mình Lâm
Danh làm, chỉ vì anh chàng muốn làm nó cảm động....
_Ngồi đi! -Tiếng nói của Lâm Danh đánh thức nó (đang chìm đắm trong căn phòng
violet).Nó ngồi xuống như đã được lập trình sẵn. Anh chàng lại nhẹ nhàng lên tiếng:
_Thùy Anh uống gì?
_À...Cocktail- Nó cười thân mật. Lần đầu tiên Lâm Danh được chiêm ngưỡng nụ cười thiên
thần của nó dành cho mình, khỏi nói anh chàng hạnh phúc cỡ nào....
Buổi hẹn hôm đó kết thúc êm đẹp...Nó vui, còn Lâm Danh thì hạnh phúc....Anh chàng theo
nó về tận nhà (để yên tâm rằng không có chuyện gì xảy ra với nó trên đoạn đường về)
---------- Bài viết đã được nhập tự động bởi hệ thống ----------
Nhà Thường Khánh......
Thường Khánh về đến nhà, vừa bước vào ngôi nhà khổng lồ nhưng ko có hơi ấm gia đình,
ngước lên thì đã thấy ba mẹ đứng trước mặt mình. Thường Khánh nhìn đi chỗ khác, không
như những đứa con có ba mẹ đi xa bao năm trở về, ánh mắt anh chàng không biểu lộ chút vui mừng.....
_Ba...má...- Nói lấy lệ
Vẻ mặt nghiêm nghị của ba Thường Khánh vẫn thế sau 9 năm không gặp, cứ như Thường
Khánh không phải là con của ông ta zậy, từ nhỏ, ông ta đã không tỏ ra một chút gì gọi là
thương yêu đối với anh chàng.....
Chỉ có bà Yến - má Thường Khánh thì lao đến ôm chầm lấy anh chàng và nói trong màn
nước mắt:
_Con trai của má, má có lỗi với con.....- Hai bàn tay mềm mại của bà Yến ôm sát đầu và
mặt Thường Khánh, vuốt ve, nước mắt vẫn tuôn như mưa- 9 năm...9 năm rồi má mới
được ôm con như thế này, má xin lỗi con, xin lỗi vì má đã không làm tròn trách nhiệm của
một người mẹ....
Bà Yến không kìm nỗi lòng mình, khóc như muốn ngất đi, bà ấy phải vịn chặt vào tay
Thường Khánh, trong trường hợp như thế này, đứa con nào mà không xúc động cho nỗi
nhưng mặt Thường Khánh vẫn cứ đớ đờ ra, lạnh lùng, không một ki-lô-gam cảm xúc nào
dù người đàn bà đang đứng trước mặt anh là má ruột của mình.
Bà wản gia vội dìu lấy má Thường Khánh, anh chàng kéo cái túi lên vai:
_Con lên lầu đây.....